Sự lo lắng của A Bảo chẳng may biến thành hiện thực.
Vốn dĩ sức khoẻ của Lương Nguyên Kính không tốt, ngâm trong nước sông cuối thu lạnh băng, quả thật đã bị nhiễm phong hàn, màn đêm buông xuống trở nên sốt cao, ngày thứ hai liên tục ho khan, còn nôn ra máu mấy lần.
Mùa thu đông hàng năm là lúc thời tiết chuyển lạnh, cũng là mùa bệnh phổi tái phát rơi vào thời khắc gian nan nhất của chàng, cũng may Dư lão chăm sóc chàng đã có kinh nghiệm ứng phó, dựa theo phương thuốc lần trước đến Hội dân Thục dược cục để mua về sắc cho chàng uống.
Phương thuốc này là năm xưa Giác Minh hoà thượng đặc biệt viết cho chàng, có hiệu quả thần kỳ, quả nhiên uống xong một cữ thuốc đã ngừng sốt cao lẫn ho ra máu.
Thời điểm chàng phát bệnh, A Bảo chỉ có thể lo lắng suông ở một bên nhìn, nàng không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì, đôi khi Lương Nguyên Kính còn muốn an ủi ngược lại nàng.
“Không sao đâu, tôi bị bệnh này rất nhiều năm rồi, chỉ là lúc chuyển mùa chưa thích ứng kịp thôi.”
“Câm miệng!” A Bảo căm giận nói.
Nàng biết sinh bệnh là loại cảm thụ như thế nào, một năm trước khi chết, nàng nằm triền miên trên giường bệnh để vượt qua.
Loại thân thể kiệt quệ đến mức không thể điều khiển được, A Bảo nhớ rất rõ rệt, nàng không thể ra ngoài, không thể hóng gió, muốn ngắm hoa lê trong viện cũng không được, suốt ngày phải uống mấy thang thuốc đắng nghét đó.
Ngày ấy nàng chọn tự vẫn kết thúc, ngoại trừ lời nói của Tiết Hành khiến nàng cảm thấy cuộc đời mình tựa như trò cười. Vốn đã hết luyến tiếc thế gian ra, còn có nguyên nhân khác, đó là thân thể nàng bị tàn phá đủ rồi, nếu muốn nàng phải sống lay lắt qua ngày, ra cửa ngắm hoa còn không làm nổi nữa thì nàng tình nguyện chết đi.
Bệnh tật là một cực hình chẳng thể nghi ngờ thêm.
Nhưng vì sao Lương Nguyên Kính phải chịu đựng sự tra tấn này?
Chàng thiện lành ngay cả con kiến còn không nỡ giẫm lên như vậy, lần đầu tiên A Bảo nổi lên sự oán trách đối với ông trời.
Đêm khuya, nàng không về giường mình mà ôm đầu gối ngồi kế chỗ ngủ của Lương Nguyên Kính, thức trắng đêm canh chừng chàng.
Khi Lương Nguyên Kính thiu thiu mơ màng, miệng sẽ nói vài lời mê sảng, A Bảo cúi người xuống đưa lỗ tai lại gần, nghe thấy chàng lẩm bẩm mấy lời linh tinh như ‘A Bảo, tôi không đi’.
A Bảo dụi dụi đôi mắt chua xót, nằm xuống bên cạnh cách lớp chăn bông dày ôm lấy chàng, hôn lên mặt chàng, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, anh không đi, tôi cũng không đi. Ngốc ạ, mau khoẻ lại đi.”
Hôm sau tỉnh lại, Lương Nguyên Kính phát hiện nàng nằm bên mình, sợ tới độ trợn to hai mắt, lập tức ngồi thẳng dậy.
A Bảo làm quỷ hồn không ngủ được, chỉ hơi chợp mắt tí, nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra: “Hạ sốt rồi?”
Nàng ngồi dậy, đo thử độ ấm trên trán của Lương Nguyên Kính, chờ tay đặt lên mới phản ứng kịp, mình không cảm nhận được mới đành ngượng ngùng thu tay: “Thôi, chờ Dư lão lại đây đi, để ông ấy thử cho anh.”
Lương Nguyên Kính còn đang trong cơn khiếp sợ: “Em……”
“Tôi làm sao?” A Bảo buồn cười nói, “Nằm cạnh anh cả đêm rồi giờ anh mới phản ứng, muộn nhỉ?”
“Tôi……” Lương Nguyên Kính mặt đỏ tai hồng, không biết nên đặt ánh mắt ở đâu. “Tôi không biết……”
“Ừm, tôi biết, là tôi cố ý đó, nhờ vào Lương công tử đây chịu trách nhiệm với tôi rồi.”
