Cả hai từ bến tàu đi về nhà, A Bảo không sánh vai cùng Lương Nguyên Kính, thoáng chậm lại hơn chàng vài bước, thất thần nhìn theo bóng hình của chàng.
Thật ra nàng vẫn ghét sự biệt ly.
A Bảo thích náo nhiệt, thích dính người cho nên năm xưa khi Thôi nương tử gả xa đi Giang Hạ nàng đã khóc đến trời đất tối tăm, khi chia cách với a ca ở bến đò nàng cũng khóc đến đau khổ tột cùng. Trên thuyền còn không chịu ăn cái gì doạ Triệu Tòng không biết nên nào cho phải, sợ nàng xuống thuyền đòi về Dương Châu nên chỉ có thể vắt óc bày mưu tính kế dẫn nàng đi chơi khắp thành Đông Kinh, vơ vét đồ chơi thú vị cho nàng, hy vọng chốn kinh sư phồn hoa này có thể giữ nàng lại thay hắn.
Hôm nay tiễn a ca đi, đáy lòng nàng vẫn có hơi buồn bã nhưng chưa đến mức oà khóc.
Có lẽ nàng biết vừa nãy cũng không phải là vĩnh biệt, muộn nhất xuân năm sau nàng có thể gặp lại a ca rồi, thậm chí có thể nhìn thấy tẩu tẩu và cháu gái nhỏ ở Tuyền Châu, còn có……
Bởi vì có Lương Nguyên Kính ở cạnh nàng, nàng biết, mình không còn một mình nữa.
Nhìn bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của người nọ đằng trước, A Bảo mềm lòng đến rối tăm rối mù, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện mà mình đã rất muốn làm từ lâu ⎯⎯
Nàng chạy lấy đà vài bước đột nhiên phóng lên lưng của Lương Nguyên Kính.
“! ! !”
Trên lưng đột nhiên trĩu xuống làm Lương Nguyên Kính sợ muốn hồn phi phách tán, theo bảng năng tính hất món vật trên lưng xuống.
Chờ khi nghe thấy tiếng cười càn rỡ của A Bảo vang lên bên tai chàng mới biết ‘món vật’ đó là A Bảo, vì thế lập tức trở tay ôm chặt lấy.
Thân hình thanh niên cao thẳng như cây trúc, trên lưng còn có thêm thiếu niên tuấn tú cười tươi như hoa, trường hợp này hấp dẫn nhiều ánh mắt xôn xao từ người đi đường, ai nấy cũng mỉm cười nhìn bọn họ.
Có phụ nhân bán hoa mang giỏ hoa lại cười nói: “Ngày Trùng Dương, hai vị lang quân chọn hai bông hoa đeo nhé.”
A Bảo ghé vào trên lưng của Lương Nguyên Kính, chọn hai bông cúc vạn thọ, một bông cài bên tóc mai của mình, bông còn lại đính trên vạt áo Lương Nguyên Kính. Sau đó duỗi tay lấy túi tiền từ trong ngực chàng, xếp ra mười văn tiền đưa cho phụ nhân kia.
Phụ nhân cười nói ‘Đa tạ’ sau đó cầm giỏ hoa rời đi.
A Bảo nhét túi tiền lại còn mờ ám sờ soạ.ng mò mẫm ngực Lương Nguyên Kính một phen, xúc cảm tương đối ổn áp.
Nàng cảm nhận được toàn thân Lương Nguyên Kính cứng đờ, cười chọc đầu vai chàng: “Được rồi, để tôi xuống đi.”
“Không cần.” Lương Nguyên Kính nâng nàng lên một chút.
“Anh cõng nổi không?”
A Bảo ngạc nhiên nói, bây giờ nàng đâu phải linh hồn, thân thể gân cốt của thiếu niên 15-16 tuổi cũng đâu hề nhẹ.
“Cõng nổi.” Lương Nguyên Kính nói.
Nhưng chàng cõng chưa được bao xa A Bảo trên lưng biến trở lại thành quỷ hồn, cũng may cảnh tượng này không bị ai bắt gặp, bằng không đúng thật là gặp ma giữa ban ngày.
