“Ta thấy Chúc mỹ nhân kia có hơi quen mắt, ngươi có biết cô ta là nương tử nhà vị đại nhân nào không?”
Trên đường về nhà, A Bảo ở đằng sau hỏi Lương Nguyên Kính.
Thật ra nàng cũng không kỳ vọng Lương Nguyên Kính có thể đưa ra đáp án, trông hắn cũng không giống người sẽ biết rõ mấy chuyện này.
Không ngờ Lương Nguyên Kính lại nhắc nhở nàng một câu: “Cô ấy họ Chúc.”
A Bảo vừa nói “Ta biết mà” vừa tỉ mỉ kiếm tìm trong triều có quan lớn ngũ phẩm trở lên nào họ Chúc hay không.
Nàng trước kia không nhớ mấy cái này, chỉ là do bị mắng nhiều quá nên mới cố tình tìm hiểu chút chút về thế lực trong triều.
Quan viên nào cùng phái với nhau, quan viên nào có quan hệ thông gia, quan viên nào là thầy trò đặc biệt, quan viên nào nhìn thì hoà hợp nhưng sau lưng lại ngầm đấu đá.
Hiểu biết càng sâu mới hay, phe phái trong triều vô cùng rắc rối, trong anh có tôi trong tôi có anh, mãi mãi không thể phân định rõ ràng.
A Bảo nghĩ tới nghĩ lui, trong kinh quan không có vị nào họ Chúc cả. Nhưng thật ra nàng chợt nhớ tới một vị họ Chúc nọ không phải làm quan, cũng không phải trưởng quan của châu huyện nào.
Chính xác hơn, người nọ không phải quan mà là một thứ dân.
“Chúc An?” A Bảo hỏi.
“Ừ.” Âm thanh trầm ấm của Lương Nguyên Kính truyền đến, “Tháng hai năm ngoái, Chúc An bệnh chết ở Hàng Châu, quan gia hạ chiếu giải trừ lệnh cấm tham gia thi cử của Chúc thị, còn phong chức quan cho vài đứa con đứa cháu của hắn.”
“Vậy Chúc mỹ nhân là?”
“Em họ của hắn.”
A Bảo im lặng trong chốc lát mới nói tiếp: “Ta còn nhớ rõ diện mạo của Chúc An, hắn với cô em họ lớn lên không giống nhau lắm nhỉ.”
Lương Nguyên Kính hai tay giữ chặt dây buộc con lừa, nhàn nhạt nói: “Chúc mỹ nhân không phải giống hắn.”
“Vậy giống ai?”
“Nàng.”
“……”
A Bảo rất lâu sau vẫn chưa nói thêm được câu nào, cuối cùng nghiêng đầu lạc giọng nói: “Ngươi đùa đấy à?”
“Là sự thật.”
Lương Nguyên Kính nghiêm túc giải thích cho nàng, còn khua khua tay trái vẽ vời chút hình dáng trên không trung.
“Lông mày của hai người rất giống nhau, đều là mày cong như trăng non, đôi má tròn đầy, dáng mắt hạnh nhân, môi trên mỏng hơn môi dưới, ở giữa môi còn có…”
“Được rồi được rồi, không cần nói nữa.”
A Bảo vội vàng ngắt lời hắn, làm hoạ sư có điểm này không tốt, cái gì cũng quan sát tỉ mỉ rồi lại tự tạo hình ở trong đầu.
Được rồi, nàng thừa nhận Chúc mỹ nhân có hơi giống mình vài phần.
Vậy thì vấn đề.
Chúc An có biết đường muội của y giống nàng không? Do từ nhỏ y có thù oán với đường muội nên ngày đó trước Song Tinh Môn mới nhảy ra ngăn xe nhục mạ nàng?
Nói đi cũng phải nói lại, vị Chúc sĩ tử này khi nhìn thấy một khuôn mặt tương tự em họ mình mà cũng có thể nhục mạ, mắng chửi hung hăng đến vậy, mắng đến mức sùi bọt mép. Cái này không thể nói y và đường muội không thù không oán gì nha.
Trong lòng A Bảo cười lạnh.
