Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 4

Nửa canh giờ sau tại Lương gia, A Bảo vỗ bàn một cái thật mạnh.

“Ta biết ngay là ngươi thấy được ta mà!”

“Sao đây? Nói đi, sao ngươi lại rắp tâm giả vờ giả vịt với ta, hả?!”

Lương Nguyên Kính ngước mắt, chân thành hỏi: “Ăn bánh không?”

“Ăn.” A Bảo bất giác nói, bỗng nhiên cảm thấy sai sai chỗ nào đó, “Đừng đánh trống lảng với ta, hiện tại đang bàn tới chuyện ăn bánh sao? Tại sao ngươi giả vờ không nhìn thấy ta?”

Lương Nguyên Kính thở dài, nhẹ giọng nói: “Thần cứ tưởng rằng, đó là sự ảo tưởng của thần.”

A Bảo sửng sốt: “Cái gì?”

Được rồi, một người đã chết đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mà những người khác lại không thể thấy được, quả thật phản ứng đầu tiên đều sẽ tự cho mình bị ảo giác, hoặc cũng là đầu óc có vấn đề.

A Bảo lại hỏi: “Vậy còn bây giờ sao biết được đây không còn là ảo giác nữa?”

Lương Nguyên Kính im lặng một lát, đẩy điểm tâm trên bàn cho nàng: “Ăn không?”

“……”

A Bảo phát hiện, cái tên này chỉ cần gặp phải vấn đề không trả lời được sẽ dùng chiêu này để đối phó nàng.

Nàng thở hừ hừ nói: “Làm sao để ăn?”

Nàng không cầm điểm tâm lên được.

Lương Nguyên Kính nghĩ nghĩ nói: “Đốt xuống cho người?”

Sức khoẻ hắn không tốt, hàng năm phải cần được giữ ấm, tuy hiện giờ đã khai xuân, trong phòng có đốt chậu than, lấy giấy dầu bọc bánh mật để hết vào chậu than, lửa chạm giấy dầu lập tức cháy lớn bốc ra khói đen.

Lương Nguyên Kính che miệng ho khan vài tiếng, hỏi A Bảo: “Ăn được chưa?”

A Bảo cũng ngồi xổm bên chậu than, sau một lúc chờ mong lâu, cuối cùng mất mát lắc đầu: “Chưa được.”

Đừng nói là nếm thử hương vị, đến mùi vị nàng còn không ngửi thấy.

Lương Nguyên Kính nhìn xuống đôi mắt ảm đạm của nàng, nói: “Để thần nghĩ cách khác.”

“Thôi, người đã chết rồi, còn ăn uống gì nữa chứ, vả lại ta cũng không thấy đói bụng.”

Lương Nguyên Kính rũ mắt, không nói chuyện, ánh lửa hắt lên nửa bên mặt của hắn bừng đỏ, khuôn mặt vốn tuấn tú xưa nay đột nhiên trở nên hào nhoáng.

A Bảo đột nhiên hỏi:  “Lương Nguyên Kính, ngươi có biết ta đã qua đời rồi không?”

Lương Nguyên Kính ngẩn ra một hồi lâu mới gật đầu: “Biết.”

Xem ra Triệu Tòng kia vẫn không có giấu dẹm tin nàng qua đời, chẳng qua…

“Ta vừa mới chết liền gấp không chờ nổi lập Tiết Hành làm hậu, hứ, chờ thêm chút không được chắc.” A Bảo trào phúng đầy mặt mỉa mai.

Lương Nguyên Kính ngơ ngác nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

A Bảo không đủ kiên nhẫn la lên: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”

Lương Nguyên Kính dừng một chút, nhìn nàng nói: “Hiện tại đã là Vĩnh Ninh năm thứ ba.”

“……”

“Vĩnh Ninh,” A Bảo nhìn ngọn lửa trong chậu than, lẩm bẩm nói, “Đây là niên hiệu mới sao?”

“Đúng vậy.”

“Lập vào năm nào?”

Lương Nguyên Kính chần chờ một lát, đáp: “Bốn năm trước.”

“Nói vậy là ta đã chết được ba năm.”