Trên lưng nhẹ đi, bước chân Lương Nguyên Kính dừng lại, sắc mặt hết ngơ rồi lại ảm đạm đi.
A Bảo trượt xuống kéo tay chàng lại nắm vào nhau, cười nói: “Nhìn xem, như này vẫn giống nhau mà.”
Lương Nguyên Kính cúi đầu nhìn tay của bọn họ nắm lấy nhau, cũng gật đầu cười theo.
Hai người tay trong tay đi về nhà, A Bảo tận lực dựa gần chàng, khiến chàng trông đỡ hành xử như người điên, hỏi: “Nè, Lương Nguyên Kính, hỏi anh cái này.”
Lương Nguyên Kính nhìn qua: “Em hỏi đi.”
“Đang nói chuyện thì đừng nhìn tôi.” A Bảo nhắc nhở.
Nàng đã phát hiện ra từ lâu, Lương Nguyên Kính có thói quen thích nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương trong lúc nói chuyện với nhau.
Như thế tất nhiên có vẻ quân tử lễ phép khiêm tốn, nhưng nếu chàng là người nhìn thấy quỷ hồn mà người khác không thấy, vậy ít nhiều gì vẫn có hơi dị thường.
“Khi nào đến sinh nhật anh?”
“Ngày mười tháng mười.”
Ngày lành nha, A Bảo thầm nghĩ, xong lại nhỏ giọng thầm thì: “Hy vọng còn kịp.”
“Kịp gì cơ?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Không gì,” A Bảo lắc đầu cười, “Anh đoán xem ngày mấy sinh nhật tôi nào?”
“Mười lăm tháng giêng.”
“!”
Đoán chuẩn vậy?!
A Bảo hoài nghi: “A ca tôi nói cho anh à?”
Lương Nguyên Kính cười cười không phủ nhận.
A Bảo nói: “Thật ra tôi cũng không biết sinh nhật mình là ngày mấy, chỉ vì mười lăm tháng giêng là tết Thượng Nguyên, tôi thích náo nhiệt nên nói với a ca muốn ngày đó là ngày sinh nhật của mình.”
Lương Nguyên Kính dừng lại xoay người nhìn nàng, ánh mắt chứa chan sự ấm áp.
A Bảo nhíu mày nhìn trái phải quanh đây: “Làm gì vậy? Anh không nên dừng lại, trông rất kỳ quái đó! Người khác sẽ nhìn anh như kẻ điên cho xem!”
“Sau này em muốn tổ chức sinh nhật vào ngày nào sẽ tổ chức ngay ngày đó.” Lương Nguyên Kính nói với nàng.
“Nếu tôi muốn ngày nào cũng là sinh nhật thì sao?” A Bảo hỏi ngay.
“Vậy thì làm mỗi ngày.” Lương Nguyên Kính trả lời không chút nghĩ ngợi.
“……”
A Bảo nghiêng đầu nhanh chóng quay lại nhìn chằm chằm vào mặt của Lương Nguyên Kính.
Hiện tại nàng rất muốn làm ít chuyện không ra thể thống gì giữa ban ngày, như hôn Lương Nguyên Kính chẳng hạn, nhưng nàng ngại Lương Nguyên Kính sẽ bị nàng doạ sợ.
Lần trước chỉ vì nàng phá tan tâm ý của chàng đã doạ chàng sợ tới mức nhảy sông hộ thành vào nửa đêm. Nếu hôm nay làm chuyện gì đó mất mặt ngoài đường với chàng, e là sẽ bị người người thành Đông Kinh chế giễu.
A Bảo nhịn hết lần này đến lần khác mới áp chế chút ngo ngoe rục rịch xuống nội tâm, cười nói: “Tôi vẫn thích mười lăm tháng giêng. Lương Nguyên Kính, qua tết Thượng Nguyên rồi chúng ta đi được không, tôi muốn đến phàn lâu xem đèn cùng anh, còn muốn đi Tuyên Đức lâu xem hội đèn lồng Ngao Sơn với cả đô vật nữ nữa!”
