Phế Đô

Chương 68

Liễu Nguyệt có được Triệu Kinh Ngũ thì chuyện người qua kẻ lại đã nhiều lên. Ngưu Nguyệt Thanh đã biết tỏng tuy không nói ra miệng, song trong lòng cũng ít nhiều hậm hực, đã nói bóng nói gió, nhắc nhở mấy lần, mà Liễu Nguyệt cứ giả vờ không nghe thấy, nét mặt chỉ cười nhăn nhở, còn sự việc thì đâu vẫn hoàn đấy. Một khi tư tưởng đã phân tán, thì cơm canh bữa sớm bữa muộn, quần áo thay ra để đống dăm ba hôm mới giặt một thể. Trưa ngày thứ hai sau khi Đường Uyển Nhi bị ngất, Triệu Kinh Ngũ đến tìm Trang Chi Điệp, Trang Chi Điệp và Ngưu Nguyệt Thanh đều đi vắng. Triệu Kinh Ngũ liền bạo dạn đòi hôn môi Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt nửa đẩy nửa kéo đã hôn anh ta. Triệu Kinh Ngũ được đằng chân lân đằng đầu, hai tay sờ soạng rối rít trên người cô ta. Liễu Nguyệt bảo:

- Anh Triệu Kinh Ngũ cũng táo tợn gớm nhỉ?

Triệu Kinh Ngũ vốn dĩ không ước tới mức này, song thấy Liễu Nguyệt như vậy, cũng thả luôn nhưng xét cho cùng ít có kinh nghiệm, lại hốt hoảng, cứ hấp ta hấp tấp, Liễu Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, bắt Triệu Kinh Ngũ chịu phạt đi giặt quần áo. Triệu Kinh Ngũ giặt xong, cứ dặn đi dặn lại không để lộ chuyện này. Liễu Nguyệt liền bảo:

- Nói ra người ta chê cười rồi cám cảnh đáng thương của anh phải không?

Triệu Kinh Ngũ đáp:

- Không phải anh cám cảnh đâu. Một là anh xúc động quá, hai là ở trong nhà thầy Điệp đang căng thẳng quá, chờ bao giờ cưới nhau, anh sẽ cho em biết thế nào là sức mạnh.

Nói rồi lại nhắc nhở:

- Từ nay em ở đây nhắc đến anh in ít thôi. Thầy Điệp nhạy cảm lắm đấy nhé, em nói nhiều, ngộ nhỡ mồm một cái, anh ấy sẽ đoán bọn mình có chuyện này, thì anh ấy sẽ đánh giá anh như thế nào?

Liễu Nguyệt bảo:

- Ái chà, sợ thầy Điệp đến thế kia à? Thầy Điệp của anh cũng là con người cơ mà, có việc gì thầy ấy không làm?

Triệu Kinh Ngũ nghe trong lời nói ấy có chuyện, liền hỏi:

- Thầy Điệp đã làm gì hả?

Liễu Nguyệt đã kể sự việc giữa Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi. Nghe xong Triệu Kinh Ngũ đã giật mình ngạc nhiên song lại nghiêm sắc mặt dặn Liễu Nguyệt đừng nói với ai chuyện này.

Anh bảo:

- Ở ngoài Trang Chi Điệp rất có uy tín. Một loạt bạn bè và học sinh cũng hoàn toàn dựa vào anh ấy, để cho bên ngoài biết chuyện này, thì thanh danh của anh ấy sẽ đổ vỡ, mọi người sẽ đổ theo. Là học trò của anh ấy, mình phải biết giữ uy tín cho anh ấy như thế nào, phải có ý thức thẩm quyền em ạ!

Triệu Kinh Ngũ nói tới mức Liễu Nguyệt cứ gật đầu vâng dạ, nhưng cô ta lại bảo:

- Nhưng cô gái như em đã trao thân cho anh ấy rồi, đã tới mức có hoa chưa có quả, chuyện này em phải nghe anh chứ? Anh chê ở đây không thuận tiện thì ngày mai em đến chỗ anh.

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Thầy Phòng bảo, đàn bà làm chuyện này càng làm càng táo tợn, anh vẫn không tin cơ đấy!

