Chương 94
Thiên Táng
Hòa thượng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tô Bạch, trên mặt mang theo nụ cười, giống như thể anh ta không nghe được Tô Bạch nói gì.
- Đừng bận tâm, tôi có chút tinh mắt.
Tô Bạch nhún vai, ý bảo đó không phải việc của mình, nhưng vết thương trên thi thể kia thật sự quá rõ ràng, hơn nữa chuỗi Phật châu trên tay hòa thượng quá khiến cho người ta chú ý, đồng thời có lẽ là bởi vì thực lực của Tô Bạch được tăng lên. Điều này rõ ràng đã thay đổi thái độ của Tô Bạch đối với một số chuyện, nếu nói là kẻ gan lớn tài cao thì thật có chút khoa trương, nhưng cũng giống như thái độ của một người cảnh sát đối đãi với ăn cướp hoặc móc túi, tóm lại sẽ có cảm giác lạnh nhạt hơn người bình thường.
- Bần tăng phải đi.
Hòa thượng dường như không định ở lại chỗ này dây dưa thêm với Tô Bạch nữa, anh ta cảm thấy tiếp tục dây dưa với Tô Bạch cũng không có nghĩa lý gì, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu, hòa thượng đã khá chú ý đến Tô Bạch, điểm này Tô Bạch có thể cảm nhận được, hiển nhiên hòa thượng cũng không thể nhìn ra Tô Bạch là người nông sâu thế nào.
- Tôi sẽ báo cảnh sát.
Tô Bạch cầm di động lắc lư trước mặt hòa thượng.
- A di đà Phật.
Hòa thượng chắp tay trước ngực niệm một câu Phật hiệu, sau đó lập tức lên xe, chiếc xe bus mini nhanh chóng khởi động.
Tô Bạch ngáp một cái nhưng cũng không có thật sự báo cảnh sát, tuy nói đứa trẻ kia bị những hạt châu của hòa thượng giết chết, nhưng ba cỗ thi thể này đều mang theo một loại dao động khiến người ta hoảng loạn, hiển nhiên hòa thượng kia cũng không hoàn toàn nói dối, hơn nữa nếu ba cỗ thi thể này không được xử lý tốt, bị bỏ trong cái nơi khỉ ho cò gáy, giao thông chưa phát triển tốt này, như vậy có thể nghĩ được rõ sự nguy hiểm và cục diện khó thu dọn đến mức nào.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Tô Bạch đến đây để giải sầu chứ không phải đến để giải quyết việc bao đồng, hắn muốn thư giãn, buông lỏng một chút, chuẩn bị tốt cho thế giới chuyện xưa tiếp theo, đây mới là kế hoạch hiện tại của Tô Bạch.
Hòa thượng lái xe trực tiếp rời khỏi nơi này, kỳ thật, nếu hòa thượng cứ lái xe thẳng về phía trước, như vậy chỉ cần Tô Bạch lái xe nhanh hơn một chút, việc đuổi kịp hòa thượng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nơi này cũng không có ngã rẽ nào khác, chỉ có một đường duy nhất. Dù sao thì xây dựng con đường này đã là một công trình lớn đối với chính phủ, hơn nữa nơi này không có cần thiết đến mức phải mở rộng mạng lưới giao thông ở bốn phía.
Một lần nữa về tới quán cơm, Tô Bạch không nhìn thấy Lam Lam, có lẽ là đã đi WC. Còn người bạn trai của Lam Lam và Tô Noãn đang dựa sát vào nhau, thậm chí còn đặt một tay lên đùi Tô Noãn len lén sờ soạng. Tô Noãn thế nhưng lại làm ra vẻ không có chuyện gì, vẫn tiếp tục ăn cơm, nhưng hai má Tô Noãn đỏ bừng, chứng tỏ cô ta có thể cảm nhận được việc gì đang xảy ra.
Thật là một vở kịch hay.
Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy hắn đi du lịch cùng với những người này cũng rất thú vị, rất đặc sắc. Đây cũng là lý do mà hắn đồng ý với lời mời cùng đi du lịch của Tô Noãn, hắn sống một mình khá lâu, cho nên cũng cần thêm một chút gia vị cho cuộc sống, cùng mọi người ra ngoài chơi một chút, ít nhất cũng không quá cô đơn. Chính Tô Bạch cũng thừa nhận, tuy rằng lúc lái xe hắn cảm thấy những sinh viên này có chút trẻ con và nông cạn, nhưng trên đường đi nghe bọn họ nói chuyện ồn ào, hắn cũng cảm thấy đó là một loại cuộc sống.
