Phật Tứ Diện

Chương 68

Editor: Gấu Gầy

Du Thư Lãng cởi vest, thay vào bộ đồ bác sĩ, anh nhìn mình trong gương, khuôn mặt không có nhiều thay đổi, nhưng không còn thấy vẻ ngây ngô của vài năm trước, ánh mắt cũng giảm đi vài phần sáng sủa, thay vào đó là ánh nhìn bình tĩnh không gợn sóng, hình như còn có chút thâm trầm ảm đạm.

Cài một cây bút bi vào túi áo trước ngực, Du Thư Lãng nhấc khoé môi lên, mỉm cười với hình ảnh của mình trong gương, rồi quay người bước ra khỏi phòng thay đồ.

Phòng họp của Công ty dược phẩm Trường Lĩnh chất đống rất nhiều đồ lặt vặt, sau khi Du Thư Lãng đến mới tiến hành sắp xếp phân loại.

Bây giờ phòng họp sạch sẽ gọn gàng đang chờ đợi khách quý, Hoàng Khải Dân lấy ra loại trà thượng hạng, ấm đun nước ở góc phòng đang phun ra hơi nước nóng hổi.

Du Thư Lãng đã làm việc tại Dược phẩm Trường Lĩnh được hơn nửa tháng, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nhà đầu tư.

Anh làm việc luôn biết đối phương là ai, nhưng lần này lại không nhận được bất kỳ thông tin nào về nhà đầu tư, Hoàng Khải Dân cũng giữ kín, chỉ cười hì hì nói rằng đó chỉ là một người giàu có, không cần phải tốn công tìm hiểu.

Cửa phòng họp được mở ra, tiếng nói cao vút nồng nhiệt của Hoàng Khải Dân vang lên đầu tiên, sau đó là thân hình mập mạp của ông. Ông dẫn nhà đầu tư vào phòng, mấy vị nam nữ âu phục giày da lần lượt bước vào, diện mạo vừa nhìn, đã thấy ngay sự chuyên nghiệp.

Du Thư Lãng đứng dậy, nụ cười chuyên nghiệp trên môi chưa kịp nở đã đột nhiên dừng lại.

Sau vài người, còn có một người chậm rãi bước vào. Mọi người tự nhiên nhường đường, để hắn từ phía sau đi lên phía trước.

Bộ vest màu xám cổ áo thẳng tắp vừa vặn, nút tay áo kim cương lấp lánh dưới ánh nắng đầu xuân. Nụ cười vừa phải, không kiêu ngạo mạnh mẽ, cũng không khiến người khác bỏ qua, làm người ta cảm thấy như đang tắm trong gió xuân, đồng thời cũng không tự chủ được mà sinh ra vài phần e ngại.

Là Phàn Tiêu!!

Bất chợt siết chặt tay, Du Thư Lãng tức giận! Chỉ đến lúc này anh mới hiểu, mình lại một lần nữa rơi vào cái bẫy mà Phàn Tiêu đã sắp đặt.

Công việc lý tưởng, vị trí lương cao, chỉ là những mẩu bánh mì đặt trước mặt một con chim nhỏ mà thôi, với ý đồ dụ dỗ nó từng bước sa vào lưới!


Trái tim Du Thư Lãng như bị một tảng đá đè nặng, ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm anh chóng mặt, giữa tiếng ồn ào, anh nghe thấy có người gọi tên mình.

"Thư Lãng," nụ cười của Hoàng Khải Dân có chút ngượng ngùng, "Chắc là không cần giới thiệu Phàn tổng với em nữa nhỉ?"

"Không cần." Du Thư Lãng ngẩng đầu, bình tĩnh đưa tay ra, "Chào anh, Phàn tổng."

Phàn Tiêu nắm lấy bàn tay đó một cách hơi vội vàng, lòng bàn tay ép chặt vào nhau, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay của Du Thư Lãng vài cái, rồi mới nói: "Đã lâu không gặp, Chủ nhiệm Du."