Nói rồi nháy nháy mắt trêu Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt bảo:

- Đã có hôm nay em còn xấu hổ gì nữa. Huống hồ sau này không phải người của anh hay sao?

Triệu Kinh Ngũ liền bảo:

- Chỗ của anh không an toàn đâu. Thế này nhé, ngày mai anh mượn thầy Điệp chìa khóa cửa "nhà cầu khuyết", anh dẫn em đến đó chơi.

Liễu Nguyệt hỏi:

- "Nhà cầu khuyết" ư? Sao em chưa nghe nói bao giờ?

Triệu Kinh Ngũ cứ thế kể ra vanh vách. Liễu Nguyệt liền ồ ồ kêu lên:

- Còn có một chỗ tốt thế cơ ư? Em cứ bảo, Đường Uyển Nhi thường thả bồ câu gửi thư đến, thầy Điệp thường đi sang bên đó, song nghĩ, Chu Mẫn sao vắng nhà luôn thế, thì ra bọn họ còn có một chỗ bí mật gặp nhau.

Quả nhiên ngày hôm sau Triệu Kinh Ngũ đến mượn chìa khoá "nhà cầu khuyết" của Trang Chi Điệp, anh ta lấy cớ có người bạn đến chơi không có chỗ ngủ đêm, cầm được chìa khóa rồi, cũng ngấm ngầm tự ý đánh luôn một cái và đã lén lút dẫn Liễu Nguyệt đến đó một lần.

Một hôm vào buổi trưa, Ngưu Nguyệt Thanh đi làm về, Trang Chi Điệp đi vắng, Liễu Nguyệt cũng không có ở nhà. Chờ một lúc thấy Liễu Nguyệt vừa đi vừa hát, xí xởn lên cầu thang, khi cô ta vừa mở cửa, liền hỏi:

- Các người đi đâu cả, để nhà cửa vắng tanh vắng ngắt Ngưu Nguyệt Thanh này hả?

Liễu Nguyệt đi ra phố đã gặp Triệu Kinh Ngũ giữa đường, mải nói chuyện đã về muộn, vội vàng mua bánh bao ở tiệm về, cô ta đáp:

- Em đi mua bánh bao, quay về sẽ nấu nồi canh gà!

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

- Rỗi hơi nhỉ, mua bánh bao ăn! Vậy cả buổi sáng em đi đâu?

Liễu Nguyệt đáp:

- Em ở nhà cả buổi sáng mà!

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Nói láo, chị gọi điện về nhà, sao không có ai nhận?

Ngưu Nguyệt Thanh tức đến mức ngồi sang một bên thở hổn hển, lại hỏi thầy Điệp em đi đâu?

Liễu Nguyệt đáp:

- Em không biết.

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

- Không ăn nữa, việc to tày trời đang sốt ruột chờ anh ấy đây. Em gọi sang nhà anh Phòng xem anh ấy có ở bên đó không?

Liễu Nguyệt đã gọi điện sang nhà, nhưng không có. Ngưu Nguyệt Thanh lại gọi điện đến toà soạn tạp chí, gọi sang nhà mẹ đẻ bên Song Nhân Phủ, gọi cho Uông Hy Miên, cho Nguyễn Tri Phi, cho toà báo, phàm những nơi nào thường hay lui tới chị đều gọi điện thoại, song chẳng nơi nào có. Thấy chị cả sốt ruột thật sự, Liễu Nguyệt nói:

- Chị thử sang bên nhà Chu Mẫn xem!

Ngưu Nguyệt Thanh liền đạp xe đi, Chu Mẫn vừa từ xưởng in đưa bản mẫu in tạp chí trở về, đang ở nhà nấu mì ăn liền, trả lời không thấy đến!

Hỏi Đường Uyển Nhi đâu? Chu Mẫn bảo, anh về nhà cũng không thấy người, cô ấy hay đi chơi phố, có lẽ đi phố chăng? Ngưu Nguyệt Thanh đạp xe quay về, vừa đói vừa bực trút giận lên đầu Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt nói:

- Em làm sao biết được anh ấy đi đâu! Những chỗ có thể tìm, chị đã đi cả rồi. Ngoài "nhà cầu khuyết". chẳng còn chỗ nào nữa.

