Lương Nguyên Kính ngồi xổm xuống nhặt tranh lên cuốn lại thành trục. Động tác của chàng hết sức hoảng loạn, thậm chí có đôi phần lộn xộn. Hai tay run rẩy mắt thường có thể nhìn thấy, cho nên vất vả tranh cuộn lên xong lại lần nữa rơi xuống, mặt mũi mỹ nhân trong tranh dần dần hiện ra.
“……”
A Bảo nhìn hết nổi rồi, đi đến trước mặt chàng: “Lương Nguyên Kính, anh……”
“Xin lỗi!”
Lương Nguyên Kính đột nhiên ngẩng đầu nói.
A Bảo bất ngờ: “‘Xin lỗi’ cái gì cơ? Anh nói xin lỗi tôi làm gì?”
“Tôi… Tôi không biết, tôi… Tôi không nên……”
Tư duy của Lương Nguyên Kính rối mù, nói năng lộn xộn, ngơ ngác nhìn nàng lúc lâu, bỗng ném tranh trong tay đi, cất bước chạy ra ngoài.
A Bảo: “???”
“Nè⎯⎯ Anh chạy đi đâu? Đừng có chạy!”
Sự tình phát sinh quá đột ngột, nhất thời A Bảo chưa phản ứng kịp. Đợi tới khi đuổi theo ra cửa thư phòng chỉ thấy Lương Nguyên Kính chạy ra cửa viện, bóng dáng biến mất ngay trong màn đêm.
“…………”
“Anh chạy cái gì mà chạy?” A Bảo tức giận muốn đánh người, “Tôi…… Tôi cũng thích anh nữa! Đồ ngốc!”
Nàng cất bước đuổi theo, càng đuổi càng muốn cười.
Sao lại thế này chớ? Nàng còn đang nằm mơ sao? Cái này có phải là mộng đẹp không tỉnh không?
Lương Nguyên Kính thích nàng?
Người trong lòng chàng che giấu lâu như vậy là nàng á?
Trước đó nàng còn vì chuyện này ăn giấm, kết quả là tự ăn giấm chính mình?
Há!
A Bảo vui đến mức muốn bay phấp phới hóa thành tiên luôn, hận không thể quơ tay múa chân. Nếu không phải đang đuổi theo Lương Nguyên Kính, nàng nhất định còn dừng lại nhào lộn mấy cái!
Nhưng kỳ lạ là, ngày thường Lương Nguyên Kính luôn tuân theo quy củ như vậy, nhất cử nhất động đều chú trọng cốt cách quân tử. Đêm nay lại chạy trốn rất nhanh, nàng đuổi theo không kịp!
Lẽ nào có lý đó!
Chờ nàng bắt được chàng rồi, coi nàng có làm……
Làm gì chàng nhỉ?
Cũng không thể đánh chàng một trận được, chàng là người thích nàng mà.
Há! Lương Nguyên Kính thích nàng!
Chàng thích nàng thích nàng thích nàng!
Đầu óc A Bảo hưng phấn chỉ sót lại mấy lời này, cuối cùng mới ý thức được một việc. Khoan, nàng là quỷ nha! Vì sao phải chạy? Nàng biết bay cơ!
A Bảo bay lên, mạnh mẽ dứt khoát chặn Lương Nguyên Kính lại, cười khanh khách nói: “Đừng chạy nữa! Ngốc ạ! Tôi nói cho anh nghe một bí mật, thật ra tôi cũng……”
Lương Nguyên Kính dừng lại, chợt vùi đầu lao về phía nàng.
“?”
Này là muốn làm gì? Ôm nàng hả? Có nhiệt tình quá không đó?
Thôi được, ôm thì ôm đi.
A Bảo hào phóng vươn đôi tay nghênh đón chàng.
Nhưng mà Lương Nguyên Kính lại xuyên qua thân thể nàng, A Bảo ngơ ra, giây tiếp theo nàng nghe âm thanh rơi xuống nước ‘tủm’ vang lên từ đằng sau.
