Ở một khắc trước A Bảo còn đồng tình với người khác, rất mau lại đến phiên nàng, chỉ vì nàng bỗng ý thức được một việc.
Nếu tranh của Lương Nguyên Kính được chọn làm tuyệt phẩm, có nghĩa là hắn phải gặp mặt hoàng đế, đồng thời nàng cũng phải đối mặt trực tiếp với Triệu Tòng!
Ngày này tới nhanh vậy, nhanh đến nỗi A Bảo còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì Triệu Tòng lập tức xuất hiện trước mắt nàng, chứa đựng ý cười nhạt nhẽo, hỏi Lương Nguyên Kính: “Lương khanh, tay đã tốt hơn chưa?”
Triệu Tòng gầy.
Đó là cảm nhận rõ rệt nhất từ lúc A Bảo nhìn thấy hắn.
Dường như hắn gầy đi, hai bên gò má hơi hóp vào trong, xương gò má cũng lộ rõ, mặc một thường phục tay áo bào đỏ sẫm, cổ áo tròn màu vàng nhạt của đế vương, lại có chút suy nhược không tả xiết.
Nhưng khi hắn cười vẫn rộ lên vẻ anh tuấn như xưa.
Trước kia, A Bảo thích nhất là ngắm nhìn nụ cười của hắn, bởi vì lúc cười, khoé môi cong lên một đường rất hiền hòa, nhưng từ sau khi làm hoàng đế, hắn cũng rất ít khi cười tươi giống vậy.
A Bảo ngơ ngác, không nói rõ đây là loại cảm thụ gì, nói hận cũng không đúng, nói yêu cũng không phải.
Lương Nguyên Kính liếc nàng một cái, mới cẩn thận đáp: “Đa tạ quan gia lo lắng, nhờ thuốc được quan gia ban thưởng, tay của thần đã tốt lên rất nhiều.”
Triệu Tòng cười nói: “Ngươi cảm ơn sai người rồi, nên cảm ơn Hoàng hậu mới đúng, nhờ ngày ấy nàng nhắc nhở trẫm, lệnh ngự dược cục đi chế thuốc mỡ đưa cho ngươi.”
Lương Nguyên Kính đang muốn hướng đến Hoàng Hậu để tạ ơn.
Tiết Hành lại ngăn cản nói: “Nếu không phải do nô tỳ trong điện thần thiếp vô dụng, tay của Lương tiên sinh cũng sẽ không bị bỏng, đây cũng là chuyện thiếp nên làm, nếu tiên sinh còn muốn cảm ơn, đó mới là làm khó thần thiếp.”
“Nói cũng phải,” Triệu Tòng nói giỡn, “Đôi tay của Lương khanh là danh thủ quốc gia, dù có ngàn lượng vàng cũng không đổi được, Hoàng hậu à, chuyện này coi như nàng lấy công chuộc tội.”
Tiết Hành đỏ mặt, cười giận liếc mắt: “Quan gia lại trêu ghẹo thần thiếp.”
Các cung quyến phi tần, hoàng thân quốc thích, đại thần tể tướng đều hiểu ý cười một tiếng, nhìn đế hậu liếc mắt đưa tình.
Sau đó mọi người đều cùng quan gia đi đến bên cạnh ngự án, bình luận bức vẽ ⟪Kim Minh Trì thủy diễn đồ⟫ của Lương Nguyên Kính.
A Bảo ngơ ngác xuất thần, lỗ tai ong ong, cái gì cũng không nghe rõ.
Lương Nguyên Kính nhân lúc không ai chú ý, lo lắng lại gần nhìn nàng: “Không sao chứ?”
Lúc này A Bảo mới hoàn hồn, nghiêm túc dặn dò hắn: “Đừng nói chuyện với ta, lúc nói chuyện với ngự tiền ngươi phải tập trung cao độ, đừng để xảy ra sự cố, nếu bị Ngự Sử Đài buộc tội không phải chuyện đùa, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết ngươi đó.”
Lương Nguyên Kính sâu kín nhìn nàng, xong quay trở lại bên ngự án.
Mọi người bàn luận sôi nổi một hồi sau, có quân sĩ Điện Tiền Ty vào bẩm báo: “Quan gia, giờ lành đua thuyền rồng đã đến.”
