“A Bảo, đừng……”
Lương Nguyên Kính cố gắng ngửa ra sau tránh nụ hôn loạn nóng rực của A Bảo.
“Anh sợ gì chứ?”
A Bảo bám riết không tha dí vào, nắm lấy cổ áo chàng muốn hôn tiếp, nàng vừa hôn chưa được bao lâu đã bị đẩy ra.
Lương Nguyên Kính vội vã bỏ chạy sang hướng bên cạnh. Hai người một trốn một truy. Trong lúc truy đuổi vô tình dụng ngã bàn ăn dưới tàng cây, chén đũa ly đĩa bể đầy dưới đất. Vạt áo của Lương Nguyên Kính nhăn nhúm, hai má ửng hồng đỡ, dáng vẻ chật vật vịn vào cây táo liên tục thở d.ốc.
A Bảo vừa thẹn vừa giận, còn có cảm giác tủi thân khó nói, đôi mắt tức đỏ rống to với chàng: “Anh làm gì hả? Tôi là thú dữ ăn thịt chắc? Hay là anh không thích tôi?”
“Không phải,” Lương Nguyên Kính vội nói, “Thích em!”
“Sao anh không cho tôi hôn anh?”
“Chuyện này……” Khuôn mặt Lương Nguyên Kính đỏ bừng muốn nhỏ ra máu, “Loại chuyện này chỉ có phu thê mới làm với nhau.”
Ý gì đây?
Chàng còn muốn thủ thân như ngọc cho vợ tương lai?
A Bảo tức giận đến độ ngực sắp nổ tung, muốn nhào lên hung hăng cắn xé Lương Nguyên Kính vài nhát nhưng rồi kéo căng cổ họng khóc lớn một hồi.
Nước mắt dâng trào nơi hốc mắt, sắp tuôn ra thì lại nghe Lương Nguyên Kính hơi thở vững vàng nghiêm túc nhìn nàng, hỏi: “A Bảo, em có đồng ý gả cho tôi không?”
“! ! !”
“Anh……” A Bảo hít một hơi sâu, lòng ngực như có dòng nước chảy xiết, “Anh nói gì cơ? Tôi… Hình như tôi nghe lầm rồi.”
“Em không nghe lầm đâu.”
Lương Nguyên Kính đi lại nắm lấy bàn tay của nàng, dịu dàng nói: “A Bảo, chúng ta thành thân nhé.”
“……”
Đầu óc A Bảo hoàn toàn trống rỗng, nhất thời không nói nên lời, nghĩ thầm Lương Nguyên Kính nói thật à? Chàng điên rồi sao?
“Tôi là quỷ.”
Nàng chỉ có thể nghĩ đến câu này.
Ngón tay thon dài của Lương Nguyên Kính nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, không nói gì, ánh mắt lưu luyến hiền hoà, còn hơn cả ánh trăng dưới nước.
Dù chưa mở miệng, A Bảo cũng hiểu lời nói chàng ẩn sâu trong ánh mắt, không sao hết, chàng đang nói, tôi không quan tâm em là người hay quỷ, em vẫn là A Bảo của tôi.
Mũi A Bảo đột nhiên chua xót, nước mắt tuôn trào chảy xuống.
Lương Nguyên Kính vưỡn tay lau đi thay nàng, khẽ thở dài: “Không khóc.”
“Tôi……”
A Bảo rất hoảng loạn, vì chuyện Lương Nguyên Kính trịnh trọng bất ngờ vào giây phút này, ban đầu nàng chỉ muốn trải qua đêm xuân một lần với chàng.
Người này đã hơn 30 tuổi còn chưa thành hôn. Dựa vào dáng vẻ ngây ngô kia của chàng, chắc vẫn chưa được ăn mặn lần nào.
Hôm nay là sinh nhật của chàng. Nàng muốn thương chàng, mến chàng, cho chàng trải nghiệm chuyện vui sướng chưa từng thử suốt ba mươi năm nay. Giữa bọn họ có lẽ cũng chỉ có mỗi lần này.
Nhưng chàng lại muốn cưới nàng, còn nói năng nghiêm túc như vậy, chàng……
Chàng có biết nàng là quỷ không, chàng cưới quỷ làm phu nhân, là muốn minh hôn sao? Người ta mà biết chắc chắn sẽ cười chê chàng.
