Chương 997
Bí Mật Nhuốm Máu Tươi 1
Thính giả thực ra là một loại quần thể rất kỳ quái, bọn họ được phân chia thành người thực tập, thính giả cấp thấp, thính giả bình thường, thính giả có thâm niên, thính giả cao cấp, và thính giả cấp bậc đại lão vượt qua thính giả cao cấp, số lượng nhiều nhất hiển nhiên là người thực tập, sau đó dựa theo cấp bậc cao thấp mà không ngừng giảm mạnh xuống, đây là sự phân chia được tiến hành dựa theo thực lực của thính giả, nhưng vẫn còn một loại phương pháp sắp xếp khác.
Từ xưa đến nay, người Trung Quốc thích phân chia các dân tộc khác nhau dựa vùng miền, bởi vì từ xưa tới nay, Trung Quốc thân là một quốc gia đại thống nhất có diện tích lãnh thổ rộng lớn lại vẫn luôn tuân theo kiểu chia lâu tất sẽ hợp, mà hợp lâu tất phải chia, người khu vực nào hiển nhiên vẫn giữ được tính cách của người thuộc khu vực đó, nói một cách thông tục một chút, thì chính là dán nhãn.
Ví dụ người Chiết Giang biết làm ăn, người Quảng Đông cái gì cũng ăn được, người Giang Tô giàu có, và người Bắc Kinh có bộ dáng rất cao lớn.
Trước khi diễn đàn thính giả thành lập, mức độ phân chia thính giả dựa theo khu vực thực ra vẫn chưa rõ ràng cho lắm, nhưng cùng với sau khi diễn đàn thính giả thành lập, xu hướng dựa theo khu vực và tỉnh để tiến hành phân chia thính giả hiển nhiên cũng tăng lên.
Tám, chín người trong hai chiếc xe Jeep đang ngồi nướng thịt, đều là thính giả, nhưng thực lực rất thấp, thính giả cấp thấp chiếm đại đa số, cấp bậc thính giả bình thường cũng chỉ có một, hai người mà thôi, mà người có thâm niên lại càng không có một ai.
Cho nên, trên cơ bản có thể đoán ra được bọn họ chắc hẳn là thính giả bản địa Vân Nam, bởi vì đổi một lối suy nghĩ khác mà nói, thính giả cấp thấp ở những khu vực khác cũng sẽ không rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức vượt đường xa xa xôi chạy tới Vân Nam tiến hành hoạt động thám hiểm gì hết, mà thính giả cấp thấp, hơn nữa còn là đang ở giai đoạn chẳng hiểu tại sao lại sống sót qua được một thế giới chuyện xưa mà sợ hãi không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Người Trung Quốc nói một phương đất đai nuôi dưỡng một phương người, một phương người lại bảo vệ một phương đất đai, từ xưa đến nay, rất nhiều tên tham quan độc ác làm xằng làm bậy, hại nước hại dân, nhưng hơn phân nửa vẫn đối xử rất tốt với người ở quê hương mình, mấy việc như bắc cầu, sửa đường, miễn thuế vẫn sẽ làm, cho nên, bình thường sẽ xuất hiện loại cục diện này, đó chính là một người trong sách sử bị người cả nước cùng nhau phỉ nhổ, nhưng ở quê nhà lại vẫn có từ đường để cung phụng.
Hòa thượng liếc nhìn Tô Bạch, dường như đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn, mới thở dài một tiếng, nói: “Không phải người nào đó cũng đã từng làm ra hành động dẫn tám nghìn oan hồn đi tới khu thành thị Thượng Hải hay sao?”
Tô Bạch đáp với vẻ dở khóc dở cười: “So sánh này của anh khiến tôi không còn lời gì để nói.”
“Đây là chuyện rất hiển nhiên thôi, thính giả ở một phương hiển nhiên có tiềm thức và lòng trách nhiệm bảo vệ sự yên bình bên cạnh mình theo bản năng, bởi vì chẳng ai muốn cuộc sống của mình ở trong thế giới hiện thực biến thành một mớ rối loạn cả, nhưng thính giả cũng có lòng cầu danh lợi lộc của thính giả, đây chẳng qua chỉ là sự lựa chọn khác mà thôi, cũng đều là chuyện có thể giải thích được.
Lại thêm, trên này còn phải thêm phần thưởng nhiệm vụ hiện thực mà Phát Thanh phát, mới có thể khiến loại xu hướng này dần dần hình thành, ở đây ngược lại cũng không phải nói thính giả phía bên Vân Nam này yêu thương quê hương gì, mà đổi lại là thính giả ở nơi nào khác, khi xuất hiện một thứ làm xằng làm bậy nhưng lại khiến Phát Thanh thờ ơ, không phát nhiệm vụ hiện thực cho thính giả đi giải quyết, đều sẽ tồn tại lòng nghi ngờ đối với thứ này, sau đó sự nghi ngờ dần dần không ngừng được bổ sung thông qua một loạt điều tra, cuối cùng diễn biến thành một loại cục diện này.
Xét từ mặt bản chất của thính giả, đều là một đám liều mạng theo đuổi lợi ích, bọn họ không phải Spider Man hay là Batman, từ nơi này xuất hiện ở bất cứ một nơi nào khác, thính giả ở nói đó hơn phân nửa cũng sẽ làm như vậy, nơi này thân là sân nhà của bọn họ, không cho người của nơi khác nhúng tay và chấm mút vào.
“Ít nhất, nếu đặt ở bên cạnh nhà tôi, thì tôi cũng sẽ không cho phép.” Tô Bạch nói một cách rất chắc chắn.
Mẹ nó, nếu như thứ đó xuất hiện ở bên cạnh nhà lão Phương, vậy Tô Bạch cũng chẳng quan tâm đám người mập mạp và hòa thượng ngăn cản mình thế nào, mà chắc chắn sẽ dẫn Cát Tường cùng nhau chạy ra ngoài giải quyết sạch thứ này, mặc kệ mày đã chín muồi hay chưa, mặc kệ mày có bí mật lớn bao nhiêu.
Hòa thượng gật đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ, trong lòng cậu có bệnh thần kinh, suy nghĩ chắc chắn không giống với người khác rồi.
Chín người nướng thịt ở nơi này đều đứng dậy hết, rõ ràng khu vực này cũng sẽ không có du khách tới, lại thêm nhìn trang phục và khí chất của hòa thượng và Tô Bạch, bọn họ cũng sẽ không coi hai người thành du khách.
Vì có một người có thực lực của thính giả bình thường, nên hiển nhiên anh ta lại càng nhạy cảm hơn một chút, chủ động bước qua, ngay khi anh ta đang không ngừng bước tới gần, hòa thượng cố tình phát ra khí tức của mình, thính giả bình thường đó lập tức hơi khom thắt lưng mình xuống một chút, lập tức chạy bước nhỏ tới, trước thì ngạo mạn sau lại cung kính, cũng thật rõ ràng.
“Đại nhân.”
Tám thính giả còn lại ở nguyên tại chỗ, có người đã lôi pháp khí của mình ra, nhưng ngay khi nhìn thấy vị dẫn đầu bên mình đã hạ thấp thái độ xuống, gọi đại nhân như vậy, lập tức tất cả mọi người đều thủ pháp khí lại, cũng không quan tâm đến nướng thịt nữa, mà đều đứng ở một bên một cách rất cung kính.