Hoàng Khải Dân thấy hai người trao đổi rất tốt, trong lòng mới thả lỏng: "Thư Lãng, Phàn tổng nói rằng giữa em và cậu ấy có một số hiểu lầm, để không ảnh hưởng đến việc em nhập cuộc, không cho thầy nói với em, cậu ấy là người đầu tư vào dự án nước uống Kim Ngân Hoa của chúng ta. Ôi, làm thầy lo muốn chết, cứ tưởng hai người gặp mặt sẽ... có vẻ như thầy đã suy nghĩ thái quá."

Hai tay Hoàng Khải Dân cùng một lúc vỗ nhẹ lên vai Du Thư Lãng và Phàn Tiêu: "Thanh niên các cậu tràn đầy nhiệt huyết, cho dù trước đây có bất đồng gì, mọi chuyện qua đi đừng so đo nữa."

Du Thư Lãng rút tay ra rất nhanh, Phàn Tiêu xoa xoa ngón tay, có chút lưu luyến hơi ấm vừa rồi. Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Du Thư Lãng, quan sát biểu cảm của anh, rồi nói: "Là tôi trước đây đã mất kiểm soát, xin lỗi Chủ nhiệm Du, hy vọng Chủ nhiệm Du đừng chấp nhặt với tôi nữa."

Du Thư Lãng chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phàn Tiêu, phát hiện thái dương bên trái của hắn dán một miếng gạc. Tóc của Phàn Tiêu gần đây dài ra không ít, loà xoà che kín miếng gạc, vừa rồi do góc độ, Du Thư Lãng mới không phát hiện.

"Không sao." Nụ cười công nghiệp của Du Thư Lãng không chút sơ hở, "Phàn tổng lo lắng quá, làm sao anh có thể mất kiểm soát được."

"Mời ngồi." Ánh mắt của anh chuyển hướng đến mọi người, "Cuộc họp có thể bắt đầu."

Trong giờ giải lao của cuộc họp, Du Thư Lãng đã đến nhà vệ sinh. Địa điểm làm việc của Công ty dược phẩm Trường Lĩnh là một tòa nhà dạy học cũ kỹ, mỗi tầng trái phải đều có hai nhà vệ sinh.

Du Thư Lãng bỏ gần tìm xa, châm một điếu thuốc trong nhà vệ sinh sâu nhất ở cuối hành lang. Vừa hút một hơi, cánh cửa cũ kỹ bong sơn đã bị người ta đẩy ra, bản lề lâu ngày không được bảo dưỡng phát ra tiếng kêu kẹt kẹt, nghe mà rợn cả tóc gáy.

Người đến không thể nghi ngờ chính là Phàn Tiêu. Hắn vào phòng bên trong xả nước, sau đó mới đến bên cạnh Du Thư Lãng vặn vòi nước rửa tay.

"Chủ nhiệm Du đang đợi tôi à?"


Du Thư Lãng theo làn khói phun ra "Ừm" một tiếng, bỏ điếu thuốc: "Đúng, tôi đang đợi cậu."

Gương trên bồn rửa mặt loang lổ, phản chiếu hình ảnh mờ ảo. Phàn Tiêu nhìn Du Thư Lãng qua gương, ánh mắt nóng bỏng.

Hắn không tiếp lời Du Thư Lãng, mà nói: "Chủ nhiệm Du mặc áo blouse trông cũng rất đẹp."

Mi tâm của Du Thư Lãng nhíu lại, anh nghe ra được sự kìm nén trong lời nói của Phàn Tiêu.

Xoa xoa ngón tay, anh muốn đánh người.

Kìm nén cơn giận, Du Thư Lãng búng tàn thuốc, cúi mắt hỏi: "Phàn Tiêu, cậu muốn kiểm soát cuộc sống của tôi à?"

Anh hỏi một cách lơ đãng, như thể không mấy quan tâm.

Phàn Tiêu tắt vòi nước, tìm khắp nơi không thấy khăn lau tay, đành phải vẩy vẩy giọt nước trên tay.

