Nhà của Lương Nguyên Kính ở ngoài thành, dọc đường đi gặp rất nhiều người mang gia đình ra khỏi thành chơi xuân, cưỡi lừa hoặc ngựa, các nữ quyến thì ngồi kiệu.
A Bảo đã lâu không thấy cảnh tượng náo nhiệt như này, cộng thêm sắc xuân hợp lòng người, trong lòng không nói nên lời chỉ thấy phấn khởi. Nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, giống như đồ quê mùa mới lên thành nhìn đông nhìn tây.
“Nhìn nhà người ta sống kìa, Lương đại nhân, xem ra ngươi nghèo thật nha, hoạ viện chưa phát bổng lộc cho ngươi sao?”
Lương Nguyên Kính dường như không nghe thấy lời trêu chọc của nàng, đi đến trước một ông lão.
“Cần giúp đỡ không?”
Ông lão đang dùng con lừa để kéo xe cút kít chở than củi. Bởi vì sườn núi cao tốn nhiều sức lực, thấy Lương Nguyên Kính toàn thân ăn mặc như nhà văn, tuy loại vải may không tính là quý giá đẹp đẽ nhưng nhìn khí độ bất phàm, vội lo sợ nói: “Không dám làm phiền công tử.”
Lương Nguyên Kính lại kéo tay áo lên đi đến giúp ông đẩy xe cút kít.
A Bảo cười nhạt một tiếng: “Nhìn không ra ngươi còn biết ra vẻ làm người tốt nữa nha.”
Nàng không chút khách khí nhảy lên xe cút kít, gối cánh tay lười nhác dưa lên đống than củi, nhìn bầu trời đầy mây trắng lẩm bẩm câu đồng dao quê nhà.
Đi vào trong thành, lập tức cảm nhận được sự phồn hoa của thành Đông Kinh.
Hoa đào mới nở đầy hai bên bờ sông, xa xa lại nhìn thấy trời quang mây tạnh. Trên mặt sông thường có thuyền lui tới, trên cầu đông đúc như trẩy hội, có người bán hàng rong khiêng đòn gánh, có người bán dạo cưỡi lạc đà Tây Vực, cũng có phụ nhân dẫn con cái lên phố dạo chơi.
Dưới cầu, hai bên đầy ắp các quán rượu nằm san sát nhau, cờ xí đủ màu bay phấp phới, cửa chính ra vào dài hai tầng lầu cao thu hút khách hàng.
A Bảo nhanh phát hiện được Lương Nguyên Kính có nhân duyên rất tốt, hắn vừa mới tiến vào chợ liền nhận được nhiều lời tiếp đón từ đợt này đến đợt khác.
“Lương công tử, lâu rồi không thấy cậu tới nha, ra đây vẽ vời nữa đúng không?” Một vị phụ nhân cõng đứa nhỏ ngồi xổm bên kênh đào quay đầu lại nói.
“Lương công tử, bánh hấp mới ra lò đây, tới mua một phần đi?” Tiểu nhị tiệm bánh hấp nhà họ Vương hô.
“Lương công tử đi đường xa khát nước, ngồi xuống uống chén nước hồng thơm, vào bên trong nghỉ ngơi nhé.” Bà chủ bán nước hồng thơm nói.
Lương Nguyên Kính bung dù đi tới nho nhã lễ độ gật đầu: “Mới vừa tới… Ừm, cảm ơn, không cần, tôi không đói.”
A Bảo nhìn đến đỏ mắt, nắm ống tay áo hắn phát điên la lớn: “Ngươi không đói ta đói! Ta muốn mua!”
Hành động của Lương Nguyên Kính trì trệ trong một cái chớp mắt, vẫn như cũ từ chối lời mời nhiệt tình của bà chủ: “Đa tạ, tôi không khát.”
A Bảo tức giận vung tay áo hắn ra: “Đồ quỷ hẹp hòi!”
Cuối cùng Lương Nguyên Kính đi đến quán trà, hắn muốn uống trà, ngồi xuống dưới mái che ngoài quán, từ rương gỗ lấy dụng cụ vẽ tranh ra, bắt đầu vẽ.
A Bảo đang tức giận hắn cứng đầu, không muốn thấy bản mặt keo kiệt của hắn nữa. Sau đó giận dỗi một mình ngồi trên ngạch cửa quán trà, nàng không thể cách hắn quá xa, cùng lắm chỉ cách nhau năm trượng [1], không thể đi ra xa quá, cứ như bị một bức tường sắt vô hình ngăn cách vậy.
[1] 1 trượng = 3,33m.
Đến tột cùng tại sao lại như vậy, A Bảo đến giờ cũng không suy nghĩ kỹ càng, nhưng tưởng tượng về sau mỗi ngày đều phải đối mặt với Lương Nguyên Kính kia, nàng muốn chửi thêm vài câu nữa.
