Chương 93
Vết Thương Trí Mạng
Nghe xong câu nói này, sắc mặt của Lưu Cường lập tức thay đổi, bạn gái của mình lại có bệnh động kinh?
Tô Noãn và Tôn Lâm nghe xong câu này, biết không phải quỷ thần gõ cửa, bọn họ không sợ hãi nữa, nhưng ánh mắt nhìn Chu Đình Đình mang theo chút gì đó ghét bỏ.
Tô Bạch đứng ở một bên sờ vào mũi, mấy sinh viên đại học này thật đúng là quá thực dụng, hơn nữa lòng dạ không đủ sâu, cho dù là ghét bỏ người ta thì cũng đâu cần thể hiện hết lên khuôn mặt như thế, có đáng không.
Hòa thượng chắp tay trước ngực, hướng về phía Tô Bạch niệm một câu kinh phật:
- Nữ thí chủ không có bệnh gì nặng, cho nên không cần quá lo lắng, bây giờ nữ thí chủ đã không sao rồi, bần tăng cũng xin cáo từ.
Tô Bạch chắp tay hoàn lễ cho hòa thượng.
- Xin hỏi pháp danh của đại sư, đại sư đang tu hành ở nơi nào?
- Chuyện nhỏ nhặt, không cần để trong lòng, nếu có duyên, nhất định có thể gặp lại.
Hòa thượng thể hiện một phong thái ung dung tự tại, đích thực là một người thế ngoại cao nhân, sau khi nói xong, hòa thượng lập tức đi tới chiếc xe bus mini kia, xe bus mini nhanh chóng rời đi.
Tô Bạch nhìn thấy Chu Đình Đình quả thật đã không sao, hắn lập tức nói với mọi người :
- Lên xe thôi, đi nhanh lên, đừng chậm trễ, buổi tối đường núi rất khó đi.
Lúc này mọi người mới đi lên xe. Mọi người vẫn ngồi ở vị trí cũ, thế nhưng lúc Lưu Cương ngồi bên cạnh Chu Đình Đình, hiển nhiên anh ta có chút không được tự nhiên, Chu Đình Đình phát hiện ra điều này, tâm trạng của cô ta sa sút, hiển nhiên, trước đó có lẽ cô ta vẫn luôn biết về căn bệnh di truyền của gia tộc, nhưng Chu Đình Đình vẫn luôn giấu diếm bạn trai mình.
Vì muốn đuổi kịp chiếc xe BMW phía trước, Tô Bạch bắt đầu đua xe trên đường cao tốc, tốc độ không vượt quá mức cho phép, nhưng cơ bản là thấy xe thì vượt, tốc độ rất nhanh. Khoảng một phút sau, chiếc xe BMW kia lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đôi tình nhân trên chiếc xe kia cũng khá lạ, bọn họ không nhìn thấy chiếc xe Audi ở đằng sau, thế mà cũng không dừng xe đợi hay gọi điện gì cả, vẫn ích kỷ phóng đi như bay ở phía trước.
Vài tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đã lăn bánh vào biên giới Aba, cơ bản là đường núi chật hẹp và cao vun vút, đường núi chật hẹp chỉ có thể cho một chiếc chạy lên và một chiếc chạy xuống, thêm vào đó là rất nhiều khúc cua gấp, thế nhưng tài xế đều lái rất nhanh, cơ bản là xem thường tốc độ quy định, chỉ ở trước mặt camera mới đạp phanh lại, sau khi đi qua, lại tiếp tục phóng như bay.
(Cửu Trại Câu: Nơi nhóm người Tô Bạch đến là một vùng núi non hùng vĩ ở độ cao 4.000 mét so với mặt nước biển, với cảnh quan thiên nhiên được xếp vào loại độc nhất vô nhị ở Trung Quốc. Vùng núi này thuộc châu Aba, Tây Tạng và khu tự trị Choang tại miền Tây tỉnh Tứ Xuyên.)
Quốc lộ một bên là núi cao, một bên là bờ vực hoặc là sông, từ núi đến ven đường quốc lộ có một lưới sắt ngăn lại, đề phòng đá vụn trên núi rơi xuống, gây tại nạn cho người khác, nhưng có một số nơi còn có thể thấy được đất đá rơi từ trên núi xuống, hiển nhiên, cách phòng hộ này không an toàn 100%, nhưng so sánh với trí nhớ trước kia của Tô Bạch, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, sau trận động đất ở Vấn Xuyên, chính phủ đã bỏ ra rất nhiều công sức để xây dựng lại hệ thống giao thông ở đây, có rất nhiều nơi ban đầu là phải đi đường vòng, nhưng giờ đã có đường hầm, cho nên thường thấy có đường hầm dài vài cây số.
Những điều li kì về hệ thống giao thông ở đây đã khiến tâm trạng mọi người trên xe khôi phục lại bình thường, bắt đầu tán gẫu vui vẻ, ngay cả chính Chu Đình Đình giống như cũng nghĩ thông suốt rồi, không để ý đến thái độ lãnh đạm của Lưu Cương đối với mình nữa, cùng lắm thì sau khi trở về liền chia tay, chính mình trước tiên phải tận hưởng chuyện du lịch này đã, mọi chuyện để sau rồi tính.
