Hoạt động cuối cùng của ngày hôm nay là quan gia ngự giá đến Bảo Tân Lâu, nơi các quân đội trình diễn tạp kỹ, còn có số ít nghệ sĩ dân gian thành Đông Kinh may mắn được biểu diễn trước mặt ngự tiền.
Các tiết mục bao gồm múa lân múa cờ; hơn một trăm quân sĩ trong quân đội cầm gậy và khiên chia thành cặp đấu tay đôi với nhau; cũng có nghĩ sĩ dân gian mang mặt nạ có mặt mũi hung tợn, tóc xõa tung, tụ tập lại nhảy múa để thỉnh mời thần linh và xua đuổi ma quỷ, thỉnh thoảng còn phun lửa bằng miệng; ngoài ra còn có bắn cung, cưỡi ngựa, và thi đấu đánh cầu.
Bên cạnh đó các nữ quan trong cung ăn mặc như con trai, tô son trát phấn, mặc quần áo lộng lẫy, cưỡi ngựa phi nước đại trên sân, dáng người thướt tha nhẹ nhàng, tạo nên những làn gió thơm ngát.
Từng tiết mục trước khi lên sân khấu, đều sẽ có người đốt pháo, phát ra một tiếng nổ vang trời, khói thuốc tan dần, tới lượt đội biểu diễn tiếp theo lên sân khấu.
Năm xưa, lúc A Bảo còn ở trong cung, nàng rất thích xem những tiết mục thế này, nhưng giờ đây nàng chẳng còn thấy thế nữa.
Có lẽ rốt cuộc nàng đã sáng tỏ, vui thích náo nhiệt chỉ là nhất thời, đợi khi pháo hoa tan hết, yến tiệc kết thúc, cảm giác cô đơn quạnh quẽ càng thêm rõ rệt.
Sau bữa tiệc, ngự giá hồi cung.
Quan gia không ngồi kiệu ngọc như lúc mới đến, hắn chỉ dắt con ngựa xanh của mình, quyết định đi dạo thêm chút mới trở về cung. Hắn để người khác ở lại đi phía xa xa, chỉ khâm điểm Lương Nguyên Kính đi cùng mình.
Quyết định này chắc chắn sẽ khiến chúng quan lại kinh ngạc.
Hôm nay, quan gia dường như đặc biệt ưu ái vị hoạ sư hàn lâm này, không chỉ lệnh hắn ở bên hầu hạ suốt buổi, lúc còn xem đua thuyền rồng cũng chủ động mời hắn đặt cược. Thậm chí còn tự mình thưởng cho Lương Nguyên Kính một đoá hoa tử đinh hương, để hắn cài lên trên mũ quan.
Thời đó, triều đình ưa chuộng màu tím. Các quan từ tam phẩm trở lên mới được phép mặc đồ tím đeo túi cá vàng, ngũ quan trở lên mặc đồ đỏ mới đeo túi cá bạc, bởi vậy mới có câu “Dịch tử yêu kim” [1], ý chỉ chức vụ tể tướng.
[1] 曳紫腰金 nghĩa là kéo áo tím đeo túi vàng.
Mà hoa tử đinh hương tím là loại đột biến từ hoa mẫu đơn Lạc Dương, cánh hoa ngàn lá, mang sắc tím, lá dày đều rang như được cắt tỉa gọn gàng. Vì vậy mới được gọi là ‘bình đầu tử’ [2].
[2] Gốc 平头紫 (hình ảnh minh hoạ)
Bởi vì màu sắc đặc thù của nó, người đương thời liền cho rằng ý nghĩa có số làm quan, ngày sau có thể một bước lên mây, thậm chí đạt đến chức vụ cao nhất như tể tướng. Vì thế các thí sinh được xướng danh trong điện Tập Anh, họ thường cài hoa này lên tóc rồi cưỡi ngựa đi quanh con phố, thể hiện phong thái đầy tự hào và hân hoan.
Hôm nay quan gia ban bình đầu tử cho Lương Nguyên Kính, quả thật là ân sủng quá mức, hành động này có hàm ý gì, tránh không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Mặc kệ người khác phỏng đoán tâm ý của quan gia như thế nào, Lương Nguyên Kính vẫn không hề hay biết. Thậm chí còn chẳng để bụng, hắn đang thong thả bình tĩnh đi theo bên cạnh quan gia, chỉ chậm lại một bước chân.
