Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 59

“Cô… Cô là người hay quỷ?”

Tiết Hành khiếp sợ nhìn người đang ngồi ghế ăn điểm tâm kia.

“Tại sao mỗi người trong các ngươi nhìn thấy ta, đều phải hỏi câu này thế? Có gì mới mẻ hơn chút không?”

A Bảo buông điểm tâm xuống, phủi vụn bánh rơi trên người, ngước mắt nói: “Để mà nói, ta hẳn là quỷ rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta là người hay quỷ, cô nên biết rõ nhất chứ nhỉ? Dù sao năm đó, là cô thử hơi thở cho ta mà.” 

“Phải…”

Tiết Hành mờ mịt: “Lúc ấy cô đã tắt thở…”

“Không hẳn,” A Bảo nói, “Vào trong quan tài còn thừa lại một hơi, là cái đồ quỷ thất đức tuyệt tử tuyệt tôn Phùng Ích Toàn đã khiến ta chết ngạt trong đó.”

“…………”

Tiết Hành trừng to đôi mắt: “Không thể nào!”

A Bảo cẩn thận quan sát thần sắc của nàng ấy, trông không giống giả bộ lắm, nhưng nữ nhân Tiết Hành này luôn am hiểu diễn kịch, nàng ấy tựa như con hát trời sinh, cả đời này mang mặt nạ mà sống. Đừng nói là A Bảo không phân biệt được thật giả, nội tâm nàng hoài nghi ngay cả bản thân Tiết Hành cũng chưa chắc phân biệt nổi.

Rốt cuộc nàng ấy biết hay không, chuyện này A Bảo đã không muốn truy cứu tiếp, không có nghĩa lý gì, nhưng không có nghĩa nàng sẽ không lợi dụng chuyện này.

“Cô thiếu ta một ân tình nha, Tiết tam nương tử.”

Nàng nhìn chằm chằm Tiết Hành, sâu kín nói.

Tiết Hành không hổ là nữ nhân thông minh nhất cấm đình, rất mau phản ứng lại ngay: “Cô muốn tôi làm gì?”

“Ta muốn gặp Triệu Tòng.”

Thấy sắc mặt nàng ấy thay đổi ngay tức khắc, A Bảo lập tức bổ sung: “Đừng lo, ta sẽ không nói hắn là cô cùng Phùng Ích Toàn liên thủ hại chết ta đâu. Ta cũng sẽ không tổn thương hắn, thiên tử là Tử Vi Tinh giáng thế, có long khí hộ thân, ta là vong hồn tầm thường không thể gây hạ đến hắn, ta chỉ yêu cầu hắn thả một người ra.”

“Là Lương tiên sinh sao?” Tiết Hành hỏi.

A Bảo không phủ nhận, chỉ hỏi: “Việc này, cô có thể giúp không?”

Tiết Hành trầm mặc.

A Bảo nhắc nàng ấy: “Ta không có nhiều thì giờ để chờ cô.”

“Cô cần thay quần áo,” Tiết Hành nhìn nàng nói, “Nếu cô không ngại, có thể giả làm thị nữ của tôi.”

“Được.”

A Bảo không suy tư gì thêm liền gật đầu.

Dưới sự trợ giúp của Tiết Hành, nàng đổi sang trang phục của thị nữ, quần áo và trang sức châu hoa được cởi bỏ đều hoá thành hư ảo, Tiết Hành nhìn đến ngây dại.

A Bảo thấy nhiều nên không trách, vừa buộc áo choàng vừa trào phúng: “Đâu cần kinh ngạc tới vậy, Hoàng hậu, tròng mắt sắp lọt ra tới ngoài rồi kìa.”

Dây đai bị nàng thắt nút chết, càng thắt càng chặt, Tiết Hành nhìn nhìn thì tiến lại tháo nút thắt, giúp nàng buộc lại từ đầu.

Nàng ấy cao gầy hơn A Bảo một cái đầu, lúc làm chuyện này phải cúi đầu, mặt mũi nhàn nhạt nói: “Chỉ là tôi chưa thấy qua thôi.”

A Bảo trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện cùng nàng ấy.