A Bảo gác má than thở.
Có một vị khách muốn nhấc chân đi vào trong quán, nàng vội nhích sang bên cạnh nhường đường, bỗng nhiên cảm thấy sai sai chỗ nào, ngẩng đầu lên thế mà đụng phải tầm mắt của Lương Nguyên Kính.
Kỳ quái, hắn đang nhìn mình sao?
A Bảo không nhịn được vẫy vẫy tay, Lương Nguyên Kính đã như không có việc gì thu hồi tầm mắt.
Rốt cuộc là thấy hay không thấy?
A Bảo nhíu mày, chung quy vẫn không chịu được nhàm chán, đứng dậy đi xem Lương Nguyên Kính đang vẽ vời cái gì.
Hắn là vẽ trên tấm lua ba thước, nội dung bức tranh hiện ra, chính là cảnh tượng ngay trước mắt. Có thuyền hàng đi trên sông, tiệm rượu hai bên bờ sông, người bán hàng rong, người dựa vào dưới cây nghỉ ngơi, ngay cả thuyền buồm chở hàng hay tiểu nhị đều được vẽ đến sinh động, phong cảnh trên giấy lụa như được rập khuôn với phong cảnh trước mắt.
A Bảo tấm tắc tán thưởng.
Tuy nàng không thích Lương Nguyên Kính, nhưng không thể phủ nhận, khả năng vẽ của người này đích thực xuất quỷ nhập thần. Tương truyền khi hắn còn nhỏ tuổi đã cực kỳ thích vẽ tranh, thường xuyên mất ăn mất ngủ vì tranh, cố gắng hết sức để vẽ ra được hình thái giống thật ngoài đời, thường hay ra ngoài vẽ cảnh vật. Đối với núi rừng hoang dã, chim trắng cát vàng, một khi vẽ là phát ngốc vài canh giờ, trong lúc vẽ nhịn ăn nhịn uống, không nói lời nào, giống như cây si nhỏ, vì vậy cái danh ‘Hoạ si’ của hắn từ đó truyền khắp làng trên xóm dưới.
Thông minh bẩm sinh, chịu được khổ nhọc, đến năm mười lăm tuổi, Lương Nguyên Kính quả nhiên vang danh khắp thiên hạ.
Hắn được nhóm quan lớn quý nhân truy lùng, thậm chí còn được coi là ‘ngàn vàng khó mua’, hoa cỏ núi non, lông vũ tre trúc, xe ngựa thuyền buồm, bích hoạ đạo Phật. Hắn không gì không giỏi, nhưng nếu như để nói đến thứ mà hắn am hiểu nhất, chắc là cầm bút vẽ chân dung người.
Lương Nguyên Kính rất giỏi vẽ chân dung, đặc biệt là mỹ nhân, mỹ nhân dưới ngòi bút của hắn, đứng hay ngồi, già hay trẻ, cắn răng tức giận hay quay đầu mỉm cười, hay cúi đầu lau nước mắt, nhíu mày ưu sầu, luôn có các điểm phong tình khác nhau.
Nếu không phải hắn hoạ mỹ nhân tốt đến mức đó, lúc trước cũng không tới phiên hắn tới vẽ cho nàng, cũng sẽ không khiến nàng bị tiền triều hậu cung nhạo báng.
Nhớ lại thù hận ngày xưa, A Bảo lại thấy bực mình, không chỉ mất hết hứng thú xem Lương Nguyên Kính vẽ tranh, ngược lại càng xem càng giận, lập tức chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Chợt thấy phía trước bất ngờ trở nên xôn xao, một đội đeo bội kiếm ngọc, cùng với những tên nha dịch của phủ Khai Phong đang vung roi quất ngựa tiến đến. Trên tường có dán một tờ cáo thị, và họ đang lần lượt dán thêm những tờ khác.
Các bá tánh bốn phía tiến lên xem thử, rất nhanh tụ lại thành nửa vòng tròn, sôi nổi nghị luận.
Xem chừng chắc là đại sự trong triều.
A Bảo cân nhắc, sự kiện lớn nhất phỏng chừng chính tin nàng đã qua đời, bất quá trước khi chết đã bị phế, từ lúc đó tới nay, cũng không nghe thấy tiếng chuông báo tang, nói vậy chuyện nàng chết nhất định đã trở thành một loạt bí sự thâm cung, âm thầm xử lý.
A Bảo không có bất kỳ suy nghĩ gì, người chết như đèn tắt, hiện tại phiền não lớn nhất của nàng chính là làm thế nào thoát khỏi Lương Nguyên Kính, chứ không phải chuyện hậu sự của nàng được an bài ra sao.
Nhưng mà nàng vẫn muốn đi xem thử, xem xem trên cáo thị viết cái gì, tóm lại chắc không phải là tin Triệu Tòng ‘thăng thiên’ rồi đâu nhỉ.