Nói xong liền hối hận, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh đã hỏi:

- "Nhà cầu khuyết" là ở chỗ nào?

Liễu Nguyệt đáp:

- Hình như em đã nghe thầy Điệp có một lần nói chỗ đó, em cũng không biết đó là đơn vị hay hộ gia đình. Để em đi thử coi xem nhé?

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

- Nếu đi tìm để chị đi, việc khẩn cấp lắm rồi, không thể mất thời gian nữa. Em nói đi, ở chỗ nào?

Liễu Nguyệt đành phải nói địa chỉ. Ngưu Nguyệt Thanh đạp xe đi luôn.

Trưa hôm ấy, Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi vừa vặn đang ở "nhà cầu khuyết". Đường Uyển Nhi tuy cơ thể đã bình phục nhưng ở dưới vẫn còn một chút máu, hai người hẹn nhau đến "nhà cầu khuyết". Trang Chi Điệp bảo Đường Uyển Nhi kể tỉ mỉ cho anh nghe trước và sau khi nạo thai. Nghe kể tới mức nước mắt giàn giụa, nhưng Đường Uyển Nhi lại đòi Trang Chi Điệp chỉ tay lên trời đọc thần chú "Anh yêu em". Trang Chi Điệp đã đọc chú, lại còn bảo sẽ lấy Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi lại hỏi, thế thì bao giờ lấy, vẫn là tương lai chứ gì? Tương lai là ba năm, năm năm, hay tám năm, mười năm, người ta chẳng tưởng Trang Chi Điệp đã lấy một nàng tiên trên trời nào cơ, té ra chẳng phải là một bà già ư? Trang Chi Điệp rơi vào thế khó xử, lại đau khổ thở ngắn than dài. Đường Uyển Nhi liền cười bảo Trang Chi Điệp thật đáng thương, rồi cù vào nách để cho anh cười. Nét mặt Trang Chi Điệp vẫn nhăn nhó. Đường Uyển Nhi bảo:

- Anh đừng cau có như vậy. Nhìn thấy cái dáng anh đau khổ lòng em cũng tan nát từng mảnh, thôi thì sớm muộn em cũng đợi là được. Cho dù anh không yêu em nữa thì anh cứ thật lòng nhé, trước đây đã từng yêu. Nếu ông trời có lòng phù hộ em và anh, thành vợ chồng, thì với tâm tính của anh, anh vẫn sẽ tìm được người tốt hơn em. Đến lúc ấy em không ân hận anh, cũng không can ngăn anh.

Trang Chi Điệp bảo:

- Thế thì anh thành con người như thế nào? Em Đường Uyển Nhi sẽ không để anh mất đi hứng thú. Em sẽ không cho anh đi theo người khác.

Đường Uyển Nhi cười sằng sặc. Chị ta bảo có lúc nghĩ lại cảm thấy có lỗi với cô Thanh, nhưng lại cảm thấy chị ta càng không nên để mất Trang Chi Điệp. Chị ta bảo chị ta không biết mình là người đàn bà tốt hay hư hỏng, nhưng chị ta là đàn bà. Nếu một ngày nào đó Trang Chi Điệp quả thật không yêu ch. ta nữa thì chị ta sẽ sa đoạ, chị ta sẽ đi ngủ với bất cứ người đàn ông nào, điên cũng được, ngố cũng xong, trộm cắp cướp giật gì cũng chấp cả. Trang Chi Điệp thừ người ra, biến sắc mặt quát doạ:

- Đừng có bậy bạ, em không được nói như thế!

Đường Uyển Nhi lại khóc, chị ta bảo không nói nữa, không bao giờ nói nữa, còn hỏi Trang Chi Điệp có giận không. Trang Chi Điệp vỗ vào mông chị ta, vỗ cứ bồm bộp, bồm bộp, anh bảo đương nhiên là giận chứ, quả thật không biết lòng dạ đàn bà ra làm sao nữa. Đường Uyển Nhi liền ôm anh vào lòng mà hôn, cứ hôn mãi. Hai người bất chợt gộp thành một (tác giả cắt bỏ ba mươi hai chữ).

