Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 998 - Chương 998 Bí Mật Nhuốm Máu Tươi 2

Chương 998

Bí Mật Nhuốm Máu Tươi 2


Xã hội loài người thực ra cũng không có sự khác biệt với xã hội động vật bao nhiêu, sự phân chia cấp bậc thực ra vẫn luôn tồn tại, trước đây tồn tại, bây giờ tồn tại, và sau này cũng sẽ tiếp tục tồn tại, mà trong giới thính giả, sự phân chia thực lực và địa vị, lại càng là một loại định luật thép hơn.


“Gọi người phía bên các cậu qua đây đi, chỉ nói, quả chắc hẳn đã chín rồi.” Hòa thượng nói một cách rất bình tĩnh.


“Được, tiểu tử sẽ đi thông báo ngay.” Thính giả bình thường này lập tức lôi di động ra gọi một cuộc.


Tốp người bọn họ vốn chia đợt qua đây canh chừng và tuần tra, để phòng người từ bên ngoài tới phá hỏng, bọn họ cũng tiện kiếm một chút ấn tượng tốt và phần thưởng của người phía trên, được tính là bộ tộc làm công trong thính giả, lúc trước mập mạp cũng có một khoảng thời gian chuyên đi làm loại chuyện này, là làm công việc chân chạy vặt cho những cường giả đó.


“Đại nhân, ngài đợi một lúc, tối đa một tiếng là có thể tới.”


Hòa thượng gật đầu, ngồi xếp bằng nguyên tại chỗ.


Tô Bạch thì lại nở nụ cười, chủ động đi đến bên giá thịt nướng, cầm một xiên thịt nướng gặm một miếng, mùi vị cũng không tệ, đám thính giả đứng canh này cũng thật biết hưởng thụ, sau đó Tô Bạch vẫy tay, nói: “Cùng nhau ăn đi, ăn thịt nướng một mình cũng buồn chán quá.”


Lúc này, đám thính giả cấp thấp ở xung quanh mới lập tức vây qua đó cùng nhau ăn, những người nào cũng mang bộ dáng dè dặt.


Tô Bạch cũng không đi hỏi những thính giả bản địa này tại sao có thể ngồi nhìn nơi này bị cày nát thành cái dạng này, bởi vì hỏi câu này rất không có ý nghĩa, cũng giống như tìm một chị gái phục vụ, sau khi xong việc còn khuyên chị gái tại sao không hoàn lương sống cho thật tốt vậy, phỏng chừng trong lòng chị gái đó còn chửi anh là đồ thiểu năng.


Một thính giả nữ có tuổi tác lớn, khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cố tình sáp lại bên người Tô Bạch, có thể nhìn thấy khe rãnh từ bên trong áo của cô ta, lớn lên quả thực không tệ, như một quả đào mật chín khiến đàn ông quả thực rất khó từ chối, đối phương rõ ràng cũng rất có chừng mực, nhưng chỉ cần Tô Bạch bằng lòng, có thể dẫn cô ta ra ngoài rồi đẩy ngã bất cứ lúc nào, cô ta cũng rất vui vẻ trở thành một người phụ nữ của một thính giả mạnh mẽ.


Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ của thôn xóm hiện tại khiến trong đáy lòng của Tô Bạch quả thực không có loại hứng thú này, đương nhiên lúc trước Dĩnh Oánh Nhi cũng đã từng nói, bây giờ Tô Bạch càng lúc càng có bệnh sạch sẽ đối với chuyện ở phương diện này, trên thực tế, đây cũng là một loại bệnh tâm lý.


Cũng vào nửa tiếng sau, trên con đường nhỏ phía bên cửa thôn có mấy chiếc Sedan, hòa thượng tỉnh lại từ trong trạng thái ngồi thiền rồi đứng dậy, còn Tô Bạch vẫn còn ngồi ở bên cạnh giá nướng.


Lần này hắn chỉ tới giúp hòa thượng mà không phải tới trừ hại cho dân, cứu vớt sinh linh, cho nên, chuyện đàm phán cứ để hòa thượng đi làm là được, phía bên Tô Bạch ngược lại cũng không có lập trường gì.