“!!!!!!!”
Lương Nguyên Kính nhảy sông hộ thành!
Làm gì vậy?! Quả thực A Bảo muốn điên rồi! Còn không thì Lương Nguyên Kính điên luôn rồi!
“Lương Nguyên Kính⎯⎯”
Nàng bay lên phía trên kẽ sông, chỉ thấy mặt nước gợn từng đợt sóng khuếch tán ra ngoài, đã không thấy bóng dáng của Lương Nguyên Kính đâu.
A Bảo muốn chìm xuống theo, nhưng trạng thái vong hồn của nàng không xuống nước được.
Sông hộ thành cũng không sâu, Lương Nguyên Kính chàng……
Chắc sẽ không chết đuối nhỉ?
A Bảo ôm đầu gối ngồi dưới gốc liễu rũ bên con đê, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt nước.
Sông hộ thành dưới màn đêm đen như dải mực, bên dưới còn phản chiếu lại ánh trăng tròn, gợn nước lượn lờ nhè nhẹ, lá liễu khẽ đung đưa theo gió đêm. Chẳng biết từ biệt viện hộ nào đó truyền đến tiếng hát tuồng í a í a, mơ hồ nghe thấy con hát chuyển giọng:
“Chàng dạy ta thu hận thù, miễn hờn dỗi, nên ăn năn hối lỗi, sửa tính tình, nước chảy qua dòng, sớm ngộ nhân duyên.”
Đêm trung thu thành Đông Kinh, dịu dàng như một giấc mộng xưa kiều diễm.
Tâm tình nôn nóng không hiểu sao chợt tĩnh lại. A Bảo kiên nhẫn ngồi chờ tại chỗ, chờ cái tên ngốc kia ngoi lên từ dưới nước, nàng sẽ……
‘Ầm’, Lương Nguyên Kính ngoi lên dòng nước, cả người ướt sũng, bọt nước lăn xuống từ mặt chàng, chảy qua hàm dưới, chảy vào cổ áo.
“……”
A Bảo nuốt ngụm nước miếng.
Chàng thấy nàng, nhất thời khiếp sợ mở to mắt, mặt mày hoảng loạn muốn ngụp lại xuống nước.
“Không được phép cử động!”
A Bảo hét lớn một tiếng, trước khi chàng có cử chỉ gì khác đã bay đến ôm lấy chàng, “Anh nhảy cái gì hả?! Nghe tôi nói xong đã được không! Tôi cũng thích anh mà! Đồ ngốc!”
Lương Nguyên Kính: “! ! !”
Người được ôm không có phản ứng gì cả. A Bảo lấy làm lạ, buông ra thì thấy Lương Nguyên Kính như bị điểm huyệt, trợn mắt há hốc mồm, cứng đờ toàn thân. Hình như quên chớp luôn cả mắt.
Không thể nào, giật mình đến mức này sao?
A Bảo nói: “Nghe chưa hiểu? Tôi nói tôi thích anh, tim thích anh, Lương Nguyên Kính, anh cũng thích tôi, phải không? Nếu không sẽ không vẽ tranh…”
“Không.”
Lương Nguyên Kính đang đờ ra bất thình lình lên tiếng.
A Bảo ngơ ngác: “Không gì?”
Không thích nàng, là nàng tự mình đa tình?
“Em sẽ không thích tôi.”
Lương Nguyên Kính nhìn chằm chằm nàng. Sắc mặt trắng bệch, môi vì nước sông lạnh băng cũng tái nhợt, sườn mặt còn dính vài sợi tóc ướt đẫm.
A Bảo trợn tròn mắt, chuyện tôi có thích anh hay không còn cần anh nói cho à?
“Vì sao tôi sẽ không thích anh?” Nàng quái lạ hỏi lại.
“Em nhớ lại đi?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Nhớ lại?” A Bảo khó hiểu, “Nhớ lại chuyện gì?”
Lương Nguyên Kính im lặng chốc lát, rũ mắt xuống nói: “Không có gì, tôi quá nhàm chán, sẽ không có người thích.”
