Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 54

27 tháng chạp là ngày thích hợp để tắm rửa, tế lễ, nhập liệm, dời mộ và cởi bỏ tang phục.

A Bảo, Lương Nguyên Kính, Giác Minh hoà thượng và Lý Hùng đi đến ngoại ô phía nam, sau khi tiến hành nghi thức cúng bái đơn giản, Lý Hùng vung xẻng xúc đất, ở một bên là hòa thượng đang chắp tay hành lễ, tụng niệm ⟪Kinh Địa Tạng⟫.

Nấm mồ càng đào càng sâu, càng đi xuống lớp đất càng ẩm ướt, hơn nữa còn nhoè ra màu đỏ thẫm y như máu.

Giác Minh nhìn mà mi tâm nhíu chặt.

Từ lúc vào sâu trong cánh rừng, y đã cảm thấy có gì đó không ổn, tựa như có thứ vô hình nào đó đang ngấm ngầm quấy nhiễu làm y rất đỗi không thoải mái.

Lý Hùng tiếp tục đào, bỗng nhiên ánh mắt xác định, dừng xẻng trên tay, nhảy vào hố chôn, dùng bàn tay lau đi lớp đất mỏng manh, góc quan tài hiện rõ ra trước mắt.

Anh ngẩng đầu nói với mọi người đang chờ ở phía trên: “Tìm được rồi.”

Ba nam nhân cùng nhau hợp sức nâng nó lên, cỗ quan tài cũng không quá nặng, chất liệu làm từ gỗ bách trơn không có lớp nước sơn, những chỗ không dính đất còn lộ ra mặt gỗ trắng bóc. 

Cũng chính vì không có lớp sơn bảo quản, mức độ mục nát khá nghiêm trọng, thanh đỡ bên dưới quan tài bị mối mọt ăn rỗng, chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ tan thành từng mảnh, có thể nhìn ra trước lúc hạ táng có bao nhiêu phần hấp tấp.

Lý Hùng thấy thế, đỏ mắt giậm chân mắng to, ngay cả nhà nghèo vùng nông thôn cũng không cẩu thả đến mức này, quả thật là không tôn trọng người đã khuất, đáng bị thiên lôi trừng phạt.

Giác Minh hoà thượng cũng thương xót, chắp tay thở dài: “A di đà phật.”

“A ca, đừng mắng nữa.”

A Bảo che mắt bất lực nói.

Lương Nguyên Kính chưa nói lời nào, chàng rũ mắt, khẽ vuốt quan tài, thần sắc mờ nhạt, chỉ có ngón tay hơi run rẩy nhẹ.

Sau một lúc lâu, chàng xen ngang lời mắng nhiếc tuôn trào của Lý Hùng: “Lý huynh, mở quan tài ra đi.”

Nắp quan tài có chín cây đinh bị rỉ sét, Lý Hùng không cần cố quá nhiều sức đã cạy đinh ra xong.

Từng cây đinh sắt đen rơi xuống, bỗng nhiên A Bảo sợ phải đối diện với nó, nàng không muốn Lương Nguyên Kính nhìn thấy xác chết của mình, nhỡ đâu quá khó coi thì làm sao đây?

Nàng đã chết ba năm, hẳn nó đã thối rữa thành bộ xương khô rồi? Nhỡ đâu mai sau nàng không còn nữa, mỗi lần Lương Nguyên Kính nhớ tới nàng sẽ nhớ luôn bộ dạng xương khô trắng bệch này thì sao?

“Lương Nguyên Kính, chàng…”

A Bảo dịch đến trước người chàng, đang tính khuyên chàng đừng nhìn, lại trông thấy chàng bất thình lình mở to hai mắt, sắc mặt đột ngột biến đổi.

Làm sao vậy?

A Bảo không hiểu được, sau lưng lại vang lên tiếng gào khóc như dã thú.

“A Bảo à ⎯⎯”

Lý Hùng nhào tới mở quan tài ra, gân cổ sụp đổ khóc lớn: “A Bảo của anh! Những kẻ dùng ngàn đao giết người đó, sao bọn chúng có thể đối xử với em như vậy hả ⎯⎯”

A Bảo xoay người, khó tin nổi lùi về sau nửa bước.