Trong ba chiếc Sedan, có bảy người bước xuống, trên người của bảy người này đều tản ra khí tức của người có thâm niên, hòa thượng bước qua nói gì đó với bọn họ, đối phương cũng gật đầu, thi thoảng có người nhìn về phía Tô Bạch ở bên này.


Diêu Triết không có ở trong đó, cũng đúng, loại người có tính cách đó như Diêu Triết, cũng sẽ không đi hành động theo đoàn thể lớn, anh ta chắc hẳn càng thích ăn mảnh hơn.


Ngay đúng lúc này, một chiếc Sedan màu đỏ lái tới, trên xe có một nam một nữ, đó là người đàn ông đầu trọc và cô gái tóc nâu hạt dẻ, khi bọn họ nhìn thấy Tô Bạch, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, nhưng vẫn đi qua thương lượng với đoàn thể thính giả bản địa trước.


Bảy thính giả có thâm niên, Tô Bạch cũng không biết phía trên có còn có thính giả cao cấp hơn điều khiển hay không, có lẽ có, mà cũng có lẽ là không, dù sao thì thính giả cao cấp cũng không giống với những thính giả khác, bọn họ chịu sự ràng buộc lớn hơn của Phát Thanh, làm việc cũng cẩn thận hơn một chút, nhưng Tô Bạch không tin thính giả cao cấp ở bản địa Vân Nam lại từ chối loại cơ hội biết được bí mật của thính giả sống hơn hai mươi.


Trong lúc nhất thời, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này đều rất vô vị, những thính giả đang thương lượng đó, ở trong mắt hắn lại xa vời như vậy.


Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết tại sao, bây giờ mình lại bắt đầu có thói quen thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn trời, dường như khi ngẩng đầu lên nhìn trời, mình có thể có được một loại giao lưu với Phát Thanh vậy, giống như một dân thường khi chịu phải đả kích to lớn, sẽ quỳ xuống, giơ hai tay lên trời, hô to: “Trời xanh ơi!”


“Đại Bạch, được rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.” Hòa thượng bước tới, nhìn thấy Tô Bạch còn đang nhìn trời, mới lên tiếng nhắc nhở.


Tô Bạch gật đầu, thở dài rồi đứng dậy, lúc này trong đầu hắn đột nhiên hiện ra những ngôi mộ có niên đại rõ ràng không xa cho lắm và những bức ảnh trẻ con đặt trên những bia mộ đó khi mới vào thôn.


Đúng vậy, sắp bắt đầu rồi sao, bí mật đã nhuốm huyết lệ của nhiều người trong thôn này như vậy, sắp bắt đầu bị đào bới ra rồi sao?


Ha ha, mọi người đều tới hái quả, đúng không?


Tô Bạch liếc mắt nhìn hòa thượng, nhưng không biết tại sao lúc này, hòa thượng lại không đối diện với Tô Bạch, mà là nhìn qua một bên.


Lần này, ngay cả hòa thượng anh cũng bị bí mật này hấp dẫn rồi.


Hơn mười năm trước, ông nội của Diêu Triết đã phát hiện ra bí mật, ông ta không nói cho thôn dân biết sự thật, mà vì bảo vệ bí mật này cho con cháu đời sau của mình mà lừa đám thôn dân đáng thương này dỡ bỏ ngôi miếu đó, sau mười mấy năm, một đám thính giả, cũng đang làm ra hành động giống như ông nội của Diêu Triết vào năm đó.


Mà tất cả những chuyện này cũng là vì Phát Thanh ở trên đầu vẫn luôn chậm trễ không phát nhiệm vụ hiện thực giải quyết chuyện này.


Tao vẫn luôn hy vọng mày có thể mạnh mẽ và đáng sợ không có giới hạn, vẽ một gương mặt thằng hề đầy chế nhạo cuối cùng cho một nam một nữ đó, tuyệt đối đừng nói với tao, lần này cũng là biểu hiện yếu đuối và vô năng của mày.


Tuyệt đối đừng khiến tao thất vọng.


Chương 998

Bình Luận (0)
Comment