A Bảo giận dữ, nghĩ thầm ai nói chứ?
Bỗng giật mình nhớ ra, lời này đúng là nàng từng nói.
Đúng là tự đập đá vào chân mình mà, nhưng khi đó nàng……
Còn không phải do nàng tức sao?
Cũng đâu phải lời nói thật lòng, lang quân ngọc thụ lâm phong như Lương Nguyên Kính đây có ai mà không thích. Chẳng phải như nhóm kỹ nữ ở phàn lâu lúc nhìn thấy chàng đôi mắt đều phát sáng ra sao?!
“Tôi… Tôi nói câu đó, nhưng……”
A Bảo vò đầu bứt tai, nóng lòng tìm ra luận điểm nào đó để lật đổ chính mình. Trong đầu chợt xẹt qua tia sáng: “Tôi đâu phải người! Tôi là quỷ mà!”
Lông mi Lương Nguyên Kính run lên. Cuối cùng mới không lảng tránh ánh nhìn của nàng nữa, ngước mắt nhìn lại, trông sắc mặt tựa như chưa tin lắm.
A Bảo thấy dáng vẻ này của chàng liền nổi lửa: “Tôi nói tôi thích anh, là thích anh đó! Tôi có thích anh hay không, anh còn hiểu rõ bằng tôi sao? Hứ! Nói cho anh biết, tôi từ trước… Từ trước đã… Tóm lại, năm ấy anh không nói tiếng nào rời Đông Kinh, tôi… tôi rất đau khổ, tôi……”
A Bảo ‘tôi tôi’ muốn hết nửa ngày thì ‘tôi’ không nổi nữa, thầm nghĩ bản thân tính nói cái gì cũng lộn tùng phèo lên.
“Dù sao tôi cũng thích anh! Anh không tin? Có phải muốn tôi chứng minh cho anh xem không? Tới đây! Tôi chứng minh cho anh thấy!”
A Bảo hùng hổ sải lên từng bước, nắm cổ áo chàng chuẩn bị tiến lên,
Đôi mắt Lương Nguyên Kính mở to, đột nhiên lùi về sau mấy bước, trượt ngã xuống sông khiến bọt nước văng lên khắp nơi, chàng duỗi tay lo sợ ngăn cản nói: “Không… A Bảo, em đừng……”
“Tới đây! Sợ cái gì? Không phải anh không tin sao?”
A Bảo cúi người xuống, càng ngày càng gần, thầm nghĩ bản thân y như lưu manh bắt người tốt làm chuyện xấu vậy. Nhưng mà khuôn mặt tuấn tú của Lương Nguyên Kính gần ngay trước mắt, bởi vì dính nước nên mày càng đen nhánh, lông mi mảnh dài run rẩy, mũi cao thẳng, môi mềm hồng……
Cứu với, sao chàng lại đẹp tới vậy?
A Bảo si mê sắc đẹp, nhất thời quên luôn ý định ban đầu chỉ tính hù doạ chàng, thế là đầu óc nóng lên sấn tới gần.
Môi cả hai chỉ kém chút có thể chạm vào nhau. Bỗng nhiên Lương Nguyên Kính quay đầu, đỏ mặt, hơi thở gấp gáp nói: “Tôi tin! Em… Em đừng như vậy!”
“……”
A Bảo hôn vào không khí, trong lòng hết sức bức bối, chậm rồi! Giờ có tin cũng không còn tác dụng, hôm nay dù thế nào nàng cũng phải hôn được chàng!
Nhưng còn không đợi hành động tiếp theo của nàng, Lương Nguyên Kính đột nhiên ôm ngực ho khan kịch liệt. Chàng đã ‘khụ’ một cái liền không dứt, nhìn như muốn ho cho ra phổi, có khi còn sẽ ho ra máu.
A Bảo sợ hãi, cuống quít nói: “Mau lên bờ đi!”