Bề mặt nắp quan tài được mở ra có những vết xước do móng tay cào cấu hằn sâu vào gỗ tận ba phân, trong lớp gỗ còn có mảnh móng tay đứt gãy lẫn vết máu loang lổ. Bên trong quan tài, bộ xương trắng nằm co quắp vặn vẹo thành loại tư thế rất quỷ dị, dường như trước khi chết người này đã phải thống khổ biết bao nhiêu.

Hoá ra, nàng chết không phải do thắt cổ tự vẫn.

Ngày ấy Triệu Tòng ôm nàng vào lòng, nói nàng còn hơi thở, nói nàng còn sống đều là sự thật chứ không phải do hắn rối loạn thần kinh nên mới nói sảng.

Hoá ra, nàng bị nhốt trong cỗ quan tài tối đen này, còn sống bị ngộp cho đến chết.

“Đùng đoàng ⎯⎯”

Tiếng sấm ầm vang, thoáng chốc gió giục mây vần, trời đất đổi màu, cuối cùng trận mưa to giá rét đầu năm cũng giáng xuống, mưa rào tầm tã xối ướt cả ba người có mặt tại nơi đây, chẳng ai nói câu nào, nước mưa dứt khoát trôi sạch lớp đất.

Lương Nguyên Kính mặt mày trắng bệch, nước mưa chảy từ mặt chàng xuống tới cổ, chàng gắt gao nắm chặt thành quyền, cắn siết hàm răng, đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên xoay người lớn tiếng chất vấn A Bảo: “Chẳng phải em nói mình treo cổ tự vẫn à? Chuyện này là sao? Rốt cuộc làm sao mà em chết hả?”

“Em… Em không biết.”

A Bảo bị chàng dọa sợ tới mức cuống quít lắc đầu, không khỏi kinh hãi lùi bước, “Em không biết… Đừng hỏi em, em không biết… Em không biết mà!”

Nàng không biết!

Đừng hỏi nàng! Nàng không biết gì hết!

Không biết mà!

A Bảo bịt tai liên tục lắc đầu, chỉ là có thứ gì đó quả quyết bay vào trong trí óc nàng.

Đó là một mảnh đen u tối, rất tối, tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay xoè ra.

“Có ai không ⎯⎯”

Nàng liều mạng vỗ vào quan tài nhưng chỉ nghe thấy tiếng đóng đinh.

“Đừng mà ⎯⎯ Ta còn sống ⎯⎯”

Nàng kêu, nhưng lại không ai trả lời.

Nắp quan tài từng tấc từng tấc khép kín, tước đi tia sáng cuối cùng, không khí càng lúc càng loãng, nàng há miệng hít thở, mười ngón tay cào loạn trên nắp quan tài, móng tay đứt gãy, máu tươi đầm đìa.

Đau! Đau quá!

“Triệu Tòng……” Nàng gọi.

“A ca…” Nàng tuyệt vọng khóc lóc, “Cầu xin mấy người… Ai đó tới cứu ta đi?”

Không có ai hết.

Sẽ không có ai đến cứu nàng, cuối cùng không khí tan biến sạch sẽ, quan tài bịt kín, nàng đau khổ giãy giụa, run lẩy bẩy, hai chân đạp loạn, ngón tay cào cấu chảy máu, nhãn cầu lồi ra, khoảnh khắc gần chết, nàng bộc phát tiếng thét chói tai thê lương nhất đời mình.  

“A a a a a a ⎯⎯”

Tại sao?

Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

Rốt cuộc nàng đã làm gì sai hả?! Triệu Tòng! Tiết Hành! Chúc An! Phùng Ích Toàn!

Tất cả những kẻ trong thiên hạ này! Nàng muốn bọn họ không! Được! Chết! Tử! Tế!

“A a a a a a!”

“Nương tử ⎯⎯”

Tiếng gió chung quanh gào thét, cát bay đá lăn, thân cây gần chỗ Lý Hùng nhất đã bị gió to quật ngã.

