Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 58

Núi Vạn Tuế tuyết trắng xoá, động vật trên núi đều trốn đi ngủ đông, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Bởi vì muốn làm pháp sự, Giác Minh hoà thượng đã ăn chay hơn một tháng, miệng mồm giờ nhạt như nước ốc.

Buổi tối đi nghỉ ngơi, y theo thường lệ bưng cơm chay ngồi ở hành lang ngoài phòng ăn cơm, lại trông thấy xa xa có con chim hoàng anh bay lại đây.

Trời lạnh như vầy, cũng không mấy khi thấy được vật sống. Thế cho nên lần đầu hoà thượng nhìn thấy chim không phải kinh ngạc cảm thán màu sắc lông con chim này tươi sáng xinh đẹp bao nhiêu, mà là nuốt nước miếng theo bản năng.

Nhưng có Thủ Chân ở đây, y không dám sát sanh phá giới, liền rải chút cơm lên lan can, dụ chim chóc bay lại ăn.

Chim hoàng oanh không ăn cơm y rải, chỉ dừng ngay trên đầu y, mổ mổ cái đầu trọc lóc.

“Ai ui! Con chim này! Sao lấy oán trả ơn thế hả! Coi chừng ta nhổ lông kho tàu mi đó!”

Hoà thượng hết sức phẫn nộ che đầu.

Chim hoàng oanh dùng sức mổ mu bàn tay y vài cái, xong bay đến trên đất tuyết, giẫm tới giẫm lui.

Giác Minh hoà thượng vui vẻ, cười nói ha ha: “Đang làm gì vậy? Cầu hôn ai à?”

Nhưng dần dà, khoé miệng tươi cười y cứng lại. Bởi vì y phát hiện hình như con chim này không phải giẫm đạp lung tung, trông rất có kết cấu, nàng hì hà hì hục ấn móng vuốt xuống tuyết, ra là để tạo chữ.

Khoan đã…

Giác Minh buông chén đũa, chạy lại nhìn thử, thấy đó là chữ…

‘Bảo’?

“Mi là tiểu nương tử A Bảo á?!” Hoà thượng trừng mắt, chỉ vào chim hét lớn.

Chim hoàng oanh thôi động tác, bay lên đầu vai y, mổ mổ vành tai khiến Giác Minh đau đến kêu ‘ui da’, che tai lại nói: “Xin lỗi cô nha! Tiểu nương tử A Bảo! Tôi nhận ra cô đến rồi! Không đúng… Sao cô biến thành chim được? Chẳng lẽ cô xuống núi tìm tiểu hữu Nguyên Kính à?!”

Chim hoàng anh bay lên giữa trời, đột nhiên sà thẳng xuống, rơi trên mặt tuyết, nằm yên bất động.

? ? ?

Ý gì đây?

Giác Minh vận động trí lực toàn thân, thử dò hỏi: “Cô đang nói, tiểu hữu Nguyên Kính sắp chết á?”

Chim hoàng oanh bay lên lại, mổ vài cái lên mu bàn tay của y, bay về phía trước, Giác Minh hoà thượng đuổi nhanh theo kịp, cuối cùng theo vào thiền phòng của mình.

Y cảm thấy quái lạ: “Ủa, sao cô biết tiểu tăng ở gian phòng này? À… Hòm thuốc, muốn tiểu tăng cầm hòm thuốc đi cứu chữa tiểu hữu Nguyên Kính sao?”

Y vội vàng thu thập hòm thuốc xong còn thấy chim hoàng oanh bay lên giường mình, nhảy qua nhảy lại trên chăn.

Giác Minh đau đầu than: “Đừng mổ chăn mà, sợi bông muốn bung ra ⎯ Ui! Đau quá! Tôi biết rồi biết rồi! Phải mang chăn cho cậu ấy đúng không? Đừng mổ nữa!”

Hoà thượng đóng gói chăn bông của mình, tìm thêm vài bộ quần áo mùa đông, gói chúng lại buộc lên lưng.

