Ba năm sau, sông Biện Hà tuyết băng bắt đầu tan, chào đón mùa xuân quay trở lại.
Đô thành Đại Trần, số dân cư Đông Kinh đã nhiều đến trăm vạn, vải lụa trà sứ của Giang Nam đều nhập từ thuyền hàng Đại Vận Hà, nơi đây rộng lớn đông đúc nên hàng hoá được du nhập liên tục, cũng là lúc đô thành phồn thịnh náo nhiệt nhất.
Hoa đào nở rộ hai bên bờ sông, trong thành trở nên ấm áp, mỗi lần đến dịp Tết Thanh Minh, cảnh xuân trong thành không mấy tốt đẹp. cho dù là hoàng thân quốc thích hay hoạn quan, hay là bá tánh thường dân, đều tận dụng cảnh sắc dịp xuân khả quan hơn để mang cả gia đình ra khỏi thành đi đạp thanh thả diều.
Mọi người đều có việc đặc biệt để làm, không bao gồm Lương Nguyên Kính.
Khi còn ở độ tuổi niên thiếu hắn đã trải qua một đợt bệnh nặng, suýt chút nữa bỏ mạng, ảnh hưởng về sau hoàn toàn bình phục thì phổi bị tổn thương, lúc thì tốt lúc thì không. Tuy Đông Kinh cảnh sắc thanh bình hoa liễu rũ ven đê, nhưng mỗi khi xuân đến, hoa cỏ nảy mầm, gió thổi phấn hoa bay đầy, khiến yết hầu hắn phát ngứa liền ho khan không dứt.
Sắc trời hôm nay trở đẹp, hắn lại trốn trong nhà đọc sách.
Mới vừa lật qua một trang, A Bảo nhíu mày nhìn sách nói: “Ta còn chưa xem xong đâu.”
Lương Nguyên Kính ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ đọc nhanh như gió, đầu ngón tay nhẹ vê vê, lật qua thêm tờ nữa.
A Bảo duỗi tay chạm vào trang sách, cái gì cũng không sờ được, tay lập tức xuyên qua sách, thậm chí xuyên thấu qua cả án thư.
Được rồi.
Tình hình vẫn như cũ, so với ba ngày trước, không có chút biến hoá.
A Bảo vòng qua án thư, ngồi đối diện với nam nhân, tay phải quơ qua quơ lại trước mắt hắn: “Nè, Lương Hoằng, Lương Nguyên Kính, ngươi thấy được ta không?”
Lương Nguyên Kính rũ mắt chuyên chú đọc sách, vẻ mặt vẫn không dao động.
A Bảo chống cằm, đôi mắt chớp hờ nhìn chằm chằm hắn, đến khi mình biến thành gà chọi mắt, cũng không nhìn ra hắn có gì không đúng, đành phải mất hứng thu hồi tầm mắt.
Bỗng nhiên có tia sáng xẹt ngang đầu, nghĩ đến gì đó, hai tay chống lên bàn, nửa người chậm rãi tìm tòi Lương Nguyên Kính, một thước [1], nửa thước, ba tấc [2], hai tấc……
[1] Đơn vị thước = ⅓ mét.
[2] Đơn vị tấc = 1 dm.
Khoảng cách dần dần rút ngắn lại, Lương Nguyên Kính vẫn như cũ không có vết nứt.
“Còn bất động thì thôi.”
A Bảo giảo hoạt cười, đột ngột tiến lại sát vào.
Khoảng cách này khiến hai người gần như chạm vào nhau, mặt dán mặt, môi A Bảo kém chút nữa là có thể in lên môi hắn.
Trong chớp mắt, lông mi của Lương Nguyên Kính dường như hơi run lên.
A Bảo chưa thấy rõ, tư thế này của nàng, tầm nhìn bị giới hạn.
Nàng không thể không nới ra chút khoảng cách, không chắc chắn hỏi: “Ngươi mới vừa chớp mắt, đúng không?”
Vẻ mặt của Lương Nguyên Kính trước sau cũng không có gì khác biệt, vẫn như cũ hết sức chuyên chút đọc sách, tay chân cũng không hề trì trệ, phảng phất cái chớp mắt vừa rồi là do A Bảo ảo giác.
Xem ra là thật sự không nhìn thấy nàng nha.
A Bảo không biết vì sao, sâu dưới đáy lòng có chút mất mát.
Ba ngày trước, nàng tự mình trợn mắt trong mảnh đen hắc ám, bắt đầu thấy hoảng sợ bởi vì nàng nhớ rất rõ ràng mình đã chết, còn tưởng rằng sẽ xuống địa ngục, nàng thấy chỗ mình bị thu hẹp. Chật chội, ngay cả tay chân cũng không còn chỗ để, chỉ có thể khúm núm cuộn tròn lại, A Bảo còn cho rằng sau khi bản thân chết đi sống lại, bị nhốt vào trong quan tài.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, bởi vì nàng không cảm nhận được hơi thở.