Hai người còn hú hí nô đùa một lúc nữa, nhìn đồng hồ đã quá giờ ăn trưa, sửa sọan ra phố ăn cơm và mua kim chỉ. Vừa xuống đến cửa nhà gác, thì vừa vặn gặp nhay Ngưu Nguyệt Thanh đi tới. Hai người mặt tái mét. Trang Chi Điệp vội vàng nói với Đường Uyển Nhi đang sợ hãi lúng ta lúng túng:

- Uyển Nhi ơi, em xem này, chị cả làm thế nào cũng đến đây thế nhỉ?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Tôi chui lủi như chuột tìm kiếm khắp nơi mới gặp các người ở đây. Uyển Nhi ơi, sao mặt em nhợt nhạt thế kia?

Trang Chi Điệp nói:

- Sao lại không nhợt nhạt kia chứ? Cô ấy bảo anh tìm giúp cô ấy một việc làm tạm thời, anh bảo thế thì đi tìm trưởng phòng Dương ở cục bảo vệ sức khoẻ môi trường, liền dẫn cô ấy đến nhà trưởng phòng Dương, nào ngờ trưởng phòng Dương lại ra oai chờ mấy không tiếp, hai người liền đứng dậy ra về. Hừ, anh chưa bao giờ chịu bẽ mặt như thế này.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Tìm việc làm tạm thời, thì kiếm được mấy đồng? Em cứ yên chí ở nhà, để Chu Mẫn viết thêm mấy bài cũng được. bây giờ Diêm vương dễ gặp, quỷ con khó gần, tìm trưởng phòng chẳng bằng trực tiếp đi gặp cục trưởng.

Đường Uyển Nhi liền bảo:

- Chị cả nói sao mà dễ thế, Chu Mẫn dựa và viết văn kiếm tiền, vậy thì em đã treo niêu từ lâu. Nếu anh ấy có tay bút như thầy Điệp, thì em cũng vui lòng ở nhà hầu hạ anh ấy, cũng chẳng phải đi làm như chị cả là gì?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Vậy thì thế này nhé, Hồng Giang lại muốn soạn sách, chị sẽ bảo Hồng Giang kéo cả Chu Mẫn vào được không?

Trang Chi Điệp hỏi Ngưu Nguyệt Thanh:

- Em đừng có nói trước, đến lúc ấy Hồng Giang không đồng ý thì sao nào? Em sẽ trả lời Chu Mẫn sao đây? Gấp gáp tìm anh khắp nơi, có việc gì vậy?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Còn không gấp gáp ư?

Đường Uyển Nhi bảo:

- Em đã làm mất thì giờ của thầy cô, em thật thà xin lỗi vậy, em xin được về trước.

Chị ta nói xong đi luôn, Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

- Sáng nay em đang làm việc, thì Cung Tiểu Ất đến tìm, vừa nhìn thấy em hắn đã khóc, em sợ hết hồn, tại sao hắn thay đổi tới mức người chẳng ra người, ma chẳng ra ma thế không biết! Em hỏi có việc gì, hắn bảo hắn muốn gặp anh. Bố hắn lại chứng nào tật ấy bị bắt giam, nhắn ra bảo hắn tìm người gỡ tội, cố gắng chỉ mức phạt tiền rồi thả ra. Nhưng mẹ hắn về quê bà ngoại ở Thiên Tân, một mình hắn một là không biết tìm ai, hai là cho dù có phạt tiền thì hắn cũng không có nên đến nhờ anh.

Trang Chi Điệp nói:

- Biết đâu hắn mua thuốc phiện không có tiền, đã đến đánh lừa mình? Mấy hôm trước anh đã gặp hắn, nào có nói gì đến chuyện bố hắn bị bắt đâu!

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Mới đầu em cũng nghĩ như vậy, cứ bảo hắn phải nói thật. Hắn đã đưa tờ giấy nhắn tin của anh Nguyên ra, em nhận được chữ anh Nguyên mà, anh ấy viết thật.

