Phật Tứ Diện

Chương 69

Editor: Gấu Gầy

Căn hộ mới của Du Thư Lãng có vị trí rất tốt, xuống tàu điện ngầm chỉ cần đi bộ chưa đầy mười phút.

Mặc dù đã vào đầu xuân, gió đêm vẫn lạnh, nhưng anh không vội vã trở về nhà.

Anh ngồi xuống ghế dài trong khu chung cư, lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc, suy nghĩ một chút rồi lại đẩy nó trở vào. Hôm nay Du Thư Lãng hút quá nhiều thuốc, giờ cổ họng đã hơi khản và khô.

Anh lấy ra vài tờ giấy từ cặp tài liệu, đó là bản sao hợp đồng đã ký giữa Dược Phẩm Trường Lĩnh và Đầu Tư Phẩm Phong.

Khi lật giấy, anh lại nhớ đến lời của Hoàng Khải Dân: "Thầy cũng đã tiếp xúc với các công ty đầu tư khác, không phải là họ cho rằng dự án của Trường Lĩnh không có triển vọng, mà là họ cố gắng bóp nghẹt lợi ích của chúng ta, chỉ có Phẩm Phong đưa ra điều kiện tốt nhất, họ cũng thực sự có ý tưởng trong việc thiết kế chiến lược tiếp thị giai đoạn sau."

"Nhưng việc đặt hoàn thành tối ưu hóa quy trình trong 20 ngày lên giấy, thầy không sợ họ thay đổi thái độ, bắt thầy trả một khoản tiền phạt lớn sao?" Du Thư Lãng hỏi vào lúc đó.

Hoàng Khải Dân khoát tay: "Họ đã đầu tư nhiều tiền như vậy ở giai đoạn đầu, không có lý do gì để làm những việc tổn hại người khác mà không lợi cho mình. Hơn nữa, nếu họ thực sự thay đổi thái độ, khiến thầy bị dồn vào đường cùng, thầy sẽ giao quy trình chưa hoàn thành cho họ, muốn thầy bồi thường, không có cửa!"

Sau một hồi im lặng, người đàn ông lớn tuổi béo ú lại thở dài: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thực sự đến bước đường đó, tất cả tâm huyết mà đội ngũ của chúng ta bỏ ra cho dự án này cũng coi như uổng phí."

Ký ức dừng lại ở đó, Du Thư Lãng ném bản sao hợp đồng lên ghế dài, vẫn lấy điếu thuốc ra kẹp vào răng.

"Phàn Tiêu, cuối cùng cậu muốn cái gì?" Giọng nói khàn khàn của Du Thư Lãng vang lên trong gió xuân, vừa thốt ra đã bị xé nát...

Du Thư Lãng trở về nhà mới, cởi áo khoác và vest, rót cho mình một ly rượu.

Rượu vang mới tiếp xúc với không khí còn mang vị chua chát, một hơi cạn sạch ly, Du Thư Lãng vẫn không thể tiêu sầu.


Đặt ly xuống, anh bước về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cởi bỏ cà vạt, đứng trước tủ quần áo mở nút áo sơ mi, vừa định thay đồ ngủ, tay bỗng dưng dừng lại.

Anh quay đầu nhìn quanh phòng, ánh mắt kiểm tra từng ngóc ngách, suy nghĩ một lát, mới mở cửa tủ quần áo từ từ thay đồ.

Ra khỏi phòng ngủ, Du Thư Lãng gọi một cuộc điện thoại. Làm việc chủ nhiệm văn phòng bấy lâu nay, tiếp đãi khách là công việc hàng ngày. Sở thích của khách hàng khác nhau, có người thích cái đẹp cao quý, thì cũng có người thích cái đẹp giản dị.

Đối với những sở thích này, Du Thư Lãng đều phải an bài thoả đáng.

Anh gọi một số nội bộ quen thuộc của hộp đêm, chỉ vài lời đã gọi một em "gà", khi được hỏi về sở thích, Du Thư Lãng ho nhẹ một tiếng: "Gầy một chút, có ngực một chút, có mông một chút, da trắng, thích làm nũng."

