Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 1

A Bảo mở cửa sổ ra, hơi gió lạnh lẽo từ ngoài thổi vào, trong gió hình như thoang thoảng mùi hoa.

Nàng nhắm hai mắt, cố sức ngửi ngửi, không xác định rõ.

Trong phòng quá nồng mùi thuốc, nàng đổ bệnh suốt cả mùa đông, cái mũi cũng đã bị mấy chén thuốc vừa đặc vừa đắng đó làm cho hỏng.

A Bảo chống người dậy, vươn nửa người ra cửa sổ, cật lực nghiêng đầu nhìn xem, mơ hồ thấy cây lê ở đình viện đã nở hoa, đoá hoa phấn trắng nở rộ trên nhánh cây, còn có vài cánh hoa phiêu tán bay trong gió.

Hoá ra đã là mùa xuân rồi.

Vào lúc A Bảo đang muốn vươn ra thêm, bỗng nhiên đằng sau có người túm cánh tay nàng lại, một tiếng ‘bang’, cửa sổ bị đóng lại.

Ngô thị mặt mũi không tán đồng nhìn nàng, nhíu mày khoa tay múa chân với nàng.

Không được để trúng gió, sẽ bị cảm lạnh.

A Bảo giải thích: “Ta chỉ mới mở thôi, thời gian còn chưa đầy nửa chén trà nhỏ.”

Ngô thị không cử động, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.

A Bảo lại năn nỉ nói: “Cho ta ngắm đi mà, bên ngoài hoa đều đã nở hết rồi.”

Ngô thị vẫn đứng bất động.

Bà là người câm, chứ không hẳn bị điếc, chỉ là có chút lãng tai. Đôi khi A Bảo nói chuyện với bà, bà có thể nghe thấy được, ngẫu nhiên còn sẽ làm cử chỉ trả lời lại. Chỉ có khi nào A Bảo đưa ra yêu cầu không hợp lý, bà mới như không nghe thấy, vì vậy A Bảo cảm thấy bà ấy đang cố ý giả vờ câm điếc.

Điều này thật sự giống tra tấn người khác, A Bảo thích náo nhiệt nhất, miệng không lúc nào nhàn rỗi, mỗi một khắc không ngừng tìm kiếm người để nói chuyện cùng.

Ngô thị điếc đã đành, ngày từ đầu thật sự nghẹn hỏng nàng rồi, đến bây giờ cũng thành thói quen, cái gì liên quan đến nàng đều lười biếng nói tới.

Nhất định là Triệu Tòng cố tình trừng phạt nàng.

Người này xưa nay rất ấu trĩ, lúc cãi nhau với nàng, luôn lệnh các cung nhân không được nghe theo nàng, phái người câm tới hầu hạ, thật là quá thích hợp.

A Bảo nhìn nếp nhăn trên mặt của Ngô thị, thở dài: “Đừng nghiêm túc vậy nữa… Nghiêm túc, khụ… khụ khụ…”

Lời còn chưa dứt, nàng đã ho khan kịch liệt.

Ngô thị vội vàng vỗ vỗ giúp nàng thuận khí, xong ôm tới mấy cái chăn gấm, từng lớp từng lớp đem nàng quấn lại.

Sau khi A Bảo ho khan được một lúc lâu mới ngừng, gương mặt tái nhợt cũng ửng hồng trở lại, kéo cánh tay Ngô thị thở d.ốc nói: “Đừng… Đừng quấn nữa, sắp thành cái bánh chưng rồi.”

Tôi đi sắc thuốc. – Ngô thị khoa tay múa chân.

“Có thể không uống không?” Vẻ mặt A Bảo đau khổ.

Xưa nay nàng thích ngọt sợ đắng, sợ nhất là uống thuốc, thật không hiểu vì sao đại phu trên đời này chế thuốc đắng đến vậy, nếu như thuốc được làm từ đường, nàng có thể tự uống được.

Trả lời lại nàng chính là bóng dáng vội vã rời đi của Ngô Thị.

Bà ấy rời đi không lâu, A Bảo lập tức nhảy khỏi chăn gấp, lần nữa mở cửa sổ ra.

Nàng tuỳ tay gỡ cây trâm ngọc xuống, gõ lên bệ cửa sổ, chậm rãi hát: “Song sa lần xế bóng chiều, Nhà vàng ai thấy giọt sầu thấm khăn. Sân không vắng vẻ tàn xuân, Hoa lê đầy đất mấy lần cửa sân.” [1]

[1] Xuân oán – Lưu Phương Bình và bản dịch của Trần Trọng Kim, thivien.net.

