Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 50

Giờ Tý ba khắc [1], Lương Nguyên Kính ngồi dưới ánh nền mờ nhạt ở chầu viện, mở trang giấy ra, chấp bút vẽ tranh.

[1] Giờ tý là 23g đêm đến 1g sáng. Một khắc = 15’. (chắc tầm 23g45)

Chầu viện nằm bên ngoài cửa phụ Tuyên Đức lâu, phía đông của Ngự Nhai, là nơi bách quan tập hợp vào sáng sớm chuẩn bị vào triều.

Theo quy định của ⟪Canh giữ cửa cung⟫, đến canh bốn hai kẻng mới mở cửa, trước đó, tất cả quan lại lên triều đều phải chờ tại đây, cũng có quan viên đặc biệt ở ngoại thành vì đường đi quá xa, lo sợ đến trễ nên sẽ đến từ canh ba, chờ ở chầu viện thêm một hai canh giờ.

Nửa đêm giờ Tý, toàn bộ thành Đông Kinh đều đang yên giấc.

Phùng Ích Toàn chắc đã bị Giác Minh hoà thượng chuốc rượu say, ngủ khò khò ở nhà rồi.

Nếu tỉnh táo cũng không sao, canh giờ này cửa cung đã rút chìa khoá, cách thức cung cấm nghiêm ngặt nhất. Không có thư tay từ kim thượng, quan thủ môn cũng không dám tuỳ ý mở cửa. Cửa không mở mà có người xông vào sẽ chịu tội ‘đột nhập’ suốt hai năm. Phùng Ích Toàn nhất định không có lá gan tày trời này.

Hơn nửa đêm đã qua, thủ vệ cũng đỡ nghiêm ngặt hơn ban ngày, có thể để A Bảo thành công lẻn vào Tư Thiên Giám đỡ gặp phiền toái.

Lương Nguyên Kính cầm dao khắc, nhìn A Bảo: “Hay là em quay người lại đi?”

“Vì sao?” A Bảo trừng mắt với chàng, “Em xem cũng không được à?”

“Không phải……”

Lương Nguyên Kính buông tiếng thở dài, đành vén tay áo lên ngay trước mặt nàng. Hiện giờ cánh tay của chàng đã quấn đầy băng vải, mấy vết thương đã khép lại trước đó cũng do oán khí A Bảo xâm nhập làm tét ra lần nữa. Tuy không ứa máu nhưng nhìn vẫn rất ghê, hơn nữa đã không còn chỗ nào hạ dao xuống.

A Bảo siết chặt bàn tay, hơi thở đông cứng, bỗng nhiên thấy hối hận bản thân không nên đưa ra chủ ý thối nát này.

Còn muốn tạo thêm vết sẹo lên người của Lương Nguyên Kính.

Lần cuối cùng, A Bảo tự nói với chính mình, đây nhất định là vết cuối cùng. Chờ sau hôm nay, nàng có thể đi đầu thai, không còn oán khí của nàng, vết thương trên cánh tay chàng sẽ lành lặn trở lại.

“Anh không sao,” Lương Nguyên Kính thấy thần sắc nàng không đúng lắm, lại bắt đầu an ủi nàng, “Không đau chút nào.”

“Em biết, chàng cắt đi, ít… Ít chảy máu lại chút.”

A Bảo tự ti quay người đi chỗ khác, nàng vẫn không thấy cảnh rạch dao máu thịt của Lương Nguyên Kính.

Một lát sau nghe được âm thanh của chàng vang lên từ đằng sau: “Xong rồi.”

Thân thể A Bảo bắt đầu trở nên nóng rực, mềm mại nhẹ bẫng, một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, nàng hoá thành con bướm sặc sỡ, vỗ cánh bay lên xà nhà. Lương Nguyên Kính đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn nàng chăm chú.

Từ góc nhìn, mặt chàng trở nên có chút kỳ quái, cả người như được bao phủ trong ánh nến, cũng từ đấy tỏa ra vầng sáng ấm áp bao quanh.

A Bảo bay sà xuống, dừng lại trên chiếc mũi cao thẳng của chàng.

“Đừng bướng bỉnh.”