Triệu Tòng gật đầu một cái, phân phó người lui xuống chuẩn bị, sau đó nghiêng đầu nhìn Lương Nguyên Kính: “Lương khanh, đi theo trẫm.”
Là vinh hạnh đặc biệt ban cho hắn được bầu bạn với quan gia.
Đó là đặc quyền mà quan thị tòng của Hoàng đế và hai phủ Tể tướng mới có được, giờ phút này lại dừng ngay trên đầu của một Đãi chiếu nho nhỏ của cục vẽ tranh Hàn lâm, không khỏi khiến mọi người nghẹn họng trân trối nhìn nhau.
Ngay cả bản thân của Lương Nguyên Kính cũng lắp bắp kinh hãi, may là từ trước đến nay hắn không để lộ cảm xúc, chỉ kính cẩn đáp “Dạ”, ngay sau đó hơi lùi về sau, đứng ở bên phải của Triệu Tòng.
Địa điểm tốt nhất để quan sát đua thuyền rồng, là Ngũ điện Đông Tây Nam Bắc ở trung tâm mặt nước Kim Minh Trì.
Năm toà cung điện này nằm xa xa đối diện với Thuỷ điện, lại có thêm một cây cầu tiên nối liền toà Bảo Tân Lâu ở bờ bắc. Cầu có ba nhịp, phần giữa nhô cao lên, được sơn màu đỏ tươi, trông giống như cầu vồng lượn, được người đương thời gọi là “Lạc Đà Hồng”.
Dưới cầu có 25 cột hình chim nhạn xếp thành hàng, khi cuộc đua bắt đầu, mấy chiếc thuyền rồng sẽ phải uốn lượn lèo lách qua những khe hẹp giữa các cột, đòi hỏi người chỉ huy phải dày dặn kinh nghiệm và sự phối hợp ăn ý giữa các tay chèo. Đây cũng là phần hấp dẫn nhất trong toàn bộ cuộc đua thuyền rồng.
Tham dự đua thuyền rồng tổng cộng có hai đội ngũ.
Một đội là do binh sĩ xuất ngũ tạo thành đội ngũ quân sĩ ⎯ “Đội Hổ Dực”, tiền thân của đội này là quân thuỷ Hổ Dực thuộc quân đội nhà Trần, nhưng vì tình hình phòng phủ đường thuỷ thời đó bị lơi là, nên mặc dù danh hiệu đội chưa xoá bỏ thì cũng bị mất đi tác dụng ban đầu, chỉ còn lại một đội đua thuyền rồng mang tính biểu diễn thi đấu trong các dịp lễ hội.
Nhưng dù có thế nào, thành viên Hổ Dực vẫn xuất thân từ quân ngũ, ngày thường cũng thường đến Kim Minh Trì tập luyện chèo thuyền, thực lực vẫn không thể xem thường.
Về đội còn lại là được thành lập bởi con em thế gia.
Những người này phần lớn là con cháu nhà quyền quý, dựa vào ông cha mới có được chức quan trong triều, hoặc giữ chức chỉ huy thiêm sự ở Điện Tiền Ty. Bọn họ đều là những kẻ bất tài, ăn chơi trác táng, mỗi ngày ở thành Đông Kinh diễu võ dương oai, kết bè kéo cánh, chuyên làm những việc vô bổ.
Riêng trình độ bọn họ có lẽ chẳng ra gì, dưới tay lại có đám gia nô hùng hậu dốc sức phục vụ, nên quan gia cũng ban cho bọn họ một cái tên chính thức, gọi là “Đội Long Tường”.
Điểm xuất phát cuộc đua nằm ở bờ tây vắng vẻ, còn đích đến nằm ở mặt nước gần điện Lâm Thuỷ. Tại đó có một chiếc thuyền sặc sỡ, trên thuyền có quân sĩ cầm cây tre, trên đỉnh có treo những thứ như cúp vàng, bát bạc, châu báu, gấm vóc, đó chính là phần thưởng dành cho đội chiến thắng.
Quãng đường đua dài khoảng bốn dặm, mỗi đội cử ra mười chiếc thuyền để thi đấu, thuyền của đội Hổ Dực là thuyền đầu hổ, còn đội Long Tường là thuyền rồng nhỏ.
