Chương 994
Bí Mật Trong Bức Ảnh 2
Tô Bạch xem như đã nhìn ra được rồi, hòa thượng lôi không ít hàng tích trữ bí mật của mình, rất nhiều đan dược và thảo dược quý giá đều dùng hết cho mình, một vài thứ thậm chí còn không thể đổi được ở cửa hàng wechat.
Tại sao hòa thượng lại làm như vậy, Tô Bạch hiển nhiên có thể nghĩ được rõ ràng, đây là rảnh rỗi tỏ vẻ nịnh nọt ấy mà, dùng dược liệu quý giá như vậy để chữa thương cho mình, lát nữa mình còn có thể từ chối được sao?
Sau khi chữa thương xong xuôi, hòa thượng đi vào nhà vệ sinh rửa tay, khi bước ra ngoài, còn vừa cầm khăn mặt lau tay, vừa nói: “Tuy rằng thương thế rất nghiêm trọng, nhưng vấn đề không lớn cho lắm, với thể chất của cậu và thuốc mà bần tăng vừa bôi cho cậu, hơn một ngày có thể hồi phục hơn năm, sáu phần.”
“Tôi cảm thấy tôi phải nằm tĩnh dưỡng một tháng.” Tô Bạch đáp.
Hòa thượng lục lấy một tập văn kiện từ trong tay áo, đặt ở trước mặt Tô Bạch: “Xem cái này đi.”
Tô Bạch dựa vào bên giường, lắc đầu: “Tôi đau đầu, thiếu máu, không muốn xem.”
“Chỉ xem một bức ảnh trong đó thôi cũng được.” Hòa thượng chỉ đành tự mình đích thân ra tay, mở tập văn kiện, lôi một bức ảnh từ trong ra: “Người này, cậu nhận ra chứ?”
Hòa thượng đưa tấm ảnh tới trước mặt Tô Bạch, ánh mắt của Tô Bạch liếc qua một cách rất tùy tiện, đúng vậy, thật sự chỉ là liếc qua một cách rất tùy tiện, nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn đã dừng lại trên bức ảnh đó.
Đó là một ảnh chụp chung trước tam tháp Sùng Thánh tự, trong bức ảnh có ba người, người ở bên trái nhất thoạt nhìn rất béo, còn béo hơn cả tên mập Trương Bát Nhất đó một chút, bên phải là một hòa thượng, mà ở giữa thì lại là một người đàn ông mặc đồ thường ngày, tuổi tác của người mập thoạt nhìn khi ấy hơn bốn mươi tuổi, hòa thượng trong bức ảnh đó khi ấy cũng chừng bốn, năm mươi tuổi, mà người đàn ông ở giữa lại hơi trẻ tuổi hơn một chút, thoạt nhìn còn chưa quá ba mươi.
“Cậu nhận ra ông ta, đúng không?” Hòa thượng nhìn Tô Bạch và nói: “Ông ta tên là… Tô Dư Hàng.”
Tô Dư Hàng, ba chữ này, Tô Bạch đương nhiên đã nghe qua rồi, ha ha, trước khi Tô Bạch hai mươi ba tuổi, hắn vẫn luôn coi người đàn ông này thành cha của mình.
Trong “trí nhớ” của mình, thường xuyên xuất hiện bóng dáng của người đàn ông này, ông ta am hiểu thư pháp, giỏi âm luật, là một người đàn ông rất nho nhã.
Mà gần đây, ấn tượng của hắn về người đàn ông này tới từ thế giới chuyện xưa trước, cũng chính là thế giới chuyện xưa mà khi hắn đã tiến vào để cứu Huân Nhi, bước qua cánh cửa ấy, bên ngoài cảnh yêu huyệt, nhìn thấy bộ dáng khi ấy vẫn còn tính là ngây ngô của ông ta.
“Ông ta đã từng qua nơi này rồi sao?” Tô Bạch hỏi.
“Đúng vậy.” Hòa thượng gật đầu: “Tăng nhân ở bên phải, là sư thúc của bần tăng, pháp hiệu là Tuệ Năng, vị ở bên trái nhất có thân phận không rõ, nhưng căn cứ theo trí nhớ của lão tăng trong chùa nói, chắc hẳn là một quan viên, mà người ở chính giữa, chính là cha của cậu, hơn hai mươi năm trước, ông ta đã từng qua nơi này, hơn nữa ba người còn chụp ảnh chung.”
“Thế này thì có gì kỳ lạ.” Tô Bạch nhún vai một cách rất không hề gì, lại vì vậy mà ảnh hưởng đến vết thương, rõ ràng, hắn cũng không để ý như mình biểu hiện ra ngoài.