Lương Nguyên Kính cười nâng nàng xuống. A Bảo bay vòng quanh ngón tay thon dài của chàng vài vòng, cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay, vỗ nhẹ cánh bướm.

“Đi đi, mọi việc bảo trọng.”

Lương Nguyên Kính nâng tay lên cao, A Bảo nhảy từ đầu ngón tay chàng bay ra ngoài cửa sổ, lướt qua mái nhà san sát nối liền nhau của thành Đông Kinh, bay thẳng về hướng cung cấm.

Đêm khuya Đông Kinh không một tiếng động, trời cao xanh thẳm mênh mông, vầng trăng sáng treo ngược trên bầu trời đêm, còn có mấy vì sao ảm đạm làm nền bên cạnh.

Từ trên cao nhìn xuống đại nội, hoàn toàn bất đồng với góc nhìn trên mặt đất. A Bảo bay bay, bỗng nhiên phát giác mình bị lạc đường, buộc phải bay xuống đáp trên lá cây.

Nàng hút giọt sương đọng trên đó, cảm giác nóng rực quen thuộc lan ra toàn thân.

A Bảo biết, là Lương Nguyên Kính sợ nàng hoà thành bướm hoạt động không tiện, nên đổi lại thân thể khác cho nàng.

Lúc này đang ở trên con đường ngang đông tây, có đội cấm quân vệ tuần tra trực đêm đi qua, A Bảo vội bay lại góc khuất sau cửa, ít lâu sau, có một thị nữ thô kệch mặc cung trang đi ra từ nơi đó.

Lâu rồi chưa làm người, cảm giác đến nơi đến chốn này làm nàng có hơi không thích ứng kịp. A Bảo giậm giậm chân, nhìn trái phải xung quanh về kiến trúc cung điện, trong lòng đại khái xác định được đây là đâu, chọn đi về con đường mòn hướng tây, rón ra rón rén chạy nhanh tới đó.

Nhưng mà cách nàng đã chết là đã hơn ba năm. Năm xưa trong cung, tuy A Bảo hiếu động mê chơi nhưng không phải đi đến đâu cũng được. Sau đó bị Triệu Tòng cấm túc trong lãnh cung lại càng không tuỳ ý đi lại, chỉ mới qua nửa chén trà nhỏ, nàng phát hiện ra mình lại bị lạc đường.

A Bảo dừng lại, nhìn nhìn kiến trúc xa lạ chung quanh, quả thực cạn lời.

Chẳng phải Tư Thiên Giám ở phía tây sao? Nàng chạy đúng về hướng tây rồi mà, sao lại ở chỗ này vậy?

Trời ạ, nguyên nhân nhiệm vụ thất bại hẳn không đến mức do nàng không biết đường chứ? Vậy thì quá mất mặt rồi!

A Bảo nàng tuyệt đối sẽ không thất bại!

Lúc đang mày mò lại phương hướng, nàng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi đến.

A Bảo hoảng hốt, vội nhóm mũi chân, ngồi xổm trôn sau con sư tử đá trước cửa điện. Nàng cảm thấy con sư tử đá này có hơi quen mắt, suy đi nghĩ lại vẫn không nhớ đã gặp qua ở đâu.

Đang vắt óc suy nghĩ, chợt nghe đằng trước có người nói chuyện: “Nương nương, theo thiếp thấy Chúc nương tử đang cố tình chọc giận ngài đó ạ, cái gì mà đau bụng không khoẻ, sợ long tử gặp nguy hiểm, đã trễ vậy rồi còn kinh động đến ngài qua đi qua đó, kết quả tới nơi rồi thì bị tỳ nữ ngăn ngoài cửa cung, nói ‘nương tử không sao nữa, đã nghỉ ngơi rồi’. Hứ, khua chiêng gõ trống như vậy, nên để hồng ngự y bắt mạch mới phải, rốt cuộc là không khoẻ thật hay giả bộ chứ!”

Thị nữ tay cầm đèn, trên mặt tức giận bất bình, còn vị ‘Nương nương’ trong miệng nàng ta…

A Bảo sau tượng đá siết chặt tay, trùng hợp dữ vậy, người tới là Tiết Hành.

