Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 5

Nếu có người còn nhớ, năm đầu tiên đó là một năm đầy biến động, triều dã xuất hiện không ít tin tức lớn.

Tiên đế mất, tân đế kế vị, sau khi ngôi vị vững vàng, các quan lại đều tấu chương đề nghị quan gia sắc lập Hoàng Hậu, Triệu Tòng từng vờ như vô ý để lộ ra ý tứ muốn lập A Bảo làm Hoàng Hậu, tất nhiên là bị phản đối kịch liệt.

Nguyên nhân phản đối cũng chỉ là những cái lý luận cũ rích nhai đi nhai lại xuất thân của A Bảo.

“Một nữ ca kỹ sao có thể trở thành quốc mẫu?”

“Vị ti vô kẻ dưới phục tùng, đức sơ vô lấy đảm nhiệm.” [*]

[*] Câu này xuất phát từ Nho giáo, nôm na là người xứng đáng ngồi trên cao sẽ tự có người ở dưới phục tùng và ngược lại. Hiểu theo ý mình là A Bảo không xứng vị trí Hoàng Hậu, có lên làm Hậu cũng không ai phục.

Có một số điều còn kỳ quặc hơn, A Bảo không muốn nhớ lại nhiều quá, nói tóm lại là mấy lão già đó mắng rất hăng, người này so với người kia càng lợi hại hơn, giống như bọn họ dành nhiều năm đọc sách thánh hiền chỉ để mắng người thôi vậy.

Sau khi Triệu Tòng thử nghiệm lần đầu tiên, đã biết ý kiến của triều thần không dễ dàng thay đổi như vậy, nên hắn đã suy nghĩ ra một phương pháp khác.

Nhóm quan lại nói A Bảo xuất thân bần hàn, hắn lập tức đổi xuất thân của A Bảo lại.

Quản lý phủ Khai Phong vừa đúng lúc mang họ Lý, xuất thân cao quý, thậm chí dưới thời Nguỵ Tấn tổ tiên Lý thị từng làm chức thị lang thư, về sau làm quan lớn, có gia phả chứng giám.

Triệu Tòng muốn để A Bảo ghi vào gia phả ông ta, còn ám chỉ ông ta chấp nhận cùng dòng họ với A Bảo, hắn sẽ ban chức quan tiền tài để báo đáp. Nhưng không ngờ Lý Nghiệp Trung nhất quyết cự tuyệt, làm cho Triệu Tòng vô cùng xấu hổ, bèn tìm cớ đẩy ông ta ra khỏi Đông Kinh, bảo toàn thanh danh của mình.

Sau đó, Triệu Tòng còn muốn tìm quan viên mang họ Lý để hợp tác, nhưng lần này A Bảo không đồng ý làm theo, những đại thần đó khinh thường nàng, nàng mới không muốn làm thân thích với họ đâu.

Triệu Tòng rơi vào đường cùng, đành tự tay viết chiếu thư lập hậu, đến lúc chiếu thư đưa tới Trung thư môn hạ, sau khi được Tể tướng Lữ Dật xem qua nội dung, tiện tay đốt luôn chiếu thư.

Không thể nghi ngờ gì nữa, các triều thần lần lượt phản kháng việc lập Lý thị làm hậu, chuyện này lập tức chọc giận Triệu Tòng.

Tháng bảy, Lữ Dật bãi tướng, liên luỵ đến mấy chục người bạn môn đệ cũ. Bắt đầu từ đó, miễn là quan lại nào trong triều phản đối chuyện lập hậu, đều có khả năng bị giáng chức. Tân đế dùng quyền lực trong tay chỉnh lại toàn bộ triều đình, làm cho chúng thần phải biết rằng thiên hạ này do ai làm chủ.

Trong lúc nhất thời, triều dã rầu rĩ, không còn ai dám hó hé thêm tiếng nào.

Triệu Tòng cuối cùng cũng được như ý nguyện lập A Bảo làm Hoàng Hậu, cùng lúc đó, cái danh ‘hồ ly tinh A Bảo’ cũng ngày càng truyền đi xa hơn. Nhân tài trong triều vì nàng mà biến mất dần, tội danh của nàng càng lớn hơn, còn rước thêm vào người tiếng chửi rủa từ người trong thiên hạ.

Khi đó A Bảo còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng chìm đắm trong niềm vui sướng trở thành Hoàng Hậu hạnh phúc ở bên Triệu Tòng như thuở ban đầu, hai người ân ái tựa như tân hôn năm đó, trong mắt chỉ có người kia, Tiết Hành không tồn tại, mấy cái đại thần tiền triều khó ưa đó cũng không tồn tại. A Bảo tự cho như vậy rất hạnh phúc, cho đến khi người kia đến, hoàn toàn phá vỡ mộng đẹp của nàng.

