Lúc nấu cơm tối, Lý Nhị Cẩu dẫn một đám con trai tìm tới, ghé vào hàng rào tre Lý gia, kêu gào A Bảo đem đồ trộm được giao ra đây.
A Bảo chống nạnh cười mắng: “Còn tưởng chó nhà ai sủa bậy, hoá ra là mi. Đúng là không biết xấu hổ, rốt cuộc ai mới là ăn trộm đây? Mấy người nhân lúc Lương Nguyên Kính ngất xỉu trộm tranh của anh ấy, giờ dám tìm ta đòi lại?!”
Lý Nhị Cẩu nổi giận: “Đó là của nhà tôi!”
“Mi á hả?” A Bảo khinh miệt nói, “Có bản lĩnh vẽ thử cho ta xem đi?”
“Chị⎯⎯”
Lý Nhị Cẩu tức giận chỉ vào nàng: “Có bản lĩnh thì mở cửa ra đây!”
“Ta mới không mở đâu, ta ngốc chắc?”
A Bảo trợn trắng mắt tức muốn chết.
Lý Nhị Cẩu tức giận xúi mấy đứa em nhặt cho nó cục đá, sau đó ném lên nóc nhà Lý gia đập vỡ mái ngói.
Trong nhà vốn đã rách sẵn. Bốn phía thông gió, bị chọi như vậy, Lý Hùng tính leo lên nóc nhà sửa lại, Lương Nguyên Kính đang hâm cơm trong bếp vội vã vung nồi xẻng chạy ra.
“Các vị! Đừng ném nữa!”
A Bảo thấy thế, bất thình lình quay người lẻn vào bếp, một lát sau, giơ con dao phay bóng lưỡng lao ra ngoài.
“! ! ! ! !”
Lương Nguyên Kính sợ cứng người, vội xông lên cản nàng lại: “A Bảo! Đừng bốc đồng!”
“Buông ra!”
A Bảo giơ dao phay, hai tròng mắt toát ra lửa tiếp tục đi ra đằng trước.
Lương Nguyên Kính sợ nàng đi chém người ta thật, hoảng tới độ đầu óc trống rỗng, quên luôn lễ nghi, hai tay ôm chặt lấy nàng, khẽ đọc tên giúp nàng bình tĩnh lại.
Y như mưa đá bắn tới, liên tục chọi trúng sống lưng của chàng. Chàng chắn cho tiểu cô nương trong lòng ngực rất chặt chẽ, đến mảnh góc áo của nàng không hề dính phải đá do Lý Nhị Cẩu ném.
Buổi tối Lý Hùng về nhà mắng cho A Bảo té tát, cũng vì nàng mà gáy của Lương Nguyên Kính bị đập cho sưng lên, sau lưng bị đá văng trúng cho bầm dập.
A Bảo thường hay tranh luận với anh không biết lần này vì sao có bị mắng cũng không hé răng, vùi đầu vọt vào phòng của Lương Nguyên Kính.
Lương Nguyên Kính đang cởi xiêm y trên người tính bôi thuốc lên vai, nghe vậy sợ tức mức vội mặc quần áo lại ngay ngắn. Chàng không cần quay đầu lại cũng biết là A Bảo, chỉ có nàng mới chưa từng gõ cửa khi vào phòng chàng.
A Bảo không nói lời nào, cởi xiêm y chàng ra, ấn mặt chàng trên giường đất.
“……”
Lương Nguyên Kính nóng đỏ tía khắp người như con tôm luộc, xấu hổ muốn đâm đầu tự vẫn.
“A Bảo……”
“Đừng nhúc nhích.”
A Bảo đè vai chàng xuống, lẳng lặng rũ mắt quan sát.
Thân thể của Lương Nguyên Kính như đúc từ ngọc thạch, nước da trắng nõn, da thịt mịn màng, vừa nhìn là biết được nuôi trong nhung lụa. Giờ phút này chàng thẹn thùng nên cả người ửng màu đỏ nhạt, phía sau lưng hiện lên một mảnh xanh tím.