Bên Kim Minh Trì châm đốt pháo hoa, tiếng ‘phực’ vang lên, khói lửa lộng lẫy bay lên bầu trời, hoa lệ nở rộ giữa màn đêm, trong giây lát rồi lại tan biến.
Đột nhiên Triệu Tòng dừng bước, chắp tay nhìn lên bầu trời đêm, Lương Nguyên Kính ở phía sau cũng dừng lại, im lặng không nói lời nào.
“Nếu có nàng ở đây, chắc hẳn lại cười to vừa nhìn vừa vỗ tay.”
Từ nàng này chỉ ai, hắn cũng không nói rõ, Lương Nguyên Kính cũng chỉ yên lặng lắng nghe, không đáp lại.
Chỉ có A Bảo ở một bên hờ hững nói: “Nói sai rồi, ta không có vỗ tay cười to đâu.”
“Uyển Nương nàng ấy, thích nhất loại giải trí náo nhiệt, đầy màu sắc rực rỡ như này.”
Khoé môi Triệu Tòng mỉm cười, quay đầu nhìn Lương Nguyên Kính, ánh mắt hơi lơ đãng lại như vô tình chạm phải A Bảo đang đi theo phía sau.
Trong lòng A Bảo cứng lại, chỉ mơ màng cảm thấy hắn vẫn là vị Vương gia phong lưu nho nhã, ôn tồn lễ độ kia ở thành Dương Châu năm đó, cưỡi con ngựa đẹp mặc y phục mùa xuân, đứng ở hành lang dài của Minh Thuý phường, cùng nàng đứng trên lầu hai xa xa nhìn nhau, một cái liếc mắt ngỡ đâu muôn đời.
Pháo hoa biến mất, màn đêm yên tĩnh trở lại.
Triệu Tòng thu hồi ánh mắt, chợt hỏi Lương Nguyên Kính: “Năm đó khanh vẽ không ít bức hoạ cho Uyển Nương, có còn nhớ rõ diện mạo của nàng không?”
Lương Nguyên Kính vẫn không đáp.
Triệu Tòng cũng không ngại, chỉ hơi mỉm cười, thấp giọng nói: “Ta à, đã sắp quên mất dáng vẻ của nàng rồi.”
A Bảo im lặng rũ mắt, thầm nghĩ, quên thì quên thôi, bây giờ nói lời này còn có nghĩa lý gì đâu?
Nàng không muốn nghe nữa, đi đến tảng đá lớn bên cạnh hồ, ngồi trên đó chống cằm ngơ ngẩn nhìn nước trong hồ.
Triệu Tòng ở đằng sau chợt nói: “Không biết Lương khanh có đồng ý vẽ lại Uyển Nương cho trẫm một bức được không? Mấy hoạ sư trong cung, nếu nói ai có thể vẽ dáng hình nàng một cách sinh động nhất, trừ khanh ra cũng không còn ai khác.”
A Bảo: “……”
Hà tất gì chứ?
Lúc còn sống thì ầm ĩ đến long trời lở đất, hai bên ai nấy đều hận không thể b.óp c.hết đối phương, đợi lúc chết rồi mới biết hoài niệm về nàng.
A Bảo không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng mà nàng đã đợi được một hồi lâu, cũng chưa nghe thấy Lương Nguyên Kính trả lời.
Làm gì đó? Cái đồ ngốc này!
Không phải đã nói hắn lúc nói chuyện với ngự tiền cần phải chuyên tâm sao?
A Bảo nghi hoặc nhìn lại thì thấy Lương Nguyên Kính lui về sau một bước, chắp tay nói: “Thần…”
Chẳng lẽ hắn muốn kháng chỉ?!
A Bảo cả kinh đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng bay qua la to: “Mau đáp ứng hắn đi! Cái tên ngốc này!”
Lương Nguyên Kính ngẩn ra.
“Nghe lời đi!”
Mặt mũi A Bảo giận dữ, bay qua bay lại quanh người hắn, hận không thể xách tai hắn lên réo to: “Đồ ngốc! Ngươi có mấy cái mạng dám kháng chỉ hả? Ta còn muốn ăn điểm tâm nhà Vương bà bà nữa, nếu ngươi chết rồi, ta đi đâu để ăn đây?!”