Lương Nguyên Kính nằm trên mặt đất, tai mũi chảy máu, đầu ngón tay lún sâu, kiệt sức ngẩng đầu la to: “A Bảo, đừng ⎯⎯”

Thất khiếu* Giác Minh hoà thượng cũng đổ máu, từng trận gió to quét tới, y cắm sâu thiền trượng trong tay xuống đất, hô lên: “Cầm lấy!”

Lương Nguyên Kính ôm thiền trượng mới không đến mức bị gió cuốn đi.

Giác Minh lại la lên: “Đưa Phật châu cho tôi!”

“Cậu muốn làm gì?” Lương Nguyên Kính che cổ tay, “Đừng tổn thương nàng!”

Giác Minh giận sôi máu, quát lớn: “Cậu mở to mắt lên mà nhìn ⎯⎯ Kia không phải là nương tử của cậu đâu! Cô ấy đã nhập ma rồi!”

Lương Nguyên Kính mù mịt nhìn lại, A Bảo vẫn đang gào thét, hồn phách của nàng chẳng còn trong suốt nữa mà đã biến thành một màu đen, oán khí rõ rệt như thế, ngay cả đạo hạnh chưa thông như Giác Minh hoà thượng còn nhìn thấy được, khói đen lành lạnh lượn lờ, dường như có đôi mắt đỏ sẫm hiện ra, hệt như Tu La khát máu trong đêm tối.

“Cậu ⎯⎯”

Giác Minh không biết nên nói với chàng như nào mới phải.

Trời còn đổ mưa to, nước mưa bị gió cuốn cho nghiêng ngả, mây đen che kín ánh mặt trời, sấm sét ầm ầm, như thể tất cả mây đen của thành Đông Kinh đều giăng kết ngay trên đầu bọn họ. Mây đen tụ thành xoáy nước, tạo thành tâm điểm giông bão, đột nhiên, tia sét tím đánh xuống như lưỡi roi khổng lồ quất tới, nháy mắt đã chém cây đào bên mộ gãy ra làm đôi, vỏ cây bị cháy cho đen xém.

“A a a a a a a ⎯⎯”

Trong làn khói đen một lần nữa phát ra tiếng nữ nhân kêu thảm thiết đau khổ tột cùng, khói đen tích tụ lại nhiều hơn, biến thành hình người đang giơ nanh múa vuốt.

“Mau đưa cho tôi!”

Giác Minh cả giận quay đầu: “Không đưa, cô ấy sẽ bị thiên lôi đánh cho tan thành mây khói đó!”

Lương Nguyên Kính đờ đẫn, chàng không dám chậm trễ nữa, lập tức tháo Phật châu trên cổ tay xuống đưa cho y.

Giác Minh chắp tay niệm Phật hiệu, ngay sau đó giật đứt Phật châu, bảy viên bảo châu loá ra Phật quang, tung bay giữa không trung.

Giác Minh khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, đôi tay bắt ấn*, nhắm mắt tụng kinh, Phật châu xoay tròn tạo thành hình chữ ‘Vạn卐’ màu vàng lao về làn khói đen, bao vây nó như sợi dây thừng, càng trói càng chặt. Làn khói đen giãy giụa, điên cuồng vật lộn, đồng thời cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Lương Nguyên Kính cảm thấy xương ngực đau nhói, miệng phụt ra ngụm máu đen, nhưng chàng vẫn cắn răng chịu đựng không để mình ngất xỉu.

“Nương tử……”

Chàng run rẩy vươn đầu ngón tay muốn chạm vào người nọ, dù chỉ là một góc váy, “A Bảo… Đừng thành ma…”

Tiếng hét tựa hồ ngưng trệ đôi chút, gió lốc chung quanh yên tĩnh lại.

Ngay sau đó, Phật quang bùng cháy, cuồng phong nổi dậy, tiếng hét vang lên lần nữa, làn khói đen bất ngờ tăng vọt, lần này như muốn phá tan kết giới của bảy viên Phật châu.

“Tiếp tục đi!”

Giác Minh phun ra ngụm máu, hô to trong gió lốc: “Tiểu hữu Nguyên Kính! Nói chuyện với cô ấy tiếp đi! Đừng dừng lại! Hình như cô ấy chịu nghe lời cậu nói!”