A Bảo đứng dậy đi xem náo nhiệt, ngại ngùng quá, nàng phát hiện mình ở xa quá, quá xa, nàng duỗi dài cổ lại xem vẫn không thấy rõ trên cáo thị viết gì.
Hết cách, chỉ có thể vòng vèo đi tìm Lương Nguyên Kính, nhưng mà mới vừa quay đầu lại nàng lập tức ngẩn cả người.
Không thấy Lương Nguyên Kính nữa!
Không biết vì sao A Bảo cảm thấy như bị một cơn hoảng loạn cực lớn đánh úp, nàng đứng tại chỗ tay chân luống cuống đảo mắt nhìn khắp nơi xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại bóng người cao lớn ở tiệm sách đối diện.
Lương Nguyên Kính nâng một đĩnh nghiên mực châu, rũ mắt nghiêm túc nghe chưởng quầy giới thiệu.
“Nè! Ngươi sao bỏ đi một mình vậy! Không biết kêu ta nữa!”
A Bảo tức giận vọt tới, biết rõ hắn không nghe thấy, nhe răng trợn mắt hung dữ nổi điên la hét đánh loạn mấy quyền vào không khí.
Lương Nguyên Kính nhìn nghiêng mực, khoé miệng nhỏ đến mức khó phát hiện hơi trĩu xuống.
A Bảo tức giận xong rồi, lực chú ý lại bị cuốn sách trên giá gỗ câu đi, ánh mắt lướt qua nơi nào đó, bỗng nhiên kích đội gào tới:
“Nơi này lại có thoại bản! Lương Nguyên Kính, ngươi mua thêm vài quyển về đi! Mấy cuốn sách nhà ngươi, không phải tranh vẽ địa thế thì là địa lý du ký, nhàm chán muốn chết!”
Lương Nguyên Kính đương nhiên không có khả năng trả lời nàng.
A Bảo lưu luyến trước kệ sách, ánh mắt tràn ngập khát vọng lẫn hoài niệm.
Lúc trước còn ở trong cung làm Hoàng Hậu, Triệu Tòng mỗi ngày phải thượng triều, phải phê tấu chương, nghe kinh yến, phải bàn luận chuyện nước với các đại thần, căn bản không có nhiều thời gian thăm nàng. Nếu có dư ra chút thời gian, cũng là đến chỗ mấy nữ nhân khác trong hậu cung, một chuyến đến chỗ của Quý phi này, một chuyến ở chỗ Mỹ nhân nọ, còn Hoàng Hậu chân chính là nàng chỉ còn sót lại mấy đêm ít ỏi.
Ở lâu trong cung rất nhàm chán, dù sao A Bảo cũng phải tự tìm niềm vui cho mình, xem thoại bản chính là trò tiêu khiển nàng thích nhất, mỗi khi thị trường ra thoại bản nào mới, nàng sẽ sai thuộc hạ của mình đi vơ vét đem về hết.
Chỉ là chưa được tận hưởng niềm vui được bao lâu, lại bị đám quan Ngự Sử Đài biết được. Lập tức tiến hành công kích tập thể từ xuất thân của nàng, đến đức hạnh hành vi thường ngày của nàng, nói nàng “Phạm tội phỉ báng, làm trò tiểu nhân”, “Tính tình ngả ngớn, ngỗ ngược không xứng vị trí chủ hậu cung.”
Triệu Tòng đã trải qua vài trận tranh cãi, cuối cùng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hạ lệnh đem đốt hết mấy thoại bản A Bảo có được, còn thay đổi toàn bộ người hầu hạ bên cạnh nàng, những nội thị vơ vét thoại bản cho nàng đứng ra mũi sào, bị đánh mấy trượng sau đó đuổi khỏi thành Đông Kinh.
Bởi vì chuyện này, A Bảo chiến tranh lạnh với hắn hơn ba tháng.
Hiện tại nhớ đến, nàng cùng Triệu Tòng hình như không khắc khẩu, thì là chiến tranh lạnh, cho dù có làm hoà cũng sẽ lại rơi vào vòng tuần hoàn đó, A Bảo lắc lắc đầu muốn đem mấy cái chuyện cũ năm xưa tống khứ đi hết.
Sau lưng tiếp tục có người đàm luận về cáo thị vừa rồi.
Chưởng quầy tiệm sách chỉ lo vội vàng bán buôn, chỉ thấy một đội nha dịch phủ Khai Phong đi ngang qua, không rõ làm cái gì, liền hỏi thăm các vị khách nhân.
Khách nhân nói: “Là tới dán cáo thị.”
Chưởng quầy hỏi: “Mọi người đọc chưa, trên đó ghi cái gì?”
