Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chuyến này tôi xuôi về phía nam, vân du Cô Tô, đầu tiên là đến Thừa Thiên Tự ở Tô Châu, sau đó đi Tây Hồ Hàng Châu, bái yết chùa Linh Ẩn, Phi Lai Phong, phong cảnh Giang Nam quả nhiên khác biệt so với phía bắc, tiểu hữu Nguyên Kính nè, nơi này khác nhau ra sao nhất định tôi phải tỉ mỉ nói với cậu, đêm nay chúng ta lại thắp nến tâm sự suốt đêm…”

Giác Minh hoà thượng vừa vào phòng đã nói năng không ngừng nghỉ, y như muốn kể hết những gì y từng đi qua vậy.

Lương Nguyên Kính thắp sáng đèn dầu xong xoay người lựa lời nói: “Tiểu sư phụ, cái đó sau này chúng ta từ từ nói, tôi có chuyện…”

“À, phải phải phải,” Giác Minh chen lời chàng, “Tôi trở lại chùa thì có người nói tháng trước cậu tới tìm gặp tôi, cho nên tôi mới ‘vó ngựa lao nhanh’ lập tức đến nhà tìm cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Lương Nguyên Kính cùng A Bảo đưa mắt với nhau, nhìn hòa thượng nói: “Cậu có thấy cái gì khác trong phòng này không?”

Giác Minh há mồm: “Cái đèn, cái giường, bàn ghế, bình phong… Ủa, sao sau tấm bình phong còn có thêm cái giường nữa vậy? Tiểu hữu Nguyên Kính, chắc cậu đoán trước hôm nay tôi sẽ đến tá túc nhà cậu đúng không? Úi xời! Khách sáo quá đó! Tôi và cậu ngủ cùng sập là được rồi, cần gì phiền phức thế đâu!”

Hoà thượng mặt mày vui mừng.

Lương Nguyên Kính: “……”

A Bảo: “……”

Tầm mắt nàng hoài nghi quét qua quét lại trên mặt hai người họ, có thật sự chỉ là bạn bè hay không vậy? Nghe có vẻ không đơn giản lắm nha.

Lương Nguyên Kính đỡ trán nói: “Không phải mấy cái đó, là người, cậu có thấy ai không?”

Giác Minh nói: “Cậu.”

Lương Nguyên Kính: “Trừ tôi ra.”

Giác Minh chỉ vào mình: “Tôi.”

“………………”

“Y không thấy tôi.” A Bảo nói, “Thôi, đừng hỏi nữa.”

Lương Nguyên Kính nhìn nàng một cái, hít một hơi sâu, chỉ vào vị trí nàng đứng nói với Giác Minh: “Chỗ này có một quỷ hồn, cậu không thấy hả?”

Giác Minh hoà thượng hoảng sợ lùi về sau một bước, nói: “Ai đâu? Quỷ hồn của ai?”

A Bảo trừng mắt với Lương Nguyên Kính: “Đã trễ thế này, anh cần gì hù y?”

Lương Nguyên Kính rũ mắt nói: “Của Hoàng hậu.”

Nói xong, có lẽ nhớ tới Tiết Hoàng hậu quốc triều mới lập, lại bổ sung thêm: “Vị trước kia.”

Giác Minh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Sao cậu còn…”

Còn?

Còn gì thế?

A Bảo không hiểu gì, nhưng Giác Minh hoà thượng lại không nói tiếp, chỉ thở dài nhìn Lương Nguyên Kính, chân thành nói: “Hay vầy đi, chỗ tôi có hai cuốn kinh thư, cậu cầm lấy mỗi ngày chép ba lần, nhưng cần phải bình tâm tĩnh khí, buông bỏ những điều không nên có…”

“Cây bút cậu tặng tôi,” Lương Nguyên Kính đột nhiên hỏi, “Là từ nơi nào có được?”

A Bảo gấp muốn chết, thầm nghĩ anh đừng cắt ngang y nữa mà, nàng chỉ nghe được phần đầu, buông bỏ cái gì? Điều gì không nên có?

Giác Minh sửng sốt: “Hả? Cậu nói tới cây bút tôi đưa cho cậu lúc cùng nhau nhập kinh vào tháng chín năm ngoái á?”

