“Lương Nguyên Kính, đường từ ngự hoa uyển đến ngự dược cục ấy, có xa không?”
Đột nhiên A Bảo hỏi.
Lương Nguyên Kính ngẩn ra mới thấp giọng thở dài: “Xa.”
Quá xa, là khoảng cách xa xôi nhất trong cuộc đời của hắn, dường như điểm cuối nằm ở phía chân trời, có chạy như thế nào cũng không tới, hai tay của hắn, đều bị máu của nàng chảy ra nhuộm đỏ.
A Bảo lại hỏi: “Năm đó, vì sao ngươi rời Đông Kinh?”
Một năm đó, nàng mất con nhưng bởi vì thai nhi bảy tháng đã lớn, chỉ có thể phá, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng.
A Bảo cũng không biết mình vòng một vòng từ quỷ môn quan về lại như nào, chỉ là sau khi tỉnh dậy nghe người ta nói, ngày ấy Triệu Tòng ở ngự dược cục long uy nổi điên, nói rằng nếu không thể cứu mạng Hoàng hậu sẽ để cả ngự dược cục chôn cùng vân vân.
Nhóm y quan ở ngự dược cục bị uy hiếp lên tính mạng nên đã hao tốn vô số dược liệu quý hiếm, ai nấy cũng đều cố phát huy trình độ cao nhất của mình, lúc này mới nơm nớp lo sợ cứu A Bảo sống lại, tuy là thế nhưng thân thể A Bảo vẫn bị tổn hại rất lớn, đã không thể sinh con nối dõi được nữa.
Trừ bỏ xuất thân ra, cuối cùng A Bảo đã có thêm lý do chính đáng bị phế, một nữ nhân không thể sinh con đẻ cái sao có thể làm Hoàng hậu?
Đáng tiếc lần này cho dù quần thần có khuyên can ra sao, Triệu Tòng đều nhất quyết không chịu phế hậu.
Cho tới bây giờ A Bảo mới biết được, hoá ra đó là sự đền bù Triệu Tòng cho mình, cái vị trí Hoàng hậu lạnh như băng để đổi lấy đứa con chết trong tay hắn.
Chỉ là nàng khi đó đã không quan tâm đến ai làm Hoàng hậu nữa rồi.
Nàng kéo lê thân thể bị tàn phá, mỗi ngày ở Khôn Ninh Điện ôm những cái áo yếm đó khóc lóc đau thương, còn Triệu Tòng suốt ngày làm bạn với nàng, an ủi nàng cũng không tác dụng, nàng đã giam hãm mình sâu trong bi thương, không thoát được.
Hi Hoà năm thứ hai trôi qua như vậy.
Triệu Tòng vốn tưởng rằng theo thời gian A Bảo sẽ từ từ tốt lên, nhưng mà nàng thì không, thiếu nữ xinh đẹp thích cười ngày xưa đã biến mất tăm rồi, thay vào đó là một A Bảo cõi lòng đầy oán hận, sinh ra gai nhọn, đã khắc nghiệt lại còn hay nói móc người khác.
Nàng nhìn bằng mắt thường cũng thấy được mình đã ốm đi rất nhiều, vả lại còn bị chứng băng huyết, quỳ thuỷ mỗi tháng một là không tới, hai là chảy máu không ngừng, nổi cơn đau bụng kinh đến nỗi khiến nàng muốn tự cầm dao mổ bụng mình.
Nàng không hề thị tẩm, cũng từ chối sự thân mật của Triệu Tòng, thậm chí còn không cho phép hắn bước vào tẩm điện của mình.
Đến cuối cùng Triệu Tòng mất hết sự kiên nhẫn đối với nàng, có lần hắn đòi hỏi bị cự tuyệt đã giận tái mặt dùng tới bạo lực, gặp ngay A Bảo với lấy bình hoa nhỏ trên giàn hoa đập cho chảy máu đầu.
“Là do ta đã quá nuông chiều ngươi.”
Triệu Tòng ôm trán đang chảy máu không ngừng, lạnh lùng nhìn nàng.