"Chủ nhiệm Du sao lại nói như vậy?" Hắn dùng tay ướt rút ra một điếu thuốc từ hộp, nhét vào miệng, tiến lại gần Du Thư Lãng, mơ hồ nói, "Cho mượn lửa."

Du Thư Lãng rõ ràng lùi người lại, tạo khoảng cách với Phàn Tiêu, ấn chết điếu thuốc trong tay lên bệ xi măng đen kịt.

"Ngại quá, lửa tắt rồi." Anh nói.

Phàn Tiêu cảm thấy mình thực sự điên rồi, ngay cả Du Thư Lãng lạnh lùng xa cách như vậy cũng khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn đẩy người ta vào góc, hung hăng hôn xuống.

"Lần trước đánh cậu không đau sao?" Du Thư Lãng ngước mắt hỏi Phàn Tiêu.


"Đau." Phàn Tiêu trả lời thật lòng, "Em nằm viện nửa tháng, hàng ngày đều mang công việc đến bệnh viện làm."

Du Thư Lãng gật đầu: "Vậy tại sao còn đến trêu chọc tôi? Muốn trả thù?"

Hầu kết trượt xuống, Phàn Tiêu nuốt lời điên rồ vào bụng, chuyển lời nói: "Không phải trả thù. Thư Lãng, giữa chúng ta có thể có hiểu lầm."

Du Thư Lãng lộ ra vẻ mặt không thể tin được: "Sự việc đã đến nước này, Phàn Tiêu cậu còn muốn bịa đặt? Còn muốn lừa gạt?"

"Những chuyện đó đều do em làm, em thừa nhận." Phàn Tiêu theo thói quen muốn ôm vai Du Thư Lãng, nhưng dưới ánh mắt sắc lẹm của đối phương, hắn đã hạ tay xuống, "Nhưng em có thể giải thích."

Du Thư Lãng cười nhẹ một tiếng: "Lời giải thích của cậu là lợi dụng thầy Hoàng, lừa tôi đến Trường Lĩnh, tiếp tục kiểm soát tôi phải không?"

Du Thư Lãng bước về phía trước một bước, áp sát Phàn Tiêu: "Để tôi đoán xem tại sao cậu lại làm như vậy?"

"Bởi vì Bác Hải dù sao cũng là một nhà máy dược phẩm, với khả năng của Phàn Tiêu cậu, vẫn không thể tùy ý nắm bắt. Nhưng Trường Lĩnh thì khác, nó chỉ là một nhóm nghiên cứu khoa học, không có tiền, không có người, không có khả năng chống lại cậu, không phải cậu muốn làm gì thì làm sao?"

Du Thư Lãng đột nhiên nắm lấy cổ áo Phàn Tiêu, mạnh mẽ quăng hắn vào tường: "Cậu không phải muốn nắm bắt Trường Lĩnh, Phàn Tiêu, cậu chỉ muốn kiểm soát tôi thôi!"

"Tôi trong mắt cậu thật sự vô dụng tới vậy sao?" Du Thư Lãng ép chặt Phàn Tiêu, "Không có Bác Hải, hay là Trường Lĩnh, Du Thư Lãng tôi không sống nổi sao? Tôi không tin tay Phàn Tiêu cậu có thể vươn đến mọi nơi ở Trung Quốc!"

Phàn Tiêu luôn để Du Thư Lãng áp đảo, cho đến khi nghe thấy lời này, tay treo bên người mới đột nhiên nắm chặt cổ tay Du Thư Lãng, vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị: "Anh muốn rời khỏi Trường Lĩnh? Đây không phải là công việc lý tưởng nhất của anh sao? Anh không phải đã từng nói với tôi, muốn trở lại hàng ngũ nghiên cứu phát triển dược phẩm sao?"

"Đúng, tôi muốn trở lại nhóm nghiên cứu khoa học, nhưng tôi thà từ bỏ giấc mơ của mình, cũng không muốn gặp cậu." Du Thư Lãng thoát khỏi xiềng xích của Phàn Tiêu, "Đừng nói là nhìn thấy cậu, chỉ cần nghĩ đến cậu, tôi đã cảm thấy ghê tởm! Phàn Tiêu, cậu chỉ là một tên rác rưởi, xin hãy tự giác ở nơi rác rưởi nên ở, đừng đến đây làm ô nhiễm môi trường! Xin cậu hãy biến ra khỏi cuộc sống của tôi, càng xa càng tốt!!"