Còn về phần Triệu Tòng sau khi nàng chết liền ân xá cho cả nhà Chúc thị, nạp cả em gái Chúc An phong làm Mỹ nhân nữa, thậm chí nàng không thấy tức giận gì, còn cảm thấy loại ghê tởm vi diệu. Nhớ lại buổi sáng bản thân thấy Triệu Tòng trở nên ốm nhom thì trong lòng đột nhiên nảy sinh loại khó chịu đau lòng, thật là nực cười mà!
Hắn cần đau lòng đến thế không?
Trái ôm phải ấp như vậy, nữ nhân hết nạp người này đến người khác, còn sinh nở con cái cho hắn nữa. Cuộc sống trôi qua rất tốt, cần gì phải đau lòng cho người đã chết là nàng chứ?
A Bảo phẫn nộ đến mức tự tát cho mình hai cái. Đương nhiên là đánh không trúng, bàn tay xuyên hẳn qua mặt.
Lương Nguyên Kính: “……”
“Làm sao vậy?” Hắn dịu dàng hỏi.
“Không sao hết!” A Bảo tức giận nói, “Chỉ là thấy bản thân ngốc quá! Ngốc muốn chết! Phải! Là ngốc chết mất!”
“……”
Lương Nguyên Kính thở dài: “Nào có ai tự mắng mình ngốc chứ?”
Giọng nói hắn mềm mại, ôn hoà tựa như tuyết rơi tháng ba hàng năm ở Biện Kinh. Bởi vì rơi vào mùa hoa đào nở, nên được gọi là ‘Tuyết hoa đào’, rơi xuống đất không phát ra tiếng động, yên tĩnh ôn hoà, lập tức hoá giải oán khí trong lòng A Bảo đang tức tối dễ như trở bàn tay.
Thâm tâm A Bảo thấy ngứa ngáy.
Nàng rất muốn lăn một vòng vào lòng của Lương Nguyên Kính, hoặc cọ cọ hắn, hoặc là nhảy lên trên lưng hắn, cắn một cái ở đầu vai hắn, hoặc làm rối búi tóc đã được hắn chải chuốt cẩn thận.
Tại sao lại như vậy? Hay do lần bị biến thành con mèo vằn? Bị nhiễm chút tính mèo trong người?
Nhưng mà… Nhưng mà……
Nhưng mà Lương Nguyên Kính tên này thật sự rất rất tốt đó!
Sao hắn có thể tốt tới vậy nhỉ? Ôi! Hắn tốt đến mức làm nàng thấy có chút tức giận!
A Bảo xoay tới xoay lui ở trên lưng lừa. Lương Nguyên Kính sợ nàng ngã xuống, đành lấy tay phải đỡ nàng, nói: “Ngồi yên, đừng cựa quậy nữa, coi chừng té.”
A Bảo muốn nói có té cũng chả sao, nàng sẽ không thấy đau, không biết tại sao, Lương Nguyên Kính luôn quên mất chuyện nàng chỉ là mỗi cái quỷ hồn. Nhưng nghĩ lại, vẫn khỏi cần nhắc nhở hắn.
Chắc có lẽ chịu ảnh hưởng bởi vị Chúc mỹ nhân kia, làm nàng nhớ tới một câu chuyện xưa.
“Nè, Lương Nguyên Kính.” Nàng lấy khuỷu tay chọc chọc sau lưng hắn.
“Hả?”
“Ngươi còn nhớ đứa bé kia của ta không?”
Mây tạnh sương tan, trăng sáng ẩn mình sau tầng mây rốt cuộc cũng xuất hiện. Tối nay sao thưa trăng sáng, ánh trăng trong vắt rọi khắp nẻo đường, khiến cảnh vật trở nên tinh khiết như tuyết. Nhân gian đã vào tiết trời giữa hạ, trên con đường nhỏ rộng lớn có lác đác hai ba người đang trở về nhà, trong bụi cỏ còn truyền đến tiếng dế kêu.
Ồn ào xôn xao như thế, lại như yên tĩnh tẻ nhạt.