Tiết Hành mặc áo choàng lông thỏ, búi nửa mái tóc đen lên, cũng không điểm trang quá nhiều. Còn có lọn tóc rơi ra từ mũ trùm đầu, xem ra là được báo tin trong lúc mơ ngủ, chưa kịp rửa mặt chải đầu trang điểm gì đã vội vàng ra cửa.

Nàng ấy không oán giân như thị nữ, chỉ thờ ơ điềm nhiên nói: “Hiện giờ thân thể cô ta nặng nề, quan gia lại nhờ ta chăm sóc sao cho tốt, sự tình liên quan đến long thai thì quan trọng, cẩn thận một chút cũng chẳng sao.”

Thị nữ khó chịu nói: “Long thai thì sao ạ? Nương tử trong cung đây cũng sinh nhiều long tử rồi, không đến lượt cô ta ra vẻ. Nương nương, chi bằng ngài bẩm báo sự thật cho quan gia, để quan gia…”

Nói đến đây, đột nhiên thị nữ ngậm miệng, bởi vì nàng ta nhớ tới, nương tử hậu cung sinh dưỡng quả không ít, mà vị do nàng ta hầu hạ lại chưa từng.

“Nương nương……”

Trong tâm thị nữ sợ hãi trước sau, khiếp đảm nhìn Hoàng hậu.

Tiết Hành tựa như chưa từng nghe ra lời nói mạo phạm đó, chỉ nhìn cửa điện cách đó không xa, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói cho y, có tác dụng sao?”

Âm thanh nàng ấy nói quá mỏng, cơ hồ nói ra từ môi, âm cuối phiêu tán trong gió đêm. Thị nữ chưa nghe rõ, thấy ánh mắt nàng ấy dừng trên cửa son loang lổ, không khỏi hỏi: “Nương nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy ạ?”

Tiết Hành co rút khoé môi, nhẹ giọng đáp: “Cố nhân.”

Cố nhân?

Thị nữ hoang mang nhíu nhíu mày, vẫn nghe không hiểu, là người Hoàng hậu nương nương quen biết có ở đây sao?

Nhưng ở nơi sâu thẳm hẻo lánh này, cỏ dại tràn lan, đã lâu không ai vào ở. Nghe các cung nhân quét nhà vẩy nước nói, đêm hôm khuya khoắt chỗ này còn có quỷ quậy phá.

Nghĩ vậy, lông tơ sau lưng thị nữ dựng thẳng đứng, đỡ Tiết Hành nói: “Nương nương, đêm hôm đường vắng, chúng ta mau về điện nhé ạ.”

Tiết Hành gật gật đầu, ánh đèn một chủ một hầu dần dần đi xa.

Đợi bóng dáng các nàng biến mất rồi A Bảo mới dẫm hai chân ngồi xổm đứng dậy từ sau lưng tượng sư tử đá, ngửa đầu nhìn phía cửa điện.

Bên trên không có tấm biển, nàng thì biết đây là lãnh cung.

Khó mà tin nổi, thế mà mình đã quên đây là đâu, nàng đã ở đây hơn một năm, cuối cùng chết cũng chết ở ngay chỗ này.

Cây lê trong sân còn sống không? Đoạn lụa trắng nàng dùng để thắt cổ tự vẫn đã lấy xuống chưa? Còn cây trâm bị nàng quăng gãy nữa, có cung nhân nào nhặt được không nhỉ?

Nếu có thì người nọ nhất định đã phát tài rồi, nó là cây trâm Triệu Tòng mời thợ thủ công khéo tay nhất về, hao tốn vô số trân kỳ dị bảo, chế tạo ra cây trâm cho nàng, dù có gãy nát, phỏng chừng vẫn bán được không ít tiền.

A Bảo lắc đầu gượng cười, vì bản thân sầu não quá muộn, bỗng nhiên cơn nóng rực đánh úp thân thể, nàng lại sắp thay đổi.

Giờ đây, thân thể mà Lương Nguyên Kính chuẩn bị cho nàng là Phùng Ích Toàn.