Vành mắt A Bảo phiếm hồng, lấy rượu thuốc xoa vào lòng bàn tay cho nóng lên, ‘bốp’ một cái vỗ lên lưng chàng, khẽ mắng: “Đồ ngốc! Nếu không do anh, bọn Lý Nhị Cẩu đã sớm bị tôi chém chết rồi!”
Lòng bàn tay thiếu nữ nóng rực, lúc chạm vào da thịt tạo nên cảm giác run rẩy.
Lương Nguyên Kính cực kỳ không quen, khuôn mặt tuấn tú đỏ hơn nãy, đành cật lực thuyết phục bản thân đừng để ý tới là được.
Nghe A Bảo nói thế, chàng ghé vào gối cười cười: “Không phải chuyện gì cũng dùng đến bạo lực được.”
Chàng sinh ra ở vùng đất cẩm tú Giang Nam, lớn lên trong trâm anh chi tộc, từ nhỏ học đủ thứ thi thư lễ nghĩa, những người giao du toàn là có học thức lễ nghi. Chị em trong nhà dù có người kiêu căng quá giới hạn cũng chỉ thường lén cười đùa với nha đầu, gặp người lạ, nhất cử nhất động đều phải tuân theo khuôn phép khuê các.
Chàng là lần đầu tiên thấy tiểu nương tử như A Bảo. Lúc cười tiếng cười lớn, lúc khóc tiếng khóc cũng lớn, tức tối không thích ai thì chống nạnh mắng, mắng xong không màng thứ gì lấy dao chém người đó, còn dũng mãnh hơn cả Trương Phi trong sách hay nói.
“A Bảo,” Lương Nguyên Kính thở dài nói, “Sau này không có tôi và a ca em ở nhà, đừng như vậy nữa, nếu không sẽ bị người ta khi dễ, không ai bảo vệ em được.”
“Anh sẽ không ở đây sao?” A Bảo hỏi từ sau lưng chàng.
Lương Nguyên Kính không nói gì.
Luôn có một ngày nào đó, chàng cũng sẽ phải rời đi?
**
Qua vài ngày, Lương Nguyên Kính tự mình chứng minh cho A Bảo rằng, không phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết bằng vũ lực.
Người trong thôn Lý gia biết chàng có thể vẽ tranh, hơn nữa còn biết chữ nghĩa, liền xách con nhà mình lại đây, ấn đầu bọn nó xuống từng đợt dập đầu xin lỗi Lương Nguyên Kính. Nhận chàng làm tiên sinh, mời chàng dạy học tập viết cho.
Thôn Lý gia nghèo đến mức không mở được trường tư thục, từng người trong thôn bắt đại một người ra cũng không biết chữ. Trong thôn chỉ có Lý Hùng lúc nhỏ gia cảnh tốt một chút, lên trấn học vài ngày nên biết được một hai, không đến mức bị mù chữ.
Người trong thôn cũng không có tiền, mấy gia đình chỉ có thể ướp chút thịt khô cá khô, trứng gà đẻ qua làm quà nhập học.
Lương Nguyên Kính không hề ngờ tới đời này của mình trở thành tiên dạy học, dở khóc dở cười trả đồ đạc lại xong đồng ý việc này.
Trong thôn không có dư nhà để sung làm học đường, mọi người liền học dưới cây hoè lớn ngay cửa thôn.
Trước lập thu thời tiết nóng bức, vẫn nằm trong mùa nóng. Từ ngày Lương Nguyên Kính tới đất Thục cho tới nay, trời chưa từng đổ bất kỳ giọt mưa nào. Hồ sen bị phơi khô tới nơi, tiết trời bức bối vô cùng, duy chỉ mỗi cây hòe lớn biết tạo chút gió. Mỗi ngày sau cơm chiều có không ít dân thôn lại đây hóng mát.
Lương Nguyên Kính dạy học dưới bóng cây, không có giấy và bút mực, chàng cầm nhánh cây viết chữ trên mặt đất, từ ⟪Thiên địa nhân⟫ đơn giản nhất, sau đó tới ⟪Tam Tự Kinh⟫, ⟪Thiên Tự Văn⟫.