Dưới sự thúc giục của nàng, Lương Nguyên Kính bò cả người ướt sũng leo lên bờ, dựa vào cây liễu, ho một hồi lâu mới ổn định trở lại.
“Ai cho anh nhảy sông?! Hả?”
A Bảo bá đạo đi tới, “Cái sức khoẻ này của anh, còn nhảy xuống nước sông lạnh băng này? Muốn chết thì nói đi! Đúng lúc tôi cũng thiếu bạn đây! Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi nói không đúng à?”
“Nói rất đúng.” Lương Nguyên Kính nhận sai trước.
A Bảo nhấc chân đá chàng: “Về nhà nhanh lên! Kêu Dư lão nấu chén canh gừng cho anh uống đi!”
Lương Nguyên Kính nghe lời nàng đứng dậy. Lúc chạy ra ngoài chàng chưa kịp khoác áo, chỉ mặc bộ áo đơn sạch sẽ. Nước sông thấm ướt, quần áo dán sát da thịt làm dáng dấp hình thể lộ ra, vạt áo còn liên tục nhiễu nước. Chốc lát thôi đã làm ướt một miếng đất nhỏ.
A Bảo nhìn bộ dạng chật vật này của chàng buộc phải ‘xì’ ra tiếng bật cười.
Mắc cười quá. Sao còn có người đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy ra đây nhảy sông hộ thành chứ?
Dường như Lương Nguyên Kính cũng thấy hành vi tối nay của mình cực kỳ hoang đường, thấy A Bảo cười cũng không khỏi nở nụ cười theo nàng.
Cả hai đối diện nhau, cũng không biết chọc trúng điểm nào khiến cho càng cười càng không dừng lại được. A Bảo từ cưỡi khẽ sang thành cười lớn tiếng, vừa cười vừa lấy hơi nói: “Đừng cười nữa! Mau về nhà đi!”
Lương Nguyên Kính ăn ngay nói thật: “Em cũng đang cười.”
A Bảo biện hộ: “Bởi vì anh cười nên tôi mới cười.”
“Tôi cũng vậy.” Lương Nguyên Kính cười nói.
“Vậy anh đừng cười nữa.”
“Em cũng vậy.”
A Bảo miễn cưỡng ép khoé miệng muốn nhếch lên xuống, nghiêm túc nói: “Tôi đếm một hai ba, dùng lại cùng lúc, đều không được cười, biết chưa?”
Lương Nguyên Kính căng mặt gật đầu.
A Bảo bắt đầu đếm: “Một.”
“Hai.”
“Ba.”
Mặt cả hai vô biểu cảm nhìn qua lẫn nhau. Đại khái duy trì được trong chớp mắt, sau đó ‘phụt’ một tiếng, tất cả đều bật cười.
Phiền chết đi được!
A Bảo cười ngã quỵ trên đất, nhìn trăng tròn sáng chói trên trời, tuyệt vọng nghĩ, rốt cuộc chừng nào mới dừng lại đây. Nàng và Lương Nguyên Kính đúng là hai đứa ngốc mà.
Cũng không biết đã cười mất bao lâu, cuối cùng hai người mới ngừng lại, bước theo con đường về nhà.
A Bảo đi theo Lương Nguyên Kính một lát, bỗng nhiên khựng lại, bay đến lên lưng dùng hai tay choàng qua cổ chàng.
“!”
Bước chân của Lương Nguyên Kính dừng hẳn, nghiêng đầu nhìn: “Em……”
“Tôi mệt nhọc đuổi theo anh, nhờ anh cõng tôi đi đoạn đường thôi mà, sao đấy, không được à?” A Bảo hợp lý hợp tình nói.
“Không phải.”
Lương Nguyên Kính lắc đầu, nhẫn nại cam chịu cõng nàng đi.
Đáy lòng A Bảo ngọt ngào. Sự xúc động đã lâu không thấy chạy loạn trong người nàng, cho dù cũng mấy chân thật, nhưng nàng vẫn muốn dính lấy Lương Nguyên Kính, ủn ủn chàng, sờ sờ chàng, còn muốn……
Hôn hôn chàng.