“Đọc được rồi.” Một tiểu nhị bến tàu cười cười nói, “Là đại hỉ! Quan gia lập hậu! Hôm nay phát cáo thị khắp thiên hạ, thông báo cũng phát xuống rồi, rất nhanh thôi các châu huyện khác cũng sẽ biết.”
“Lập hậu à? Là vị nương tử nào vậy?”
“Còn có thể là vị nào?” Tiểu nhị không vui trừng mắt hắn một cái, “Đương nhiên là Tiết quý phi Tiết nương tử rồi!”
Hàng mi của A Bảo run lên.
Tiết Hành à, cuối cùng vẫn lên được vị trí này.
“Biết không, cô thực đáng thương.”
Ngày sắp chết đó, câu nói cuối cùng kia của nàng ta vẫn còn quanh quẩn bên tai A Bảo.
Đúng vậy, kẻ thất bại đều đáng thương.
Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý vẫn luôn là như thế.
Phía sau còn tiếp tục thảo luận ⎯⎯
“Phụ thân của Tiết tam nương tử, năm xưa chính là Tiết tướng công Tiết Phạm Thành, tổ phụ của nàng đã đi theo Thái Tổ gia trước lúc khoác lên hoàng bào, là anh em kết nghĩa, đi theo Thái Tổ nam chinh Lý Đường, tây phạt Ba Thục, ít nhiều gì cũng có cống hiến. Tiết tướng công còn từng cùng Thái Tông bắc ngự Khiết Đan, có thể nói là xuất thân danh môn, tiểu thư khuê các. Bảy năm trước, tôi từng có dịp thấy được mặt của vị Tiết tam nương tử, phải nói là tiên nữ hạ phàm đó nha.”
“Ôi, nhắc đến vị Tiết quý phi này, không thể không nhớ đến Phế hậu Lý thị năm đó…”
Ngươi này vừa nói ra khỏi miệng liền bị các bạn học lạnh giọng quát hắn im miệng.
“Nói cái gì đó? Không muốn sống nữa à? Không biết là không được nhắc đến người kia sao!”
“Tai vách mạch rừng, đừng tưởng rằng nơi này không có tai mắt của Sở Hoàng Thành.”
“Thật là! Anh chán sống rồi nhưng bọn tôi thì chưa đâu!”
**
Bọn họ còn nói gì nữa A Bảo không tiếp tục nghe nữa, vì nàng mờ mịt mất mát đi theo Lương Nguyên Kính ra khỏi tiệm sách.
Tại sao không thể nhắc đến nàng?
Chẳng lẽ nàng đã trở thành điều cấm kỵ của thành Đông Kinh thậm chí khắp thiên hạ rồi sao?
Triệu Tòng chán ghét nàng đến nông nỗi này, đây là điều nàng tuyệt đối không nghĩ tới, tuy rằng cuối cùng quan hệ của bọn họ đã có quãng thời gian chuyển biến xấu, thậm chí còn có lúc đến một câu cũng không thèm nói với nhau, nhưng tình cảm phu thê nhiều năm vẫn phải còn ở đó, Triệu Tòng hắn… Hắn…
Tim hắn được làm từ gì vậy?
A Bảo hoài nghi nhìn Vương bà bà đang bày biện điểm tâm.
“Khách quan, muốn mua điểm tâm mang về không? Nơi này bọn tôi có bánh mật ong, bánh táo và bánh khoai từ, ngài xem có muốn mua loại nào không?”
“Bánh mật ong! Bánh mật ong! Bánh mật ong!”
A Bảo nhảy một bước xa tới trước quầy bánh, nhìn bánh mật ong trắng mập mềm mại trong đó, nước miếng đã chảy xuống dài đến ba nghìn thước.
“Cho nửa cân bánh mật ong.” Lương Nguyên Kính nói.
“Còn có bánh táo! Bánh khoai từ nữa! Trừ bánh quế hoa ra, tất cả bánh trong tiệm này, ta! Đều! Muốn!”
“Đủ rồi.” Lương Nguyên Kính nói, “Ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho răng.”
“Cái gì?”
Tiểu nhị đang lấy bánh ngạc nhiên nhìn hắn.
A Bảo cắn ngón tay, ánh mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trên quầy hàng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đừng nhọc lòng chuyện này, răng ta lúc nào cũng tốt.”
“………………”
“!!!!!!!!”
Cả người A Bảo kích động, cứng đờ xoay cổ lại, đụng phải đôi mắt lạnh lẽo như thạch ngọc của hắn chuẩn xác dừng ở trên mặt nàng.
**
Tác giả có chuyện nói:
Lương Nguyên Kính: Đi dạo phố mà không mua bánh sẽ không có vợ, hơn nữa…. Cuối cùng cũng được nói câu đầu tiên với vợ! Vui vẻ! Nhào lộn!! Nhảy lên!!
A Bảo: Ngươi gạt ta??