Hai người chọn cầm ngọn đèn cung đình ra khỏi cửa Khôn Ninh Điện. Lúc đến trước Phúc Ninh Điện, bên ngoài lại giáng xuống trận tuyết lớn, nhìn như sợi bông được kéo ra. Thi thoảng còn tạt qua đợt sấm rền, A Bảo sợ tới mức hai vai co rụt, sợ tiếp theo nó sẽ bổ xuống đầu mình.

Tiết Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nghiêng đầu hỏi nàng: “Sợ sét đánh?”

A Bảo giận, thầm nghĩ cô biết hỏi quá ha, “Không cần cô lo.”

Dọc đường đi có gặp vài quân sĩ đang chạy ngược chạy xuôi, nói là đã bắt được thích khách, là một hoà thượng, hiện giờ đã giải người đến bạo thất chờ thẩm vấn.

A Bảo nghe thấy, thâm tâm thầm mắng té tát Giác Minh hoà thượng, cái đồ hoà thượng thối vô dụng! Làm phiền thêm cho nàng!

Tiết Hành cầm đèn liếc qua, hỏi: “Là người quen à?”

A Bảo không muốn giải thích.

Tiết Hành lại nói: “Xem ra cô muốn thả không chỉ có một, mà là hai người lận.”

“……”

Rốt cuộc A Bảo không nhịn nổi, quay đầu nói: “Cô ngậm miệng lại được không?”

Tiết Hành đành thôi.

**

Tuy đã bắt được thích khách, nhưng sự tình liên quan đến an nguy của Thánh Thượng, mọi người vẫn không dám lơ là thiếu cảnh giác.

Chỉ huy sứ Lục Vân của Điện Tiền Ty tự mình ra trận, ngay cả một con muỗi cũng không chui lọt vào điện, nhưng y không dám ngăn cản Hoàng hậu, chỉ liên tục đánh giá thị nữ đi theo phía sau người.

Nàng mặc áo choàng, đội mũ trùm đầu, che đậy kín cẩn quá mức, lại còn cúi đầu, không thấy rõ diện mạo.

“Có vấn đề gì sao? Lục đại nhân?”

Tiết Hành bất động thanh sắc dời nửa bước chân sang che cho A Bảo phía sau.

Lục Chỉ huy thu hồi tầm mắt như chim ưng, cung kính chắp tay đáp: “Không có gì ạ, nương nương mời vào.”

Sau khi Tiết Hành vào được Phúc Ninh Điện, liền có nội thị tiến lại bẩm báo, nói là quan gia bị bóng đè, hơn nữa đột nhiên xuất hiện sấm sét nên đã bị kinh hách, thần trí luôn mất tỉnh táo, còn nhắc về phế hậu Lý thị mãi.

Tiết Hành nghe xong gật nhẹ đầu, kêu cung nhân hầu hạ có trong điện lui ra ngoài, chưa được gọi thì đừng tiến vào.

Nàng ấy dẫn A Bảo đi đến hậu điện, thuận tiện giải thích cho nàng nghe: “Từ sau khi cô… Không có ở đây, quan gia thường hay gặp ác mộng, thần trí lúc thì thanh tỉnh lúc thì hồ đồ, luôn nói cô chưa chết, nói cô… Chỉ về lại Dương Châu mà thôi.”

Nàng ấy dừng bước, xoay người nhìn A Bảo: “Nếu được, cô có thể giả làm người trong mộng của y không? Hiện giờ y không phân biệt rõ được, đừng nói là cô đã chết, coi như y đáng thương nhé, được không?”

A Bảo không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Mở cửa đi.”

Ngọn đèn dầu tẩm điện tối tăm, như được người ta cố ý bố trí thành, Triệu Tòng chỉ mặc bộ áo ngủ đơn bạc, đi chân trần, ngồi ngay bệ đạp trước giường, ôm chậu mai đã chết vào lòng, hai mặt đờ đẫn, như lạc vào cõi thần tiên.

“Quan gia.”

Tiết Hành đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm tay hắn nhẹ giọng gọi.