Lương Nguyên Kính ở hàn lâm viện, lấy lý do cảm phong hàn, sức khoẻ không tốt, từ chối vẽ tranh cho tân hậu.

Tin tức truyền ra, tiền triều hậu cung, mỗi người ai nấy cũng đều vỗ tay ăn mừng.

**

Trăng như nước chảy, cả phòng yên tĩnh.

A Bảo nằm thẳng trên giường, mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện thêm một chuyện nữa, quỷ hồn không có nước mắt.

Nàng quay người nằm nghiêng, mặt nhìn tấm bình phong, phảng phất thấy được bóng dáng của Lương Nguyên Kính, sườn mặt của hắn khẽ nhấp nhô như sườn núi.

 A Bảo vươn đầu ngón tay cách khoảng nhỏ di di theo đường cong kia, đột nhiên ngồi dậy, xuống giường, vòng qua bình phong đi đến trước người Lương Nguyên Kính, bởi vì quỷ hồn không có tiếng bước chân, cho nên không khiến hắn thức giấc.

Tư thế ngủ của Lương Nguyên Kính cũng phần nào tượng trưng cho con người của hắn, hết sức quy củ, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở bụng, hắn cũng không phát ra tiếng, chỉ có khi áp tai lắng nghe mới có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn.

Dù trong phòng đã tắt đèn, nhưng có ánh trăng cũng đủ để chiếu sáng.

A Bảo ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, cẩn thận quan sát vẻ đi ngủ của hắn.

Lương Nguyên Kính đúng là có dáng vẻ không tồi, mặt đẹp như ngọc, mũi cao thẳng, môi dịu dàng, bỏ qua thành kiến giữa cả hai người thì hắn cũng được coi là một vị công tử trang nhã cao quý hiếm có, dễ dàng được các tiểu nương tử ở thành Đông Kinh yêu thích.

Nhưng mà, Lương Nguyên Kính có thê thất gì chưa nhỉ?

A Bảo nhớ rõ lúc mới quen biết, hắn vẫn chưa có, không biết mấy năm nay đã cưới thê thiếp gì đó chưa? Có lẽ bức hoạ bảo bối không cho người khác chạm vào, chính là người trong lòng của hắn chăng?

Cái tên ngốc này mà cũng có người trong lòng nữa hả?

Nhất thời trong lòng A Bảo cảm thấy hơi lạ, không biết là cảm giác gì, nàng thử vươn tay thăm dò, muốn tát cho hắn hai cái, cuối cùng không biết vì sao không xuống tay nổi, chỉ như có như không chạm vào hàng mi nhỏ dài của Lương Nguyên Kính, lẩm bẩm nói: “Năm đó tại sao ngươi không chịu hoạ cho ta vậy?”

**

Quả nhiên đúng theo A Bảo dự liệu, ba ngày sau, Lương Nguyên Kính nhận được ý chỉ của gian gia, tuyên hắn vào cung vẽ tranh cho tân hậu.

A Bảo ngồi trên lưng con lừa, hai chân nhàn rỗi lắc tới lắc lui, giọng điệu chua chát nói: “Ta đã nói mà, còn viện cớ cái gì mà hoạ viên nhân tài đông đúc sẽ không đến lượt ngươi. Ha! Lương đại nhân, bị vả mặt có đau không? Ta khuyên ngươi mau chóng nghĩ lý do gì khác đi, đừng có dùng lại cái chiêu ‘sức khoẻ không tốt’ nữa, giả tạo!”

Lương Nguyên Kính giữ chặt lừa trong tay, nghiêng đầu hỏi nàng: “Sao nàng đoán được?”

“Cái này không phải quá dễ đoán à?” A Bảo trợn trắng mắt, “Tiết Hành cung đấu với ta nhiều năm như vậy, hiện giờ nàng ta đắc thắng, ngồi trên vị trí Hoàng Hậu nàng ta hằng ao ước, tất nhiên sẽ so đo từng chuyện với ta rồi, năm đó người vẽ tranh cho ta là ngươi, nàng ta cũng sẽ tự nhiên tìm đến ngươi thôi.”

“Thì ra là thế.” Lương Nguyên Kính bừng tỉnh.

A Bảo nói: “Ngươi thông suốt rồi thì tốt, có nghĩ ra lý do kháng chỉ chưa?”

Lương Nguyên Kính kỳ quái liếc nàng một cái: “Vì sao ta phải kháng chỉ?”

“……” (vì ngươi nên đọc tại trang chính chủ :v)

A Bảo không thể hít hơi sâu hơn nữa, nhìn lên trời một hồi, suýt nữa lăn từ lưng con lừa lăn xuống, “Ngươi… Ngươi có ý tứ gì?! Ngươi quyết định vẽ tranh cho Tiết Hành sao?”