Người nọ im lặng rất lâu, xong vào lúc A Bảo cho rằng hắn sẽ không trả lời mình thì lại nghe thấy tiếng nói hiền từ dễ nghe đó: “Nhớ rõ.”
A Bảo nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Ta cũng nhớ, ngày đó là ngươi ôm ta đến ngự dược cục.”
**
Thời điểm A Bảo vừa hoài thai.
Tin tức nàng mang thai là được chẩn đoán vào ngày năm tháng mười năm Hi Hoà thứ nhất, chính là ngày thứ ba sau khi nàng triệu Lương Nguyên Kính vào cung cười cợt một phen ở Ngự hoa uyển.
Sáng sớm hôm đó A Bảo cảm thấy thân mình không thoải mái lắm. Lúc dùng bữa sáng còn nôn mửa tới năm lần bảy lượt, khiến Triệu Tòng ở lại dùng bữa với nàng sau khi hạ triều sợ hãi quá mức, liên tục gọi người mời ngự y tới đây.
Chờ ngự y tới rồi thì chẩn ra đã mang thai được hơn hai tháng.
Triệu Tòng hoảng đến ngây người, sau đó vui mừng khôn xiết, vừa ôm A Bảo vào ngực vừa nói liên tiếp ba chữ “Thưởng” với ngự y.
Không thể trách hắn làm lố, thật sự đứa nhỏ này tới rất kịp thời.
Lúc đó quan viên triều chính bất mãn với quyết định lập hậu của hắn, phe ‘ủng Lý’ và ‘phản Lý’ mỗi ngày ở trên triều đều như nước với lửa, ồn ào ầm ĩ liên miên. Càng đừng nhắc đến mấy bức thư can gián chất đầy trên ngự án của hắn, làm hắn tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Thậm chí còn nổi lên nghi hoặc có thật mình không nên lập A Bảo làm hậu hay không.
Nhưng Hoàng hậu của một đất nước, sao có thể lập rồi phế dễ dàng vậy được?
Triệu Tòng tiến không được lùi cũng không xong, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, nhưng đứa nhỏ trong bụng A Bảo lại kịp thời tới cứu hắn ra khỏi như lửa sém lông mày!
Có đứa nhỏ sẽ giúp A Bảo ngồi chắc hậu vị hơn chút đỉnh.
Thực tế cũng được xem là vậy.
Sau khi công bố tin vui A Bảo có thai, phe phái ‘phản Lý’ đang xôn xao lập tức câm miệng.
Lúc đó Triệu Tòng 27 tuổi, đang vào độ tuổi tinh lực mạnh mẽ, nếu dưới gối không có đứa con nào, đế vương không con, nền tảng lập quốc liền không xong. Cái thai này của A Bảo thật sự quá mức trọng yếu. Trong lúc nhất thời không ai tiếp tục tranh chấp vấn đề lập hậu nữa, trong ngoài triều dã cuối cùng khôi phục lại thời kỳ an yên.
Đáng tiếc, ngày vui chóng tàn.
Vào những ngày gần cuối năm, trong dân gian liên tục xuất hiện lời đồn đãi. Nói rằng cái thai này của Hoàng hậu có lai lịch không rõ ràng, sợ không phải huyết mạch của quan gia.
Mà tất cả những lời này, lại phải nói từ năm ấy, năm Triệu Tòng còn chưa được sắp lập làm Thái Tử.
**
Hữu An năm thứ bảy, Thái tử phát điên, Tĩnh Vương chết bất đắc kỳ tử.
Thái Tông hoàng đế mất liên tiếp hai đứa con trai, trong vòng một đêm trông già nua thấy rõ.
Triệu Tòng liền tiến vào tầm mắt của ông, ông bắt đầu bồi dưỡng đứa con trai thứ ba này coi như người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Với một điều kiện quan trọng nhất, đó là phải hưu thê, trữ quân một nước, không thể cưới thê tử có xuất thân ca kỹ.
Một bên là ngôi vị hoàng đế trong tầm tay, một bên là vợ chồng son mới cưới. Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Triệu Tòng đã sớm đưa ra quyết định.