“Thứ đó, cũng thất lạc vào hai mươi mấy năm trước.” Hòa thượng bổ sung, nói: “Giữa hai bên chắc chắn có mối liên quan, trên thực tế, bức ảnh này cũng là bần tăng tìm được trong kho hồ sơ ở trong chùa, khi ấy khách mỗi ngày tới gặp pháp sư Tuệ Năng đều được ghi chép lại.”
“Cái đó, rốt cuộc là thứ gì?” Tô Bạch hỏi.
Hòa thượng lắc đầu: “Bần tăng quả thực không biết, nhưng nếu đoán không lầm, chắc hẳn là đồ của người phương tây, kết quả không biết vì nguyên nhân gì, mà lưu lạc đến nơi này, hơn nữa gần đây, nó bắt đầu chủ động bại lộ vị trí và khí tức của mình, rõ ràng, nó không định tiếp tục che giấu nữa.”
“Anh nói nhiều như vậy, vẫn chưa nói cho tôi biết đó là pháp khí hay là thứ gì.”
“Chắc hẳn… là pháp khí đi.” Hòa thượng cười khổ, đáp: “Nếu là người, vậy thì quá khiến người nghe sởn tóc gáy ròi.”
“Hòa thượng, ý của anh là, trong bức ảnh này, người ở hai bên trái phải của Tô Dư Hàng, đều là thính giả vào năm đó.”
“Chắc tám chín phần mười, bần tăng từng đọc bút ký và ghi chép kinh nghiệm của sư thúc Tuệ Năng, năm đó khi cầu kinh đọc qua có cảm giác trong đầu rất mờ mịt, thậm chí còn khó hiểu, sau này, sau khi mình trở thành thính giả, mới có thể hiểu ra được, sư thúc Tuệ Năng đã mượn chú giải trong kinh Phật để biểu đạt cảm xúc của mình.”
“Bởi vì làm như vậy mới không bị Phát Thanh xóa sạch dấu vết sau khi chết sao?” Tô Bạch cười hỏi.
“Ừm, chắc hẳn là như vậy, thân phận của vị bên trái thực ra cũng không thể tìm được, nhưng một ngày này, ông ta cũng chết vì tai nạn xe cộ.”
“Lại tai nạn xe.” Tô Bạch phun đầu lưỡi: “Phát Thanh cũng không thể chơi trò khác được à.”
“Thứ thất lạc ở nơi đó, chắc hẳn là một thứ tới từ phương tây, xác suất lớn là một pháp khí, pháp khí đó lúc đầu bị lưu lạc đến nơi này, bắt đầu tiến hành tự mình phục hồi, nhưng thời gian gần đầy bắt đầu xao động hẳn lên, một vài thôn xóm gần đó đã xuất hiện chuyện cả người lẫn vật chết theo đàn, chắc hẳn là thủ đoạn của thứ đó.”
“Vậy anh đi giải quyết đi.” Tô Bạch vẫn không để tâm cho lắm, cho dù hòa thượng có lôi tấm ảnh cũ này ra, thì hắn vẫn chẳng có bao nhiêu hứng thú.
“Vấn đề là, Phát Thanh vẫn chưa phát nhiệm vụ hiện thực, nhưng đã chết rất nhiều người rồi.” Hòa thượng nhìn Tô Bạch một cách rất nghiêm túc: “Tô Bạch, cậu chắc hẳn biết rõ chuyện này có ý nghĩa gì chứ, nếu là tà vật quỷ quái bình thường, dám giết người hấp thụ máu thịt một cách ngông cuồng như thế, làm sao Phát Thanh có khả năng thờ ơ được? Nó trực tiếp cho thính giả Vân Nam một nhiệm vụ hiện thực để giải quyết thứ đó, không phải là được rồi sao?”
Tô Bạch cầm một chai nước suối lên, uống một ngụm, sau đó liếm môi mình: “Hòa thượng, ý của anh là, chủ nhân của pháp khí đó, đến bây giờ vẫn chưa chết? Cho nên Phát Thanh chỉ biết trước quyết toán chuyện pháp khí đã làm này lên người chủ nhân của nó, mà không thông báo nhiệm vụ hiện thực?”
“Dựa theo quy tắc làm việc của Phát Thanh, chắc hẳn là như vậy, cho nên phần lớn thính giả đều sẽ khống chế tốt pháp khí và linh vật của mình, mà tuyệt đối sẽ không cho phép bọn chúng đi phá hoại, bằng không nhân quả đều sẽ tính lên đầu mình.”
Nói đến đây, hòa thượng dừng lại một chút, nói: “Cho dù là tốp người Lệ Chi đó, trở thành thính giả cũng hoàn toàn chưa quá mười năm, hơn nữa một tốp người bọn họ, trên cơ bản đều đã ngồi xe lửa rời đi rồi. Thính giả từ hơn hai mươi năm trước vẫn còn sống, cậu không cảm thấy đáng sợ hay sao?”