Người tới rất nhanh, chưa đầy nửa giờ, chuông cửa đã reo.

Du Thư Lãng siết chặt dây áo choàng ngủ, đi ra mở cửa.

Bên ngoài cửa là một cậu trai nhỏ tuổi xinh trai, ước chừng mới được hai mươi, trên trán còn nổi vài nốt mụn trứng cá, đã được che phủ bằng lớp phấn dày.

Cậu nhóc thấy Du Thư Lãng liền sáng mắt, tay vịn vào khung cửa quyến rũ: "Anh trai, là anh gọi em đến?"

"Vào đi." Du Thư Lãng quay người đi về phòng khách, cầm ly rượu vang hỏi, "Muốn uống một ly không?"

Cậu nhóc thơm phức lướt đến bên Du Thư Lãng, dựa vào vai anh, nói một cách thầm thì: "Anh trai thích uống rượu trước khi làm? Nhưng em thích vừa làm vừa uống."

Du Thư Lãng quay đầu nhìn cậu, vươn tay vỗ nhẹ lên má: "Được, vậy anh sẽ cùng em vừa làm vừa uống."


Cậu nhóc đã lâu không gặp khách hàng chất lượng cao như vậy, có hơi phấn khích, ôm lấy eo của Du Thư Lãng.

"Anh, trước khi đến em đã tắm rồi, cũng đã tự chuẩn bị, có thể bắt đầu ngay."

Du Thư Lãng uống một ngụm rượu, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt: "Đủ quyến rũ rồi, nằm sấp xuống đi."

Cậu nhóc rất ngoan, kiễng chân hôn lên mặt Du Thư Lãng một cái, sau đó vừa cởi quần áo vừa đi về phía phòng ngủ. Mỗi cử chỉ của cậu đều như được thiết kế tỉ mỉ, thể hiện trọn vẹn những ưu điểm tốt nhất của mình.

Chẳng bao lâu, người đã nằm trên giường, dù là động tác hay đường nét đều khiến người ta máu huyết sôi trào.

Du Thư Lãng từ từ đi về phía phòng ngủ, vừa đến cửa, điện thoại của anh vang lên.

Đôi mắt phủ lên một lớp lạnh lùng, Du Thư Lãng không quan tâm đến tiếng chuông quấy rối.

Khi mũi chân chạm vào mép giường, Du Thư Lãng đặt tay lên một cục bông mềm, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiếng chuông mới vừa ngừng, không một khe hở tiếp tục vang lên. Du Thư Lãng vẫn không để ý, bắt đầu tháo lỏng dây lưng áo choàng ngủ của mình.

Bộp bộp bộp, tiếng gõ cửa thật lớn vang lên, tiếp theo là tiếng mở khóa cửa.

Cánh cửa bị đập mạnh, ngay sau đó, Du Thư Lãng nhìn thấy Phàn Tiêu tràn đầy giận dữ.


Quả nhiên!

Anh ném một chiếc áo, phủ lên người cậu nhóc đang hoảng sợ. Sau đó mới lười biếng nhìn về phía Phàn Tiêu, không mặn không nhạt hỏi: "Tại sao không tiếp tục xem kịch hay? Cậu không phải thích giám sát cuộc sống của người ta à?"

Phàn Tiêu đứng chặn ở cửa, sắc mặt tái mét, điện thoại trong tay hắn, màn hình vẫn đang hiển thị hình ảnh trong căn phòng này.

Du Thư Lãng liếc nhìn điện thoại của hắn, giọng nói lạnh lùng: "Góc và độ nét đều không tồi, Phàn tổng đã lắp bao nhiêu cái camera như vậy?"

Tạch một cái, màn hình điện thoại bị tắt, vẻ hung ác trong mắt Phàn Tiêu hiện rõ.

Hắn rất ít khi lộ ra cảm xúc, đã quen với việc khoác một lớp vỏ bọc bên ngoài, không ai có thể chạm đến con người thật.