A Bảo cười nhạt, bỗng nhiên tâm vừa động đã tiến lại gần nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má chàng.
Lông mi Lương Nguyên Kính run lên, giống như bị hết hồn, có chút giật mình lùi về sau ngơ ngác nhìn nàng, hai bên má nhuộm mảng màu đỏ thẫm lan rộng xuống tới tận cổ.
“……”
Cũng không nên trêu chọc vậy hoài được, cứ cái đà này biết tới khi nào mới hạ sốt đây?
A Bảo bịt mũi, nghiêng đầu rầu rĩ nở nụ cười.
Cũng may có phương thuốc của Giác Minh hoà thượng, cơn sốt cao cũng hạ, nhưng bệnh đến như sóng cuốn bệnh đi như nước chảy, căn bệnh này của Lương Nguyên Kính ước chừng bị hơn nửa tháng, cho đến ngày chín tháng chín mới bắt đầu có chuyển biến tốt.
Trong lúc phát bệnh, Triệu Tòng có phái ngự dược cục đưa dược liệu sang liên miên, còn cố ý phái nội thị Phùng Ích Toàn thay hắn tới thăm hỏi, dặn dò Lương Nguyên Kính an tâm dưỡng bệnh. Chuyện hắn sai sử cũng chưa gấp, đợi sang năm báo cáo kết quả sau cũng được.
Sau khi tuyên khẩu dụ xong, tiếp theo là vật ngự ban, lăng la tơ lụa, đồ cổ quý hiếm, văn phòng tứ bảo, bày đầy tiểu viện của Lương gia.
Quan gia tín sủng một hoạ sư Hàn lâm như thế, việc này không khỏi khiến quan viên trong triều chẳng hiểu ra sao.
Tranh của Lương Nguyên Kính lại được theo đuổi, chỉ là bên ngoài có rất ít tác phẩm của chàng, thông thường đều là tác phẩm tặng cho bạn bè, một số ít bị đầu cơ trục lợi có ý lảng sang những bức tranh mấy nhà nghèo từng nhờ chàng vẽ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có không ít người bởi vì một bức hoạ thôi mà giá trị con người tăng cao, nghênh đón giàu sang ngập trời.
Nhưng bất luận ngoài thị trường có xôn xao ồn ào ra sao đi chăng nữa, Lương gia vẫn an tĩnh như thường, có khẩu dụ quan gia lệnh Lương Nguyên Kính an tâm dưỡng bệnh, không ai dám tới cửa xin vẽ tranh.
Giác Minh hoà thượng từng tới một lần, để nói lời tạm biệt.
Lần trước y nói, sau khi A Bảo chết hồn phách còn vương vấn dương gian chưa tan, có lẽ sinh thời có tâm nguyện chưa hết duyên nợ, nhưng tâm nguyện của A Bảo trước khi chết là muốn gặp mặt ca ca Lý Hùng lần cuối. Giờ đã gặp rồi, nàng vẫn còn nấn ná bên cạnh Lương Nguyên Kính, xem ra nàng không thể đầu thai chuyển thế chứ không liên quan gì đến tâm nguyện.
Giác Minh trăm lần nghĩ không ra, quyết định đi chùa Bảo Bắc Địa bái phỏng một cao tăng đắc đạo, thỉnh giáo cách thức hóa giải.
Lúc đó, do Hậu Tấn Cao Tổ Thạch Kính Đường nhận Liêu đế làm cha, đã chắp tay dâng mười sáu châu U Vân nhường lại cho Khiết Đan, từ đó vùng đất phía bắc Hoàng Hà hoàn toàn rơi vào tay ngoại tộc.
Cho đến khi Thái Tông thân chính, phái hai mươi vạn đại quân phân thành ba đường phạt liêu, một đường như thế chẻ tre, thu phục không ít vùng đã mất. Nhưng vì trận Cao Lương Hà chỉ huy chưa thỏa đáng, đùi Thái Tông trúng mũi tên, bắt buộc phải hồi linh, trận bắc phạt kết thúc vội vã.
Sau trận chiến này, cho đến cuối đời Thái Tông, vẫn chưa lấy lại được vùng U Vân đã mất.
Sau này Triệu Tòng lên ngôi, chính sách đối ngoại của triều đình chính thức đổi công thành thủ. Đại Trần cùng Đại Liêu phía bắc, tộc Đảng Hạng phía tây cùng tồn tại, ba phương không quấy nhiễu lẫn nhau, sống chung hoà bình.
Nhưng cho dù biên cảnh không chiến sự hay không, phương bắc vẫn là lãnh thổ của địch. Giác Minh hoà thượng thế mà dám liều mình vì nàng, không thể không nói, nội tâm A Bảo vẫn có chút cảm động.