Trang Chi Điệp bảo:

- Bởi tật này, anh Nguyên bị công an bắt cũng chẳng phải một hai lần, lần nào bị bắt vào đó chỉ viết một ít chữ, lại thả ra thôi mà! Không có chuyện gì đâu, trừ khi chặt đứt tay anh ấy.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Lẽ nào em không nói với hắn như vậy. Cung Tiểu Ất kể, lần này có một vị lãnh đạo ở bộ công an nhà nước về kiểm tra công việc ở Tây Kinh, nhận được mấy bức thư tố cáo anh Nguyên quen thói đánh bạc, lại nhiều lần bắt vào thả ra, vị lãnh đạo kia điên tiết lên, hôm trước vừa mới định phê bình cục công an, nào ngờ hôm sau lại bị bắt trong lúc bọn anh Nguyên đang đánh bạc trong khách sạn vị lãnh đạo kia đang ở, bảo là phải xử lý thật nghiêm thật nặng.

Trang Chi Điệp thấy vấn đề đã nghêm trọng, chỉ còn biết buột mồm chửi Cung Tịnh Nguyên bụng để ngoài da!

Ngưu Nguyệt Thanh liền nói:

- Anh Nguyên có cái tật ấy, nhưng xét cho cùng là chỗ thân tình với nhà mình, Tiểu Ất đã đến gõ cửa, mình phới lờ, cũng chẳng còn mặt mũi nào! Anh xem có quen ai, nói với người ta giúp anh ấy, được hay không, thì mình cũng đã chạy hết rồi, dốc hết sức, tư tưởng cũng thanh thản, trong lòng đỡ cấn cái, cũng là để người ngoài khỏi nói mình ăn ở cạn tàu ráo máng.

Trang Chi Điệp cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi bảo:

- Đã có hạt cơm nào vào bụng đâu, mình đi ăn cái đã rồi tính sau.

Hai vợ chồng vào quán ăn một bát mì thái, Trang Chi Điệp giục vợ về, còn mình đi tìm Triệu Kinh Ngũ bàn việc này. Triệu Kinh Ngũ rất khó xử, nói:

- Em có quen người bên cục công an, chỉ e không có tác dụng bao nhiêu. Hừ, anh ấy cũng nên nếm thiệt hại một chầu thật đáng đời mới được!

Trang Chi Điệp nói:

- Mình đã suy nghĩ, việc này dù thế nào đi nữa, mình phải giúp anh ấy. Cậu đi gặp Tiểu Ất hỏi lại tình hình cho rõ đã, cứ bảo với hắn chuyện này hắc búa lắm, có thể bị xử dăm năm tù chứ chẳng phải chuyện chơi đâu để cậu ta căng thẳng một chút.

Triệu Kinh Ngũ bảo:

- Hắn đã hết hồn mất vía từ lâu. Còn doạ hắn làm gì nữa hả anh?

Trang Chi Điệp nói:

- Mình đã có ý định, chờ mình đi tìm thầy Phòng của cậu bàn cái đã, rồi sẽ nói với cậu.

Triệu Kinh Ngũ liền hấp ta hấp tấp ra đi. Trang Chi Điệp gặp Mạnh Vân Phòng lại nói như thế một chầu. Mạnh Vân Phòng hỏi:

- Vậy thì tìm ai? Anh quen chủ tịch thành phố, nói với ông ấy không được à?

Trang Chi Điệp nói:

- Việc này không gặp chủ tịch thành phố được, ảnh hưởng lớn quá, chủ tịch thành phố sẽ từ chối. Anh chẳng nói đã mấy lần gặp cậu hai trong số "bốn cậu ác lớn" ở chỗ Tuệ Minh phải không nào?

Mạnh Vân Phòng hỏi:

- Anh định bảo tôi nhờ Tuệ Minh nói với cậu hai giúp đỡ chứ gì? Tôi không gặp Tuệ Minh đâu!

Trang Chi Điệp bảo:

- Việc này anh dứt khoát phải đi, coi như giúp tôi. Nhờ cậu hai dùng tình cảm thuyết phục họ, không yêu cầu thả người ngay, chỉ mong phạt tiền, chắc chắn cậu hai làm được.