“Tam nương…”

Triệu Tòng lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Trẫm mơ thấy Uyển Nương, nàng nói nàng hận trẫm, nàng muốn móc tim gan của trẫm…”

Tiết Hành lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn, giống như mẹ hiền dỗ con nhỏ, mềm mại nhỏ nhẹ nói: “Sao có thể chứ? Uyển tỷ tỷ yêu quan gia như vậy, sẽ không tổn thương quan gia đâu ạ, chẳng qua là ác mộng thôi. Quan gia, chàng nhìn xem, thần thiếp mang ai tới cho chàng nè?”

Nàng ấy bảo Triệu Tòng nhìn về hướng cửa, A Bảo đứng vào chỗ ánh nến chiếu không tới, từ tốn tháo mũ trùm đầu xuống.

“Uyển Nương!!!”

Triệu Tòng đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

Chậu tịch mai rơi xuống từ trên đầu gối hắn, chậu hoa vỡ nát, đất cát văng đầy sàn.

“Uyển Nương!”

Triệu Tòng chạy chân trần tới, vừa ôm nàng vào lòng mình vừa mừng rỡ hô như điên: “Em chưa chết! Trẫm biết ngay! Em chưa chết! Bọn họ đều gạt ta!”

Tiết Hành âm thầm rời khỏi tẩm điện, A Bảo hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Triệu Tòng ra, hờ hững nói: “Thả Lương Nguyên Kính.”

“Uyển Nương ơi……”

Triệu Tòng chưa từ bỏ ý định muốn ôm nàng, cuối cùng chọc cho A Bảo tức giận, đánh một cái lên người hắn, “Tôi kêu anh thả Lương Nguyên Kính mà! Thả chàng ra! Anh có hiểu tiếng người không hả?!”

Triệu Tòng bị nàng đánh thật đau, nhưng vẫn cố chấp ôm nàng vào lòng, máu thịt dưới tay là thật, còn có nhiệt độ cơ thể âm ấm, ngửi một hơi thật sâu, chóp mũi vấn vương hương thơm quen thuộc trên người Uyển Nương. Nàng không phải ảo ảnh đuổi chẳng kịp kia trong mộng, đích xác là một người vô cùng chân thật.

Nàng quay về rồi, Uyển Nương hắn về rồi.

Triệu Tòng gắt gao ôm người vào lồng ng.ực, tựa như muốn hoà nàng vào xương thịt của mình, phát ra tiếng thở dài thoả mãn.

“Được! Được! Ta thả y! Uyển Nương, cho dù em muốn cái gì, em biết mà, ta sẽ luôn đáp ứng em.”

Cho dù hắn có ra hứa hẹn gì, A Bảo vẫn chưa thấy yên tâm, phải tự mình thấy tự tay hắn viết chiếu mới được, lúc viết sắp xong, nàng mới nhớ ra: “Khoan đã, còn một người nữa, Giác Minh hoà thượng.”

Suýt chút quên mất.

Triệu Tòng không hỏi hai lời, viết thêm pháp hiệu hoà thượng vào đó.

Chờ hắn viết xong, A Bảo đọc lại từ đầu đến cuối, xác nhận không có sai lệch nào, lúc này mới cuốn chiếu cất vào tay áo.

Triệu Tòng mãi quên cả chớp mắt nhìn nàng đăm đăm, sợ rằng chỉ trong một cái chớp mắt thôi là nàng sẽ biến mất vậy.

“Uyển Nương này, mấy năm nay em đi đâu vậy? Là về lại Dương Châu sao?”

A Bảo: “……”

“Em còn giận ta à?” Triệu Tòng bắt lấy tay áo nàng, “Đừng giận ta nữa được không? Ta sai rồi, em xem, cây trâm tặng em, ta đã tìm thợ sửa lại…”

Hắn lấy cây ngọc trâm từ ngực ra, chỗ vốn đã đứt đoạn giờ được mạ thêm lớp vàng, nối hai đoạn trâm liền lại với nhau.

“Còn hoa mai… Hoa mai ta tặng em, ta vẫn thường chăm sóc kỹ… Em tới đây xem!”

Hắn nắm ống tay áo A Bảo, vốn định dẫn nàng tới nhìn hoa mai, lại phát hiện chậu mai vì lần sơ sẩy vừa nãy của hắn nên đã rớt xuống sàn vỡ nát.

Triệu Tòng ngây dại, vội vàng quỳ xuống, luống cuống tay chân gom đống đất, còn bị mảnh sứ chậu vỡ cứa vào lòng bàn tay chảy dài máu.