Chỉ là nàng cũng từng nghĩ, hay là cứ sống tiếp vậy đi. Nàng không quan tâm có đầu thai chuyển thế được hay không, huống hồ hiện tại biết được tấm lòng Lương Nguyên Kính đối với mình, nàng càng không thể rời xa chàng. Nhưng khi đưa Giác Minh hoà thượng lên đường, nàng vẫn không nói mấy lời đó ra.
Bởi vì nàng chưa rõ Lương Nguyên Kính nghĩ như thế nào, có lẽ chàng cũng ngóng trông mình đi đầu thai đi?
A Bảo không chắc lắm.
**
Cuối thu xác xơ tiêu điều là mùa biệt ly, mùng chính tháng chính là ngày tết Trùng Dương, a ca Lý Hùng cũng phải rời Đông Kinh quay về Tuyền Châu.
A Bảo cùng Lương Nguyên Kính đưa anh ra bến đò lên thuyền, liễu rũ rượi, Lương Nguyên Kính nghiêng đầu hỏi A Bảo muốn biến thành người không, A Bảo lắc đầu từ chối.
“Thôi đi, bệnh của anh vừa mới khỏi chưa bao lâu, lấy máu sẽ ảnh hưởng sức khoẻ.”
“Đã khoẻ rồi, không sao đâu.” Lương Nguyên Kính nói.
“Vậy ở đây cũng không phải chỗ cho anh vẽ nha.”
Tết Trùng Dương, số cư dân thành Đông Kinh ra vùng ngoại ô tăng cao, muốn uống rượu thù du, ngắm cúc, ăn bánh Trùng Dương.
Kinh sư ở các Đại Phật Tự muốn chuẩn bị pháp hội long trọng, các ngư dân nông thôn vớt cá lại đây buôn bán. Người ở bến đò hết đến rồi đi, bận rộn náo nhiệt, đúng thật không có chỗ cho chàng vẽ tranh.
Không ngờ A Bảo vừa nói xong, Lương Nguyên Kính đã lấy một cuốn tranh ra từ trong tay áo. Bức hoạ cuộn tròn dùng vải bố chế thành, phác thảo bằng bút than, không quá lớn thích hợp cầm trong tay tuỳ lúc thưởng thức.
A Bảo: “……”
Hoá ra chuẩn bị đầy đủ xong hết rồi.
Nàng nhìn a ca đang chỉ huy tôi tớ khuân vác hành lý cách đó không xa, gật đầu nói: “Chảy ít máu chút.”
Hai người tìm một góc không người, A Bảo tự mình nhìn chằm chằm cánh tay của Lương Nguyên Kính, máu tươi vừa mới chảy ra chút nàng liền nói đủ rồi đủ rồi.
Hiện giờ tâm tính nàng đã sinh ra biến hoá rất lớn khác so với trước. Lúc mới biết mình có thể dựa vào việc Lương Nguyên Kính dùng máu vẽ tranh cải tử hoàn sinh, nàng luôn muốn chàng đổ nguyên chậu máu mỗi ngày, bởi vì dùng càng nhiều máu thời gian sống lại của nàng sẽ càng lâu hơn.
Nhưng mà giờ đây, nàng không nỡ thấy Lương Nguyên Kính chảy một giọt máu nào. Đặc biệt vừa trải qua lần bệnh nặng này của chàng, nàng chỉ hy vọng Lương Nguyên Kính sẽ khoẻ mạnh sống thật lâu.
Nhưng mà……
Chàng quả thật vì nàng mà bị thương rất nhiều lần, mu bàn tay bị phỏng, còn có vết dao sâu nhợt nhạt trên hai cánh tay.
Chẳng lẽ cả đời này cứ tiếp tục như vậy à?
Bỗng nhiên A Bảo thấy mê mang trước nay chưa từng có.
“Được,” Lương Nguyên Kính lên tiếng kéo tâm thần nàng về, “Thời gian duy trì có lẽ không được lâu lắm, muốn nói gì với huynh trưởng hãy nói thật ngắn gọn.”
Lý Hùng nhìn thấy nàng, nhất thời choáng váng: “A Bảo?”
“Em đây.”
A Bảo tươi cười xinh đẹp đưa cành liễu trong tay cho anh.
Bến đò nhiều người lui tới, vì giấu tai mắt người khác, Lương Nguyên Kính vẽ nàng thành thiếu niên 15-16 tuổi. Mặt mày chỉ giống nàng ba phần, Lý Hùng nhìn lần đầu tiên đã nhận ra nàng, nhưng lại có chút ngậm ngùi.
A Bảo trở thành thiếu niên mắt phượng mày ngài cười nói với Lý Hùng: “A ca, lần này thuận buồm xuôi gió, đừng quên viết thư cho em nhé.”