Ngay sau đó, A Bảo sởn tóc gáy phát hiện, nàng thế mà có thể không cần thở nữa, trong bụng cũng không thấy đói khát, tay chân cuộn tròn lâu như vậy cũng không có cảm giác tê dại đau nhức.
Nàng tuyệt đối không phải người còn sống, bởi vậy A Bảo hiểu được, nàng vẫn là đã chết, chẳng qua không biết vì sao lại bị nhốt ở một nơi đen tối u ám.
Nếu biết trước được sau khi chết gian nan thế này, nàng lập tức bất tử.
Bất quá nước đổ đi không hốt lại được, bất luận A Bảo hối hận nhường nào, người đã chết chính là đã chết, nàng ở trong bóng tối mơ màng hồ đồ trôi qua hơn sáu tháng. Tất nhiên, nàng không có khái niệm thời gian, sở dĩ biết được đại khái qua lâu như vậy là hoàn toàn thông qua tiếng gà gáy truyền đến.
Cho đến ba ngày trước, A Bảo gặp lại ánh sáng.
Người đầu tiên nhìn thấy được, không phải Lương Nguyên Kính mà là một ông lão, sau này mới biết vị này gọi là Dư lão, người hầu của Lương Nguyên Kính.
Trước ngày đó, thành Đông Kinh mưa liên miên suốt hơn một tháng, vất vả chờ đến trời trong trở lại, Lương Nguyên Kính ra cửa trước, sai Dư lão dọn tàng thư hoạ tác của hắn ra ngoài phơi nắng một phen, phòng ngừa phát sinh nấm mốc.
Cảm ơn trời đất, A Bảo nhờ dịp này mới có thể chân chính được giải thoát theo.
Hoá ra hồn phách nàng bám vào một bức hoạ của Lương Nguyên Kính, nàng bị vây khốn là vì tranh được cuộn đặt trong hòm xiểng. Chiếc hòm xiểng gỗ mun sơn kia, chế tác bốn góc, chất liệu hiếm có, chắc là đồ cổ lâu năm nên lớp sơn có hơi tróc vài mảng.
Dư lão lấy ra hoạ tác trong đó đều mở ra hết, riêng chỉ dư lại một cuộn tranh cuối cùng dưới đáy hòm, Dư lão cởi bỏ dải lụa, từ từ mở ra, lúc A Bảo đang muốn tiến nhanh tới nhìn kỹ hơn, Lương Nguyên Kính từ đâu chạy vọt vào.
Hắn vươn tay đoạt lấy bức hoạ trong tay Dư lão, một lần nữa cuốn kín lại, bởi vì chạy gấp tới, trên mặt còn có chút ửng hồng, đầu đổ lớp mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập nói: “Này thúc không cần phải xen vào!”
Đừng nói là Dư lão, ngay cả A Bảo lúc ấy cũng bị hắn làm cho ngây dại.
Nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ thất thố như này của Lương Nguyên Kính, đến tột cùng trên bức hoạ đó vẽ cái gì, là người hay đồ vật mà có thể khiến hắn sốt ruột đến như vậy?
Khoan suy xét rõ ràng vấn đề này, A Bảo đặt ra nghi hoặc mới.
Không đúng nha!
Vì sao nàng biến thành quỷ hồn lại bám vào tranh của Lương Nguyên Kính chứ? Hai người bọn họ rõ ràng là mối quan hệ ‘hận không thể để ngươi chết ta sống’ mà!
**
Nếu muốn bàn sâu hơn về chuyện của A Bảo và Lương Nguyên Kính, còn phải nói lại từ giữa thu năm đầu tiên.
Năm kia, A Bảo lên làm Hoàng Hậu, triều dã ồn ào, quan Ngự Sử Đài đều điên hết rồi, tấu chương khuyên can liên tục bay tới như tuyết rơi, tất cả đều đang mắng A Bảo, dáng vẻ mắng của từng người đều khác biệt, mỗi người mỗi vẻ, nhưng A Bảo cảm thấy người muốn mắng nàng đều không gây thương tổn đến nàng lớn bằng Lương Nguyên Kính.
Bởi vì người này, chẳng qua cũng chỉ là một hàn lâm vẽ tranh địa vị thấp hèn mà thôi, thế mà dám lấy lý do thân thể không khỏe cự tuyệt vẽ tranh cho nàng.