Lương Nguyên Kính rũ mắt nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu: “Được.”
**
Mạnh Đông tháng mười, dân gian gọi là ‘Tiết tháng mười’ vì nhiệt độ trở nên ấm lại giống như dịp đầu xuân.
Mùng một hôm nay triều đình sẽ ban gấm cho bách quan theo phẩm cấp, còn có tên là ‘Thụ y’, quan lại kinh thành cũng dân than sưởi ấm vào tháng này, bá tánh dân thường thích quây quần bên lò sưởi nướng thịt uống rượu, hâm rượu, được gọi là ‘noãn lô’ được các văn nhân xem là việc phong nhã.
Ngày mười là sinh nhật của Lương Nguyên Kính. Sau khi rời hoạ viện về nhà, chàng lập tức vào trong thư phòng.
Một lát sau ra ngoài có cầm mấy lượng bạc vụn đưa cho Dư lão, nói ông mua rượu đến nhà bạn uống đi, đêm nay không cần về.
Dư lão đi rồi, A Bảo lén lút dò đầu ra từ cửa thư phòng, hỏi: “Đi rồi? Sẽ không quay về chứ?”
Lương Nguyên Kính gật gật đầu, nói: “Sẽ không.”
Lúc này A Bảo mới đi ra từ thư phòng, đây là lần đầu tiên nàng biến thành người từ sau tết Trùng Dương, vẫn dùng vẻ ngoài vốn có của nàng.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đều cảm thấy tình ý thâm tâm nồng nàn mãnh liệt khó mà kiềm chế được.
A Bảo phát hiện ngón tay Lương Nguyên Kính vô thức co rút lại chút xíu, biết chàng muốn chạm vào nàng nhưng lại sợ quá đường đột liền chủ động tiến lên một bước, đôi tay vòng qua eo chàng, vùi sườn mặt ở trước ngực chàng.
Lương Nguyên Kính ôm nàng ngay lập tức.
Vừa ôm lấy cả hai đồng loạt cúi đầu than thở một tiếng, mặc dù mỗi ngày sớm chiều bên nhau, nhưng loại xúc cảm chân thật như da thịt chạm nhau vẫn không gì thay thế được.
“Thật ra tôi không cần ăn cơm.” A Bảo nói.
Nàng hay thèm ăn vào hiện tại cũng không muốn ăn gì cả, cảm thấy quá lãng phí thời gian, bởi vì lo lắng cho sức khoẻ của Lương Nguyên Kính nên nàng không cho chàng lấy máu. Hôm nay là sinh nhật của chàng mới phá lệ một lần. Giờ đây thời gian của nàng đổi bằng máu của Lương Nguyên Kính, cho nên mỗi một khắc đều không được lãng phí, chỉ muốn tận dụng tối đa thời gian để thân mật với chàng.
Lương Nguyên Kính cười nói: “Coi như ăn cùng tôi đi.”
“Cũng phải ha, hôm nay là thọ tinh của anh mà.” A Bảo nhón chân hôn lên má chàng một cái, “Sinh nhật vui vẻ, ngốc ạ.”
Lương Nguyên Kính lại đỏ mặt.
Trước khi đi Dư lão có chuẩn bị cơm canh đầy đủ, theo yêu cầu của Lương Nguyên Kính bày ra dưới cây táo trong viện.
Bởi vì là Tết Dương Xuân, nhiệt độ tối nay không quá lạnh, lúc ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy phía chân trời đầy sao.
Cả hai ăn cơm uống thêm chút rượu ấm, A Bảo không dám rót quá nhiều cho Lương Nguyên Kính, đêm nay nàng có kế hoạch lớn, phải đảm bảo chàng còn tỉnh táo mới được.
Sau khi ăn xong, A Bảo kêu Lương Nguyên Kính ngồi yên trong sân nhắm mắt lại chờ nàng vào phòng.