“Đúng vậy.”

A Bảo im lặng.

Vĩnh Ninh ba năm, tính thêm năm nàng mất, đã là mùa xuân thứ tư, hoa lê trong sân vừa mới nở rộ.

Trong mộng không biết mình mới là khách, chỉ trong chớp mắt, ba năm trôi qua, nàng thành cô hồn dã quỷ, tân Hoàng Hậu mà người khắp nơi ở thiên hạ sắp nghênh đón, là một vị Hoàng Hậu bọn họ đều tán thành.

A Bảo dò ra tay, ngọn lửa phùng lên đầu ngón tay của nàng nhưng nàng lại không cảm thấy nóng.

Nàng là một người đã chết, người chết rồi sẽ không thấy đau.

“Chúc mừng ngươi, Lương đại nhân.” A Bảo nhìn đôi tay xuyên qua ngọn lửa, hờ hững nói, “Sắc lập tân hậu, chắc quan gia sẽ tuyên ngươi vào cung, vì bức tranh của tân Hoàng Hậu.”

Lương Nguyên Kính rũ mắt xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vị trí của thần chỉ mới sơ cấp, hoạ viện nhân tài đông đúc, không đến lượt của thần.”

A Bảo cười lạnh: “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện thế đi, bằng không nếu ngươi cự tuyệt lần nữa, sẽ không còn vận may giữ mạng như lần trước đâu, Tiết Hành không giống ta.”

Lương Nguyên Kính chưa tiếp lời, nhìn màn đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, nói: “Đêm đã khuya, mời nương nương đi ngủ thôi.”

“Đừng gọi ta là nương nương.” A Bảo vô cùng phiền chán, “Gọi ta là A Bảo.”

Lương Nguyên Kính giật mình, cung kính cúi đầu nói: “Dạ.”

“Cũng đừng cái gì mà ‘thần’ ‘thần’ nữa, nghe xa cách.”

“Dạ.”

Trong phòng chỉ một cái giường ngủ, đương nhiên là Lương Nguyên Kính nhường cho A Bảo ngủ, còn đổi chăn màn đệm gối hoàn toàn mới cho nàng. A Bảo ăn không ngồi rồi một bên nhìn, cũng không nhắc nhở hắn mình chỉ là quỷ hồn, căn bản không cần phải đi ngủ.

Sau khi Lương Nguyên Kính an trí hết thảy, dự định đi ra cửa phòng.

“Khoan.” A Bảo gọi hắn lại, “Ngươi làm gì vậy?”

Lương Nguyên Kính sửng sốt, nói: “Thần… Ta đi chỗ khác nghỉ tạm.”

“Đi đâu nghỉ?” A Bảo hỏi, “Nhà ngươi tổng cộng chỉ có ba gian phòng, ngươi một gian, người hầu của ngươi một gian, chỉ còn lại thư phòng, ngươi muốn ngủ ở thư phòng hay là muốn ngủ chung với người hầu?”

Lương Nguyên Kính do dự nói: “Chỗ của Dư lão…”

A Bảo cắt ngang lời hắn: “Phòng mình sao không ngủ, chạy tới giường người khác, ngươi khiến người ta nghĩ thế nào về ngươi?”

Trên mặt của Lương Nguyên Kính hiện lên tia rối rắm, căng căng môi, muốn nói chính mình đến thư phòng ngủ, nhưng không đợi hắn mở miệng, A Bảo không đồng ý nói: “Ngủ ở đây đi.”

Lương Nguyên Kính biến sắc, lập tức thề thốt cự tuyệt: “Không, không được! Như vậy không hợp lễ nghi.”

Cái tên ngốc này!

A Bảo nhanh chóng bị hắn chọc cho tức chết, không đúng, nàng đã chết rồi mà, là nhanh chóng bị hắn chọc tức muốn sống lại mới phải.

“Ta chết rồi! Còn có thể bị ngươi chiếm tiện nghi sao? Hay ngươi sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi? Ngươi cùng quỷ nói không hợp cái gì lễ nghi, có tin ta đánh ngươi không hả!”