Du Thư Lãng đứng thẳng người, chán ghét đến mức ngay cả mí cũng không thèm nhấc, liền đi về phía cửa ra vào.

"Anh có thể rời khỏi Trường Lĩnh, đối với tôi mà nói, Trường Lĩnh sẽ không còn ý nghĩa, nó cũng không cần phải tồn tại nữa."

Du Thư Lãng đột ngột quay đầu: "Ý cậu là sao?"


Phàn Tiêu thả lỏng cột sống, lười biếng tựa vào tường, hắn ném điếu thuốc vừa rồi vào miệng: "Ý tôi là, nếu anh rời khỏi Trường Lĩnh, rời khỏi tôi, thì tâm huyết nửa đời của thầy anh sẽ bị thiêu rụi hết."

Du Thư Lãng đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nói bậy, dù cậu rút vốn, Trường Lĩnh cũng có thể tìm được đối tác khác."

Phàn Tiêu dùng diêm châm thuốc, phủi tắt ngọn lửa, mới nói: "Có lẽ, Chủ nhiệm Du nên về xem lại hợp đồng chúng ta đã ký? Nếu Trường Lĩnh không hoàn thành việc tối ưu hóa quy trình trong vòng 20 ngày, sẽ coi như vi phạm hợp đồng một phía. Về khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng, tôi nghĩ thầy của anh dù có bán cả Trường Lĩnh cũng không đủ bồi thường."

"20 ngày? Làm sao có thể hoàn thành việc tối ưu hóa quy trình trong thời gian ngắn như vậy?! Tại sao thầy lại ký một hợp đồng vô lý như vậy với cậu?"

Phàn Tiêu cười một tiếng: "Tôi chỉ đơn giản kể lể với thầy anh là, cha tôi cần thấy một bản hợp đồng đẹp mắt để ủng hộ tôi tiếp tục phát triển ở đại lục. Tôi cũng đã hứa với thầy anh rằng, dù trên hợp đồng viết thế nào, tôi cũng sẽ cho ông ấy 6 tháng để nghiên cứu và phát triển."

Phàn Tiêu gạt tàn thuốc: "Đừng nghĩ rằng tôi đã lừa thầy anh, nếu không phải ông ấy muốn vịn cây tiền cao ngất như tôi, cũng không liều lĩnh như vậy."

"Cho nên, nếu cậu rời khỏi Trường Lĩnh, Trường Lĩnh thực sự sẽ kết thúc."

Du Thư Lãng siết chặt nắm đấm dưới tay áo: "Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm đến sống chết của Trường Lĩnh sao?"

"Anh sẽ quan tâm. Nếu anh không quan tâm đến sống chết của Trường Lĩnh, lúc mới gặp đã trở mặt với tôi rồi." Phàn Tiêu rũ mắt, "Ai anh cũng quản, chỉ không muốn quản tôi mà thôi."

Du Thư Lãng nghiến răng nói: "Vậy là trước kia cậu chơi âm mưu với tôi, bây giờ lại chơi trắng trợn à?"

Phàn Tiêu im lặng một hồi, trả lời: "Anh muốn nói thế nào cũng được."

"Mẹ kiếp!" Du Thư Lãng tức tối chửi thề, anh quay người giận dữ bước ra ngoài.

Phàn Tiêu theo bản năng đi theo, cửa lò xo trong nhà vệ sinh bị Du Thư Lãng dùng sức đẩy ra, sau đó buông tay đúng lúc, cánh cửa bật trở lại, đập mạnh vào mặt Phàn Tiêu phía sau.

"Ứ!"

Sống mũi vừa nhức vừa đau, một dòng ấm nóng từ từ chảy ra...

—-------

Bình Luận (0)
Comment