Gồm hơn hai mươi học sinh, nam nữ cỏ đủ, tuổi tác từ năm đến chưa đầy mười tuổi, đứa lớn tuổi nhất là A Bảo, nhưng đứa không nghe lời nhất cũng là nàng.
Nàng không kiên nhẫn ngồi nghe giảng như người khác, tâm trí đặt trên mây, sự tập trung không phải con chuồn chuồn bay ngang cũng là lén lấy nhánh cây chọc chỗ này chỗ kia lên Lương Nguyên Kính, thi thoảng muốn bắt con bọ rùa, lẻn bỏ vào cổ áo Lương Nguyên Kính.
“Tiên sinh ơi! A Bảo quăng sâu lên đầu người kìa!” Một nha đầu mũm mĩm có búi tóc cao cao giơ tay lên nói.
Đang đứng sau lưng Lương Nguyên Kính, A Bảo rón ra rón rén lập tức trừng mắt với cô bé.
Lương Nguyên Kính bất đắc dĩ lấy con sâu trên tóc xuống phóng sinh chỗ khác, sau đó đối diện với tiểu cô nương giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ kia: “A Bảo, ngồi xuống.”
“Nhàm chán!” A Bảo nổi giận đùng đùng ngồi xuống, “Chưa thấy anh vẽ tranh gì sất!”
Nhờ nàng nhắc tới, vốn trời nóng nực, chúng học sinh không tâm tình học nữa nhao nhao lên.
Bọn chúng cũng thích xem Lương Nguyên Kính vẽ tranh, chỉ vì chàng vẽ tranh rất thú vị, vừa vẽ sẽ vừa để mọi người đoán xem chàng vẽ cái gì, hứng thú hơn việc học rất nhiều.
Lương Nguyên Kính sợ nhất là ồn ào, hơn hai mươi học sinh mà ầm ĩ lên là có thể khiến anh điếc tai ngay, đành phải cầm nhánh cây vẽ vẽ tranh trên mặt đất.
Chúng học sinh như tổ ong vây quanh ngó xem, mồm năm miệng mười suy đoán.
“Cửa!”
“Cửa sổ!”
“Thớt gỗ!”
“Thớt cái đầu em á!” Lý Nhị Cẩu vỗ đầu đứa đó, “Tiên sinh sẽ vẽ thớt gỗ à? Nhìn kỹ lại đi!”
A Bảo chen vào vuốt cằm nói: “Này chắc vẽ thân cây đi?”
Khoé môi Lương Nguyên Kính hơi nhếch, tiếp tục vẽ.
Chẳng được bao lâu, có đứa lớn tiếng kêu: “Là cây thật!”
“Vẽ cây hoè này ạ?”
“Đúng đó! Bên cạnh còn có cái giếng nước kìa!”
Lương Nguyên Kính cười nhạt, một tay cầm nhánh cây một tay chắp sau lưng, tư thái bình thản, rồng bay phượng múa, chúng học sinh di chuyển theo bước chân của chàng, đôi mắt mở càng lúc càng to.
“Đây không phải tiên sinh sao?”
“Đây là em!
“Em nữa!”
“Tớ nữa!”
Tiếng hô mừng vui kêu lên hết đợt này tới đợt khác.
‘Bức hoạ cuộn tròn’ càng vẽ càng lớn, thì ra Lương Nguyên Kính vẽ cảnh những người ở đây vào. Bao gồm tán cây thật lớn, cây hoè xanh um thụ động, giếng cổ kế bên, trên giếng treo cái ròng rọc lấy nước, quần áo bay bay là chàng, còn lại là chúng học sinh ngồi phía dưới.
Chàng đã vẽ là hết sức tỉ mỉ y như thật. Ngay cả mỗi biểu cảm tư thế của mỗi học sinh đều giống, có bạn học ngủ gật dựa vào cây, có đứa há họng ngáp, có đứa ưỡn nửa người về trước, có đứa nghiêm túc nghe giảng, cũng có đứa mắt dại ra lạc vào cõi thần tiên.
Mọi người nhìn chính mình trong tranh đều hết sức vui vẻ, còn chỉ vào bạn học cười ha hả, trêu ghẹo lẫn nhau.