A Bảo gian nan nói: “Lương Nguyên Kính, anh…… Có phải anh cảm thấy loại chuyện này chỉ thành hôn rồi mới làm không? Thật ra… Không sao đâu. Người đời chú trọng nam nữ đại phòng, nương tử chưa xuất các không thể tự định chung thân với ngoại nam, đều là vì giữ gìn danh dự cho nữ tử, nhưng… Nhưng tôi là quỷ hồn thôi, tôi… Tôi không để bụng điều đó, trừ phi anh……”
Trừ phi chàng không thích nàng, trừ phi chàng không muốn làm chuyện này với nàng.
Dù nàng chưa nói xong nhưng Lương Nguyên Kính đã nghe hiểu. Chàng ôm trọn tay nàng lại, nhìn thật sâu vào trong mắt nàng.
“Tôi muốn, tôi rất muốn.”
A Bảo mặt không biến sắc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ta……”
“Nhưng tôi chỉ muốn làm chuyện này cùng nương tử của mình.” Lương Nguyên Kính rũ mắt cắt ngang lời nàng nói.
“……”
Ánh trăng lay động, bóng hình nghiêng nghiêng.
Hai người nhìn mặt lẫn nhau, không ai chịu nhún nhường, lâm vào tình thế giằng co.
A Bảo hết sức bất đắc dĩ, quái lạ Lương Nguyên Kính ôn hoà từ xưa đến nay lại có một mặt bướng bỉnh cố chấp tới vậy.
Nàng có hơi tức giận, giận chàng không chịu nghe nàng nói hết, khăng khăng muốn cưới nàng làm vợ. Cơn giận trong bụng trong lòng cà cựa qua lại cuối cùng hoá thành một mảnh nhu tình.
Lương Nguyên Kính, ôi, cái tên ngốc này, nàng nên làm gì chàng mới phải đây?
“Không có cát phục, không có khách khứa, không có song thân [1], cái gì cũng không thì thành thân thế nào?” Nàng nói.
[1] Cha mẹ, người lớn trong nhà.
Lương Nguyên Kính mỉm cười nhẹ với nàng, dường như đã sớm chuẩn bị.
Một canh giờ sau, toàn thân A Bảo mặc hôn phục đỏ thẫm xuất hiện trong thư phòng. Trên hôn phục thêu bách hợp, mẫu đơn, hải đường, trăm chim chầu phượng, gấm dệt uyên ương. Đầu còn đội mũ phượng hàm châu, chỉ là không có khăn voan chỉ vàng, A Bảo hoa phục trang trọng, dung mạo tuyệt thế, lẳng lặng đứng trong ánh nến khiến ai nấy nhìn thấy cũng sẽ tim đập thình thịch.
Rõ ràng là người được vẽ ra từ dưới ngòi bút chính mình, Lương Nguyên Kính lại ngắm nàng đến mất hồn, lẩm bẩm nói: “Em trưởng thành rồi, A Bảo……”
“Hửm?”
A Bảo không hiểu chàng đang nói gì, hỏi: “Anh thì sao? Mặc cái gì?”
Lương Nguyên Kính hoàn hồn, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình. Lễ phục đại hôn tất nhiên phải mặc màu đỏ, nhưng chàng không có áo đỏ.
A Bảo ngẫm nghĩ: “Vậy anh mặc triều phục đi.”
Quan bào cổ tròn tay áo đỏ ửng, là ấn tượng sâu sắc của nàng đối với Lương Nguyên Kính, cũng là ấn tượng ban đầu.
Lần đầu tiên thấy chàng, chàng đứng dưới tán cây đan quế ở ngự hoa uyển, là mặc bộ quan phục kia. Đứng đón gió làm ống tay áo phất nhẹ, như cây trúc đĩnh đạc dưới bậc thềm đình viện, từ tốn xoay người lại, người càng như lang gia mỹ ngọc.
Nhóm nha đầu phía sau thỏ thẻ vì phong thái này của chàng mà động tâm.