Lý Hùng vội vàng đảm bảo mình sẽ không quên, lại dong dài thêm một hồi. Nói qua nói lại, A Bảo nghe xong đầu to lên, chỉ thấy anh trai tuổi càng lớn càng lải nhải.
Nói xong lời cuối cùng, Lý Hùng thật sự không biết nên dặn dò gì mới tốt: “Anh và chị dâu ở Tuyền Châu chờ hai đứa tới.”
A Bảo gật đầu: “A ca cứ yên tâm. Lương Nguyên Kính nói muộn nhất là đầu xuân năm sau, bọn em sẽ lên thuyền xuôi nam về Tuyền Châu.”
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tròng mắt nàng xoay chuyển, tiến lên dán vào tai Lý Hùng, thầm thì to nhỏ một phen.
Lý Hùng nghe xong đáp: “Anh biết rồi, anh vẫn luôn hỏi thăm khắp nơi, chỉ là nhiều năm trôi qua, không dễ tìm mấy, chờ có tin tức anh sẽ nói với em.”
A Bảo: “Nếu không tìm được nữa thì thay bằng cái khác cũng được.”
Lương Nguyên Kính: “???”
Hai anh em họ nói chuyện với nhau y như chơi đánh đố. Chàng đứng bên cạnh nghe không hiểu câu nào, lộ ra ánh mắt hoang mang.
Thuyền làm bằng gỗ mộc lan hoa huệ thúc giục, Lý Hùng lưu luyến từng bước đi lên thuyền.
A Bảo đứng tại chỗ nhìn theo ca ca rời đi.
Trời sắp chạng vạng, mặt nước Biện Hà sóng khói mênh mông, một vầng hồng nhạt xa xa thả xuống phía chân trời, mây tía giăng lối, có đàn hải âu bay ngang qua tiến về phương xa.
A Bảo nhìn về phía trước, mỉm cười: “Tôi còn nhớ rõ, rất nhiều năm về trước, cũng vào lúc hoàng hôn thu vàng như này, tôi theo Triệu Tòng lên thuyền đến Đông Kinh, a ca đến Qua Châu đưa tiễn tôi, cho tôi cây trâm như ý, chúc tôi tới Đông Kinh mọi chuyện như ý.”
“Cái đầu gỗ là tôi toàn thân choáng váng, cho đến khi lên thuyền rồi mới biết được, hoá ra anh ấy không đi với tôi thật, thế là sợ tới mức phóng ra mạn thuyền, khóc lóc nói với anh ấy tôi không đi nữa.”
“A ca ở trên bờ đuổi theo, chân anh ấy không khoẻ, đuổi theo xa tít như vậy còn lớn tiếng nói gì đó, tôi ở trên thuyền không nghe thấy. Cho đến sau này, tôi mới hay, anh ấy nói hẳn là ‘A Bảo, em đừng đi’.”
Lương Nguyên Kính nhìn nàng một cái, nói: “Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt, Lại khổ nỗi, Lúc trời thu trong mát.”
“Đêm nay tỉnh rượu nơi nao? Bến liễu, Lúc trăng tàn, gió rét!” A Bảo tự nhiên nối tiếp. [1]
[1] Vũ tâm linh – Liễu Vĩnh và bản dịch của Nam Trân, thivien.net.
Lương Nguyên Kính kinh ngạc nhìn nàng.
“Sao đây?” A Bảo không vui ngó chàng, “Tôi học thuộc từ của Liễu Vĩnh trông rất quái lạ sao? Bị đám ông già Ngự Sử Đài mắng cho ngần ấy năm cũng phải có chút tiến bộ chứ.”
“……” Lương Nguyên Kính bất đắc dĩ nói, “Tôi không có ý đó.”
“Vậy vừa rồi anh nhìn tôi làm gì?”
“Tôi sợ em buồn,” Lương Nguyên Kính đỏ mặt, “Chẳng phải rất ghét biệt ly sao.”
A Bảo thầm cười trong lòng, đáng gờm thật, ngay cả chuyện này mà Lương Nguyên Kính cũng biết, xem ra chàng thật sự rất thích nàng.
“Không phải tôi ghét biệt ly, chỉ ghét cái kiểu không nói tiếng nào mà đi thôi.”
Lương Nguyên Kính nghe xong sửng sốt, mặt mày trắng bệch, lông mi mỏng dài rủ xuống che giấu cảm xúc trong mắt.
A Bảo lo lắng nói: “Sao mặt tái vậy? Có phải gió bên bờ to quá không? Mau về nhà thôi, coi chừng bị cảm lạnh.”
Lương Nguyên Kính thấp giọng: “Ừm.”