Chỉ là rất nhanh có đứa phát hiện không đúng.
“Ồ, tiên sinh sao không vẽ A Bảo ạ?”
Mọi người sôi nổi tiến lại nhìn kỹ, quả nhiên không có A Bảo trong hình.
Lý Nhị Cẩu ‘xuỳ’ nói: “Chị ta luôn bỡn cợt tiên sinh, lấy sâu hù người, tiên sinh mà vẽ chị ta mới là lạ đó.”
“Câm miệng!”
A Bảo ném cục bùn vào cậu, chúng học sinh sợ như chim vỡ tổ. Lý Nhị Cẩu giận tím mặt, chuẩn bị ăn miếng trả miếng ném lại thì thấy đôi mắt A Bảo đỏ lên, lập tức ngây ngẩn cứng người.
Kỳ quái, cậu nghĩ thầm, người đàn bà đanh đá A Bảo này, thế mà cũng sẽ đứng yên lén đỏ mắt? Nàng khóc lên không phải luôn kinh thiên động địa sao?
Lúc này có đứa la to: “Đây là gì ạ? Hình như là con chim? Ồ, nãy có chim bay tới à, sao tớ không thấy nhỉ?”
Mọi người vừa tản ra lại xúm vào nhìn, duy chỉ có A Bảo cúi đầu bất động đứng sang một bên.
Chợt nghe có đứa hô to gọi nhỏ nói: “Em biết rồi! A Bảo là con chim này ạ! Tiên sinh vẽ A Bảo thành chim! Mọi người xem! Chim bay quanh tiên sinh, trong miệng còn ngậm con sâu nữa!”
Lương Nguyên Kính nghe xong cười nói: “Tứ Nha đoán đúng rồi, thưởng em viên kẹo.”
Nói xong lấy viên mạch nha từ tay áo ra nhét vào lòng bàn tay của Tứ Nha.
Học sinh còn lại thấy kẹo, xôn xao vây quanh đòi có, rất mau đã cướp sạch sẽ kẹo chàng mang theo trên người, còn có đứa chưa ăn tìm đòi chàng, Lương Nguyên Kính chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay áo trống cho chúng xem.
“Hết rồi.”
Chúng học sinh không nghe theo, vây quanh đòi: “Còn muốn! Muốn nữa!”
Lương Nguyên Kính bị tầm đâu đó bảy tám đứa nhóc kéo nắm ống tay áo lẫn vạt áo, đau đầu nói: “Đã hết rồi, thật sự không còn.”
“Tiên sinh bất công! Chỉ cho kẹo Tứ Nha!”
“Phải đó!”
Trong tiếng ồn ào, chợt nghe tiếng hét to của A Bảo: “A a a a! Lương Nguyên Kính! Anh dám vẽ tôi thành con chim! Tôi đánh anh!”
Nàng xoắn tay áo xông tới, mọi người sợ quá vội vã giải tán, duy nhất Lương Nguyên Kính ngốc quên tránh đi, cứ như vậy bị A Bảo đụng té xuống đất.
Gáy chàng đập xuống, người bị quăng cho ngơ ra, may sao có lớp cỏ xốp đỡ nên không đau mấy, chỉ có hơi ngốc ngốc thất thần, tròng mắt đen nhánh phản chiếu lại bầu trời xanh chứa mây trắng.
A Bảo đụng ngã trên người chàng, ôm cái đầu va vào cằm chàng, nhíu mày rít một tiếng: “Sao anh không né vậy hả?”
Lương Nguyên Kính ngơ ra hồi lâu sau mới đáp: “Tôi quên.”
“……”
Hai người nhìn nhau không nói tiếng nào.
Tứ Nha chỉ vào bọn họ la to: “A! A Bảo lại đánh tiên sinh rồi!”
Chúng học sinh tản nhau ra chạy về nhà, miệng còn hô to: “A Bảo đánh tiên sinh nữa kìa!”
“Quay lại đây!”
A Bảo mặt đen như đáy nồi, vội chống lên ngực Lương Nguyên Kính đứng dậy, nhưng mấy đứa đó chạy nhanh quá, chốc lát đã biến mất tiêu.
