Đêm đã rất khuya, Lương Nguyên Kính muốn giữ Giác Minh ở lại ngủ một đêm, chờ ngày mai hẳn về chùa Tướng Quốc, không ngờ hòa thượng lại kiên trì muốn đi.
Cũng may hôm nay là Đoan Ngọ, lo lắng dân chúng ra ngoài thành đến Kim Minh Trì vui chơi về muộn, giờ đóng cửa thành sẽ chậm hơn ngày thường một chút.
Lương Nguyên Kính cầm chiếc đèn lồng sa [1], muốn tiễn Giác Minh đi một đoạn.
[1] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)
A Bảo thấy bọn họ hình như có lời muốn nói nên không đi theo, khi sống lại nàng không khác gì người bình thường, không cần lúc nào cũng nấn ná bên Lương Nguyên Kính trong phạm vi năm trượng.
Chàng đi rồi, A Bảo không biết nên làm gì, nhàm chán chống cằm ngồi trên nắp giếng trong viện, vừa ngắm trăng vừa chờ chàng về.
Ban đêm Dư lão đi tiểu, ra tới nơi thấy có thêm người con gái trong sân, còn tưởng mình tuổi già mắt mờ nên nhìn lầm.
Dùng sức xoa bên mắt, nhìn lại, là thật mà!
“Dư lão đừng kêu!”
A Bảo trước khi ông ấy chuẩn bị xé cổ họng kêu to đã chạy nhanh tới ngăn cản.
“Sao cô biết tên tôi…”
Dư lão càng thêm sợ hãi, vừa run rẩy vừa lùi bước, “Cô… Cô là ai? Đừng lại đây nha…”
A Bảo thầm nghĩ cái này là sao, lúc mình là quỷ thì ông ấy không sợ, ngược lại giờ biến thành người thì lại sợ tới vậy.
Bỗng nhiên trong đầu bừng tỉnh nói với Dư lão: “Ông đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi là vợ của công tử nhà ông, chàng kêu tôi gọi ông là Dư lão.”
“Cô nói dối, công tử nhà tôi chưa từng cưới vợ.” Dư lão nói.
“Chàng cưới rồi,” A Bảo nói dối không chớp mắt, “Chàng cưới ở quê, tôi mới từ dưới đó lên đây, không tin ông cứ hỏi chàng đi.”
“……”
Dư lão bán tín bán nghi nhìn về phía sương phòng của Lương Nguyên Kính.
“Chàng ra ngoài tiễn bằng hữu rồi,” A Bảo lập tức nói, “Là Giác Minh hoà thượng.”
Ban đêm Dư lão đi ngủ rất sớm nên không biết Giác Minh đã tới, chỉ thoáng nghe tiếng chó sủa, còn có tiếng nói chuyện cách vách, chắc công tử có khách ghé thăm. Hơn nữa công tử cùng tiểu sư phụ Giác Minh ở chùa Tướng Quốc có quen biết, ông biết chuyện đó.
Đến bây giờ Dư lão mới tin A Bảo được hơn phân nửa, chỉ là trong lòng còn chút thắc mắc: “Cô nói mình là phu nhân công tử cưới ở quê à?”
“Đúng vậy.” A Bảo không đỏ mặt gật đầu.
“Vậy sao lúc cô nói chuyện không nghe ra giọng ở Dương Châu vậy?”
“……”
A Bảo suýt chút đã lỡ lời hỏi “Anh ta là người Dương Châu?”, may kịp quay đầu là bờ, ngoài miệng biện minh: “Người Dương Châu nhất thiết phải nói giọng Dương Châu sao? Tôi thấy công tử nhà ông nói chuyện cũng đâu có giống đâu, chứng tỏ tôi nói tiếng phổ thông rất tốt. Còn nữa, ông muốn nghe giọng Dương Châu thì tôi nói một câu cho ông nghe là được rồi.”
Cái này quá đơn giản với A Bảo.
Nàng sinh sống trong thành Dương Châu hơn hai năm, nhóm nương tử ở Minh Thuý phường có rất nhiều người địa phương, mưa dầm thấm lâu, nàng nghe miết ấy mà, vì thế lập tức nói vài câu bằng tiếng Dương Châu cho Dư lão nghe.
Bản thân Dư lão cũng là người Dương Châu, chợt nghe giọng nói quê hương rót vào tai, gần gũi lạ thường, liền hoàn toàn tin tưởng vào A Bảo, nhân hậu cười nói: “Hoá ra là nương tử tới, vừa rồi lão nô thất lễ. Hôm nay nương tử đến lúc nào vậy, đi đường vất vả, đã ăn cơm canh gì chưa?”