Nhưng bây giờ, Phàn Tiêu nhìn cậu nhóc trên giường có điều kiện ngoại hình hoàn toàn khác biệt với mình, lớp vỏ cứng rắn cũng không thể che giấu được ngọn lửa phẫn nộ và sự hung hăng của hắn.

Giọng nói của hắn lạnh lẽo chưa từng có: "Còn không cút?"

Cậu nhóc thường xuyên bị bắt quả tang, đã có kinh nghiệm, lại nhận ra Phàn Tiêu không phải là người dễ chọc, vội vàng lăn khỏi giường, nhanh nhẹn mặc quần áo.

"Đừng vội." Du Thư Lãng ấm giọng nói, "Không ai có thể tổn thương cậu."

Anh lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho cậu: "Vất vả rồi."

Cậu nhóc có chút cảm động, trong lòng càng thêm tiếc không được ăn thịt của Du Thư Lãng. Cậu nhìn thoáng qua Phàn Tiêu, người sắp không kiềm chế được cơn giận, nhỏ giọng thì thầm: "Có cần em gọi cảnh sát cho anh không?"

Du Thư Lãng bật cười, suýt nữa làm hoa mắt cậu.

"Không cần, đi đường cẩn thận."


Cảnh tượng này, trong mắt Phàn Tiêu, giống như đang liếc mắt đưa tình. Hắn xoắn ánh nhìn, trong chốc lát trở nên cực kỳ hung dữ.

Khi cậu nhóc đi qua Phàn Tiêu, người cậu khẽ run rẩy. Cậu có lý do để tin rằng, nếu không có người đàn ông mạnh mẽ dịu dàng kia kìm lại, người trước cửa này chắc chắn sẽ xé cậu ra thành ngàn mảnh.

Cửa mở ra rồi đóng, trong nhà chỉ còn lại hai người.

Phàn Tiêu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng giằng co, buộc bản thân phải làm ra thái độ chế nhạo: "Chủ nhiệm Du thanh cao như vậy, cũng gọi gà?"

Du Thư Lãng cười nhẹ: "Thử rồi mới biết, vẫn thích kiểu này."

Mạch máu sau tai điên cuồng đập ma mạnh, Phàn Tiêu cắn chặt răng, một lúc sau mới phát ra âm thanh trầm thấp: "Kiểu này là anh làm cậu ta, hay là cậu ta làm anh, cậu ta có làm anh thoải mái không?"

Những lời sỉ nhục trắng trợn như lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể Du Thư Lãng, anh hạ mắt, bóng tối u ám phủ xuống đôi mi: "Phàn Tiêu, cậu thực sự đã thành công khiến tôi hối hận về tất cả những điều tốt đẹp mà tôi đã làm cho cậu."

"Cậu không xứng đáng chút nào!"

Sự phủ nhận hoàn toàn của Du Thư Lãng khiến sắc mặt Phàn Tiêu càng thêm âm u đáng sợ. Hắn giống như uống một ngụm nước đắng nhất, mỗi khi nghĩ về những điều tốt đẹp mà Du Thư Lãng đã làm cho mình trước đây, hắn lại cảm nhận vị đắng càng đậm hơn. Cuối cùng, tất cả hợp lại thành trái đắng, hắn không muốn nuốt xuống, lại không thể nhổ ra, chỉ có thể một lần nữa làm sâu thêm sự điên cuồng của mình.

Phàn Tiêu từng bước một tiến lại gần Du Thư Lãng: "Chẳng lẽ không phải sao? Chủ nhiệm Du." Hắn kề sát vào má Du Thư Lãng, thì thào bên tai, "Bây giờ anh không phải chỉ có thể sướng khi được làm sao?"

Du Thư Lãng bỗng dưng mở to mắt: "Phàn Tiêu, cậu!"

"Đúng, tất cả mọi nơi trong những căn nhà này tôi đều lắp camera, kể cả phòng tắm."

Dương Thư Lãng: "...!"

—------

Bình Luận (0)
Comment