Đáy lòng nàng năm đó cũng thầm kinh diễm một phen, nhưng ngoài miệng vẫn khinh thường nói: “Có gì đẹp, cũng chỉ mới thấy có bóng dáng chưa thấy mặt, sao các ngươi biết là đẹp hơn Thám Hoa lang?”
Sau đó Tiết Hành đưa đĩa bánh quế hoa, nàng rong huyết đẻ non. Từ ngồi trên giường ngã xuống đất, đau đến tầm mắt mờ căm, mơ hồ thấy chàng hoảng sợ ném bút chạy tới chỗ nàng. Trên người cũng mặc bộ quan phục, màu sắc đỏ tươi như này, giống như màu máu chảy ra dưới thân nàng……
“Ổn không?”
Lương Nguyên Kính mở rộng hai tay để nàng kiểm tra. Chàng chưa mang khăn vấn đầu, tóc đen kết thành búi định hình bằng cây trâm bạch ngọc bình thường. Màu da trắng sáng được tôn bởi màu đỏ quan bào, thêm vẻ thần thái sáng láng.
A Bảo gật gù, trong đầu chợt hiện ra một câu ⎯⎯
Người kia như thế, ôi chao!
Đẹp thì đẹp thật, khác nào như hoa. [2]
[2] Trích Phần tứ nhu 2 và bản dịch của Tạ Quang Phát, thivien.net.
Năm đó nàng nhiều lần bị Ngự Sử lôi xuất thân ra nói, vì không bị cười nhạo nên cũng cố gắng khổ sở học tập.
Đó là một câu trong ⟪Kinh thi・Quốc phong⟫, Triệu Tòng giải thích cho nàng, câu lời này hình dung nam tử anh tuấn uy nghiêm. Bởi vì phía sau còn có câu ‘Nhưng so thì thật khác xa công hàng’ [2], ý tứ là không giống với con cháu nhà quý tộc vương công.
Bản thân Triệu Tòng là vương tôn công tử, A Bảo liền mượn cái này chế nhạo diện mạo xấu xí của hắn. Triệu Tòng lại mặt dày tuyên bố, trên đời này không có mỹ nam nào phong thái tuấn lãng như hắn.
Có. Giờ phút này A Bảo thầm nghĩ, Lương Nguyên Kính là nam tử xinh đẹp hiếm có khó tìm đó.
Mà vị mỹ nam này còn sắp trở thành trượng phu của nàng.
Lương Nguyên Kính nắm chặt tay nàng, hơi hơi cúi đầu, mặt mày mềm mại, nói năng ôn hoà: “Xin lỗi em, thành hôn vốn phải tam thư lục lễ [3] như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tôi cái gì cũng không thể cho em, chỉ có thể bái trời bái đất, thiệt thòi cho em rồi, A Bảo.”
[3]
Xoang mũi A Bảo cay xót nghiêng đầu nói: “Không có thiệt thòi.”
Thiệt thòi gì chứ? Nàng có thể gả cho người tốt nhất thế gian này, nàng rất vui vẻ là đằng khác, vui tới sắp khóc luôn đây này.
“Chỉ là, vẫn có ‘vấn danh’.”
Lương Nguyên Kính cười, buông tay nàng ra, chợt chắp tay thi lễ với nàng: “Tiểu nương tử này hữu lễ, tại hạ họ Lương, tên Hoằng, tự Nguyên Kính, người Dương Châu. Cha mẹ trong nhà đều qua đời, trên có ba vị tỷ tỷ đều đã gả đi. Tại hạ phụng sự cục vẽ tranh Hàn Lâm, là một hoạ sư. Từ trước tới nay vẫn chưa có hôn phối.”
“Hả?”
A Bảo há hốc mồm, có phải nàng cũng nói theo như chàng không?
“Tôi… Tôi,” Nàng lắp bắp, mặt đỏ bừng cả lên, cuối cùng khô khan nặn ra câu, “Tôi tên A Bảo.”
Lương Nguyên Kính cười, mắt đen như mực, ánh mắt càng thêm ấm áp.
“Tiểu nương tử A Bảo.”