Ông không nhắc tới thì đỡ, vừa nói tới chữ ‘cơm’, A Bảo lập tức thấy đói meo. Nàng giấu tiếng ‘ùng ục’ vang lên từ bụng, ngại ngùng cười cười với Dư lão.
“Trong nhà còn cơm ạ? Tôi ăn một ít vậy.”
Chỉ trong chốc lát, Dư lão đã nấu xong nồi bánh súp. [2]
[2] Hình ảnh minh hoạ (nguồn: Baidu)
A Bảo khuyên can mãi ông ấy mới chịu quay về phòng ngủ, nếu không nàng sợ sẽ giống như lần trước, ăn vài miếng đã biến lại thành linh hồn. Nếu để Dư lão thấy một người đang sống sờ sờ đột nhiên tiêu tan mất dạng, không phải sẽ dọa ông ấy ngất đi sao?
Sau khi A Bảo tiễn ông ấy đi, tự mình lấy cái chén riêng ngồi xổm dưới bếp, ăn sạch sành sanh cái nồi bánh súp đó.
Cũng không biết có phải lần này Lương Nguyên Kính nhỏ nhiều máu hơn lần trước không, đến khi ăn xong rồi A Bảo vẫn chưa trở về trạng thái linh hồn.
Nàng ăn hết nồi bánh súp no căng cả lên, phải lấy tay đỡ bụng bám tường đi về trong viện, chậm rãi tản bộ cho tiêu hoá bớt, không đếm đã đi được mấy vòng, Lương Nguyên Kính đã trở lại.
“Anh về rồi.”
A Bảo đỡ thắt lưng, đứng dưới cây táo nhìn chàng.
Lương Nguyên Kính cũng không vào ngay, chỉ không nói lời nào đứng ở ngạch cửa ngơ ngác nhìn nàng.
A Bảo thầm nghĩ gần đây vất vả lắm mới không hay ngây người nữa, sao giờ lại khôi phục dáng vẻ ngơ ngơ ngốc ngốc đó rồi, nàng đi tới trước mặt chàng.
“Sao vậy?”
Bỗng nhiên gió đêm thổi qua, có loạt mùi hương không đúng lắm bay vào chóp mũi, A Bảo cố khịt khịt cái mũi, cúi người ngửi ngửi: “Khoan đã, anh uống rượu hả?”
Lương Nguyên Kính đỏ mặt đẩy nàng ra, cất bước vào trong phòng ngủ.
“Uống một chút.”
A Bảo đi theo sau chàng hỏi: “Uống với ai? Không phải anh đi đưa tiễn đại hòa thượng à?”
Lương Nguyên Kính dừng bước hơi quay đầu nhìn nàng, tựa hồ say rồi, bước chân có hơi lảo đảo, gương mặt nhiễm chút đỏ ửng.
“Uống với cậu ấy.”
Hả?
Uống với cậu ấy? Uống với Giác Minh?
A Bảo trừng to đôi mắt: “Không phải y là hòa thượng sao?”
“Ừm, cậu ấy là hòa thượng ăn thịt uống rượu.”
Lương Nguyên Kính tiếp tục đi vào phòng, A Bảo nhìn thấy rất rõ, xác định chàng đã say thật rồi, dưới chân bước không hề theo trình tự, lúc bước lên bậc thang còn suýt nữa bị vấp ngã.
A Bảo chạy nhanh lại đỡ lấy chàng, nghiêng đầu cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Vậy y cũng đến hoa lâu hả?”
“……”
“Đến.” Lương Nguyên Kính khẽ nói.
Hiện tại tư duy của chàng có hơi trì trệ, trước khi nói luôn khựng lại suy tư một lát mới nói tiếp: “Cậu ấy nói, trước mặt Phật Tổ chúng sinh bình đẳng, dù là ca kỹ con hát cũng cần được Phật pháp phổ độ.”
“Hòa thượng này cũng khá thú vị, còn không phải là ba hoa hòa thượng hả? Dám ngụy biện như vậy nữa chứ, chùa Tướng Quốc sao còn chưa tiễn y ra ngoài vậy.”
A Bảo thầm nhớ lại lúc mình còn ở Minh Thuý phường sao chưa từng gặp vị khách nào thú vị như y nhỉ, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đại hòa thượng có cái đầu trọc lóc tay cầm đùi gà tay nâng chén rượu cà cưa đưa đẩy với các nương tử giảng “Khổ ải vô biên, quay đầu là bờ”, A Bảo thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Đang tự mình vui mừng khôn xiết, Lương Nguyên Kính thình lình xoay người nhìn nàng chằm chằm.
