Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 995 - Chương 995 Bọc Mủ Của Nhân Tính 1

Chương 995

Bọc Mủ Của Nhân Tính 1


Thính giả sống hơn hai mươi năm, gần như là một loại tình huống không có cách nào tưởng tượng nổi, dựa theo lẽ thường mà nói, thực ra là nhân vật cùng một thế hệ với hai cha mẹ hờ đó của mình…


Tô Bạch hiển nhiên biết nguyên nhân hòa thượng thay đổi thái độ, mượn sức mình cùng nhau hành động, có khả năng là vì ban đầu anh ta cũng chỉ cho rằng, đây chỉ đơn giản là một chuyện lạ thường, nhưng sau khi nhìn thấy những tài liệu giải thích tình hình cụ thể này, hòa thượng đã hiểu rõ ý nghĩa chân chính của sự tình trong đó.


Trước đây, cho dù là mập mạp, hay là Gia Thố, hoặc là Tô Bạch và hòa thượng, trong lòng bốn người đều nghĩ, đại khái đám người mình cũng có thể sống thêm hai, ba năm nữa, dù sao thì thính giả có thể sống được đến hiện tại cũng có quá nhiều nhân tố trùng hợp ở bên trong, rất có khả năng vận may không tốt trong một thế giới chuyện xưa trước đó, hiện tại đã sớm đã chết rồi, vì vậy được toàn bộ xã hội chấp nhận và quên đi một cách rất bình tĩnh.


“Tô Bạch, cậu có thể từ chối loại khát vọng này sao?” Hòa thượng nhìn Tô Bạch một cách rất nghiêm túc.


Lúc này, Tô Bạch nhìn ra được một loại sốt ruột từ trong ánh mắt của hòa thượng, rõ ràng, đối mặt với tin tức này, đối mặt với thứ có thể được thính giả hai mươi năm trước vẫn còn sống để lại, hòa thượng thật sự động tâm.


“Tôi không biết.” Tô Bạch lắc đầu, đặt tay lên ngực tự hỏi, đối với chuyện này, cho dù là đến hiện tại, hắn cũng không có nôn nóng gì cho lắm, cũng không cảm thấy bức thiết bao nhiêu: “Nhưng nếu hòa thượng anh thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này, vậy tôi có thể giúp anh.”


Đây không phải là lời nói dối, cũng không phải thuận nước đẩy thuyền, Tô Bạch cũng không dưỡn dẹo làm ra loại thái độ này, thật sự chỉ bởi vì bây giờ hắn không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng nhìn thấy hòa thượng ham thích như vậy, xuất phát từ mối quan hệ của hai người, Tô Bạch vẫn bằng lòng giúp đỡ.


Hòa thượng gật đầu, anh ta biết tính cách của Tô Bạch, lập tức cũng chỉ duỗi tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn.


“Cảm ơn.”


“Nhưng mà hòa thượng này, không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy gần đây, tâm cảnh của anh xảy ra chút vấn đề.” Tô Bạch có lòng tốt nhắc nhở.


“Bần tăng cũng cảm thấy vậy, nhưng bây giờ bần tăng không có cách nào khống chế được mình.”


Hòa thượng thở dài, đứng dậy, đi tới trước mặt thằng bé, duỗi tay xoa đầu thằng bé, thằng bé chu môi, nó dường như không thích loại xoa đầu này cho lắm, ngoại trừ Tô Bạch.


“Đại Bạch, cậu có phát hiện ra không, gần đây tâm cảnh của cậu bắt đầu càng lúc càng có chiều hướng bình thản, thực lực càng đi lên, chuyện phải tiếp xúc càng nhiều, thì tâm cảnh của cậu càng ngày càng bình thản, bần tăng rất ngưỡng mộ, bây giờ bần tăng đã biết vấn đề của mình, nhưng lại không có cách nào làm được gì. Bây giờ bần tăng chỉ có thể nước chảy bèo trôi mà thôi.”


Khi hòa thượng nói ra những lời này, rõ ràng có hơi bất đắc dĩ.


...