“Đừng làm nữa,” A Bảo nhẹ nhàng nói, “Hoa chết rồi.”

“Không……”

Triệu Tòng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng.

A Bảo ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn hắn: “Chậu hoa vỡ rồi không lành lại được, hoa chết rồi cũng không nảy nở được nữa, còn có cây trâm…”

A Bảo nhét trâm ngọc vào tay hắn: “Gãy là gãy, mặc anh có tìm thợ tay nghề cao siêu đến đâu, cũng không thể quay về hình dạng ban đầu. Người chết rồi, là đã hết rồi, dù cho anh có không muốn thừa nhận tới bao giờ, cũng vậy thôi. Triệu Tòng à, anh hiểu chưa?”

Triệu Tòng tê liệt ngồi bệt dưới đất, thần sắc hoảng hốt, ngơ ngẩn rơi lệ: “Nhất định là trẫm đang nằm mơ.”

A Bảo không phản bác, chợt nghe hắn sâu kín hỏi: “Uyển Nương này, em có hận trẫm không?”

A Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Trước kia chắc là có.”

“Vậy em có từng yêu trẫm không?”

Từng yêu sao?

Đây là vấn đề vô cùng phức tạp, nhất thời A Bảo chưa nghĩ ra đáp án.

Có đôi khi, tình cảm con người cũng không thể chỉ gói gọn trong hai chữ yêu và hận được, nếu muốn A Bảo dùng một từ để miêu tả mối quan hệ giữa nàng và Triệu Tòng, nàng nghĩ nàng sẽ không nói về chữ ‘yêu’ hay ‘hận’, hẳn là ⎯

“Ỷ lại.”

Từ ngày nọ vào năm Hữu An thứ sáu rời Dương Châu, tách khỏi anh mình, A Bảo đã bước vào con đường ỷ lại Triệu Tòng. Nàng ở Đông Kinh đưa mắt không quen, còn không hoà nhập được với vòng quý nữ kinh đô, người mà có thể tín nhiệm, cũng chỉ có mỗi Triệu Tòng mà thôi.

Triệu Tòng tựa hồ cũng hết sức hưởng thụ loại tin cậy nàng dành cho hắn. Hắn dẫn nàng dạo chơi khắp thành Đông Kinh, muốn tìm mọi cách dỗ nàng vui vẻ, tất cả sự chưa thích ứng khi tách khỏi Lý Hùng, sự ỷ lại từ a ca, tất cả đều di dời lên trên người hắn.

Nhưng mà sau đó thì sao?

Hắn dùng loại ánh mắt xa lạ, lạnh lẽo như vậy để nhìn nàng, còn nói: “Là do ta đã quá nuông chiều ngươi.”

Câu nói như đòn cảnh tỉnh, nó hoàn toàn đánh bật lại A Bảo, lúc đó nàng mới thấu, căn bản Triệu Tòng không phải là Lý Hùng, a ca đối xử vô điều kiện với nàng, bởi vì anh không cần nàng đáp trả.

Nhưng Triệu Tòng thì không, hắn cần nàng đáp lại mình, cần nàng khắc ghi trong lòng, cũng là loại báo đáp tương ứng.

Hắn đối xử có điều kiện với nàng, đó là ‘Ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng cần đáp ứng lại ta theo yêu cầu, nếu không ta sẽ tịch thu lại những gì đã cho ngươi’.

Khi đó Triệu Tòng cãi nhau cùng nàng, luôn miệng nói, ta vì em mà chống cự với đám quan lại kia, đối kháng với tổ chế Đại Trần, vì em thành trò cười cho thiên cổ, vì em làm ra chuyện thiên hạ không tán đồng, vì em đắc tội với thế nhân. Nói không chừng mai sau sử sách ghi lại, vậy mà em còn muốn mắng ta mê muội cái đẹp. Sao em không hiểu chuyện chút đi? Ngoan hơn? Để ta bớt lo hơn chút thì sao?

Nhưng A Bảo lại nghĩ, căn bản điều nàng muốn đâu phải như này.