“Sao… Làm sao vậy?”
A Bảo bị chàng đăm đăm nhìn sinh ra vài phần khẩn trương, chủ yếu là do Lương Nguyên Kính say rượu, sắc mặt đỏ hồng, đôi mắt đen nhánh ướt át như có tầng hơi nước che phủ, thật sự là…
Quá quyến rũ mà!
A Bảo không khỏi nuốt nước miếng.
Ánh mắt Lương Nguyên Kính trong sáng, nói: “Tôi muốn tắm.”
A Bảo: “……”
Lương Nguyên Kính: “Mời em ra ngoài được không?”
A Bảo: “…………”
“Anh uống say hả?” A Bảo hỏi ngay.
Lương Nguyên Kính nghiêng đầu suy nghĩ lúc lâu sau mới gật gật đầu: “Hình như là vậy.”
“……”
“À ờ,” A Bảo mặt vô biểu cảm, giống như du côn ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành, “Nếu tôi không đi thì sao?”
Lương Nguyên Kính khẽ mở to hai mắt giống như không ngờ được câu trả lời này. Chàng nhăn mặt, vắt óc suy nghĩ thêm hồi lâu, cuối cùng nín giận nói: “Vậy tôi không tắm nữa.”
“……”
A Bảo quay đầu đi, nỗ lực đè ép khoé miệng muốn cười, cực khổ kiềm chế xong mới quay đầu chín chắn nói: “Vậy không tốt lắm, anh đi tắm thì hơn, tôi đi ra ngoài đây.”
Lúc đi tới cửa nàng bỗng xoay người lại cười, giơ tay lên thề: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lén qua khe cửa đâu.”
Lương Nguyên Kính gật gật đầu, vịn cửa nghiêm túc nói: “Được.”
A Bảo dùng hết sức bình sinh mới khắc chế được trận cười của mình. Chờ đến khi cửa phòng sau lưng khép lại, nàng đi vào trong đình viện, khom lưng ôm bụng xả tràng cười muốn nội thương.
Ha ha ha ha ha ha ha!
Ông trời ơi! Lương Nguyên Kính say rượu mắc cười tới vậy á!
Ha ha ha ha ha! Ai tới cứu nàng với!
A Bảo đỡ cây táo cười đến không chịu nổi, thở hổn hển, hoài nghi trên đời này chắc có người chết vì cười là thật.
Cứu mạng với! Ai đó tới cản nàng lại đi!!
Nàng lại nhớ tới dáng vẻ say mèm của Lương Nguyên Kính, vậy mà còn nhớ phải đi tắm, chờ lát nữa chàng sẽ không chết đuối trong thùng nước đâu ha?
Nhưng mà chính nàng đã đáp ứng tuyệt đối không nhìn lén chàng rồi, tưởng tượng thấy Lương Nguyên Kính vùng vẫy hai cánh tay trong thùng tắm hoảng loạn phá tướng la to “Cứu mạng”, A Bảo lại cười thêm một tràng nữa.
Vất vả lắm mới nhịn cười, nàng ngồi xuống dựa vào cây táo, hít thở sâu bình tâm trở lại.
Ôi, cười đến đau cả bụng.
Lương Nguyên Kính, cái người sao thú vị dữ vậy nè?
Đáng tiếc…
Trong đầu A Bảo đột nhiên hiện ra hai chữ đó, ngay cả nàng cũng thấy khó tin nổi.
Đáng tiếc? Đáng tiếc gì chứ?
“Đáng tiếc anh đã có người trong lòng.” Ở chỗ nào sâu trong đáy lòng trả lời hộ nàng.
Người trong lòng, người trong lòng……
A Bảo lẩm bẩm lặp lại ba chữ này, không rõ đáy lòng có cảm thụ gì, thật giống cảm giác ăn trúng quả mận cực chua, vị chua xót lan ra từ đầu lưỡi xuống tới tận tim.
Người trong lòng, người ở trong lòng Lương Nguyên Kính sẽ có dáng hình thế nào? Có xinh đẹp không?
A Bảo nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời.
Không đúng! Nàng có thể biết được người trong lòng Lương Nguyên Kính trông như thế nào mà!
Bức tranh đặt dưới đáy rương kia không phải đã vẽ rồi sao?