Lương Nguyên Kính gật đầu: “Đúng vậy.”

Giác Minh gãi gãi cái đầu trọc, hết sức hoang mang nói: “Cây bút đó? Hình như là vị huyện thừa Hồ Châu tặng tôi, cậu biết nơi đó sản xuất bút tốt nhất mà, thông thường xưa nay cậu đâu yêu thích cái gì ngoài sưu tầm văn phòng tứ bảo, nên tôi mới mượn hoa dâng phật, lấy nó tặng cậu. Sao vậy, bút đó có vấn đề gì à?”

Lương Nguyên Kính nhìn về phía A Bảo.

A Bảo thở dài: “Nói cho y đi.”

Nửa canh giờ sau.

Giác Minh hoà thượng uống xong ngụm trà trong chén mới nói: “Cậu nói, cậu có thể thấy quỷ hồn của Hoàng hậu nương nương, nếu lấy máu nhỏ vào nghiên mực, sau đó vẽ bằng bút thần, hồn phách của Hoàng hậu nương nương sẽ nhập vào vật sống trong tranh, có thể cải tử hoàn sinh?”

Lương Nguyên Kính nghiêm trọng gật đầu: “Đúng vậy.”

A Bảo che mặt lại: “Lương Nguyên Kính, nghe như anh bị điên sao ấy.”

Không ngờ còn có người điên hơn cả Lương Nguyên Kính, đột nhiên Giác Minh hoà thượng đứng dậy, cúi người vái chào, chấp tay hành lễ, miệng niệm phật nói: “A di đà phật, tiểu tăng pháp hiệu Giác Minh, ở đây xin bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

“……”

A Bảo: “Tôi bên này.”

Lương Nguyên Kính nhắc nhở: “Nàng ở bên phải cậu.”

Giác Minh liền thay đổi phương hướng, vẫn cúi người bái lạy: “Tiểu tăng bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Cảm ơn nha, là tiền Hoàng Hậu, nếu không ngại cứ gọi tôi là A Bảo.”

A Bảo nhìn về phía Lương Nguyên Kính, ý tứ là thay tôi truyền đạt lại cho y đi.

Lương Nguyên Kính mím môi, nói: “Nàng kêu cậu gọi nàng là A Bảo.”

Quay lại đề tài cải tử hoàn sinh.

Lương Nguyên Kính hỏi Giác Minh: “Cậu thấy nguyên nhân do đâu? Cây bút cậu tặng tôi là bút thần thật à?”

Giác Minh lắc đầu, sắc mặt hơi suy sụp: “Nó chỉ là cây bút phổ thông bình thường không có gì đặc biệt cả!”

“Vậy sao……”

“Khoan nói này đã,” Giác Minh xen vào, “Tiểu hữu Nguyên Kính à, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện, cậu có từng thử dùng cây bút khác vẽ tranh để Hoàng… tiểu nương tử A Bảo sống lại chưa?”

“Thử rồi,” Lương Nguyên Kính nhíu mày, “Không được.”

“Từng nhỏ máu vào luôn sao?”

Lương Nguyên Kính ngẩn ra.

A Bảo âm thầm nói: “Không có.”

Từ sắc mặt của chàng Giác Minh cũng đã suy đoán ra đáp án, tay trái nắm lại đập vào lòng bàn tay một cái: “Cậu xem, chuyện này không phải rất rõ ràng sao, chuyện cải tử hoàn sinh không liên quan đến cây bút tôi tặng, mà là liên quan đến máu của cậu đó, dù cậu có vẽ bằng bút gì đi chăng nữa, chỉ cần nhỏ máu vào, linh hồn tiểu nương tử A Bảo sẽ sống lại, không tin cậu cứ thử xem.”

Lương Nguyên Kính ngây ngốc cả người.

A Bảo quay đầu nói với chàng: “Thử xem sao đi.”

Sau một nén nhang, toàn thân A Bảo lại nóng hổi, cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bản thân đang từ từ lùn xuống, tầm mắt nàng thấy dáng người của Lương Nguyên Kính và Giác Minh càng trở nên cao lớn dị thường, đồ vật bày biện trong phòng cũng vô cùng kỳ quái, hình như mấy món đó bị phóng to ra gấp mười lần lận.