Chim hoàng oanh bay lên vách thường, mỏ chim mổ lên bức tranh sơn thuỷ trên đó, mổ lủng một cái lỗ. Con tim Giác Minh hoà thượng rỉ máu, đó là tranh năm xưa tiểu hữu Nguyên Kính tặng cho y.

Từ từ, tranh…

Y nhất thời hiểu rõ ý tứ của A Bảo, là muốn y mang bức tranh dính máu Lương Nguyên Kính theo cùng. Bởi vì bức tranh đó có nguồn gốc sâu xa với A Bảo nên Thủ Chân đại sư đã âm thầm tính toán, xin lại nó từ Lương Nguyên Kính, cúng nó cung linh cữu của A Bảo trong điện Phật Di Lặc để trừ tà.

Giác Minh vuốt cái đầu trọc, lần này hơi khó xử: “Sư phụ tôi ở đó, không biết có lấy được hay không…”

Chim hoàng oanh tung cánh, hung hãn vọt tới chỗ y.

Hoà thượng quả thực rất sợ nàng, sợ tới mức vắt chân lên cổ chạy: “Biết rồi! Tiểu tăng đi ngay đây! Đừng có mổ mà!”

Cũng không rõ có phải Thủ Chân đã hay biết gì không, Giác Minh rón ra rón rén lẻn vào linh đường. Lúc trộm bức tranh nọ, cụ vẫn luôn nhắm mắt gõ mõ, các tăng nhân tụng kinh ở đó thấy nhưng cũng không dám nhắc nhở, mỗi người chỉ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn y.

Mặt già Giác Minh đỏ bừng, cảm giác làm việc này còn xấu hổ hơn lúc bị trù trì bắt được mình đang ăn thịt chó, lòng bàn chân bôi dầu chuồn ra khỏi linh đường.

Đã mang đủ đồ, một người một chim cùng xuống núi.

Giác Minh hoà thượng đi đường khổ không tả nổi, chỉ mới chậm bước chút thôi là chim hoàng oanh đã bay tới mổ cái đầu trọc của y rồi. Kết quả y dùng tốc độ xưa nay chưa từng có của mình đi thật nhanh. Dù vậy lúc tới ngoài cửa Đông Hoa hoàng thành thì trời cũng đã tối.

Lúc này cửa cung chưa hạ khoá, nhưng Giác Minh là kẻ vô danh, còn có trang phục kỳ quá ôm hòm thuốc cõng chăn bông, tất nhiên không có khả năng được vào trong.

“Làm sao bây giờ? Tiểu tăng đâu vào được…”

Giác Minh gãi gãi đầu trọc, có chút vô phương cứu chữa.

Nhưng vào lúc này, cuồng phong nổi dậy, lông chim phần cổ của chim hoàng oanh bỗng nhiên dựng thẳng đứng, thân hình phình to gấp bội, như một con đại bàng khổng lồ, cả thân bùng phát luồng khói đen bạc, nháy mắt tràn ngập cả toà cửa thành. Nhóm thủ vệ hoảng sợ la hét, chạy ngược chạy xuôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Giác Minh: “! ! !”

Giác Minh khó mà tin được: “Tiểu nương tử A Bảo! Oán khí trên người cô càng lúc càng nặng! Dừng lại đi! Cô còn như vậy sẽ bị trời phạt mất!”

Chim hoàng oanh giận dữ, vung cánh đẩy hoà thượng vào trong thành.

Giác Minh văng ngã một cú thật xa, ngã chổng vó lên, suýt chút phun ra ngụm máu già, thấy chim hoàng oanh giương cánh chuẩn bị quăng mình nữa, y vội vàng vươn tay ngăn cản.

“Tôi đi! Tôi đi được! Tiểu nương tử A Bảo, xin cô đừng đẩy nữa…”

Chuyện lạ Đông Hoa Môn thu hút cấm quân, nhiều quân sĩ Điện Tiền Ty cầm vũ khí, bao vây bọn họ, nhưng dưới luồng khói đen quỷ dị nọ, chẳng có ai dám tiến lên trước.