Lương Nguyên Kính mím môi, ánh mắt đượm buồn, khom người nói: “Thần tuân chỉ.”
Triệu Tòng trông thấy trước đó hắn có chần chờ hồi lâu, tỏ vẻ hiểu ý nói: “Khanh có chuyện gì khó xử, cứ nói ra đi, trẫm…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy sột soạt áo lụa lướt trên mặt đất, hình như có người đi ngang qua.
Triệu Tòng lập tức im miệng, đồng thời cho Lương Nguyên Kính ánh mắt ra hiệu, mang ý chớ có để lộ ra ngoài, hình như không muốn có người phát hiện hắn đang ở đây.
Lương Nguyên Kính yên tĩnh đứng sang một bên.
Bóng đêm bao trùm toàn bộ Kim Minh Trì, đêm nay có sao không có trăng, bọn họ đứng trong bóng tối bên cạnh núi giả, im lặng như hai bức tượng đá.
Dù sao A Bảo cũng không bị ai phát hiện, nàng bay đến bên cạnh núi giả, chỉ thấy có một cung phi dẫn theo thị nữ đang đứng đợi xe giá.
Thị nữ kia mặc áo màu vàng nhạt, phía dưới mặc váy màu trắng, trên tay cầm một ngọn đèn lưu ly trong cung, nói với vị cung phi kia: “Nương tử, thứ cho thiếp nói thẳng, hôm nay người có hơi quá, Hoàng hậu thưởng cho người đĩa bánh sơn trà, nếu người không thích ăn cứ qua loa cắn một miếng là được, cần gì thẳng thừng nói người không thể ăn, từ chối ý tốt của cô ấy, nếu để việc này truyền ra ngoài, e là thể diện Hoàng hậu nương nương không được tốt lắm.”
“Ý tốt à?”
Vị cung phi kia khinh thường hừ một tiếng: “Chỉ sợ do ngươi mới vào cung chưa lâu nên không biết vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta đã làm ra chuyện gì. Năm xưa, lúc phế hậu Lý thị còn tại vị, cũng từng mang thai, nhưng chỉ vì ăn trúng đĩa bánh quế hoa của Hoàng hậu, nên thai nhi hơn bảy tháng cứ như vậy máu chảy không ngừng dẫn đến sảy thai, nghe nói còn là mang thai con trai đó. Hừ, ngươi nói xem, có vết xe đổ đó, ta làm sao dám ăn đĩa điểm tâm kia?”
Thị nữ kinh hãi vội vàng nhìn khắp trái phải, thì thầm nói: “Nương tử! Người đã quên lệnh cấm của quan gia? Không thể nhắc đến vị kia…”
“Ta biết,” Cung phi kia nôn nóng xen ngang, nhưng âm thanh cũng tự động thu nhỏ lại, “Nơi này không phải chỉ có ngươi thôi sao? Làm gì có ai nghe thấy nữa.”
A Bảo: “…………”
Úi, nơi này còn có hai người đàn ông một con ma nghe thấy nữa đó nha.
Ban đầu A Bảo không biết vị cung phi này mang thai, giờ đây nhìn kỹ mới phát hiện đúng thật phần bụng nhỏ của nàng ta có hơi nhô lên.
Triệu Tòng có thêm một đứa con.
Không biết vì sao khi biết được tin này, nội tâm A Bảo lại vô cùng bình tĩnh, không còn nóng nảy hít thở không thông hay tim gan muốn nổ tung như trước kia.
Thậm chí nàng còn rất thản nhiên chầm chậm quan sát vị cung phi này, chỉ thấy nàng ta rất lạ mặt, trong trí nhớ của nàng không có người này, chắc là người mới tiến cung sau khi nàng mất.
Nhưng mà nom mặt mũi lại có hơi đỗi quen thuộc, chỉ là nhất thời A Bảo không nhớ ra nàng ta trông giống ai.
Cũng không biết nàng ta có phẩm vị gì, nhưng thấy người ta mặc váy đỏ thêu kim tuyến, khoác trên người là tấm lụa mỏng như cánh ve sầu, đầu đội chiếc mũ làm bằng ngà voi, còn được khảm những hạt châu quý do Nam Bang tiến công, nghĩ chắc phẩm cấp không thấp đâu nhỉ.