Màn đêm buông xuống, hắn nghênh ngang bỏ đi, từ đó về sau không còn đặt chân đến Khôn Ninh Điện của A Bảo nữa.
Có lẽ xuất phát từ lòng trả thù, sau này hắn nạp thêm rất nhiều mỹ nhân, hậu cung đông đúc, lại có thêm nữ nhân bụng nhô lên, số trời mà. A Bảo thích ăn giấm lại như không nhìn thấy.
Rồi đến khi nàng nghe tin Tiết Hành bị biếm xuống Mỹ nhân cũng có hỉ, nàng mất lý trí liều mạng nhảy vào tẩm các của Tiết Hành, căm phẫn đẩy nàng ta ngã xuống đất, dồn hết sức lực đánh vào bụng nàng ta.
“Ta mất con, dựa vào đâu ngươi có được?”
Cung nhân có mặt ở hiện trường nói, lúc ấy thái độ nàng điên cuồng, trong miệng luôn lặp đi lặp lại câu nói đó.
Tiết Hành sinh non, đứa bé trong bụng nàng ta vẫn chưa tới hai tháng, đến nỗi A Bảo liền bị Triệu Tòng hạ lệnh cởi bỏ phục chế Hoàng hậu, phế thành thứ dân.
Năm này đã là mùa xuân Hi Hoà năm thứ ba, cách một năm tới ngày nàng chết đi.
Năm đó mất con nhỏ, ý chí tinh thần sa sút, A Bảo không phải không tính tuyên Lương Nguyên Kính vào cung, cung nhân hầu hạ nàng đọc thoại bản đã bị đuổi thay người mới, những người mới đến nàng không quen biết ai hết, nàng ở trong cung không có bạn chơi, nữ nhân hậu cung xem thường nàng, coi nàng là trò cười.
A Bảo bấm đốt ngón tay tính đi tính lại, ở thành Đông Kinh rộng lớn như vậy, nếu hỏi người bạn chân chính có thể nói chuyện với mình được thế mà chỉ có mỗi Lương Nguyên Kính, nàng còn chưa cảm ơn lần hắn đưa nàng đến ngự dược cục, tuy rốt cuộc không giữ được đứa bé, nàng vẫn nên cảm tạ hắn mới phải.
Chỉ là theo lời như cung nhân nói, lúc nàng đi tuyên Lương Nguyên Kính vào cung vẽ tranh, bọn họ đều ngạc nhiên nói: “Nương nương, ngài chưa biết sao?”
“Biết gì?”
“Lương đại nhân đã rời khỏi Đông Kinh rồi ạ.”
“……”
A Bảo há miệng, mịt mờ một lúc rất lâu sau đó mới nghe rõ người đó nói gì.
“Rời đi rồi?” Nàng lẩm bẩm, “Rời đi, rời đi cũng tốt…”
Qua một lúc sau chợt hỏi cung nhân kia: “Y đi đâu vậy?”
Cung nhân khó xử lắc đầu: “Cái này nô tỳ không biết ạ, chắc là về quê rồi.”
“Về quê?”
A Bảo lại muốn hỏi, quê nhà của Lương Nguyên Kính ở đâu, nhưng nếu có hỏi chắc cũng không biết nên đành phải ngậm miệng.
Sau đó vào lãnh cung hẻo lánh, bên cạnh chỉ có mỗi người câm bầu bạn, lúc A Bảo bệnh tật triền miên nằm trên giường, thường nghĩ nếu Lương Nguyên Kính còn ở đây mình có suy bại đến nước này không nhỉ?
Chắc sẽ không đâu.
Tên Lương Nguyên Kính kia chắc chắn sẽ dùng ánh mắt khiến người ta chán ghét nhìn thẳng vào nàng, nói cái gì mà “Ngươi không thể làm vậy”, thật giống như nàng nên nghe lời hắn, căn bản không thèm đem Hoàng hậu nàng đặt vào mắt.