Xưa nay Triệu Tòng vẫn luôn không rõ, điều nàng chân chính muốn là gì, tựa như hắn không biết nàng rất muốn tìm cây trâm như ý a ca tặng, chứ chẳng phải trâm ngọc đẹp đẽ trân quý nhưng lại vô dụng kia.

Hoàng quyền, đế vị, biến người chung chăn gối thành một nam nhân xa lạ. A Bảo ngày càng không hiểu nổi hắn, hắn nói ít hơn, tâm cơ thâm trầm, chẳng tươi cười nốt, ánh mắt nhìn nàng dần dần chứa đựng nhiều sự bất mãn, bắt bẻ cũng nhiều.

Hắn không cho nàng đàn tỳ bà, không cho nàng ăn món nàng muốn, không cho đọc thoại bản, chặn thư tín a ca gửi cho. Tình yêu của hắn là chiếc lồng sắt mạ vàng hoa mỹ tinh xảo, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông.

Đôi khi A Bảo sẽ nghĩ, nếu Triệu Tòng không bước lên đế vị vốn chẳng thuộc về hắn. Nếu hắn vẫn là Triệu Thừa Tuấn như hồi ở Dương Châu, kết cục của bọn họ có khác hơn không, có lẽ bọn họ sẽ ân ái đến già, sẽ con cháu đầy nhà ấy nhỉ.

Tiếc là, đời người không có ‘nếu’.

Cho nên đối với câu hỏi hắn đưa ra, A Bảo chỉ có thể trầm mặc không đáp.

Triệu Tòng hai tay che mặt, khóc ròng nói: “Trẫm rất yêu rất yêu em mà.”

“Anh không yêu tôi,” A Bảo bình tĩnh lại, “Anh yêu Lý Uyển, tôi không phải nàng, tôi là A Bảo. A Bảo là A Bảo, người không có gia thế cao quý, cũng không học được cách cư xử dịu dàng như các vị nương tử khác.”

Triệu Tòng sững sờ, buông đôi tay ôm mặt xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn nàng.

Hoá ra lúc hắn không cười, dáng vẻ chẳng giống người nọ chút nào, A Bảo có chút nghi hoặc sao năm đó mình lại nhận lầm được.

“Có lẽ tôi cũng không yêu anh.”

A Bảo hơi hơi mỉm cười, nói: “Chúng ta yêu, chỉ là bóng dáng nơi đáy lòng của nhau mà thôi.”

Rốt cuộc nghĩ rõ điểm này, nhất thời lòng A Bảo nảy sinh loại cảm giác giải trừ bế tắc, có yêu hận gì cũng không quan trọng. Nàng không cần hận Triệu Tòng, bởi vì tình yêu nàng dành cho hắn không hề thuần khiết, bọn họ từ lúc mới gặp đã là một loại sai lầm.

Thôi nương tử nói không sai, suốt đời nàng chỉ theo đuổi bóng hình hư ảo, như trăng trong nước, như hoa trong gương, mà giờ khắc này đây, nàng không cần tiếp tục kiếm tìm nữa, bởi vì người nọ, vẫn luôn đứng ngay phía sau nàng, chưa từng rời đi.

Thoáng chốc, A Bảo cảm nhận được oán khí nội tâm bị quét khỏi sạch sẽ, linh hồn nàng tựa như được gột rửa, bắt đầu trở nên trong suốt, thuần tuý thêm một lần nữa.

Đến lúc nàng phải đi rồi.

Triệu Tòng vội túm chặt cổ tay của nàng, nhưng cả người lại hết sức ngây ngẩn, bởi vì đầu ngón tay A Bảo đang tan biến, hoà thành bụi vàng bay bay.

“Em…”

Yết hầu hắn như bị người ta bóp chặt, nói không thành lời.

A Bảo vẫy tay hắn ra, cũng không kịp quay đầu: “Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, cần phải đi ngay lập tức…”

Nàng xoay người lao ra Phúc Ninh Điện, bỗng nhiên có người từ trong góc duỗi tay ra ngăn nàng lại, là Tiết Hành.

A Bảo gấp muốn điên rồi, sao càng vào thời điểm mấu chốt thì càng có người chặn đường vậy nè.

“Cô muốn nói gì thì ngắn gọn thôi, tôi không còn nhiều thời gian!”