Lạ quá, Lương Nguyên Kính vẽ nàng thành cái gì vậy?

A Bảo lắc lắc đầu, cử động tứ chi.

Miệng Giác Minh há to ra, ngạc nhiên không thôi chỉ vào nàng: “Quào! Chó kìa!”

A Bảo: “…………”

Chó?

Chó á??

Lương Nguyên Kính vẽ nàng biến thành một con chó???

A a a! Nực cười!! Nàng cắn chết chàng!!!

A Bảo phi thẳng qua, bám lên chân trái của Lương Nguyên Kính, ẳng ẳng một tiếng.

Lương Nguyên Kính cười bế chú chó nhỏ đen trắng lên, bắt lấy hai chân trước của nàng: “Đừng giận, thời gian có hạn chỉ có thể vẽ được như này thôi.”

Ẳng ẳng! Tôi mặc kệ anh!

Chân sau của A Bảo điên cuồng đạp loạn trong không khí, đáng tiếc chân quá ngắn, không thể đá tới cái bản mặt khó ưa của Lương Nguyên Kính.

Lương Nguyên Kính ôm nàng vào lòng ngực, một lần nữa cầm bút lên:

“Tôi vẽ bức khác cho em.”

“Vẽ cho đàng hoàng!” A Bảo tức giận nói, “Lại vẽ thành con chó con mèo nào khác đi, coi tôi có cắn chết anh không!”

Lương Nguyên Kính nâng môi cười nhạt, múa bút vẩy mực.

A Bảo hờn dỗi chốc lát cũng từ từ hết giận, ngửi thấy mùi hương bạch đàn dễ chịu từ trên cổ chàng sinh ra chút mê mang.

Ui cha, thơm quá vậy, trên người Lương Nguyên Kính thơm quá, lại ấm nữa, nàng tự động cọ qua cọ qua trong lòng ngực chàng, ủn tới ủn lui cho tới khi vạt áo chàng nhăn nhúm.

“Đừng quậy.”

Lương Nguyên Kính vừa vẽ vời vừa lấy tay chụp cái đầu cún của nàng lại.

Oa, xúc cảm chàng sờ đầu nàng sướng quá đi.

A Bảo nỗ lực dúi dúi vào bàn tay chàng, Lương Nguyên Kính liền thuận thế xoa xoa đầu nàng, còn dùng ngón tay vu.ốt ve dọc phần lưng cho nàng.

Giác minh: “………………”

Là y bị ảo giác sao?

Vì sao y cảm thấy ánh mắt chú chó này say đắm dữ vậy?

“Đúng là thế gian rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.” Hoà thượng khẽ cảm thán, “Tiểu hữu Nguyên Kính, không giấu gì cậu, lúc nãy nghe cậu nói gì mà hồn nhập tranh sống lại tôi chỉ dám tin ba phần, giờ lại tận mắt chứng kiến chó con trong tranh xuất ra ngoài phòng mới biết thiên hạ cũng có chuyện kỳ diệu như này!”

Lương Nguyên Kính ngừng bút trong tay, thở dài: “Ban đầu tôi cũng không dám tin mà.”

A Bảo chán chường dúi đầu vào tay chàng, sờ tiếp coi! Đừng có ngừng mà!

Lương Nguyên Kính lập tức trấn an vuốt vuốt lông nàng, tiếp tục vẽ tranh, qua hồi lâu sau mới vẽ xong.

“Vẽ xong rồi?” Giác Minh thò người lại nhìn, không khỏi oà lên, “Đây là…”

Là cái gì?

Sao hoà thượng này hay úp úp mở mở quá vậy?

A Bảo đang ăn vạ lim dim sắp ngủ trong lòng ngực của Lương Nguyên Kính, giờ cố chống mí mắt lên nhìn bức tranh, mắt chó tức khắc mở to.

Trên tranh…

Là nàng mà.

À đâu… Cũng không thể hoàn toàn nói là nàng, người trong tranh có mặt mũi dáng người tương tự nàng, nhưng lại có hơi không khớp lắm, so phong thái năm xưa của nàng thì có vẻ ngây thơ non nớt hơn, giống như…

A Bảo thời thiếu niên.

Kỳ lạ, khi đó Lương Nguyên Kính đã quen biết mình rồi à? Sao vẽ giống tới vậy được nhỉ?