Nhưng A Bảo cảm thấy nếu Lương Nguyên Kính thật sự còn ở đây, nếu hắn dám nói những câu người khác ngại nói, có lẽ nàng sẽ thật sự sẽ nghe theo hắn.
Bởi vì nàng không muốn người bạn duy nhất của nàng trên thế gian này, cũng trở nên chán ghét nàng.
Chỉ tiếc là không còn Lương Nguyên Kính nữa.
**
“Vì sao ngươi rời Đông Kinh?”
A Bảo hỏi lại lần nữa, vấn đề này nàng muốn hỏi từ lâu rồi.
Lương Nguyên Kính yên lặng chốc lát mới nói: “Năm ấy, phụ thân ta mắc bệnh nên gửi thư kêu ta trở về chăm sóc.”
“À,” A Bảo nói, “Cha ngươi bệnh nên về là phải ha, giờ ông ấy đã khoẻ hơn chưa?”
“Năm Hi Hoà thứ tư đã đi rồi.”
“……”
A Bảo im bặt một hồi: “Nén bi thương.”
“Đều đã qua.”
Lương Nguyên Kính dừng lừa lại, từ trên lưng nó leo xuống, nhìn A Bảo nói: “Sắp đến nhà rồi, ta dẫn nàng vào.”
A Bảo gật gật đầu.
Lương Nguyên Kính vẫn như thường ở đằng trước dắt lừa cho nàng, A Bảo ngồi một mình trên lưng lừa, bỗng nhiên kêu: “Lương Nguyên Kính.”
“Hử?” Hắn không quay đầu lại đáp.
“Vừa nãy còn ở Kim Minh Trì, ngươi muốn kháng chỉ hả?”
Bước chân của Lương Nguyên Kính hơi khựng lại chút xíu, rất nhanh đã trở lại bình thường như không có việc gì, chưa trả lời chỉ hỏi ngược lại: “Nàng hy vọng ta sẽ vẽ bức tranh nàng sau đó giao cho hắn?”
Chữ hắn này tất nhiên nói Triệu Tòng.
A Bảo lắc đầu: “Này không phải vấn đề ta muốn, Lương Nguyên Kính, hình như ngươi đã quên mất một chuyện.”
“Chuyện gì?”
A Bảo hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta chết rồi.”
Lần này Lương Nguyên Kính mới thật sự dừng bước, hắn không quay đầu lại, bóng hình cô đơn cô tịch, để lại cái bóng dài nghiêng trên mặt đất.
A Bảo không thấy sắc mặt của hắn, tất nhiên nàng có thể bay đến trước để nhìn thử xem sao.
Nhưng mà lúc này đây, A Bảo không muốn làm vậy.
Nàng nói: “Ta hy vọng thời khắc này đây ngươi sẽ nhớ kỹ, ta chết rồi, muốn làm gì hay quyết định cái gì, không cần phải dè chừng ta mà hãy ưu tiên suy xét chính mình trước đã. Ví dụ như chuyện hôm nay đi, giả sử ngươi cự tuyệt ý chỉ của Triệu Tòng, với ta mà nói không có chút tác dụng gì hết, còn với ngươi là khó thoát tội chết, không còn cơ hội để về nhà nữa đâu.”
A Bảo ngóng nhìn sao trời trên cao, trùng hợp thay bọn họ đã đi qua cây hoè già, sương sớm kết trên phiến lá, gió đêm thổi tới, cành lá rung rinh, mấy giọt sương từ trên đầu rơi xuống, không có dừng ở giữa mày A Bảo, mà là xuyên hẳn qua đầu nàng.
A Bảo cười tự giễu, nói: “Lương Nguyên Kính, ta chết rồi, có biết người chết là như nào không? Là sẽ không khóc, sẽ không đau, sẽ không nằm mơ, cũng sẽ không đói không khát. Ta sẽ không ngã khỏi lưng con lừa, dù có té xuống, cũng sẽ không thấy đau đớn, ngươi xem.”
Nàng cố ý ngả nghiêng sang một bên, ngã xuống khỏi lưng lừa.