Mạnh Vân Phòng đi với tâm trạng không bằng lòng lắm. Lúc về bảo Tuệ Minh đồng ý đi nhờ cậu hai, bảo mình chờ điện thoại. Hai người ăn cơm ở nhà Mạnh Vân Phòng. Buổi chiều quả nhiên Tuệ Minh gọi điện nói, cục công an đồng ý phạt tiền, nhưng phải phạt nặng, những sáu vạn đồng.

Trang Chi Điệp thở dài, cùng với Mạnh Vân Phòng đi đến chỗ Triệu Kinh Ngũ. Triệu Kinh Ngũ vừa từ chỗ Cung Tiểu Ất về nhà. Ba người đã bàn chuyện phạt tiền. Trang Chi Điệp bảo Triệu Kinh Ngũ trong vòng ba ngày nhất định phải lo đủ sáu vạn đồng.

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Anh bảo muốn giúp Cung Tiểu Ất hay sao? Vậy thì bánh bao ném cho chó nó xơi, đã cho mượn thì khó mà đòi được, có lẽ hắn được ngần ấy tiền, không đến cục công an nộp phạt, mà đem hết đi mua thuốc phiện cũng nên.

Trang Chi Điệp bảo:

- Triệu Kinh Ngũ có cái đầu thông minh lắm cơ mà. Tại sao không tìm ra cách giải quyết chuyện này? Cung Tiểu Ất là đứa con hư hỏng, mình đâu có mượn tiền cho hắn nhiều như thế. Để giải thoát một chuyện lớn thế này, mình đã tốn bao công sức tranh thủ ở mức phạt tiền, cũng là để xứng đáng với Cung Tịnh Nguyên. Cung Tiểu Ất đã nghiện ngập tới mức như thế, cuối cùng chẳng phải đi ăn cắp tranh chữ của bố hắn đem đổi lấy thuốc hút hay sao? Chi bằng mình thu mua tranh chữ của Cung Tịnh Nguyên.

Triệu Kinh Ngũ và Mạnh Vân Phòng nghe xong, đập tay khen:

- Biện pháp này hay đấy, vừa cứu được Cung Tịnh Nguyên lại không để tranh chữ của anh ấy lọt ra ngoài, chưa biết chừng sau đây trong nhà Cung Tịnh Nguyên không còn tranh chữ, thì Cung Tiểu Ất cũng cai được thuốc.

Trang Chi Điệp nói:

- Vậy thì Kinh Ngũ, cậu đi giao thiệp với Cung Tiểu Ất chuyện này.

Triệu Kinh Ngũ đã đi bàn với Cung Tiểu Ất một buổi tối. Tiểu Ất cảm động rơi nước mắt, nói đến sáu vạn đồng, Tiểu Ất hỏi vay Triệu Kinh Ngũ tại chỗ. Triệu Kinh Ngũ bảo nếu có tiền đã cưới vợ từ lâu. Thế là nói anh có quen một người buôn tranh, yêu cầu người này mua giùm số tranh chữ của Cung Tịnh Nguyên, lúc đầu người này chỉ đồng ý mua hai bức, Triệu Kinh Ngũ liền bảo, anh cứ mua cho đủ sáu vạn coi như đã cứu anh Nguyên. Người buôn tranh đã miễn cưỡng đồng ý, chỉ yêu cầu mua một lúc nhiều như vậy xin giảm giá. Cung Tiểu Ất hỏi:

- Vậy ông ta trả giá bao nhiêu?

Triệu Kinh Ngũ chìa ra đầu ngón tay. Cung Tiểu Ất ngạc nhiên bảo:

- Giá ấy chỉ bằng một nửa giá ngày thường bố em vẫn bán. Ông ta mua như vậy, chẳng phải đã cướp của em hay sao? Không bán cho ông ta, để em tự bán.

Triệu Kinh Ngũ bảo:

- Thời hạn nộp phạt chỉ có bốn ngày. Trong bốn ngày cậu bán được không? Có bán được thì liệu bán được bao nhiêu? Chờ cậu bán xong thì họ xét xử xong bố cậu.
Bình Luận (0)
Comment