Thị nữ kia tuy biết chút ít chuyện bí mật trong cung, nhưng vẫn thấy sốt ruột lo lắng nói: “Tuy là vậy, nhưng Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, nương tử à, người hạ thấp thể diện cô ấy như vậy, nếu lỡ truyền tới tai của quan gia…”
“Nếu để quan gia biết sẽ ra sao đây?”
Cung phi kia bất mãn khinh miệt, tựa như không để ý chút nào nói: “Ngươi nghĩ quan gia sẽ chịu cho Hoàng hậu mấy phần thể diện? Sau khi Lý thị qua đời, ngôi vị hoàng hậu bỏ trống ba năm, nếu không phải do đám quan lại tiền triều tranh nhau dâng sớ, tấu thỉnh quan gia lập hậu, mà Hoàng hậu kia còn có cha từng làm Khu mật sứ, vị trí trung cung này á, ta nghĩ chắc không tới lượt cô ta ngồi vào đâu.”
“Vậy thì ý của ngươi là, vị trí đó vốn nên để cho ngươi sao Chúc mỹ nhân?”
Triệu Tòng từ sau núi giả thong thả vòng ra tới, Lương Nguyên Kính không nói lời nào đi theo phía sau hắn.
A Bảo nghẹn họng trân trối nhìn, Mỹ nhân?
Chỉ mới là Mỹ nhân thôi á?
Nhìn cách nàng ta ăn mặc xinh đẹp chỉnh tề như vậy, nàng còn tưởng ít nhất phải là chức Phi đó.
Quái lạ, Tiết Hành thế mà có thể chịu đựng cung phi dưới tay vượt quá giới hạn đến mức này à, gần như lấn át cả uy phong làm Hoàng hậu của mình nữa, coi bộ so với tính tình lúc còn đấu đá với nàng thì đã tốt lên rất nhiều.
Chúc mỹ nhân ngàn vạn lần không ngờ tới nơi này còn có người khác, thấy người tới còn là quan gia, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khăn lụa trong tay suýt chút bị nàng ta xé ra thành hai mảnh.
“Quan… Quan gia ạ?”
Triệu Tòng cười khẽ, liếc mắt đánh giá cái bụng nhô lên kia một cái, nói: “Xem ra, ngươi rất để tâm đến đứa con trong bụng.”
“Hậu duệ hoàng gia, thần… Thần thiếp không dám không cẩn thận.”
“Ừ, nói đúng lắm,” Triệu Tòng gật đầu sau đó nhìn nàng ấy nói, “Đã vậy, trong mười tháng mang thai này, không có việc gì ngươi không cần ra cửa, dưỡng thai quan trọng hơn, mọi thứ phải hết sức cẩn trọng.”
Lời này có nghĩa là muốn cấm túc nàng ta.
Chúc mỹ nhân hốt hoảng ngẩng đầu, không dám tin: “Quan gia⎯”
Sắc mặt Triệu Tòng chợt trầm xuống, ánh mắt đầy vẻ hung ác, thậm chí còn không màng Chúc mỹ nhân đang nắm lấy tay áo mình, giật ra phủi tay bỏ đi ngay lập tức.
Lúc đi tới bên vách đá, bỗng nhiên quay đầu lại, trong bóng đêm nửa sáng nửa tối đó, ý vị thâm trường cười: “Phải rồi, về việc còn lại, ngươi yên tâm, Hoàng hậu sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
Chúc mỹ nhân nghe vậy, tuyệt vọng ngã quỵ trên mặt đất.
Thị nữ đỡ nàng ta, cũng đầy mặt không đành lòng.
“Hắn thay đổi,” A Bảo đi theo sau Lương Nguyên Kính bỗng nói, “Thay đổi rất nhiều.”
Triệu Tòng trước kia, mỗi lần cười rộ lên sẽ như trăng thanh gió mát, tuyệt đối không giống với vừa rồi, âm u tàn nhẫn, khiến ai nấy nhìn vào phải ớn lạnh khắp cả người.
A Bảo bỗng nhớ tới, có lẽ từ trước đến nay bản thân chưa từng thật sự hiểu rõ hắn.
Lương Nguyên Kính không nói gì chỉ nghiêng đầu nhìn nàng một cái.