A Bảo ngó cửa phòng đóng chặt, bên trong lờ mờ chút ánh sáng nến, vậy là Lương Nguyên Kính chưa tắm gội xong.
Nàng lại nhìn về phía cửa thư phòng tối đen như mực, lập tức đứng dậy, vỗ vỗ bụi dưới mông phóng cái vèo tới thư phòng.
Bộ sưu tầm thư họa của Lương Nguyên Kính có rất nhiều, trong phòng để không ít mấy cái rương. Nhưng A Bảo còn nhớ rõ bức tranh vẽ người chàng thích đựng trong cái hòm gỗ mun, bốn gốc bọc bạc, tranh cuộn có dùng sợi chỉ đỏ buộc lại.
Nàng giơ đèn dầu, ánh mắt lia qua từng cái rương.
Gỗ mun nước sơn, bốn góc bọc bạc…
Từ từ…
Tìm thấy rồi!
A Bảo để đèn dầu sang một bên, hưng phấn quên chớp mắt kéo cái rương đó ra tới, tâm tình kích động lạ thường. Lúc đang chuẩn bị mở ra xem thì, khóe miệng tươi cười dần dần cụp xuống.
Chỉ thấy trên cái rương đó có treo một cái khoá vàng đồng óng ánh.
“…………………”
“Thật là quá đáng mà! Còn khóa nữa chứ, đây là phòng của ai?”
A Bảo nổi giận đùng đùng xông thẳng vào sương phòng, mặc kệ Lương Nguyên Kính có còn đang tắm hay không, bây giờ nàng đã về lại thành linh hồn, hai cánh cửa căn bản không ngăn được nàng đâu.
Khi nàng vọt vào, Lương Nguyên Kính đã tắm xong rồi, đang mặc bộ trung y trắng tuyết, đứng ở bên cạnh thùng nước tắm bay hơi lượn lờ. Hình như muốn dọn thùng đổ nước đã dùng ra nhưng vì sau khi say rượu chàng đã hết sức rồi, dọn không nổi, chỉ có thể cúi đầu phát ngốc nhìn mặt nước.
“……”
Cơn tức của A Bảo lập tức tan thành mây khói.
Thôi đi, ai đâu đi so đo với đứa ngốc.
“Đừng có ngây người đó nữa, để đó đi, sáng mai dọn dẹp lại sau.”
“Ồ.”
Lương Nguyên Kính ngơ ngác nhìn tới, sau đó đi vòng ra sau bình phong, nằm vào ổ chăn của mình, hai tay theo quy củ đặt lên bụng, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
A Bảo: “……”
Giỏi lắm, say thì say chứ vẫn biết mình nên ngủ chỗ nào ha.
A Bảo dở khóc dở cười đi tới bên cạnh chàng, ôm đầu gối ngồi xuống ngắm nghía chàng lúc ngủ.
Lương Nguyên Kính mới tắm ra đúng là sắc nước hương trời mà, da thịt như ngọc bốc chút hơi, lông mi ướt át, đôi môi hồng hồng, cần cổ dưới áo trung y trắng nõn, còn thấy xương quai thoắt ẩn thoắt hiện, vừa rồi nàng thật là…
Thiếu chút nữa không nhịn nổi!
Lương Nguyên Kính: “?”
Lúc Lương Nguyên Kính mơ màng ngủ nhận ra có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, đột ngột mở mắt ra, vừa ngạc nhiên vừa ngây thơ nhìn lại nàng, ánh mắt y như con thú nhỏ bị kinh động.
A Bảo: “……”
Đừng có nhìn, còn nhìn nữa nàng sẽ biến thành con sói máu huyết dâng trào đánh gục chàng ngay tại chỗ đó.
“Lương Nguyên Kính.” Nàng kêu chàng.
“Ừm?” Chàng nhắm mắt đáp lại, giọng nói bị tẩm rượu nghe khàn khàn, nghe khá có sức hút.
“Người trong lòng anh ấy, là ai vậy?” A Bảo dẫn dắt từng bước hỏi.
Lương Nguyên Kính ngơ ra, lông mi còn dính hơi nước run rẩy, thấp giọng nói: “Phải…”
A Bảo dựng thẳng lỗ tai cả lúc lâu mà chỉ nghe được mỗi chữ ‘Phải’, sau đó không còn nghe thêm gì khác nữa.
Nàng phải tiến lại gần, dán lỗ tai tới, xong chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ rất có quy luật của Lương Nguyên Kính.
“……”
Chàng cứ như vậy đã ngủ rồi!
A Bảo oán trách đạp cho chàng một cước, tự bay tới giường của mình.