Lương Nguyên Kính sửng sốt, mặt mày rủ xuống, máu tươi đỏ thẫm liên tục tuôn trào nơi khóe mắt, như giọt lệ càng tôn lên sắc mặt trắng bệch của chàng đây, thoạt nhìn có vẻ vừa xinh đẹp vừa ma mị.

Một lát sau, trong tiếng gào thét thê lương của nữ nhân vang lên tiếng hát trầm ấm của người thanh niên.

“Một phiến xuân sầu cậy rượu xuôi. Giữa ngạn thuyền trôi, lầu trước cờ vời.”

“Đò Thu nẻo Thái dặm đưa rồi. Mưa đổ vài thôi, Gió hắt vài hồi.”

“Đâu buổi về mang áo khách phơi. Còn nghịch sênh chơi, Lò chẳng hương phôi.”

“Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, Đào vội hồng rồi⎯⎯”

“Chuối chóng xanh rồi.” [1]

[1] Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang – Tưởng Tiệp và bản dịch của Se Sẻ, thivien.net.

Dưới tiếng ca ấy, nữ quỷ thành ma an tĩnh lạ thường, bảy viên Phật châu bay quanh nàng, trong tầng sương đen dày đặc mơ hồ trông thấy sườn mặt biến dạng của nữ nhân hơi hơi ngẩng dậy, tựa như đang trầm ngâm lắng nghe.

Mưa gió bay xa, trời đất yên tĩnh, chỉ còn lại giọng ca ấm áp.

Sắc trời sầm tối, duy nhất pháp thân Giác Minh lại toả ra Phật quang kim sắc như đèn sáng dẫn lối trong đêm đen, hai mắt y khép hờ, tăng bào bị gió lớn thổi phồng, miệng chảy máu tươi, tiếp tục chắp tay tụng niệm kinh Phật.

Bỗng nhiên, y mở mắt ra, dừng việc tụng kinh lại, đứng dậy rút thiền trượng dựng thẳng trước ngực, bổ trượng xuống gầm lên: “Khổ ải vô biên, quay đầu là bờ. Tiểu nương tử A Bảo, xuất ma! Xuất ⎯⎯”

Phật quang của kim cương* thiền trượng bừng sáng, biến thành cây đại bổng to bằng miệng chén, mang theo sức mạnh ngàn cân có thể dời non lấp bể khiến xung quanh trở nên tĩnh mịch, yên lặng đến đáng sợ.

“Nương tử……”

Lương Nguyên Kính bò dậy từ trên mặt đất, chưa kịp lau khô máu trên mặt đã tìm kiếm khắp nơi.

“Nương tử, em ở đâu?”

“A Bảo ⎯⎯”

“Em đang ở đâu?”

Chàng kiệt sức ngã quỵ xuống đất, bả vai run rẩy, hai tay ôm mặt, từng giọt lệ nóng chảy dài qua từng kẽ hở ngón tay.

“Ở đây.”

Giọng nữ thân thuộc vang lên từ sau lưng.

Lương Nguyên Kính quay đầu lại, chàng thấy A Bảo tóc đen xoã dài mặc bộ váy đỏ hồng, giữa trán có vệt đen chỉ dọc, nàng lẳng lặng đứng đó như lần gặp nhau dưới núi Thanh Thành.

**

* Thất khiếu: hai tai; hai mắt; hai lổ mũi và miệng.

* Bắt ấn hay còn gọi là kết ấn, nghĩa là tác động vào đầu ngón tay, hoặc các gốc của ngón tay để kích hoạt những huyệt ở vùng đỉnh đầu hoặc vùng xương cùng, hai khu vực thu xả và giao hòa giữa nội khí của cơ thể với thiên khí hoặc địa khí của vũ trụ bên ngoài. Tư thế tay thể hiện hạnh nguyện, nguyện lực của các vị Phật, Bồ Tát. Tư thế đó có được do tu thân, tu khẩu, tu ý mà ra. Tư thế đó thể hiện cho hạnh nguyện và phương pháp độ sinh của chư Phật. (nguồn buddhistart)

* Kim cương chử hay chày kim cương (tiếng Phạn: वज्र – vajra) là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét. Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh. (wikipedia)

Bình Luận (0)
Comment