Chương 996
Bọc Mủ Của Nhân Tính 2
“Không đúng.” Tô Bạch lặng lẽ lắc đầu: “Cái này không thể giải thích được, tên thuật sĩ Diêu Triết đó đã từng nói, hơn mười năm trước ông nội cậu ta từng tới nơi này, khi ấy Đại Lý đã bắt đầu khai phá du lịch rồi, cho nên vì sợ ngôi miếu đó bị tu sửa lại tạo thành một địa điểm du lịch, cho nên mới lừa thôn dân bản địa dỡ bỏ ngôi miếu đó.
Nhưng lối suy nghĩ của người mười mấy năm trước chắc chắn hoàn toàn khác hẳn với hiện tại, tôi không tin người trong thôn đó, sau khi phát hiện ra người của mình bị bệnh nặng, mà không ra ngoài tìm thầy tới chữa, hiện tại Đại Lý cũng gần như hoàn toàn khác hẳn với Đại Lý của mười mấy năm trước rồi.”
Dường như nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, hòa thượng chỉ đành đáp: “Là đã bị phát hiện rồi, nhưng bị trấn áp rồi, một mặt là vì khống chế tâm trạng khủng hoảng lan rộng có tổn hại đến danh tiếng của thành phố du lịch, ngoài ra, thì là…”
Nói đến đây, hòa thượng thở dài một hơi.
“Hòa thượng, đây là chuyện mà tăng nhân ở đây đã làm đi.” Tô Bạch nở nụ cười: “Thực ra họ cũng có suy nghĩ giống như ông nội của Diêu Triết, lo lắng tà vật đó chưa chín muồi, hoặc là nói còn chưa hoàn toàn tự mình hồi phục thì đã bị kinh động và phá hủy rồi.”
“Bần tăng không thể giải thích được, cũng rất không tán đồng.” Hòa thượng nói một cách rất thành khẩn: “Thế gian có nghìn vạn cách, lại không phải tâm của mỗi một người đều hướng Phật, chính như bản thân bần tăng, cũng không thể ngoại lệ.”
“Hôm qua tôi gặp được một chú tiểu, nói một câu rất thú vị với tôi, chú ta nói, trên thế giới này không có người đại thiện chân chính, bây giờ nghe qua, ngược lại cũng xem như rất chuẩn xác.”
Tô Bạch và hòa thượng vừa đi vừa nói, Tô Bạch hiển nhiên sẽ không quá chỉ trích cách làm của tăng nhân ở nơi này, hòa thượng cũng sẽ không đến mức vì vậy mà căm ghét thế tục, thế giới quan của hai người thực ra đã sớm bị Phát Thanh đắp nặn lại rồi, sức chống cự đối với loại chuyện này, hiển nhiên cũng rất mạnh.
Cửa thôn là một con đường bằng xi măng, nhưng thời gian thi công chắc hẳn đã khá lâu rồi, có vài chỗ gồ ghề cũng không được tu sửa và lấp lại.
Nơi này giống như là một chốn bồng lai tiên cảnh khác ẩn nấp trên chốn thế ngoại đào viên, nếu như nói Thương Sơn, Nhĩ Hải ẩn chứa một loại đẹp đẽ của đại tự nhiên, vậy thì nơi này, giống như một bọc mủ được tích tụ từ sự xấu xa trong lòng con người.
Trong thôn có mười mấy người già, mỗi một người già đều ngồi trên một chiếc ghế gỗ, ánh mắt mờ mịt và chết lặng.
Bọn họ không phải đang ngồi ở nơi đó nói chuyện, hút thuốc, tám chuyện thường ngày, mà là lặng lẽ ngồi ở nơi đó như vậy, không nói chuyện, cũng không có động tác gì cả, chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch và hòa thượng đi qua, ánh mắt của bọn họ từ từ di chuyển một cách rất chậm chạp đến trên người hòa thượng và Tô Bạch.
Một màn này, trước đây Tô Bạch đã từng trông thấy, nhưng là ở trong bệnh viện.