Đổ bệnh đã lâu, giọng nói đã trở nên mất tiếng khó nghe, còn nhớ rõ năm xưa lúc ở Minh Thuý phường, khúc ⟪lục châu ca đầu⟫ của nàng vang danh khắp Dương Châu, ngay cả Đại Từ Nhân Liễu Thuyền trứ danh còn hỏi nàng từ đâu đến, tán thưởng nàng “Giọng hát uyển chuyển, đương thời đệ nhất”.

A Bảo ho khan vài cái, tiếp tục hát “Chưa lạt má hồng, ơn đã dứt, Lò hương ngồi đến tận bình minh.”

[2] Hậu cung từ – Bạch Cư Dị và bản dịch của Ngô Văn Phú, thivien.net.

Nàng hát xướng một câu thêm một câu, lúc hát đến câu “Hà tất trân châu xoá tiêu điều” [3], xa xa trông thấy bên ngoài bức tường cung xuất hiện một màu đỏ trang nghiêm.

[3] Nhất hộc châu – Giang Thái Tần và bản dịch của 17, thivien.net.

Lãnh cung xa xôi hẻo lánh, sẽ không có quý nhân nào đi ngang qua, trừ phi là có người cố ý đến trước cửa bái phỏng.

Sau thời gian dài, A Bảo cũng đợi được vị khách này.

Nàng nghiêng người dựa trên giường, cũng không đứng dậy chào đón, chỉ lười nhác cười nói: “Tiết mỹ nhân, hiếm khi có khách, ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây vậy?”

“Làm càn! Dám vô lễ với Quý phi nương nương!” Một thị nữ nổi giận nói.

“Quý phi?”

A Bảo nhướng mày cười lạnh: “Ha, xem ra mới được thăng lên, lần này ngồi chắc vào, ngàn vạn đừng để rơi xuống, ngươi xem một khi hổ lạc Bình Dương, chó mèo gì cũng dám leo lên đằng đầu.”

“……”

Bị nàng chế giễu thành ‘chó mèo’ sắc mặt thị nữ sưng đến đỏ, đang muốn mắng lại thì bị Tiết Hành phất tay ngăn lại: “Không sao, ngươi lui xuống đi.”

Thị nữ tiếp nhận áo choàng trong tay nàng, vẻ mặt căm giận bất bình đi ra ngoài.

Tiết Hành tự mình tìm cái ghế bành đoan trang ngồi xuống, nhìn chằm chằm A Bảo một lát, đột nhiên nói: “Cô tiều tụy đi rất nhiều.”

“Phải không,” A Bảo nhàn nhạt nói, “Trong lòng thấy rất vui đi?”

Tiết Hành lắc đầu: “Cũng không phải.”

“Đừng như thế, làm người cũng phải có lúc thành thật, dù ngươi có cười thật to ta cũng sẽ không trách ngươi đâu.”

“……”

Tiết Hành quay đầu đánh giá bày trí trong phòng, ngược lại hỏi: “Mấy ngày ở đây, cô thấy sao?”

“Còn tốt,” A Bảo nói, “Chỉ là có chút nhàm chán, hầu hạ ta là một người câm, không nói chuyện được, hay là muội muội tới bồi ta đi? Ngươi cũng biết, tính tình ta không chịu ngồi yên mà.”

Tiết Hành nghe đến đó, chỉ nhấp môi cười: “Cô vẫn còn ghi hận tôi à?”

A Bảo lắc đầu, gõ nhẹ ngọc trâm trong tay: “Ân oán chúng ta đã giải quyết xong, ngươi hại ta mất đi một đứa con, ta cũng khiến ngươi mất đi một đứa con, coi như công bằng.”

Tiết Hành giương mắt, nhìn thẳng nàng hỏi: “Nếu tôi nói cho cô biết, người lúc trước làm mất đứa con kia của cô không phải tôi thì sao?”

“Răng rắc⎯”

A Bảo siết chặt tay, ngọc trâm gãy làm đôi.

Nàng nắm chặt bàn tay, cây trâm vỡ đâm thật sâu vào lòng bàn tay, máu trào ra, không kìm được đau đớn, đầu óc mơ màng, tất cả đều vì câu nói vừa rồi của Tiết Hành.

“Ngươi… Ngươi có ý gì? Vì sao không phải ngươi, năm đó là ta đã ăn đĩa bánh quế hoa ngươi đưa, cho nên ta mới…”

“Nên cô mới sinh non,” Tiết Hành bình tĩnh nối tiếp câu chuyện, “Đúng là tôi phái người đưa bánh quế hoa tới, nhưng cô có biết, là ai sai khiến tôi không?”