Tối hôm sau, một mình Tô Bạch mặc áo khoác gió đứng trên bến tàu Tài Thôn, thương thế trên người thực ra vẫn chưa tốt cho lắm, thực lực cũng chỉ hồi phục chưa đến sáu, bảy phần, nhưng trên cơ bản cũng đủ dùng rồi.


Hòa thượng cũng đi một mình tới, không mang theo trợ thủ gì.


“Anh chỉ tới một mình thôi sao?”


“Kế hoạch ban đầu là dẫn theo một vài đồng môn có đạo hạnh cùng nhau đi, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ đi, chuyện hiện tại đã đến mức độ người bình thường rất khó có tư cách nhúng tay vào rồi, cho nên bần tăng đi tới một mình.”


Bên bến tàu Tài Thôn, có một hàng du thuyền cỡ nhỏ đỗ ở đó, bình thường ngồi trên du thuyền ở Nhĩ Hải mất tầm một trăm tám mươi tệ một vé, nhưng thực ra cũng không thú vị cho lắm. Nhĩ Hải đối với người bình thường mà nói, lại càng thích hợp chỉ để ngắm từ xa mà không thể chơi đùa, nói đến cùng, chỉ là một cái hồ lớn mà thôi, từ xa nhìn về hoặc là đứng trên bờ nhìn sẽ thấy rất đẹp, còn ngồi trên thuyền nhìn, chẳng qua cũng chỉ như vậy.


Trong một chiếc du thuyền, một người đàn ông với làn da ngăm đen bước ra, chắp hai tay lại, hành lễ một cách cung kính với hòa thượng.


Hòa thượng và Tô Bạch bước lên con thuyền này, hai người đều bước lên tầng hai của du thuyền rồi ngồi xuống.


“Vị trí cụ thể ở đâu?” Tô Bạch hỏi.


“Đến một bên bờ của Nhĩ Hải đó, lại đi vào bên trong một đoạn đường nữa là đến, thực ra rất gần thôi.” Hòa thượng dùng tay chỉ đại khái về một hướng.


Du thuyền bắt đầu khởi động, tiếng động cơ mãnh liệt vang lên, con thuyền cũng bắt đầu rời khỏi bến tàu Tài Thôn.


Dựa theo con đường đi dạo bình thường, con thuyền này chắc hẳn sau khi vòng nửa vòng, sẽ dừng lại một bên bờ khác cho du khách trong nửa tiếng rồi quay về, chỉ là lần này hiển nhiên không có vòng vèo gì cả, mà là đi thẳng về một phía, rời đi kiên định.


Tô Bạch không dẫn Cát Tường đi, một mặt vì tính cách của nó, nó không có khả năng nghe theo lời dặn dò của Tô Bạch đi làm một tay đấm cho hắn được, một mặt khác, sự an toàn của thằng bé, Tô Bạch cũng không yên tâm giao cho người khác.


Sau đại khái nửa tiếng, thuyền đã cập bến, hai người hòa thượng và Tô Bạch đi lên bờ, lại tốn chừng nửa tiếng đồng hồ nữa vượt qua hai sườn núi, trong khe núi chếch ở phía trước, bóng dáng mờ ảo của một thôn núi xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.


“Nếu thật sự là chuyện xảy ra ở trong sơn thôn này, sao có thể không được coi trọng?” Điều này khiến Tô Bạch rất khó hiểu.


“Cái này cũng không lạ, tuy Đại Lý là một thành phố du lịch, nhưng sự khai phá và xây dựng nền móng của nó, tạm thời vẫn chưa có cách nào so được với thành phố ở vùng duyên hải phía đông, tuy rằng khách du lịch nhiều, nhưng khu vực hoạt động cụ thể của du khách cũng chỉ có mấy nơi đó mà thôi, tuy rằng phía Song Lang, Hỉ Châu đã nổi tiếng với bên ngoài, nhưng công trình xây dựng cơ bản cũng vẫn rất bình thường, huống chi là những nơi mà những du khách hiếm khi tới.”


Chương 995

Bình Luận (0)
Comment