Tân đế tân hậu ở cùng một chỗ, hoạ sư Hàm Lâm phụng chiếu chỉ nhập cung vẽ tranh cho đế hậu. Sau khi vẽ xong, tranh sẽ được treo lên nhập thần Đông Cung, để con cháu đời sau chiêm ngưỡng, đây vốn là chế độ cũ của Đại Trần. Trong lịch sử hoạ sư cung đình, chưa từng có tiền lệ hoạ sư cự tuyệt vì đế hậu vẽ tranh. Bởi vì vậy, A Bảo chịu đủ sự sỉ nhục, cũng là một nhánh trong lịch sử.
Cái tên Lương Nguyên Kính đáng chết này, hại nàng biến thành trò cười trong cung, không những vậy còn được tính là cười đến ngàn năm về sau!
Hiện tại nhớ tới chuyện này, nỗi hận của A Bảo không thể tiêu tan được, thậm chí hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng giơ tay lên thử thăm dò tát cho Lương Nguyên Kính một cái, tiếc là bàn tay xuyên qua mặt hắn.
A Bảo tâm cơ chợt nghĩ ra thử nhéo nhéo cái mũi cao thẳng của Lương Nguyên Kính, biến mũi hắn thì mũi heo, lại vỗ vỗ gương mặt của hắn, như cục bột xoa tới xoa lui.
Tuy xúc cảm không chân thật, nhưng nội tâm A Bảo quấy đến sảng, nhìn nhìn Lương Nguyên Kính mang vẻ mặt cương trực liêm minh, nhịn không được bật cười.
Ha ha ha, thật thú vị.
Thằng nhãi Lương Nguyên Kính này cũng có ngày rơi vào tay nàng.
Bất quá, lông mi của hắn rất dài nha, ờm… Nước da trắng nõn, bề ngoài thằng nhãi này được sinh ra không tồi, kỳ quái, sao trước kia lại không thấy vậy?
Hử…
Sao lại đỏ mặt, hôm nay trời nóng sao?
A Bảo liếc ra ngoài cửa sổ, nơi ở của Lương Nguyên Kính tại Đông Kinh rất nhỏ, chỉ có cửa ra vào, trong viện có cái giếng cổ, bên cạnh còn có một cây táo. Khí trời đã vào tháng cuối xuân, cây táo đã sớm đâm chồi cành xanh tươi, còn có một con hỉ thước cái đậu trên chạc cây, chim non trong tổ kêu chíp chíp chờ cha mẹ mang thức ăn về.
A Bảo lẩm bẩm nói: “Trời đẹp như vậy mà ngươi cũng không ra ngoài đi dạo, đúng là chán chết…”
Lương Nguyên Kính ngồi ngay ngắn, mặt mày điềm tĩnh, tiếp tục lật qua một trang sách.
A Bảo ghét bỏ bĩu môi: “Sách của ngươi có gì đẹp, không thú vị chút nào, đến chó cũng không thèm xem.”
“Lương Nguyên Kính, đừng đọc nữa, ra cửa đi đạp thanh đi.”
“Lương Nguyên Kính, ngươi đúng là đồ ngốc mà.”
“Lương Nguyên Kính……”
A Bảo ngáp một cái, không rõ lần thứ mấy kêu cái tên này, nàng nằm dài trên bàn, đem sườn mặt vùi vào cánh tay, rầu rĩ nói: “Chúng ta đi ngắm hoa đi, ngày ấy chết đi, hoa lê nở ta cũng chưa có cơ hội ngắm…”
‘Bang’, Lương Nguyên Kính khép cuốn sách trong tay lại.
A Bảo ngẩng đầu, có hơi ngốc nghếch, mặt đầy kinh ngạc: “Ngươi… Ngươi nghe thấy ta nói?”
Lương Nguyên Kính vẫn chưa nhìn về hướng nàng, ánh mắt A Bảo đuổi theo bóng dáng của hắn, chỉ thấy hắn đem theo một ít thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh, cất vào một cái rương gỗ nhỏ, sau đó cổ quái buộc khăn lên cổ kéo khăn che đi nửa khuôn mặt, cầm thêm cây dù bước qua ngạch cửa đi ra sân.
A Bảo ngẩn ra, vội vàng đuổi theo phía sâu hô: “Nè, trời không đổ mưa, ngươi cầm dù theo làm gì…”
Lương Nguyên Kính giống như không nghe thấy, căng cây dù mặt trên vẽ hoa đào kia ra.
A Bảo ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, rồi lại nhìn nam nhân bung dù cõng dụng cụ vẽ tranh đi phía trước, không nhịn được lắc đầu: “Đúng là đồ ngốc mà, hây, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Nàng nhẹ nhàng bước chân đuổi theo, sự chán chường ở đáy lòng trước đó tan vào hư không, thay vào đó chính là niềm hân hoan nhảy nhót, khoác đôi tay đi theo bên cạnh Lương Nguyên Kính, tung tăng chạy nhảy hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Lương Nguyên Kính không nói lời nào, chỉ chừa lại cho nàng bóng người cao lớn.