Tiết Hành ngây dại, cũng thấy tay trái của nàng đang thong thả tan biến, Tiết tam nương tử luôn trầm ổn, tiến lùi vừa đủ giờ đây lại có chút lắp bắp.

“Tôi… Tôi muốn nói cho cô biết, hạ táng cô vẫn còn sống, tôi thật sự không biết chuyện đó, lúc ấy tôi đã thử, xác thật là cô đã ngừng thở. Phùng Ích Toàn ông ta không nói cho tôi hay, còn về nguyên nhân, tôi đoán chắc do ông ta không nghe thấy, có lẽ là… Ông ta cho rằng nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Thành thật xin lỗi, tôi nói lời này cũng không phải muốn bao biện cho mình. Cho dù cô tin hay không thì, tôi…”

“Tôi tin.” A Bảo ngắt lời nàng ấy.

Tiết Hành ngẩn ra.

A Bảo hỏi: “Còn muốn nói gì nữa không?”

Tiết Hành thất thần một lát, xong lắc đầu, đáp: “Hết rồi.”

A Bảo cất bước phải đi, Tiết Hành vẫn ngăn nàng lại, giao cho nàng tấm thẻ bài: “Khắp nơi trong cung đều đang hạ giới nghiêm, cô cầm thẻ bài này, hành sự tiện nghi hơn nhiều.”

A Bảo rũ mắt nhìn tấm thẻ trong lòng bàn tay, chợt ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”

Tiết Hành chua xót cười, thay nàng cột chắc áo choàng, đội mũ trùm đầu lên, nói: “Đi đi.”

A Bảo gật đầu, bay vào giữa trời đầy tuyết.

Sấm rền len vào tầng mây, phía chân trời không còn sấm sét ầm ầm, giờ đây cấm đình an tĩnh bình yên như vậy. Gió đêm thổi vạt áo choàng A Bảo tung bay, mũ trùm đầu rơi rớt, muôn vàn bông tuyết mềm nhẹ bay lên mặt nàng, như ký ức nơi sâu thẳm, những cảnh quang từng bị nàng quên lãng.

“Tiểu sinh họ Lương, tên Hoằng, tự Nguyên Kính.”

“Tiểu sinh? Anh rất nhỏ à?”

Gương mặt thiếu niên ửng hồng, ngay cả vành tai cũng nhiễm chút nhàn nhạt, y như hoa đào nở rộ đầu xuân.

Nàng nói: “Tôi tên A Bảo.”

“Tiểu nương tử A Bảo.” 

“Cái gì mà ‘Tiểu nương tử A Bảo’, A Bảo là A Bảo, không có ‘tiểu nương tử’ gì hết.”

Đình viện, chàng chống thanh trúc chậm rì rì đi vòng quanh, nàng khẩn trương đi theo phía sau chàng, sợ chàng té ngã, còn chàng ngoái đầu cười nhìn lại nàng.

Một khắc đó, có hàng ngàn hàng vạn con bướm bay lên từ đáy lòng nàng.

Dưới cây sơn trà, chàng ngửa đầu nhìn nàng, vô thức duỗi cánh tay ra, giống như có thể tiếp nàng bất cứ lúc nào.

Nàng không nói cho chàng biết, từ nhỏ nàng đã học được cách leo cây, cây sơn trà bé tí này không có làm khó được nàng.

“Đồ ngốc! Tiếp này!”

Từng quả sơn trà như mưa sao băng ném xuống, chàng không tiếp được quả nào, còn bị rớt trúng cho vô cùng chật vật, còn nàng thì ngồi trên chạc cây cười ha hả.

Tháng sau, lá sen xanh biếc.

Nàng ôm đầy đài sen ở trong lòng chạy vội về phía trước, chàng thì thở hồng hộc ngay phía sau, mặt đỏ như gấc. Tình cờ dừng lại, quay đầu nhìn ông già cầm gậy trúc mắng to đuổi theo, sợ tới mức chả dám nghỉ ngơi, tiếp tục chạy bạt mạng như điên.

Bỗng nhiên nàng quành lại, kéo tay chàng chui vào con đường mòn.

Ngày hè ánh mặt trời nóng cháy vẩy đầy trên con đường đất nông thôn, tiếng cười nàng thanh thuý như tiếng chuông bạc, reo lên cả con đường. Thiếu niên thiếu nữ mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát, thấm tầng mồ hôi mỏng, hương hoa sen thơm ngát ập vào mũi, khiến con người ta say mê quên lối về.