“Ý chỉ của quan gia, không thể không tuân.”

“……” (đọc free tại nudepxinh.wordpress.com)

Ý chỉ của quan gia? Mụ nội nó chứ ý chỉ của quan gia!

A Bảo bất lực, chân liên hoàn đá phía sau lưng hắn: “Lúc trước kêu ngươi vẽ cho ta, ngươi cũng đâu nói vậy! Vẽ cho ta, ngươi nói ‘sức khoẻ không tốt’, vẽ cho Tiết Hành, thì là ‘ý chỉ của quan gia, không thể không tuân’? Lương Nguyên Kính, ta với ngươi có thù oán sao? Là do ta không cho ngươi mượn tiền, hay lật mồ tổ tiên nhà ngươi lên vậy hả?”

Tuy nàng không thể đá trúng, Lương Nguyên Kính vẫn nghiêm túc đỡ đỡ mũ quan trên đầu: “Đều không phải.”

“……” (hoặc Wattpad @nudepxinh cũm dc)

A Bảo lập tức bị bộ dáng nghiêm túc này của hắn chọc cho điên lên rồi, dứt khoát hét lớn nói: “Ta mặc kệ! Ta không cho phép ngươi vẽ cho Tiết Hành, nếu ngươi dám vẽ cho nàng ta, ta… Ta sẽ…”

Nàng suy nghĩ rất lâu, không thể nghĩ ra được lý do gì dùng để uy hiếp Lương Nguyên Kính, nàng chỉ là quỷ hồn, đánh cũng không đánh được hắn,  nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt loé qua.

“Ta sẽ biến thành quỷ cái hù chết ngươi đó!” A Bảo le lưỡi giả mặt quỷ, hung tợn đe doạ nói.

Nàng là quỷ thắt cổ lận, rất dữ dằn đó nha.

Lương Nguyên Kính quay mặt đi, khóe miệng nhịn không được hơi hơi nâng lên.

“Có nghe không vậy hả?” A Bảo ở đằng sau chất vấn.

“Ồ.”

“Ồ có ý gì?”

“Biết rồi.” Nam nhân dịu dàng đáp lại.

Lúc này A Bảo mới từ bỏ, nằm trên lưng lừa ngắm trời xanh mây trắng.

Lúc đến cung Tuyên Đức, đã sớm có tiểu hoàng môn dẫn đường sớm đợi ngoài cổng, thấy Lương Nguyên Kính dắt con lừa không nhanh không chậm đi tới, chạy xanh vài bước xông lên nhận lấy dây thừng trong tay hắn: “Trời ạ, Lương tiên sinh, sao bây giờ ngài mới đến, có con lừa sao không cưỡi, Hoàng Hậu nương nương đã chờ đến sốt ruột rồi!”

A Bảo từ trên lưng con lừa phi xuống, tức giận nói: “Mắt ngươi mù hả, đương nhiên là vì nương nương nhà ngươi ta đây đang cưỡi lừa chứ sao.”

Trong mắt Lương Nguyên Kính hiện lên ý cười nhàn nhạt, nho nhã gật đầu với tiểu hoàng môn nói: “Phiền quý nhân trong cung đã đợi lâu.”

“Tiên sinh quá lời, mời ngài đi cùng tiểu nhân.”

**

Khôn Ninh Điện là nơi ở của Hoàng hậu, nằm sâu trong cấm cung, gần với cổng sau của hoàng thành, phía sau là ngự hoa uyển, phía tây là Duệ Tư Điện. Vốn là chỗ của Đại nội tàng thư, nhưng vì Thái Tông hoàng đế cần cù lo chính sự, đam mê đọc sách, thường xuyên ở lại đây đọc sách đến khuya, liền biến nơi này thành tẩm điện.

Đến khi Triệu Tòng làm hoàng đế, cũng thường xuyên ở lại nơi này, nhưng cũng không hẳn vì chăm đọc sách, mà là vì muốn ở gần A Bảo hơn một chút.

Sau đó quan hệ bọn họ chuyển biến xấu, hắn lập tức dọn đi nơi khác xa hơn đến Ngưng Huy Điện, A Bảo nghẹn cục tức, cũng không chủ động tìm hắn, nếu không có cung yến, hai người họ qua mười ngày nửa tháng cũng khó thấy được mặt nhau một lần.

Trở về chốn cũ, cũng không thấy thay đổi gì lớn, ngói xanh chu manh, cột cao chạm khắc, trưng bày đủ loại mẫu đơn.

A Bảo không quá ưa cái chỗ này, bởi vì ở đây nàng chỉ còn nhớ lại mấy lúc cãi nhau với Triệu Tòng.