Nàng hậm hực sờ sờ mũi nhìn về phía Lương Nguyên Kính, chột dạ nói: “Nếu a ca tôi hỏi, anh có thể nói là tự anh té ngã không?”
“……”
“Có thể,” Lương Nguyên Kính từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi bặm trên áo, bình tĩnh nói, “Nhưng về sau trên học đường, em phải nghe lời tôi.”
“…… Thành giao.” A Bảo nhịn nhục gật đầu.
“Không được bắt sâu hù tôi sợ.”
A Bảo bất giác muốn cười lại chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Lương Nguyên Kính, đành nhịn cười nói: “Được, còn nữa không?”
“Tạm thời nhiêu đó.”
Lương Nguyên Kính có hơi thất thần, xoa xoa ngực, không biết có phải vừa rồi bị A Bảo đụng vào không, hiện tại nơi đó đập nhanh không bình thường xíu nào.
Ngày này trôi qua, Lương Nguyên Kính cuối cùng nắm được cách trị A Bảo. Đó là không thể để nàng rảnh rỗi, phải tìm việc cho nàng làm.
Lương Nguyên Kính kêu nàng ngồi bên cạnh chàng, giúp chàng bắt học sinh nào không nghiêm túc nghe giảng. Quả nhiên nàng không hề nghịch ngợm, mà còn vô cùng có trách nhiệm quản người hộ chàng.
Dưới cây hòe, trong tiếng đọc sách lanh lảnh, thường hay nghe thấy tiếng mắng lảnh lót của nàng.
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận,……” [1]
[1] Bài 1 trong ⟪Tam Tự Kinh⟫.
“Lý Nhị Cẩu! Đừng ngủ! Mi tới đây để đọc sách hay là để ngủ!”
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, hàn lai tử vãng, thu thâu đông tàng……” [2]
[2] Bài 1 trong ⟪Thiên Tự Văn⟫.
“Lý Tứ Nha! Giao đồ ăn đây! Đừng có giấu! Chị thấy em chảy nước miếng rồi!”
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu……” [3]
[3] Quan thư 1 trong ⟪Kinh thi⟫.
Giọng bọn nhỏ oang oang, rung đùi đắc ý, Lương Nguyên Kính nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt lại mất tự chủ dời sang nhìn A Bảo.
Nàng đang ăn đồ ăn vặt cướp được của Tứ Nha, chàng bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm……” [4]
[4] Tử Khâm 1 trong ⟪Kinh thi⟫.
Cây hoè nở hoa rồi, nhuỵ hoa trắng vàng, um tùm rũ rượi, khi có gió thổi qua, cánh hoa phân tán rơi xuống đầy đầu vai.
Bọn nhỏ chỉ Lương Nguyên Kính hút mật hoa hoè, chất lỏng thấm vào đầu lưỡi ngòn ngọt thấm vào lòng.
“Đêm nay là đêm nao? Thuyền lênh đênh giữa dòng, Hôm này là hôm nao? Cùng thuyền với vương tử. Ngại ngùng không che giấu, Chàng không trách cứ chi. Tâm phiền mãi không dứt, Cũng vì tri vương tử. Non có cây, cây lại có cành, Tâm hân hoan chàng, chàng có hay?” [5]
[5] Việt nhân ca và bản dịch của Vệ Ca, thivien.net.
Sau giờ ngọ, tiếng ve kêu không ngớt. [6]
[6] Từ 11g đến 13g.
A Bảo ngủ rồi, đầu chầm chậm ngã xuống trên đùi của Lương Nguyên Kính, âm thanh đọc ⟪Việt Nhân Ca⟫ của Lương Nguyên Kính khựng lại, cúi đầu nhìn tiểu cô nương vô tri vô giác ngủ trên đùi mình, thở dài nhưng không đánh thức nàng, ngón tay dài khẽ giơ lên phất đóa hoa hè rơi trên má nàng xuống.
**
Tác giả có chuyện nói:
Lương Nguyên Kính: Phong ẻm làm lớp trưởng kỷ luật.