Đầu óc A Bảo nóng lên, thật sự hôn xuống, dấu môi in lên tai của Lương Nguyên Kính.
Động tác nàng rất cẩn thận, vừa chạm đã rụt lại, không bị chàng phát hiện.
Ôi! Vui quá đi!
A Bảo đắc ý trộm cười, Lương Nguyên Kính tốt như vậy, về sau chính là người của nàng!
Thật muốn viết mấy chữ to to lên người chàng ⎯⎯ ‘Dành riêng cho A Bảo’, để mấy kỹ nữ trang điểm đẹp đẽ đó, không ai có thể chạm vào chàng.
Lương Nguyên Kính là của nàng! Cặp mắt chàng là của nàng, cái mũi là của nàng, đôi môi là của nàng, bàn tay xinh đẹp kia cũng là của nàng, là của nàng! Là của nàng!
A Bảo phấn khích muốn lăn lộn vài vòng, dán vào bên tai của Lương Nguyên Kính, mềm giọng hỏi: “Tôi có nặng không?”
“Không nặng.” Lương Nguyên Kính dịu dàng đáp.
Chàng nói mình không nặng! Há há!
Tuy rằng bản thân linh hồn cũng không có trọng lượng, nhưng A Bảo nghe xong vẫn thấy rất vui vẻ.
Nàng đang định dở trò cũ hôn lên tai còn lại của Lương Nguyên Kính, bỗng nhiên ánh mắt đọng lại, phát hiện một chuyện khó lường.
“Lương Nguyên Kính, anh! Lỗ tai anh đỏ kìa! Đỏ lắm luôn ấy!”
“……”
Ánh mắt Lương Nguyên Kính dao động, không nói gì.
Đêm đó, tới tận lúc chàng uống xong chén canh gừng nóng, nhiệt độ ở tai vẫn chưa hạ xuống khiến cho A Bảo lo lắng sốt ruột.
Chắc sẽ không cảm lạnh nữa chứ?
**
Tác giả có chuyện nói:
Tiếp theo phóng viên Đao muốn phỏng vấn đương sự Lương một chút, đêm hôm khuya khoắt, tại sao lại nhảy sông hộ thành, rốt cuộc điều này là loại tính cách vặn vẹo gì, hay do suy thoái đạo đức?
Phóng viên Đao: Xin hỏi Lương tiên sinh, sau khi nhảy sông tâm tình anh cảm thấy ra sao?
Lương mỗ: Hối hận, hiện tại thấy vô cùng hối hận.
Phóng viên Đao: Tại sao nửa đêm lại nhảy sông ạ?
Lương mỗ: Vợ nói thích tôi ấy.
Phóng viên Đao: …… Úi, cho nên?
Lương mỗ: Cho nên nhất định là tôi đang nằm mơ, tôi muốn xuống sông cho tỉnh táo ấy mà.
Vợ của đương sự: Ấy! Đừng cản tôi! Đưa micro đây cho tôi! Cảm ơn nha! Tôi thật sự rất thích anh á! Tôi nhắc lại lần nữa trước toàn thể khán giả cả nước! Tôi! Thích! Anh! Lắm!
Phóng viên Đao (ôm ngực): Đủ rồi! Thức ăn cho chó đủ dùng cho năm nay rồi, cảm ơn nhưng không cần nói nữa đâu, nhân viên công tác đến khống chế cục diện một chút nhé.
Khác:
Căn cứ vào phản hồi từ em gái tôi, chỗ này có một vấn đề, chẳng phải linh hồn A Bảo không thể tách rời Lương Nguyên Kính sao?
Xin chú ý, giả thiết của tôi là không thể rời khỏi phạm vi năm trượng, đổi sang hiện đại xấp xỉ 15 mét, mọi người có thể tưởng tượng Lương Nguyên Kính cầm sợi dây 15m dắt cún đi dạo.
pi ết: Không có ý nói A Bảo là cún, xin đừng ai manh động!