“Lương tiên sinh đã đến.”

Một thị nữ vén màn trong suốt lên, vui vẻ ra mặt đón Lương Nguyên Kính vào đại điện, tự mình rót chung trà cho hắn.

Lương Nguyên Kính nói ‘đa tạ’, nghe thấy nàng ta cười nói: “Mời tiên sinh chờ một chút, Hoàng hậu nương nương còn đang trang điểm.”

Lương Nguyên Kính gật gật đầu, thuận tay gác chung trà sang một bên.

Có mấy tiểu nha đầu trốn sau bình phong nhìn lén hắn, thấy ánh mắt hắn nhàn nhạt quét tới, mấy tiểu nha đầu đó mặt đỏ bừng, ngươi xô ta đẩy hí hửng cười.

A Bảo hừ một tiếng, thu hồi tầm mắt, khẽ châm chọc nói: “Mặt mũi ngươi rất lớn nha, thị nữ vừa rồi bưng trà cho ngươi là người Tiết Hành mang từ nhà mẹ đẻ vào cung, đi theo nàng ta từ nhỏ đến lớn.”

Lương Nguyên Kính nghiêng đầu nói: “Phải không?”

A Bảo vừa há miệng muốn nói chuyện, sau đó trông thấy Tiết Hành ra tới thế là im bặt.

Tiết Hành đầu đội quan thoa long phượng hoa, trên đầu cài 24 cây trâm hoa lớn nhỏ, mặc trang phục do cục y lễ đo may, hai bên thêu chín đuôi trĩ, gác tay thị nữ chậm rãi đi tới.

Lương Nguyên Kính quỳ rạp trên đất, nhấc tay hành đại lễ.

Sau khi Tiết Hành kêu hắn bình thân, cẩn thận đánh giá hắn một lần, xong mỉm cười nói: “Nhiều năm không gặp, phong thái tiên sinh hơn hẳn so với năm đó.”

Lương Nguyên Kính gật đầu: “Nương nương tán thưởng.”

A Bảo càng nhìn càng thấy không đúng, chuyện gì đang xảy ra vậy, hai người này quen biết nhau à?

Ánh mắt hồ nghi của nàng quét tới quét lui giữa hai người bọn họ, Lương Nguyên Kính để ý.

Sau khi Tiết Hành ôn chuyện cũ với hắn, liền đề nghị nói: “Hôm nay trời đẹp, ở lì trong phòng sẽ lỡ mất cảnh xuân, nếu tiên sinh không chê phiền, vậy thì cùng ta đi đến ngự hoa uyển ngắm hoa đi.”

Lương Nguyên Kính cúi đầu tuân lệnh.

A Bảo nhanh chân đuổi theo, trong lòng không hiểu được, sao Tiết Hành muốn kéo hắn đi ngắm hoa? Chẳng lẽ vì muốn thân càng thêm thân? Nàng ta không chê mệt ư, cái mũ kia nặng bao nhiêu nàng đã từng đội qua rồi.

Chắc chắn là có gì đó khác thường sắp xảy ra, A Bảo cảm nhận được điềm xấu tới rồi.

Khí hậu cuối xuân, hoa thơm cỏ lạ ở ngự hoa uyển tranh đua khoe sắc, trừ một vài hoa đào đã nở vào đầu xuân ra, còn có một giàn hoa tử đằng nhìn từ xa sáng như khói ráng.

Tiết Hành được thị nữ đỡ cánh tay, vừa tản bộ vừa nói: “Nghe nói năm xưa lần đầu tiên sinh hoạ bức hoạ cho phế hậu Lý thị, cũng là ở ngự hoa uyển?”

Bốn chữ ‘phế hậu Lý thị’ vừa thốt ra, tất cả bọn thị nữ bên cạnh nàng ta đều lộ ra sự kinh sợ tột độ.

Thị nữ đỡ nàng ta cảnh giác nhìn xung quanh, muốn nói lại thôi: “Nương nương……”

Tiết Hành liếc mắt quét qua, điềm tĩnh nói: “Không sao, Lương tiên sinh không phải người ngoài.”

Nói xong lại nhìn về phía Lương Nguyên Kính, rõ ràng là đang đợi hắn xác nhận.

Dưới đáy lòng A Bảo cười nhạt, quả nhiên là Tiết Hành muốn đấu với nàng tới cùng, chẳng qua là nàng ta coi như hỏi sai người rồi, Lương đại nhân người ta mới không nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt này đâu.

Bất ngờ là Lương Nguyên Kính khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đám mây phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, là ngày mùng hai tháng mười năm đầu tiên.”

A Bảo bỗng dưng ngẩn ra.

Bình Luận (0)
Comment