“Lưu quang sao dễ bỏ rơi người, Đào vội hồng rồi, Chuối chóng xanh rồi…” [1]

[1] Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang – Tưởng Tiệp và bản dịch của Se Sẻ, thivien.net.

Ánh trăng như bạc, thiếu niên ngồi trên ngạch cửa, lòng ôm tỳ bà, ngón tay thon dài gảy dây đàn, cất lên giọng ca dịu dàng trầm ấm. Mày mặt chàng sạch sẽ, tinh tế như vậy, tựa như thần tiên trên trời khiến nàng phải nín thở, vì sợ quấy nhiễu cảnh tượng trong mơ.

“Non có cây, cây lại có cành, Tâm hân hoan chàng, chàng có hay?…” [2]

[2] Việt nhân ca và bản dịch của Vệ Ca, thivien.net.

Sau giờ ngọ ngày hè, nàng đang say mộng đẹp. Chợt thấy trên má có chút ngứa ngứa, mở mắt ra thì thấy, ánh mặt trời chói chang chiếu qua tán cây xanh, kí.ch thí.ch đồng tử nàng đột nhiên co rút.

Nàng híp mắt, thấy phần cằm có độ cong hoàn mỹ của thiếu niên nọ, trái tim tức khắc đánh trống reo hò.

Trong đám đông, nàng không tìm thấy bóng dáng chàng đâu, hoảng sợ đứng dậy nhìn khắp nơi xung quanh, chợt nghe tiếng ‘ting’ nhỏ, nàng xoay người, nén bạc xoay vòng trong thau đồng, còn chàng dáng ngọc đứng thẳng đó cười với nàng.

“Tiểu nương tử với khúc nhạc như nhạc tiên luân âm, nhân gian nào mấy khi được nghe, một chút tâm ý, kính mong vui lòng nhận cho.”

Tiếng khua chiêng náo nhiệt mở màn kịch dân dã vang to, bọn họ đứng giữa biển người tấp nập, tiếng nói chàng ôn hoà, kể cho nàng nghe cảnh vật Dương Châu, con người Dương Châu, di tích cổ Dương Châu ra làm sao.

Nàng nghe xong trợn tròn mắt, không chịu bỏ qua tiếp tục truy hỏi, chấp nhất muốn biết rõ trong lòng chàng, Thành Đô tốt hay Dương Châu tốt hơn.

Chàng cười mỉm chi đáp, mỗi nơi đều có cái hay của nó.

Nàng bĩu môi, lẩm bẩm cực nhỏ tiếng, vẫn là Thành Đô chúng tôi tốt hơn.

Tiếng hát trên sân khấu cất cao, thiếu nữ chẳng thể nói ra lời tâm sự sâu kín giữa đám đông.

Dưới đáy lòng nàng lén nói, tuy Dương Châu có hoa thược dược, có Hồ Tây Gầy, có sông nhỏ Tần Hoài, có 24 cây cầ. Nhưng Thành Đô cũng có hoa hải đường, có chợ tơ tằm, có cảnh mặt trời lên hoa hồng đỏ như lửa, có sông xanh tựa như màu chàm mỗi đợt xuân về. Còn có một tiểu cô nương tên là A Bảo nữa, nàng thích chàng, nên chàng đừng đi có được không?

Cuối cùng mảnh bông tuyết lất phất bay qua, uyển chuyển mềm mại dừng trên đuôi mắt của A Bảo, hoà tan thành một giọt nước mắt.

Phản chiếu trong mắt nàng, là con phố dài ngày xuân năm nọ, nàng ngồi giữa đường đàn tỳ bà, có người trẻ tuổi cầm ô, đeo hòm xiểng đi đường, đứng trước quán trà. Chàng mặc bộ áo dài màu xanh, tay áo thêu hoa văn khóm trúc, hết lần này tới lần khác đều vô tình nhìn sang nàng, mắt như nước mùa thu, môi chứa cái cười nhạt.

Chỉ một cái liếc mắt, cả đời chẳng thoát nổi.

Bình Luận (0)
Comment