“……”

Cứ như vậy, do A Bảo dùng bạo lực uy hiếp, Lương Nguyên Kính chỉ có thể ở lại phòng ngủ của mình, chỉ là có đánh chết hắn hắn cũng không dám ngủ cùng một giường với A Bảo. Trải đệm chăn dưới sàn, bên trong còn có tấm bình phong do chính tay hắn vẽ, chim hạc bay qua sông, mây trắng phủ núi, sông nước mênh mông, hai chim hạc xoay vòng trên không trung, một con giang cánh bay về trước, một con ngoảnh cổ nhìn lại.

Trăng lên giữa trời, chiếu sáng cả căn phòng.

A Bảo nằm trên giường, tay gối sau đầu, chân duỗi thẳng ra ngoài, không thấy buồn ngủ.

Quỷ hồn sẽ không ngủ, tất nhiên cũng sẽ không nằm mơ, nhưng nàng tự hỏi, còn có thể hồi tưởng ký ức, có lẽ là do cáo thị kia làm ảnh hưởng, A Bảo bất chợt nhớ lại năm đó mình được phong Hậu.

**

Mùng chín tháng tám Hi Hoà năm thứ nhất, A Bảo chính thức được sắc phong thành Hoàng Hậu.

Trước khi nàng được phong Hậu, Triệu Tòng đã trải qua một trận ác đấu với các triều thần, việc này phải được kể lại từ thời của Thái Tông hoàng đế, tức là phụ thân củ Triệu Tòng.

Trước khi Triệu Tòng lên ngôi đã được phong làm Tuyên Vương, hắn là nhi tử thứ ba của Thái Tông hoàng đế, ở trước hắn còn có hai vị huynh trưởng đã thành niên, nếu không phạm phải sai lầm, ngôi vị hoàng đế này đã không cách nào đến phiên hắn nằm giữ, chính hắn cũng không có dã tâm kế vị, chỉ muốn làm một người giàu có ăn no rảnh rỗi.

Chỉ là thế gian này luôn đầy rẫy biến cố bất ngờ.

Bảy năm sau, Thái Tông hoàng đế và Thái Tử không còn đồng tâm ý khởi nữa ,à biến thành khắc khẩu kịch liệt. Thái Tông dưới cơn thịnh nộ, ném đồ chặn giấy làm bằng ngọc thạch ra ngoài, vừa lúc quăng trúng thái dương của Thái Tử, máu chảy ra. Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng Thái Tử nhu nhược bị phụ hoàng doạ sợ đến mức tâm ý hoảng loạn. Từ đó, miệng luôn nói mấy lời không bình thường, cuối cùng không xử lý được quốc sự nữa.

Sau khi Thái Tử phát điên, ngôi vị hoàng đế nên để Nhị hoàng tử Tĩnh Vương kế thừa. Chẳng qua là vị Vương gia này say mê nữ sắc, hơn nữa còn sủng ái thiếp thất đến mức khiến thiếp thất sinh ra mộng tưởng, âm mưu hạ độc Vương phi, ai ngờ đâu kịch độc rót nhầm vào bát canh của Tĩnh Vương, cứ như vậy chết đi.

Mất đi nhị tử làm Thái Tông hoàng đế chịu đả kích, sức khoẻ không bằng trước, vương triều không thể không có người kế thừa, ánh mắt cuối cùng dừng trên người tam tử Triệu Tòng.

Khi đó Triệu Tòng không còn gọi là Triệu Tòng nữa, mà là Triệu Thừa Tuấn, hắn là nhi tử của Miêu thị quá cố.

Năm ấy A Bảo gả cho hắn, đi theo hắn từ Dương Châu tới Đông Kinh, Triệu Tòng còn vì nàng giải tán hết cơ thiếp trong nhà, chiều chuộng nàng hết mực, nàng muốn hái sao trên trời hắn cũng bắt thang hái xuống cho nàng. Đó là quãng ngày tháng vui sướng nhất của A Bảo, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hưởng thụ sự sủng ái của Triệu Tòng dành cho nàng.

Chuyện thế gian đều là thế, âm thịnh dương suy, trải qua nhiều điều tốt đẹp liền sẽ rất mau nghênh đón sự suy bại.