Bắt đầu vào đông, lá trên cây táo rụng sắp hết, chim khách ban đầu làm tổ trên đó không biết đã bay đi đâu, chỉ còn lại một cái tổ trống.
Lương Nguyên Kính ngồi dưới tàng cây, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt an tĩnh chờ đợi.
Mất đi thị giác, những giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn mười lần. Không quá một lát chàng đã nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn, khoé môi bất giác nhếch lên, chóp mũi tràn tới cổ hương nhàn nhạt, chắc là A Bảo đứng cách đó không xa.
“Có thể mở mắt rồi.” A Bảo nói.
Lương Nguyên Kính từ từ mở mắt, nhìn thấy một bộ váy đỏ như lửa, A Bảo ôm đàn tỳ bà, xinh đẹp đứng dứoi ánh trăng.
**
“Thế nào?”
A Bảo kéo kéo tà váy có hơi khẩn trương hỏi.
Đây là váy áo năm xưa sư phụ dạy đàn tặng cho, lúc nàng vẫn còn là tiểu cô nương, thường hay mặc bộ váy này cùng a ca ra đường đàn tỳ bà, ai cũng nói nàng mặc váy đỏ là đẹp nhất, nhưng nàng không dám chắc Lương Nguyên Kính có thích hay không.
Lương Nguyên Kính như thất thần nhìn nàng chằm chằm, qua thật lâu sau mới nói: “Rất đẹp.”
“Thật á?”
A Bảo không tin lắm bởi vì vừa rồi chàng im lặng khá lâu.
Lương Nguyên Kính khẽ mỉm cười nói: “Ta mến vẻ đẹp của nàng chừ, Lòng thổn thức khôn nguôi. Không người mai mối lương duyên chừ, Đành nhờ ánh mắt tỏ lời.” [1]
[1] Lạc thần phú – Tào Thực và bản dịch của Như Quy, thivien.net.
Có ý gì? Nàng nghe không hiểu, miễn nói nàng đẹp là được rồi.
A Bảo thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, còn sợ anh không thích đấy, không uổng công tôi nhờ a ca ngàn dặm xa xôi gửi về.”
Lương Nguyên Kính hỏi: “Đây là đồ lần trước Lý Hùng nhờ người đưa sang?”
Chàng biết Lý Hùng gửi đồ cho A Bảo nhưng không rõ bên trong là món gì do A Bảo không cho xem, thì ra là bộ áo váy và tỳ bà.
A Bảo nói: “Đúng đó, lúc còn ở cố hương tôi thường mặc như này lên trấn cùng a ca, anh ấy đánh trang sức bạc bên đường, còn tôi ngồi giữa đường đàn tỳ bà. Tôi cái gì cũng không biết, chỉ có tỳ bà mới đàn hơi tốt chút, vẫn muốn đàn cho anh nghe, coi như là quà sinh nhật tặng anh đi. Ờm…… Ngẫm lại xem, đàn khúc nào hay hay cho anh nghe đây?”
A Bảo suy tư một hồi, cuối cùng quyết định: “Hôm nay là sinh nhật anh, vậy đàn một khúc ⟪khánh sinh từ⟫ cho anh nhé.”
Nói xong, nàng ôm tỳ bà ngồi xuống, bàn tay trắng nõn vung lên, âm thanh dây đàn trong trẻo loé lên.
Từ sáu năm Hữu An lên kinh cùng Triệu Tòng cộng ba năm nàng mất thì đã gần mười năm A Bảo không đàn tỳ bà, chỉ cảm thấy có hơi là lạ chút chút.
Hơn nữa đây không phải cây tỳ bà quen dùng năm xưa, tỳ bà sư phụ tặng coi như rơi rớt trên đường chạy nạn rồi.
Còn cây tỳ bà dùng ở Dương Châu thật ra cũng được nàng mang theo đến Đông Kinh, nhưng sau đó thân phận ca nữ của nàng liên tục bị công kích, Triệu Tòng vì không muốn họ nói sự thật nên đã dẹp luôn đàn tỳ bà đó.