Đến một giờ chiều, chiếc xe BMW ở đằng trước dừng lại ở một thị trấn nhỏ, rẽ vào một quán ăn, có lẽ chuẩn bị dừng lại để ăn cơm.
Tô Bạch đem xe đỗ ngay bên cạnh chiếc xe BMW, mọi người cùng nhau xuống xe.
Chủ xe BMW là bạn trai của Lam Lam, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp Tô Bạch, đó là một người đàn ông cao gầy, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng để lại cho người ta một ấn tượng rất khác biệt, lúc nhìn người khác luôn mang theo thái độ dò xét, nhất là khi nhìn Tô Bạch, ánh mắt anh ta mang theo chút gì đó khinh thường.
Bọn họ đi vào một quán ăn dân tộc Khương, bạn trai của Lam Lam gọi món, mọi người vây quanh một chiếc bàn tròn ngồi xuống, đồ ăn đều rất đặc sắc, nhưng đối với khẩu vị của Tô Bạch thì không phải là rất ngon, cho nên hắn chỉ ăn một chút, những người còn lại ăn rất ngon miệng, hơn nữa, lúc mỗi một món ăn được bưng lên, đều cầm di động chụp ảnh.
Tô Bạch ăn xong trước, hắn rời khỏi bàn ăn, đứng bên cạnh chiếc xe của mình, hút một điếu thuốc, ngay lúc này, một chiếc xe bus mini đã dừng ở trước mặt Tô Bạch, người lái xe quả nhiên là vị hòa thượng đó.
- A di đà phật, thí chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sau khi dừng xe lại, hòa thượng liền bước xuống xe, nhìn thấy Tô Bạch ở chỗ này, hòa thượng cũng có chút ngoài ý muốn, thế nhưng chuyện này cũng không tính là gì, chỉ có con đường quốc lộ này là đi xuyên qua Aba, mọi người gặp nhau giữa đường, cũng không phải là điều kì lạ gì.
Hòa thượng vào quán xin một ít nước nóng, mua một ít bánh, sau đó quay trở về xe, bắt đầu dùng bữa.
Trong miệng Tô Bạch ngậm điếu thuốc, hắn đi tới chiếc xe bus mini kia, thấy hòa thượng đang nghiêm túc ăn, Tô Bạch không có qua bắt chuyện mà chính là đi về phía sau xe bus mini, có vẻ như chỉ có một mình hòa thượng ở trong xe, trong đó không có người nào khác, nhưng cửa của chiếc xe này khá đặc biệt, từ bên ngoài không thấy được gì cả.
Tô Bạch đặt tay lên trên cửa sổ xe, đây là hành động vô thức, nhưng khi Tô Bạch thu tay về, hắn bỗng nhiên phát hiện, trên cửa sổ xe vẫn hiện lên một bàn tay, nhưng không phải là ở bên ngoài, mà chính là ở bên trong.
Bên trong có người!
Tô Bạch lập tức áp mặt mình vào cửa sổ xe, một lát sau, bên trong cũng có một gương mặt học theo Tô Bạch áp vào cửa sổ xe, cái đó là gương mặt của trẻ sơ sinh, đồng tử đều là màu trắng, gương mặt tái xanh, nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười hài hước, giống như cảm thấy mình và Tô Bạch cùng làm một động tác qua lại, là một chuyện rất thú vị.
Tô Bạch lập tức lui lại một bước, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy hòa thượng đang đứng kế bên mình, người hòa thượng này thế mà có thể bước đi không một tiếng động gì:
- Thí chủ, cậu nên quan tâm đến chuyện của mình trước đi, chuyện của bần tăng không cần thí chủ quan tâm.
- À, tại sao?
Tô Bạch hỏi lại.
- Những gì mắt nhìn thấy chưa chắc là thật.
- Tôi muốn xem bên trong một chút được không?
Tô Bạch nói.
Chẳng qua phản ứng của hòa thượng rất dứt khoát, trực tiếp gật đầu:
- Nếu thí chủ thật sự muốn xem, vậy thì xem đi.
Sau khi nói xong, hòa thượng còn chủ động mở cửa xe ra. Một giây sau, khung cảnh bên trong xe xuất hiện trước mặt Tô Bạch. Bên trong có ba thi thể, hai người lớn theo thứ tự là một nam, một nữ, còn có đứa nhỏ nữa, là đứa trẻ trước đó đã đùa giỡn với Tô Bạch.
Ba thi thể đã bị mục rữa nghiêm trọng, nhưng không có bất kỳ một mùi hôi thối nào.
- A di đà phật, bọn họ chết yểu ở bên ngoài, đã trở thành lệ quỷ, cho nên nhất định phải tiễn đến đài thiên táng để làm nghi lễ thiên táng, để quạ ưng rỉa thịt, ác niệm mới tiêu tan và chuyển sinh, bần tăng làm những việc này, mong thí chủ thông cảm.
(Thiên táng: tục để xác trên núi cho chim, quạ mổ)
Hòa thượng nói với một vẻ mặt đại từ đại bi, một phong thái vì thiên hạ. Nhưng Tô Bạch vẫn lấy tay đưa vào trong, quay thi thể của đứa bé đó qua, chỉ vào vết thương trên gáy của đứa bé, nói :
- Đại sư, vết thương trí mạng này có phải là do chuỗi phật châu trên tay ông gây ra không?