Triệu Tòng không có thay lòng đổi dạ, nhưng ngôi vị hoàng đế đột nhiên ném lên đầu hắn, làm hắn ngoài ý muốn vô cùng vui vẻ, trên đời này không ai là không muốn làm hoàng đế cả, huống chi Triệu Tòng còn là con của hoàng đế.

Nhưng thực đáng tiếc, nếu hắn muốn làm hoàng đế, còn thiếu một điều kiện.

Hắn cần một vị thê tử xuất thân cao.

Từ khi Đại Trần vừa lập quốc tới nay, hai triều Thái Tổ Thái Tông, tổng cộng có sáu vị Hoàng Hậu, trong đó Thái Tổ hoàng đế có Hạ thị, Vương thị, cùng Tống thị, Thái Tông hoàng đế có Doãn thị, Phù thị cùng Lý thị. Sáu vị Hoàng Hậu này không ai là không xuất thân từ tướng phủ, đặc biệt Phù Hoàng Hậu càng tôn quý, phụ thân bà là Tuyên võ quân Tiết độ sứ, bắt đầu từ Nguỵ vương, trả qua Lương, Đường, Hán, triều thứ năm, có thể nói là nhiều đời công khanh chi tộc.

Như vậy cũng đặt ra tiêu chuẩn cơ bản các hoàng tử chọn thê, chính thê đều phải được lựa từ tướng phủ, để lôi kéo võ tướng, bảo vệ hoàng thất, giảm bớt yếu tố gây hại cho quốc gia.

Dựa vào tiêu chuẩn này, lúc trước A Bảo gả cho Triệu Tòng không hề dễ dàng, nàng chỉ là một ca kỹ trong thành Dương Châu, nếu là làm thiếp thất thì không sao, nhưng A Bảo không muốn. Triệu Tòng phải làm giấy tờ đổi thân phận cho nàng, kêu nàng nhận Tri châu Dương Châu Lý Kỳ làm cha nuôi, đổi tên thành Lý Uyển, ghi vào gia phả Lý gia, lấy thân phận dưỡng nữ Lý Kỳ xuất giá.

Nếu Triệu Tòng vẫn còn ở chức vị Vương gia nhàn tản, việc này không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng trời xui đất khiến ngôi vị hoàng đế dừng ngay ở trên đầu hắn, tính chất câu chuyện hoàn toàn bị lật ngược.

Thân phận giả mạo của A Bảo nhanh chóng truyền đến tai của Thái Thông, Thái Tông hoàng đế hạ chiếu chỉ trách cứ Lý Kỳ, biếm đi chức Tri châu, cũng lệnh Triệu Tòng phải hưu thê, tuyển tam nữ nhi của Tiết Phạm Thành, chính là Tiết Hành làm vợ của hắn.

A Bảo tất nhiên thấy không vui, đại náo ở Vương phủ một hồi, Triệu Tòng muốn hưu nàng, nàng sẽ lập tức bay về lại Dương Châu, Triệu Tòng sau đó lại không muốn thả nàng rời đi, hai người giằng co qua lại hơn một năm trời, cuối cùng vẫn là A Bảo bất đắc dĩ thoả hiệp mới chịu chấm dứt.

Tháng ba Minh Quang năm đầu tiên, Triệu Tòng hưu vợ cả Lý thị, cưới Tiết Hành làm Tuyên Vương phi.

Tháng tám Minh Quang năm đầu tiên, Thái Tông hoàng đế đã tổ chức lễ lập trữ hơn trăm năm qua chưa làm, sắc lập Tam hoàng tử Thừa Tuấn làm Thái Tử, thay tên thành “Từ”, ban Khai Phong phủ.

Tháng chạp Minh Quang năm thứ ba, Thái Tông từ thế, Triệu Tòng đăng cơ làm hoàng đế, năm thứ hai tiến hành làm lễ.

Ngày tám tháng chín năm đầu tiên, Triệu Tòng lập Thái Tử Phi Tiết thị thành Quý phi, phế thê Lý thị làm Hoàng Hậu, triều dã ồn ào.

Bình Luận (0)
Comment