Trong phòng kho bờ nam, còn neo đậu của một chiếc thuyền rồng lớn, nó dài khoảng ba bốn mươi trượng, rộng tầm ba bốn trượng, đầu thuyền có hình đầu rồng, đuôi thuyền là đuôi rồng, hoa văn trên thân thuyền được chạm khắc những vảy rồng vàng lấp lánh, thân thuyền rất rộng, tương truyền rằng đây là do vua Ngô Việt tiền Thục dâng lên khi quy phục triều đình.
Trên nóc lầu truyền, có một quân sĩ Điện Tiền Ty đứng canh, khi y huy động phất cờ đỏ ra hiệu lệnh, hai mươi chiếc thuyền của hai đội Hổ Dực và Long Tường lập tức chèo mái chèo, đồng loạt vượt qua vạch xuất phát được đánh dấu bằng phao, lao về phía cột mốc ở đích đến.
Chỉ trong chốc lát, tiếng hoan hô của người dân hai bên bờ vang lên như thuỷ triều vỗ sóng, vươn cổ quan sát, cổ vũ ủng hộ đội mình thích.
Còn có nhà cái mở cá cược kết quả đua thuyền, thu hút du khách đến đặt cược, thông thường quan phủ sẽ nghiêm cấm nhân dân tụ tập đánh bạc, nhưng riêng hôm nay thì khác, thậm chí có vài đại thần tể phụ, cung quyến hậu phi cũng sẽ náo nức đánh thử một lần, đều vì vui thích mà thôi.
Lương Nguyên Kính đang vui đầu vào tác phẩm ⟪Tranh đua thuyền Kim Minh Trì⟫, Triệu Tòng quay đầu hỏi hắn: “Khanh đặt cược bên nào?”
Mũi bút Lương Nguyên Kính khựng lại, chần chờ nói: “Thần…”
“Đội Long Tường.” A Bảo thình lình lên tiếng.
Đây là lời nói đầu tiên của nàng sau khi vào giữa hồ điện, Lương Nguyên Kính không khỏi nhìn nàng một cái, sau đó nói ngay: “Thần cược đội Long Tường.”
“Được.” Long tâm Triệu Tòng hết sức vui mừng, “Lấy bức ⟪Tranh đua thuyền⟫ của khanh làm phần cược đi, trẫm chọn đội Hổ Dực, bọn họ là đội quân ưu tú, Lương khanh phải cẩn thận đó.”
Nói xong, lại tháo ngọc bội dương chi có khắc hình tường vân long văn, tiện tay ném vào mâm sơn được nâng trong tay nội thị.
Có quan gia làm mẫu, các đại thần hậu phi đều sôi nổi đặt theo, ai nấy cũng tháo vật tuỳ thân của mình xuống, kể cả Tiết Hành cũng tháo chiếc vòng ngọc tuỷ hình phượng trên cổ tay, nàng ấy đặt cho đội Long Tường.
“Đừng lo, ngươi sẽ thắng.” A Bảo nhàn nhạt nói.
Lương Nguyên Kính nghi hoặc nhìn nàng, dù chưa mở miệng, nhưng ý tứ rõ ràng đang hỏi: Sao nàng biết?
A Bảo không nói chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng đã nhiều năm xem đua thuyền rồng, mỗi năm đều như vậy, đội Long Tường sẽ thắng.
Điều này không có nghĩa rằng, trình độ đội Long Tường cao hơn đội Hổ Dực.
Trên thực tế, đội Hổ Dực quanh năm tập luyện, tuổi tác thành viên đều là đại hán tầm 40 tuổi, bọn họ có sức lực khỏe khoắn, kinh nghiệm dày dặn, trình độ rõ cao hơn đám chỉ biết hưởng thụ kia bên đội Long Tường.
Nhưng cũng bởi vì đối phương lo ăn chơi trác táng, trong nhà không giàu cũng có quyền thế, lại nhậm nhiều chức vụ trong Điên Tiền Ty, là quân du côn danh bất hư truyền. Nếu đắc tội với bọn họ, các quân sĩ giải ngũ đội Hổ Dực không quyền không thế, khỏi cần nói cũng biết sẽ không đạt được kết quả tốt.
Cho nên dù mấy chiếc thuyền rồng chưa xuất phát đi chăng nữa, kết quả cũng đã được định trước rồi, đội Hổ Dực chỉ còn nước thua, không thể thắng, hơn nữa vì có nhiều khán giả xem, thua cũng phải thua cho đẹp để tránh tạo ra hiềm nghi.