Bây giờ nghĩ lại, chắc đã bị giấu đâu đó sâu trong cung đã bị mối mọt ăn sạch hết rồi.
Ban đầu nàng nhờ a ca thử tìm cây đàn tỳ bà rơi giữa đường kia, chỉ tiếc thời gian trôi qua đã lâu nên không có khả năng tìm lại được.
A ca liền bỏ ra số tiền lớn mời người về làm lại cái khác cho nàng. Làm từ gỗ tử đàn, đầu đàn đúc bằng ngọc Côn Sơn, điêu khắc thành hình hoa mẫu đơn, dây đàn tơ tằm, bên trên còn khảm ngọc trai, đồi mồi và hổ phách, hết sức quý giá sang trọng khiến A Bảo biết được quả thật mấy năm nay a ca đã kiếm được không ít gia sản.
Nhạc cụ có linh cảm nối với người đàn tấu, lần đầu sử dụng thấy chưa quen, A Bảo còn đàn sai mấy âm trong khúc đầu.
Nàng cảm thấy hẳn là Lương Nguyên Kính nghe ra được. Bởi vì nàng trông thấy lông mày chàng hơi nhíu lại, khoé miệng còn có ý cười bỡn cợt.
A Bảo trừng mắt liếc chàng một cái, cũng may tay nghề thuần thục, nàng như rơi vào cảnh đẹp, càng lúc đàn càng thuận buồm xuôi gió.
Tấu xong một khúc, nàng nhướng mày đắc ý: “Như nào?”
Lương Nguyên Kính thẳng thắn nói: “Như nghe được nhạc tiên giúp lỗ tai thanh thản, sáng suốt vậy.”
Xương cốt A Bảo chưa tới bốn lạng, nghe được khen như vậy càng thấy đắc ý, cả người bồng bềnh tựa như muốn bay lên trời.
“Đương nhiên, anh có biết năm đó muốn mời tôi lên sân khấu đàn một khúc tỳ bà phải trả giá bao nhiêu không? Hôm nay đàn cho tôi nghe mà không thu tiền, anh hời to lắm đó.”
“Phải,” Lương Nguyên Kính cười, “Rất vinh dự.”
A Bảo mặt mũi hớn hở: “Tiểu nương tử tôi đây có hứng sẽ đàn thêm một khúc nữa cho anh nghe, nói đi, muốn nghe gì nào?”
Lương Nguyên Kính ngẫm nghĩ, thấp giọng hỏi: “Nhất tiễn mai của Tưởng Tiệp, được không?”
A Bảo cười một tiếng, nói: “Anh rất biết chọn nha, chọn đúng khúc nhạc sở trường của tôi.”
Nàng dựng đứng tỳ bà, tiện tay gảy vài cái, cất tiếng hát: “Một phiến xuân sầu cậy rượu xuôi. Giữa ngạn thuyền trôi, lầu trước cờ vời.”
“Đò Thu nẻo Thái dặm đưa rồi. Mưa đổ vài thôi, Gió hắt vài hồi.”
“Đâu buổi về mang áo khách phơi. Còn nghịch sênh chơi, Lò chẳng hương phôi.”
“Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, Đào vội hồng rồi⎯⎯”
“Chuối chóng xanh rồi.” Lương Nguyên Kính khẽ hát cùng nàng. [2]
[2] Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang – Tưởng Tiệp và bản dịch của Se Sẻ, thivien.net.
“Anh cũng biết hát?” A Bảo dừng gảy dây đàn, ngạc nhiên hỏi.
“Năm xưa từng học qua.”
Lương Nguyên Kính hơi hơi cười, chỉ là cái cười kia trông thế nào cũng thấy có chút lơ đãng.
A Bảo buông tỳ bà xuống, bỗng đứng dậy đi đến trước người chàng, nói: “Thật ra, quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho anh không phải cái này.”
Lương Nguyên Kính ngước mắt nhìn nàng.
“Mà là cái này.”
A Bảo nắm lấy cổ áo chàng, cúi người xuống hôn lên môi chàng.