Từng có một lần, Tô Bạch đi tới một bệnh viện Âu Mỹbướu, dưới phòng bệnh của bệnh viện, hắn nhìn thấy một đám người già ngồi ở nơi đó với vẻ chết lặng, khi ấy tài xế nói với Tô Bạch một tiếng, rằng những người này thực ra đều đang đợi chết.
Khi ấy Tô Bạch còn chưa trở thành thính giả, nên hiển nhiên vẫn chưa có cách nhìn lạnh nhạt đối với chuyện sinh tử này như của mình sau này, vì vậy một màn đó cũng để lại rất nhiều sự xúc động trong lòng hắn.
“A di đà phật.” Hòa thượng chắp hai tay lại, niệm một tiếng Phật hiệu: “Tội nghiệt, tội nghiệt.”
Tô Bạch không muốn đi phân tích lúc này trong đáy lòng hòa thượng rốt cuộc có bao nhiêu lòng từ bi, hắn chỉ lắc đầu với vẻ hơi nghi ngờ, sức ảnh hưởng của tà vật đó lớn như vậy, mà Phát Thanh còn không chủ động sắp xếp cho thính giả bản địa nhiệm vụ hiện thực để giải quyết, lẽ nào, thật sự nguyên nhân nằm ở việc chủ nhân của tà vật đó, thực ra vẫn còn sống sao?
Hai người đi qua cửa thôn, một hàng người già ngồi ở cửa thôn đó, không người nào đứng dậy hỏi chuyện, mà cứ chậm rãi di chuyển ánh mắt của mình theo bóng dáng của Tô Bạch và hòa thượng, sau đó, tiếp tục tĩnh lặng.
Sống ở nơi này, mỗi một ngày đối với bọn họ mà nói chính là chịu cực hình.
Hai bên cửa thôn là là bãi tha ma bình dân, có rất nhiều ngôi mộ mới được dựng ở nơi này, gọi ra một loại đau đớn, hơn nữa nhìn ảnh trên bia mộ, phần lớn đều là ảnh của trẻ nhỏ.
Trong thôn này, xác suất chết non vừa mới sinh cũng thực sự rất đáng sợ.
Trên cơ bản, trong thôn không thấy được bao nhiêu người trẻ tuổi, người có thể gặp được cũng đều khá già rồi, xem ra, người có thể rời khỏi nơi này, cũng đã sớm rời đi, mà người còn ở lại, hoặc là khó rời khỏi quê hương, hoặc là thật sự không có nơi nào có thể đi.
Chuyện này cũng giải thích được tại sao đến hiện tại tà vật đó lại bắt đầu tiến hành kiếm ăn ở các khu vực gần đó, đại khái thì do lương thực tiếp tế của mình, rõ ràng đã không còn đủ vì lượng người trong thôn đã sụt giảm đi.
“Vị trí của ngôi miếu bị dỡ bỏ đó ở…” Tô Bạch còn chưa hỏi xong lời này đã dừng lại, bởi vì hai người trước mặt, cũng chính là vị trí chếch về phía tây so với cửa thôn, có hai chiếc xe Jeep đỗ ở nơi đó một cách ngang tàng, và một đám người đang đặt giá nướng làm đồ nướng.
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng của hòa thượng và Tô Bạch, một vài người vốn đang ăn thịt nướng, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào hai người một cách rất không có thiện cảm.
Hòa thượng thở dài một hơi, nói: “Có thể che giấu chuyện này, thực ra những tăng nhân ở đây cũng là có lòng mà không có sức, đại Bạch, cậu từng hỏi bần tăng, tại sao Phát Thanh không thông báo cho thính giả bản địa Vân Nam tới giải quyết chuyện này.
Bây giờ bản thân cậu cũng tự nhìn rõ rồi đấy, Phát Thanh quả thực không phát nhiệm vụ hiện thực, nhưng tình hình ở nơi này, thực ra thính giả bản địa Vân Nam cũng đã sớm phát hiện ra rồi.
Những người này, chia nhóm đóng trại ở nơi này, tiến hành phòng ngừa người ngoài tới đây nhòm ngó.”