Hắn dỗ dành A Bảo, chỉ tay lên trời thề rằng hắn chỉ yêu mỗi nàng, trong lòng chỉ có mình nàng. Nhưng chỉ cần nàng chịu chút hy sinh nho nhỏ, đợi mai sau lên ngôi rồi, hắn nhất định vẻ vang đón nàng về, lập nàng làm Hoàng hậu.
A Bảo quấy khóc không thôi, náo loạn đòi về Dương Châu.
Nàng không phải không biết hưu thê là loại ý tứ gì. Lúc trước ở Dương Châu đã từng nói, A Bảo nàng vĩnh viễn không làm thiếp, nếu hắn muốn lấy nàng, phải cưới hỏi đàng hoàng, mời nàng về làm vợ. Triệu Tòng muốn hưu nàng, nàng không phản đối, vậy để nàng quay về Dương Châu là được rồi.
Triệu Tòng lại thế nào cũng không chịu. Sau khi dùng hết mọi thủ đoạn mềm dẻo đến cứng rắn đều không có tác dụng, thậm chí hắn còn quỳ gối xuống để cầu xin A Bảo, xin nàng đừng rời khỏi hắn.
Hai người họ cứ nửa hoà hợp nửa giận dỗi như vậy hơn một năm trời. Cuối cùng là A Bảo chịu thỏa hiệp.
A Bảo hết cách rồi, Triệu Tòng không cho nàng đi, mà nàng cũng còn luyến tiếc hắn nữa.
Tình nghĩa phu thê nửa năm, đã đòi sao thì không đưa trăng tới, sủng ái chiều chuộng che chở hết mực. Nàng lại không phải người có ý chí sắt đá, luôn dễ dàng bị lay động như vậy đó.
Tháng ba, Minh Quang năm thứ nhất, A Bảo bị bỏ rơi giữa đường, đón tiếp Tiết gia tam nương tử vào cửa, trở thành nữ chủ nhân mới của phủ Tuyên Vương.
Sau khi bị hưu, A Bảo cũng không có dọn ra vương phủ, mà vẫn ở lại cái sân viện nhỏ của nàng.
Nàng vẫn không rõ mình được tính là gì nữa. Cuộc sống so với lúc trước không khác biệt gì mấy, ngoại trừ đêm đại hôn đó, mỗi đêm Triệu Tòng đều đến dỗ nàng ngủ. Lúc nàng đi lại trong phủ, cũng chưa từng gặp qua vị tân Vương phi kia.
Lúc đó nàng không biết được, cuộc sống bình yên của nàng là được xây dựng trên máu tươi nước mắt của người khác.
Đến tận đêm khuya ngày đông chí tuyết lớn, Tiết Hành khoác áo choàng ghé thăm, khóc lóc cầu xin nàng chừa cho một con đường sống.
A Bảo mới biết, lúc nàng đi lại trong phủ không thấy được vị tân Vương phi đó, không phải vì người vợ mới này của Triệu Tòng tính tình lười biếng không thích đi dạo. Mà là vì trước đó Triệu Tòng có dặn dò nàng ta không được tự tiện ra ngoài, cũng không cho nàng ta thăm nom A Bảo gì hết, càng không được đến cửa quấy rầy nàng.
Đêm đó, Tiết Hành đội gió tuyết ghé thăm, thật ra cũng mạo hiểm chọc giận Triệu Tòng.
A Bảo vẩy vẩy, vừa đánh vừa mắng đuổi Triệu Tòng vào phòng của nàng ta. Xong lúc đi dọc theo con đường về lại sân viện, gió bắc gào thét, nàng ôm lấy ngực mình, lòng đau như cắt.
Nàng rất muốn rất muốn quay lại Dương Châu của nàng, vừa ôm đàn tỳ bà vừa hát ca. Nếu không gặp được Triệu Tòng thì tốt rồi, nếu không theo hắn đến Đông Kinh thì tốt rồi.
Tại một khắc kia, A Bảo hối hận không thôi. Nhưng đời người như nước chảy, chuyện gì qua đã là quá khứ, khó mà quay đầu lại.