A Bảo đang muốn tiến lên nhìn kỹ hơn thì Lương Nguyên Kính đã dùng con dao nhỏ trên bàn cắt nhát vào bàn tay mình, tay nắm thành quyền, từng giọt máu tươi rớt xuống, như giọt nhỏ xuống giữa mày mỹ nhân trong tranh, tạo thành hình xoáy nước, máu tươi nhanh chóng chảy vào đó, sau khi ánh đỏ hồng chợt loé, tính luôn cả mỹ nhân đang dạt dào ý cười dần dần biến mất.

Tuy lúc nãy đã xem qua một lần, Giác Minh vẫn phải trợn mắt há hốc mồm.

Thanh tao như nước mùa thu, quý phái từ trong xương cốt.

Mày cong như trăng non, mắt sáng như vì sao, môi đỏ thắm như son.

Lương Nguyên Kính không hổ danh là họa sư vẽ mỹ nhân giỏi nhất thế gian, không biết từ bao giờ, vị tuyệt sắc giai nhân đã xuất hiện, trên mặc chiếc áo lụa mỏng màu xanh ngọc nhạt, dưới mặc chiếc váy dài thướt tha màu đỏ sẫm điểm hoa trắng, cánh tay choàng áo lụa son, trang sức trên tóc lấp lánh, eo đeo ngọc bội, cổ tay trắng nõn đeo ba chiếc vòng bạc, ánh mắt buông lơi, yên lặng đứng giữa ánh nến.

“A Bảo.”

Ánh mắt Lương Nguyên Kính chuyên chú khẽ gọi tên nàng.

A Bảo cúi đầu lật tay mình lên xuống, hoảng hốt một hồi mới hoàn hồn trở lại

Nàng ngẩng đầu cười: “Xin lỗi nhiều, lâu rồi chưa làm người sống, lại y đúc như trước kia, tôi có chút… Không quen lắm. Chỉ là… Sao anh biết tôi có ba chiếc vòng bạc này vậy? Đó là vòng a ca làm cho tôi, sau này phải cầm cố, tôi muốn tìm lại cũng không được.”

Lương Nguyên Kính dời mắt: “Tôi vẽ đại thôi, cũng không biết em có.”

“Thật không?” A Bảo có hơi nghi ngờ, “Nhưng mà giống lắm, thực sự giống y như đúc.”

Kể cả hoa văn được khắc trên đó cũng giống nữa.

Giác Minh hoà thượng gượng cười vài tiếng, nói: “Phàm là nữ tử khuê các Đại Trần ai cũng thích mang trang sức bạc thôi, trưởng bối trong nhà cũng thường chế tạo bạc làm của hồi môn gả con gái, là chuyện bình thường có gì lạ đâu, ha ha, chả có gì lạ.”

Cũng phải, nhớ rõ năm xưa còn ở nhà Trương Ngu Thần, trên cổ tiểu nương tử nhà ông ấy cũng có một cái khóa như ý làm bằng bạc [1], nghe nói là đã đeo từ nhỏ cơ.

[1] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)

A Bảo cũng không nói gì nữa.

Lương Nguyên Kính quay đầu hỏi Giác Minh: “Cậu thấy vì sao lại như vậy?”

Giác Minh đứng lên, đi đi lại lại trong vòng vài bước, giữa mày nhíu chặt: “Lấy máu vẽ tranh hồn phách sống lại là chuyện thần kỳ, tôi chưa nghe nói bao giờ, cũng không hiểu được nguyên nhân, có lẽ phải chờ sau khi tôi về chùa, lật kinh thư ra đọc xong mới biết được, chẳng qua…”

“Chẳng qua gì?” Lương Nguyên Kính truy hỏi.

Giác Minh nhìn ngược về phía A Bảo, trên mặt chất chứa vẻ thương xót, nói a di đà phật: “Chẳng qua, thân xác của tiểu nương tử A Bảo đã tiêu tan mà hồn vẫn còn lưu lạc trên trần gian này, không vào được sáu cõi luân hồi , nếu vậy, chắc là sinh thời còn tâm nguyện chưa làm xong.”

A Bảo chợt ngẩn người.

Tâm nguyện… Chưa làm xong?

Bình Luận (0)
Comment