Lương Nguyên Kính hết sức kinh ngạc, theo bản năng duỗi tay đỡ đần, nhưng hai tay của hắn lại xuyên qua thân thể của A Bảo.
Hắn ngây ngốc tại chỗ.
A Bảo tận lực xem nhẹ khoảng khắc thất thần trong mắt hắn, tỏ vẻ không sao hết bay từ dưới đất ngồi lên lại lưng con lừa, nói: “Ngươi mua mấy món điểm tâm cho ta, ta cũng không thể ăn, sở dĩ để ngươi mua chỉ bởi vì ta thấy rất hoài niệm hương vị của nó mà thôi.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngươi xem đi, Lương Nguyên Kính, đây mới là người chết ấy.”
“Nàng ăn được.”
Giữa đôi mày tuấn tú phong độ bỗng xuất hiện nỗi cố chấp không thích hợp với tính tình hắn, hắn mấp môi nói: “Chỉ cần ta lấy máu vẽ tranh thì nàng sẽ có thể sống lại.”
“À, thiếu chút nữa quên cái này.”
A Bảo cười: “Đúng ha, nói vậy là ta vẫn có thể sống lại, nhưng mà…”
Nàng chuyển đề tài, cụp mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay trong suốt, nụ cười dần trở nên ảm đạm.
“Ta vẫn là người đã chết thôi.”
Còn lại một quãng đường ngắn, hai người họ đều không nói thêm lời nào nữa.
A Bảo cưỡi ở trên lưng lừa, nhìn bóng dáng gầy guộc Lương Nguyên Kính đang dắt lừa đi trước, đáy lòng chợt nảy sinh nỗi niềm khổ sở.
Nàng nghĩ, nàng không nên khi dễ Lương Nguyên Kính, mặc kệ là trước đây hay hiện tại.
Lương Nguyên Kính ấy, hắn là cái người siêu siêu siêu tốt luôn.
Nếu bản thân không chết thì tốt rồi, nếu mình không chết đi, nhất định nàng sẽ……
Sẽ như nào nhỉ?
A Bảo chưa cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện con lừa đã dừng lại.
Nàng đang muốn hỏi Lương Nguyên Kính làm sao vậy, ngẩng đầu lại thấy có người đứng kế cửa nhà Lương gia, người nọ thân mặc tăng bào, đầu đội nón cói, lưng đeo hồ lô, yên lặng đứng dưới ánh trăng trong vắt, bên má phải còn có cái lúm đồng tiền sâu, khẽ mỉm cười nhìn Lương Nguyên Kính.
Đêm hè tĩnh lặng, không biết chó nhà nào đang sủa.
Hoà thượng đứng cách rất xa, cười vang nói: “Tiểu hữu Nguyên Kính, từ lần từ biệt ở phàn lâu đến nay, đã lâu không gặp, cậu khoẻ không?”
**
[Thơ Đường] Phùng tuyết túc Phù Dung sơn chủ nhân – Lưu Trường Khanh
Hoàng hôn núi trải xa mờ,
Ngôi nhà trời lạnh trống trơ nỗi nghèo.
Cửa xiêu chó sủa vọng veo,
Đêm đông tuyết lạnh người theo quay về.
(bản dịch của Thien Thanh, thivien net)
⎯ ⋆˚࿔ Hết quyển hai «Tuý hoa âm»
**
Tác giả có chuyện nói:
Các cơ quan thai nhi bảy tháng về cơ bản đã phát triển hoàn toàn, có mắt mũi hết rồi, nếu sinh vào lúc này đã tính thành sinh non, dù dựa vào trình độ tiên tiến thời giờ cũng còn rất nguy hiểm, dựa vào thời cổ đại thì, xác suất có thể một xác hai mạng.
Tôi tính viết còn năm tháng thôi, nhưng như vậy thì thời gian không khớp nhau, chỗ này chúng ta cứ đặt giải thiết các ngự y đã cố gắng hết sức đi, chứ nếu không chạy chữa được là chết rồi. (rớt nước mắt)editor cũm thía