Chương 993
Bí Mật Trong Bức Ảnh 1
Cuộc đời luôn tràn đầy sự hiểu lầm, có đôi khi hiểu lầm có thể được coi thành một loại màn che, che giấu một vài sự do dự và mất tự nhiên, cho đôi bên một con đường lui.
Chỉ có điều, Tô Bạch cũng không cần đường lui gì, cũng không muốn có hiểu lầm gì hết, nếu lời giải thích mà các người cho tôi chỉ là một “sự hiểu lầm”, vậy được thôi, tôi cũng sẽ cho các người một sự hiểu lầm, mọi người đều hiểu lầm một lần, vậy sự việc coi như xong.
Cô gái tóc nâu hạt dẻ nhìn Tô Bạch, rồi lại nhìn thi thể của bạn đồng hành nằm trên mặt đất, cô ta dường như có hơi không dám tin vào toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước mặt mình. Đối phương cứ như vậy trực tiếp giết hết bạn đồng hành của mình sao?
Da mặt của người đàn ông đầu trọc co rúm, lúc này, anh ta dường như có loại cảm giác bị người đàn ông phương đông ở trước mặt này vả mấy cái tát thật mạnh, đặc biệt là người đàn ông Trung Quốc này còn cố tình giả bộ mang vẻ mặt vô tội.
“Vù!”
Người đàn ông đầu trọc tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch một cách dữ tợn: “Con khỉ da vàng nhà mày, không muốn sống nữa đúng không?”
“Tới đi.” Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười mỉm, mới vừa rồi, hắn cũng không hấp thụ bao nhiêu sức sống còn sót lại từ trong cơ thể của nữ pháp sư đã hấp hối, nên tình trạng hiện tại của mình cũng không tốt lên được bao nhiêu, nhưng hắn vẫn dựng ngón giữa của mình lên, “ngoắc” tay với người đàn ông đầu trọc ở trước mặt mình.
Tới đi, tới đi, đánh đi, ai sợ ai?
Nắm tay của người đàn ông đầu trọc lập tức siết chặt, trong lúc nhất thời, không khí xung quanh dường như bị kéo căng.
Cô gái tóc nâu hạt dẻ thấy thế, đang định mở miệng ngăn cản bạn đồng hành của mình, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông khoác áo hòa thượng bước vào từ cửa quán cơm, ánh mắt của người đàn ông trong veo, mang theo một loại sâu xa, nhưng sát khí của anh ta, lại hoàn toàn khóa chặt lên người mình.
Hòa thượng này, ngay từ lúc bắt đầu bước vào đã tỏ rõ vị trí và thái độ của mình.
“A di đà phật, đại Bạch, chẳng qua chỉ nửa ngày không gặp cậu, sao lại biến thành cái bộ dạng này?”
“Gặp phải ba con lợn da trắng, mình bị nướng rớt lông heo còn đổ cho tôi làm, bây giờ đánh chết một đứa, còn lại hai đứa cũng đang đợi bị tôi đánh chết đây.” Tô Bạch kéo khóe miệng, vừa cười vừa chủ động đi về phía người đàn ông đầu trọc.
Tới đi, không phải anh muốn giết tôi sao?
Không phải anh muốn báo thù cho bạn đồng hành của anh sao?
Không phải anh rất tức giận sao?
Không phải anh thấy tôi rất khó chịu sao?
Tới đi, ra tay đi, lão tử đang đợi anh ra tay đấy, đến khi đó lại xem xem, đến khi đấy, ai có thể sống sót bước qua cánh cửa này!
Suy nghĩ trong lòng Tô Bạch đều thông qua ánh mắt cường thế và lạnh lùng của hắn, truyền đạt hết cho người đàn ông đầu trọc.
Nếu không có sự xuất hiện bất chợt của hòa thượng và đứng vào đội mà không hề do dự, thì có khả năng người đàn ông đầu trọc thật sự sẽ mặc kệ sự khuyên ngăn của bạn đồng hành tóc nâu hạt dẻ, cố tình ra tay với Tô Bạch, nhưng bây giờ đối phương lại có một cường viện, hai với một ban đầu đã trực tiếp biến thành ngang bằng, tuy rằng thương thế của người đàn ông Trung Quốc này rất nặng, nhưng không ai có thể coi thường hắn.
“Xin lỗi, bạn đồng hành của tôi đã chết rồi, bây giờ tôi muốn mang thi thể của cô ấy rời đi, có được không?”
Cô gái tóc nâu hạt dẻ trực tiếp bước tới, ôm thi thể của nữ ma pháp sư lên, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông đầu trọc, người đàn ông đầu trọc trừng mắt nhìn Tô Bạch đầy oán hận, rồi cùng rời khỏi quán cơm với cô gái tóc nâu hạt dẻ.
Hòa thượng bước đến bên cạnh Tô Bạch, nhìn thương thế của hắn thê thảm như vậy, không khỏi lắc đầu một cách có hơi cạn lời, nói: “Đi thôi, phía bên cảnh sát chắc hẳn sắp nhanh tới rồi, trước tìm một chỗ chữa trị cho cậu một chút đã.”
Tô Bạch liếc nhìn hòa thượng, cười hỏi: “Hòa thượng, đừng nói với tôi tất cả chuyện này là do anh sắp xếp đấy nhé.”
“Chắc hẳn không phải thính giả làm đâu, ai dám ngộ sát một lúc nhiều người như vậy chứ, Phát Thanh sẽ trừng phạt, bần tăng vốn đã nói buổi tối muốn tới tìm cậu bàn một vài chuyện.”
“Nhưng tôi đã nói với anh qua điện thoại rồi, tôi không có hứng thú với chuyện đó.”
“Đó là một di vật của thính giả đời trước để lại, hơn hai mươi năm trước.” Hòa thượng thấy Tô Bạch vẫn không hề đả động gì, tiếp tục nói: “Là đồ của thính giả cùng một thế hệ với cha mẹ cậu để lại, bây giờ không biết vì nguyên nhân gì, mà bắt đầu tự mình càng ngày càng xao động rõ ràng, nhưng Phát thanh cũng không vì chuyện này mà tuyên bố nhiệm vụ hiện thực để thính giả gần đây qua đó, điểm này, cậu không cảm thấy tò mò sao?”
“Không tò mò, thật sự không tò mò.” Tô Bạch nhấn mạnh: “Hòa thượng, tôi thật sự không muốn tham gia vào trong chuyện này, tôi đã quyết định sẽ đổi một nơi khác để nghỉ ngơi, Đại Lý này, gần đây thật sự không thể nói là thái bình cho lắm.”
“Trước tiên cứ trị thương cho cậu đã, ở đây bần tăng có một vài tài liệu cần cậu xem, đợi cậu xem xong rồi lại nói sau.”
Trong khách sạn, hòa thượng đang dùng nước hòa tan với đan dược sau khi nghiền nát để chữa thương cho Tô Bạch, cho dù huyết thống Huyết tộc của hắn có thể tự mình hồi phục, nhưng thương thế này quả thực có hơi nghiêm trọng.