Là ai, ai mới có thể hạ lệnh được với cung phi ngũ phẩm này.

A Bảo nhấp chặt đôi môi, trên mặt không còn một giọt máu.

“Là quan gia.” Tiết Hành đưa ra đáp án cho nàng.

“Không, là ngươi đang gạt ta!”

Bỗng nhiên A Bảo từ sập mỹ nhân đứng lên, đẩy bộ trà cụ trên bàn xuống, tóc dài tán loạn, hai mắt đỏ hồng trừng mắt nữ nhân trước mặt.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi à? Ngươi cũng chỉ đang muốn đến xem trò cười của ta thôi! Cút! Cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Nàng ném đoạn trâm trong tay lên người Tiết Hành.

Tiết Hành cúi đầu phủi vệt trà văng trúng váy, giọng bình thản nói: “Năm đó, cô đang mang thai, trong triều nói bào thai này của cô lai lịch không rõ ràng, sợ không phải là huyết mạch của quan gia. Bất luận lời đồn đãi là thật hay giả, tóm lại đều có lợi với tôi, vì sao tôi phải loại bỏ thai đó của cô? Cô hoài thai một ngày, sẽ chịu phỉ báng thêm một ngày, đối với tôi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng.”

“Người thật sự không mừng đứa con kia của cô, chỉ có quan gia. Y càng nghi kỵ cô, nhưng không cách nào xuống tay với đứa bé, chỉ có thể mượn tay tôi, tôi gánh chịu tội ác này thay y. Từ Quý phi biếm xuống Mỹ nhân, cha tôi cũng vì vậy mà từ quan về hưu, với quan gia mà nói, là một công đôi việc.”

Tiết Hành ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Hoàng Hậu nương nương, cô thật sự cho rằng tôi sẽ ngu xuẩn đến nỗi tặng đĩa điểm tâm có độc cho cô sao? Hết thảy cũng do sự bày mưu tính kế của quan gia thôi.”

Nói xong câu này, nàng tưởng đã thành công khiến A Bảo giận tím mặt, nhưng A Bảo chỉ hờ hững nhìn nàng, giữa môi lạnh lùng phun một chữ: “Cút.”

Tiết Hành hơi giật mình, thoáng chốc sáng tỏ, trong mắt mang theo tia thương tiếc.

“Cô biết, cô vẫn luôn biết được, chỉ là không dám thừa nhận.”

“Cút.”

A Bảo dồn dập thở d.ốc, hành động kịch liệt vừa rồi đã rút sạch sức lực ít ỏi còn lại của nàng.

Tiết Hành nghe lời đứng dậy, vừa ra đến trước cửa, nửa đầu quay lại, trong hư ảo nhẹ giọng nói: “Biết không, cô thực đáng thương.”

Cánh cửa mở ra đóng lại, mùi thuốc theo gió bay vào,  A Bảo lấy khăn tay che lại mấy tiếng ho nặng nề, trong cổ họng nảy lên vị tanh ngọt, mở khăn tay ra, mặt khăn lấm tấm vài vết máu, giống hồng mai sau tuyết.

Một bóng người yên tĩnh dừng trước nàng.

Uống thuốc. – Ngô thị khoa tay múa chân với nàng

A Bảo ném đi khăn tay đã bẩn, ngẩng đầu nói với bà: “Đi kêu Triệu Tòng tới đây.”

Khuôn mặt luôn luôn vô biểu tình của Ngô thị cuối cùng cũng có chút gợn sóng, cho dù đã lâu như vậy, A Bảo vẫn theo thói quen gọi thẳng tên huý của Đế Vương.

A Bảo lạnh mặt nói: “Đừng giả vờ không nghe thấy, ta biết bà không bị điếc, cũng biết bà có thể tìm được hắn.”

Ngô thị nâng hai tay lên, tựa như muốn khoa tay múa cái gì đó.

A Bảo trực tiếp đánh gãy: “Bà đi nói cho hắn, nếu hắn không tới, ta lập tức treo cổ tự vẫn.”

Ngô thị: ……

“Ta nói thật.” A Bảo uy hiếp.

Mấy lời giống vậy, nàng đã nói qua vô số lần, trước kia cãi nhau với Triệu Tòng, nàng luôn dùng chiêu này buộc hắn cúi đầu trước, Triệu Tòng mắc mưu rất nhiều lần, sau này biết nàng chỉ mạnh miệng, chiêu thức một khóc hai nháo ba thắt cổ càng ngày càng không dùng được.

Còn nhớ rõ ngày nọ, bọn họ không biết vì chuyện vặt gì kích động khoé miệng, Triệu Tòng nói không lại nàng, tức giận phất tay áo bỏ đi.