A Bảo duỗi tay tại chỗ, lắc nhẹ eo, cảm giác của thái giám khá quái lạ, nhất thời nàng muốn nhìn thử đũng quần ra sao. Tính lấy bộ phần nào đó ra nhưng lại nghĩ thời gian quý giá, máu Lương Nguyên Kính cũng không phải không có giới hạn, không nên hoang phí cho loại chuyện vô nghĩa này. Nàng dập tắt mớ xúc động vừa sinh sôi, thầm nhớ lại đường đi nước bước trong đầu, bán tín bán nghi xuất phát thêm lần nữa.

Nhưng mà chưa được bao lâu, nàng lại lại lại lại bị lạc đường!

“…………”

A Bảo lẻ loi đứng trên con đường mòn chữ thập lát đá cuội, hai hàng lệ đón gió, a a a! Sao lại thế này hả?!

Phương hướng nàng kém dữ vậy à?

Đông tây nam bắc, nàng phân biệt rõ lắm mà!

Thôi đi! Tìm người hỏi đường còn hơn!

Dù sao hiện tại nàng ở trong thân xác của Phùng Ích Toàn, có ai mà dám từ chối dẫn đường cho Nội Thị Tỉnh Phùng chứ. Về phần tại sao lăn lộn đại nội lâu như vậy vẫn không biết đường, thì đó là chuyện ngày mai của Phùng Ích Toàn, nàng mặc kệ!

A Bảo ôm tất cả các tâm thái bất chấp ở ven đường ôm cây đợi thỏ. Mới ngồi xổm chưa được bao lâu đã thấy có tiểu hoàng môn đang vội vàng chạy từ từ đến, hình như có việc gì đó gấp lắm.

A Bảo nhảy ra ngăn y lại.

Tiểu hoàng môn sợ tới mức la lên, dập mông dưới đất tê tê, chờ thấy rõ người trước mặt, ba hồn lập tức quay về, lanh lẹ đứng dậy nói: “Phùng Ích Toàn, sao ngài còn ở trong cung, không phải hôm nay là ngày tắm gội của ngài ạ?”

A Bảo đang suy tính biện ra lý do gì để gạt người cho tốt thì tiểu hoàng môn kia đã bắt lấy cánh tay của nàng, vừa lôi kéo nàng đi vừa nôn nóng: “Cảm ơn trời đất! Ngài ở đây thì tốt rồi! Mau đi cùng tiểu nhân đi ạ!”

“Đi…… Đi đâu?”

A Bảo bị động đi theo y, hoàn toàn chưa hiểu rõ tình huống.

Tiểu hoàng môn bớt chút thì giờ ngoảnh đầu lại đáp: “Phúc Ninh Điện ạ! Bệnh đau đầu của quan gia lại tái phát rồi!”

Đau đầu?

Triệu Tòng bị bệnh này hồi nào?

Suýt nữa A Bảo đã phun ra câu: Có bệnh thì tìm ngự y chứ tìm nàng làm chi? Nàng cũng đâu chữa bệnh được!

Chẳng lẽ đi gặp Triệu Tòng thật?

Nhưng nàng không có nhiều thời gian, còn nữa, nàng đã đáp ứng với Lương Nguyên Kính không gặp hắn rồi cơ mà.

A Bảo nhìn tiểu hoàng môn túm lấy nàng chạy nước rút đằng trước, khó nhằn cắn môi.

**

Tác giả có chuyện nói:

Bây giờ xin mời Giác Minh hoà thượng đến từ chùa Đại Tướng Quốc trình bày ca khúc về tình yêu nồng nàn:

Em thân yêu ~

Hãy bay từ từ thôi ~

Cẩn thận cây hoa hồng gai phía trước ~

Em thân yêu ơi ~

Hãy hé môi ~

Hương hoa trong gió sẽ làm em say đắm ~

Tôi và em uyển chuyển bay đi nhè nhẹ, bay qua hồng trần mãi mãi ở bên nhau ~~

Bài 两只蝴蝶 – Bài tình ca này thể hiện tấm chân tình của một chàng trai đang yêu muốn gửi đến người con gái mà anh nguyện sẽ gắn bó suốt đời. (nguon ngoaingukhanhlinh)

MC Đao: Người đâu, lôi ra ngoài!

Bình Luận (0)
Comment