Trên chiếc Audi, Cát Tường vẫn còn nằm ngủ bên trong, Tô Bạch mở cửa xe, duỗi tay sờ lên bộ lông của nó, bộ lông được ánh mặt trời chiếu lên ấm áp mềm mại, Cát Tường mở mắt ra nhìn Tô Bạch, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Lúc này, những người kia cũng đã ăn cơm xong, chuẩn bị tiếp tục lên đường. Từ nơi này đến Cửu Trại Câu còn hơn 300 km, dựa theo tình hình giao thông hiện tại thì có thể đến Cửu Trại Câu vào lúc 7 - 8 giờ tối.
Lam Lam và bạn trai cô ta vẫn ngồi cùng một xe, người đàn ông kia tên là Lý Úc, đây là Tô Bạch nghe được sau khi Tô Noãn lên xe nói chuyện phiếm. Có lẽ mấy người Lưu Cương, Tôn Lâm và Chu Đình Đình ngồi ở phía sau xe vẫn không cảm thấy được điều gì, nhưng Tô Bạch đã hiểu Tô Noãn chuẩn bị hoành đao đoạt ái (đoạt người yêu), từ chính cái gọi là bạn trai của bạn thân, đáng thương cho Tôn Lâm, trên đường đi vẫn luôn xum xoe với Tô Noãn, nhưng tiếc thay mục tiêu của anh ta lúc ăn cơm đều để cho người khác sờ soạng.
Một lần nữa lên đường, Tô Bạch châm một điếu thuốc, lúc này cảnh sắc hai bên đường càng ngày càng đẹp hơn, núi non trùng điệp, hùng vĩ tráng lệ. Lúc lái xe trên con đường này, bỏ qua vấn đề về giao thông, nơi này thật sự khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Tô Bạch đột nhiên nhớ tới thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái mà hắn đã từng đi đến lúc trước, nhưng mà lúc đó hắn vẫn còn rất nhỏ, thảo nguyên cây cỏ xanh um tươi tốt, từng đàn dê bò bất tận. Trong nhà hắn vẫn còn một khung ảnh hắn chụp cùng với mẹ mình, lúc đó mẹ hắn đặt hắn trên lưng một con bò Tây Tạng và được cha hắn chụp lại.
(Zoigê hay Nhược Nhĩ Cái một huyện thuộc châu tự trị A Bá (Aba), tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)
Tô Bạch không hỏi mọi người có định đến thảo nguyên hay không, dù sao cứ đưa bọn họ đến Cửu Trại Câu trước, sau đó nếu bọn họ không đi thì Tô Bạch cứ tự mình lái xe đi là được. Nếu không được nữa thì cứ để bọn họ mua vé máy bay, tự về Thành Đô.
Đến chiều, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống rất nhiều, nhưng bầu không khí trong xe càng ngày càng nóng hơn, bởi vì bầu trời bên ngoài càng lúc càng trong xanh, thật đúng với ý ngàn dặm không mây và những ngọn núi xung quanh cũng không còn trần trụi mà trở nên xanh um tươi tốt, quả thực giống như một bức tranh sơn thủy. Thật sự là đã đi qua vùng núi khỉ ho cò gáy, cứ đi thẳng về trước thêm một giờ nữa là có thể đến được Cửu Trại Câu.
Lúc này Tô Noãn chỉ vào một chỗ ven đường nói:
- Nhìn xem, nơi đó là nơi nào thế, sao lại treo nhiều cờ vậy.
Lúc này Tôn Lâm lập tức lấy lại tinh thần, giải thích:
- Đó là nơi cử hành thiên táng, dân bản xứ đem thi thể người đã chết đặt ở đó đợi chim ưng đến ăn.
- Nghe có vẻ hay đấy.
Lúc này tâm trạng của Tô Noãn rất tốt, cho nên khi nghe thấy việc này cũng không cảm thấy sợ.
- Sao tôi lại có cảm giác tê dại cả da đầu thế này.
Lúc này Lưu Cương nói.
- Đúng, tôi cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Chu Đình Đình cũng phụ họa.
- Các cậu suy nghĩ quá nông cạn rồi, suy nghĩ lại một chút, bản thân các cậu sau khi chết không phải bị chôn vùi trong lồng đất, cũng không phải bị thiêu thành tro bụi. Thay vào đó bị những linh hồn tự do kia ăn hết, mang theo các cậu tự do bay lượn khắp trời, đây là một chuyện đẹp đẽ và thuần khiết biết bao .
Tô Noãn đã gần như rơi vào suy nghĩ say mê của một cô nữ sinh.
Tô Bạch vươn tay ra ngoài cửa xe gẩy tàn thuốc.
- Thiên táng phải bỏ tiền, có khi cậu phải tốn mấy vạn mới có thể đem mình đi cho chim ưng ăn đấy. Cứ tính thu nhập của dân địa phương Tây Tạng và người Mông Cổ đi, vì hưởng thụ một lần sau khi chết, có thể hưởng đãi ngộ được chim ưng ăn thịt, có lẽ bọn họ cần vất vả hơn nửa đời người rồi.