Nàng tìm lụa trắng treo lên trên cao, diễn lại trò mèo cũ.

Các cung tì nội thị ôm chân, lấy ghế, còng lưng quỳ rạp trên mặt đất, có người rống to, “Hoàng Hậu nương nương lại thắt cổ nữa rồi!”, còn có người tiến đến bẩm báo cho Triệu Tòng, trật tự rành mạch, không chút hoảng loạn.

Không ngờ Triệu Tòng biết được việc này, vẫn ung dung thong thả dùng xong cơm trưa mới đến, khiến A Bảo tức giận đến mức muốn bay lên trời, để Triệu Tòng ôm nàng, kêu rống thêm một lúc lâu mới nguôi giận.

Triệu Tòng còn từng mỉm cười nói, tẩm điện của nàng nhất định là cung điện được lau dọn sạch sẽ nhất, bởi vì lâu lâu thành nhà cao đã sớm bị nàng dùng lụa trắng lau khô.

Tốt lắm, A Bảo nghĩ thầm, hy vọng lúc này hắn đừng dùng xong bữa tối mới đến.

Ngô thị còn chần chờ, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn xoay người ra cửa, trước khi đi còn làm ra dấu với nàng.

Nhớ uống thuốc.

“Biết rồi, bà mau đi đi.”

A Bảo tùy ý vẫy vẫy tay, nhưng vừa chờ bà đi xong, mau chóng đem chén thuốc nóng vị khó uống kia đổ vào chậu mai gầy.

Hoa mai kia không biết đã bị nàng đổ bao nhiêu chén thuốc vào, rễ đã sớm hư muốn chết, căn bản không nở được hoa.

Chậu hoa này được Triệu Tòng phái người đưa tới vào đêm giao thừa.

A Bảo bỗng nhiên nhớ lại.

Nàng trào phúng lắc đầu, đi đến trước bàn trang điểm, thấy chính mình trong gương, đột nhiên hoảng sợ.

Nữ nhân trong gương tóc tai tán loạn, gầy trơ cả xương, hai hốc mắt lõm sâu, sắc mặt xanh trắng giống quỷ nữ, duy chỉ có đôi môi đỏ tươi, môi dưới còn sót lại chút máu, càng thêm vẻ quỷ quyệt tối tăm.

A Bảo: “……”

Vừa rồi nàng lấy cái phẩm hạnh này đi đối phó với Tiết Hành sao?

Ông trời ơi, Tiết Hành làm thế nào để không cười ra thành tiếng?

Lần đầu A Bảo cảm thấy những lời về Tiết gia tam nương tử “Ôn nhu hòa nhã, tiến lui vừa đủ, khuê nữ chi môn” có lẽ cũng không phải a dua nói quá sự thật.

Nàng nhặt lược gỗ lên chải mái tóc dài thẳng, sau đó cầm bút than qua loa vẽ vài nét mi. Bỗng nhiên mất hết hứng thú, ném bút than đi, mông lung nghĩ ngợi, không thú vị, tất cả đều vô nghĩa.

Nếu chờ Triệu Tòng tới đây, nàng còn có thể nói được gì đây?

Nàng và hắn, đã không còn gì để nói nữa rồi.

A Bảo ngửa đầu nhìn độ cao của xà nhà, đáy lòng đã quyết. Từ hòm xiểng lấy ra vài món áo cũ, đem ống tay áo thắt thành mấy cái nút thắt, thuần thục ném hoành lên trên. Dùng sức đo thử, đã chắc chắn, chiều dài cũng vừa vặn, quả nhiên nàng vẫn rất có kinh nghiệm làm điều này.

A Bảo chuyển cái ghế con qua, dẫm lên, sau đó đặt cằm vào, một chân đá văng ghế con.

Mất đi điểm tựa, hai chân A Bảo đạp lung tung giữa không trung, lụa trắng gắt gao thắt chặt xương cổ họng, khiến nàng muốn nôn mửa, cảm thấy rất thống khổ, nhưng dần dần nàng bắt đầu mất đi cảm giác đau đớn.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, có lẽ gần chết nên sinh ra ảo giác, hoa lê bay tán loạn, nàng thế mà thấy được Triệu Tòng đem sắc mặt hoảng loạn, lảo đảo chạy tới chỗ nàng…

Đời này đến đây thôi, vĩnh biệt, Triệu Tòng.

A Bảo an yên nhắm hai mắt lại.

Mùa xuân Hi Hoà năm thứ tư, phế hậu qua đời, hưởng dương 26 tuổi.

Bình Luận (0)
Comment