A Bảo không hiểu sao bị chàng làm cho thấy khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng, căng da đầu nói tiếp: “Tôi là… người Thanh Thành Ích Châu, trong nhà… có một ca ca, tôi… Ờm, tôi biết đàn tỳ bà, còn… Tôi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
Nàng đếm ngón tay, năm ấy chết vừa mới 26, chết hơn ba năm, thế mà đã gần 30 tuổi rồi sao?
A Bảo sững sờ, cảm thấy hoang đường đời như là mơ, chợt lại nhớ tới câu cuối vừa rồi của Lương Nguyên Kính, sắc mặc bỗng dưng đông cứng.
Nàng từng lấy chồng.
“Tôi……” Nàng ngước mắt nhìn Lương Nguyên Kính, có chút khó khăn mở miệng.
Chàng sẽ ghét bỏ nàng phải không? Đây là lần gả thứ hai của nàng.
Lương Nguyên Kính nắm lấy đôi tay của nàng, ánh mắt ôn hoà: “Không sao hết, anh không để ý. A Bảo, ta cùng bái thiên địa nhé.”
A Bảo được bàn tay ấm áp của chàng kéo đi. Hình như đi vào trong viện, hai người đứng dưới cây táo. Dưới ánh trăng, cùng mặc bộ hồng y, mặt mày như tranh, giống đôi bích nhân. [4]
[4] Người đẹp như ngọc bích.
“Nhất bái thiên địa.” Lương Nguyên Kính nói.
Hai người chậm rãi cúi lạy trăng sáng trên trời.
“Nhị bái cao đường, cha mẹ của anh và em đều đã mất, huynh trưởng em ở tận Tuyền Châu xa xôi, ba vị tỷ tỷ của anh đã gả về phương nam, hay ta bái về phía nam nhé.”
A Bảo gật đầu.
Vì thế hai người nhìn về phía nam, uyển chuyển cúi lạy.
“Phu thê giao bái.”
Lương Nguyên Kính nhìn về phía A Bảo, A Bảo cũng nhìn về phía chàng. Trong mắt cả hai tràn ngập tình ý, trao đổi ánh mắt một lát sau đó đồng loạt mặt đối mặt cúi lạy nhau.
Nàng không thể tránh khỏi việc nhớ tới lần thành thân khác của mình.
Năm Hữu An thứ sáu, mùng tám tháng chín, hôn lễ chấn động toàn bộ thành Dương Châu. Bề ngoài long trọng hơn nhiều so với hôm nay, khách khứa đầy đường, tiếng trống vang dội, nghi thức phức tạp, còn bao la mênh mông mười dặm hồng trang. Người nọ ngẩng cao đầu cưỡi lên lưng con ngựa lớn, ngực mang hoa đỏ, trước mặt bá tánh nửa thành Dương Châu đến cưới nàng.
A Bảo đã từng cho rằng bản thân muốn được cưới hỏi đàng hoàng, nở mặt nở mày mà xuất giá. Cho đến hôm nay nàng mới hiểu được, hoá ra cái mình muốn là cưới đúng người. Một lang quân như ý cùng nàng một đời một thế một đôi.
“Từ nay về sau, em là vợ của anh.”
Lương Nguyên Kính ôm lấy nàng, trán kề trán với nàng nói.
“Nương tử.” Chàng mềm mại gọi nàng.
A Bảo đỏ mặt, cũng thấp giọng gọi: “Quan nhân.”
Cả hai ngây ngô cười với nhau, đều luyến tiếc rời mắt khỏi đối phương, đột nhiên A Bảo nói: “Tiếp theo, có phải nên động phòng rồi không?”
“……”
Mặt Lương Nguyên Kính còn đỏ hơn cả so với quan bào trên người mình.
A Bảo cười ha hả, với lấy cổ áo chàng, ấn chàng lên thân cây, cười nhẹ vào tai chàng: “Đêm xuân ngắn ngủi, Lương đại nhân, đôi ta đừng chậm trễ ngày tốt mà, nên vào thẳng vấn đề luôn nhé.”
**
Tác giả có chuyện nói:
Lương Nguyên Kính: Nương tử.
A Bảo (đỏ mặt): À ha!
Bà mối Đao (rải hoa): Chúc mừng cô dâu chú rể hoàn thành buổi lễ, đưa vào động phòng!
Chắc đã biết chương sau sẽ phát sinh cái gì rồi nhỉ […]