Dần dà, đội Hổ Dực đã sớm luyện được một phen “Thua” đầy bản lĩnh.
Đương nhiên cũng sẽ có người hỏi, nếu kết quả được định sẵn như vậy, mở đánh cược còn có nghĩa lý gì đâu?
Vấn đề ngốc nghếch như thế, A Bảo cũng từng hỏi qua Triệu Tòng.
Khi đó Triệu Tòng vẫn còn là vị Vương gia phong lưu nhàn tản, hắn giải thích cho nàng, bởi vì hoàng đế tuyệt đối không thích nhìn cục diện nghiêng hẳn về một bên, cho nên dù quần thần biết trước kết quả thi đấu, cũng sẽ đặt cho đội thua, ngay cả bản thân hoàng đế, đôi lúc sẽ đặt giống bọn họ.
Đánh cược, tất nhiên phải có lúc thắng lúc thua mới hay, nếu nghiêng hoàn toàn về một bên, vậy không còn gì thú vị nữa.
Lúc đó A Bảo mờ mịt khó hiểu, nói: “Nhưng thua phải chung tiền mà.”
Triệu Tòng vì sự ngây thơ ngờ nghệch của nàng mà buồn cười: “Thua mấy quan tiền thôi mà có thể lấy được niềm vui của hoàng đế, Uyển Nương à, em nói xem vụ làm ăn này là lời hay lỗ?”
A Bảo nhíu nhíu mày, nói: “Em vẫn muốn thắng tiền thì hơn.”
Triệu Tòng cười vuốt mũi nàng: “Em nha cái đồ tham tiền.”
Một lát sau, hắn phe phẩy cái quạt, bỗng nhiên hỏi tiếp: “Uyển Nương này, em có biết vì sao người trong thiên hạ, ai ai cũng muốn leo lên thật cao không?”
A Bảo lắc đầu: “Không biết.”
Triệu Tòng cong môi cười, nói: “Bởi vì chỉ khi ngồi ở trên cao rồi, mới có người vì khiến em vui lòng mà vắt óc suy nghĩ, tranh giành đến đầu rơi máu chảy mới thôi.”
A Bảo cẩn thận nghĩ ngợi, đột nhiên nói: “Nếu dựa theo chàng nói, vậy người trong thiên hạ muốn làm nhất không hẳn là vị trí Hoàng đế, mà là Hoàng hậu mới phải, bởi vì người nào cũng muốn Hoàng đế vui vẻ, còn Hoàng đế lại muốn có được niềm vui của Hoàng hậu, giống như chàng mỗi ngày đổi cách này cách nọ để lấy lòng em vậy đó.”
“……”
Triệu Tòng sửng sốt mất một lúc lâu, nhưng cũng không nói gì thêm, cuối cùng lại bị nàng chọc cười mà ngã xuống lan can màu son, quạt xếp gõ trúng đầu nàng, cố gắng nhịn cười nói: “Đúng vậy, em nói đúng, sau này nếu ta lên làm quan gia, Uyển Nương nhất định phải là Hoàng hậu của ta, người trong thiên hạ ai nấy cũng muốn làm ta vui, mà ta chỉ muốn lấy lòng em là đủ rồi.”
Chỉ là một câu đùa vu vơ ở Kim Minh Trì năm xưa, ai ngờ sẽ biến thành sự thật, sau này hắn quả thực lên làm quan gia, A Bảo cũng như ý nguyện trở thành Hoàng Hậu, chỉ tiếc là niềm vui của nàng, lại không còn dễ lấy như vậy nữa.
A Bảo nheo nheo khoé mắt, lúc này mới nhớ ra, quỷ hồn không có nước mắt.
Chỉ là trái tim lại rất đau, quặn đau từng cơn, hoà ra cho dù có là người chết, tâm vẫn sẽ đau như vậy.
“Đừng buồn.”
Trong gió truyền đến một tiếng thở dài nhè nhẹ, còn có giọng nói trong trẻo như nước mùa xuân.
“Ta không có buồn.” A Bảo mạnh miệng nói.
Cuộc đua thuyền rồng kết thúc, kết quả thi đấu không hề bị chậm trễ, đội thắng là đội Long Tường.