Giác Minh hoà thượng cứ như vậy nghênh ngang vào nhà giam đại nội, cả quãng đường vắng tanh.

Tuy nhìn qua trông có vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng nội tâm hoà thượng chứa đầy nước mắt, nghĩ thầm, lần này coi như y không tiếc cả mạng sống để cứu giúp bạn tốt đi, tiểu hữu Nguyên Kính ơi, cậu nhớ cẩn thận chút nha, đừng ‘hết hơi’ trước lúc tôi tới đó, nếu không e rằng nương tử cậu sẽ dỡ cả cái hoàng cung này mất.

Nhà giam vẫn như cũ, bất đồng là Phùng Ích Toàn trên mặt đất đã biến mất tăm, còn Lương Nguyên Kính đang nằm nghiêng trên rơm rạ, không rõ sống chết.

Giác Minh cả kinh, vội vã tiến lên lật chàng lại, bắt mạch tượng cho chàng, mỏng manh suy yếu quá, suýt chút nữa bắt không ra. Cúi đầu nghe tiếng tim đập cũng rất chậm, hiển nhiên đã đạt đến cực hạn rồi.

Giác Minh đút cho chàng viên Thiên Vương Bảo Mệnh đan trước, tạm thời giữ lại được mạng, lấy chăn bông bung ra đắp hết lên người chàng.

Chim hoàng oanh liên tục mổ cuộn tranh, mổ vang kêu tách tách, Giác Minh bận vỗ vào ót mình, cũng không quay đầu lại mà hô: “Biết rồi biết rồi! Chờ chút đã!”

Y mở bức hoạ cuộn tròn ra, vết máu cũ trên đó đã phai mờ đôi chút, muốn nhỏ thêm máu lên đó cũng chẳng khó, bởi vì Lương Nguyên Kính mình đầy thương tích, như không còn chỗ nào lành lặn. Cộng thêm việc oán khí A Bảo bộc phát thêm lần nữa nên miệng vết thương của chàng hở ra khiến máu chảy không ngừng.

Giác Minh nâng cánh tay chàng lên, cuộn ống tay áo lên, đặt bức hoạ cuộn tròn lên đó. Từng giọt máu đỏ thắm dừng lại giữa mày mỹ nhân trong tranh, dần dần biến thành lốc xoáy diệu kỳ, hồng quang chợt loé, mỹ nhân biến mất, chim hoàng oanh cũng vậy, thay vào đó là một nữ tử cung đình khoác vàng mang ngọc.

“Chàng sao rồi?”

Biến thành người trong nháy mắt, A Bảo gấp gáp chờ không đặng hỏi ngay.

“Không tốt lắm,” Giác Minh cau mày, ăn ngay nói thật, “Tôi chỉ có thể tận lực cứu chữa, còn sống được hay không, còn dựa vào phước phần của cậu ấy.”

A Bảo quỳ trên mặt đất, thật cẩn trọng nâng bàn tay đã biến dạng vặn vẹo của Lương Nguyên Kính lên, không dám dùng sức, hôn chi chít lên đó, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn cho chàng.

Nhiệt độ cơ thể Lương Nguyên Kính lạnh ngắt, dù được đắp chăn cũng không đỡ hơn, hai mắt nhắm nghiền. Tuy đầu bù tóc rối, thương tật chồng chất, nhưng khuôn mặt vẫn tuấn tú vốn có, vẫn xinh đẹp như vậy.

Từng giọt nước mắt A Bảo lăn dài.

Nàng run rẩy hạ tay, nâng mặt Lương Nguyên Kính lên, lau bớt máu thay chàng, sửa sang lại mái tóc rối, còn trân trọng hôn lên trán chàng một cái, môi dời sang tai chàng, nhẹ giọng nỉ non: “Chàng phải sống sót, Lương Nguyên Kính, nghe chưa? Chàng nhất định phải sống sót, em sẽ cứu chàng.”

Đắp gọn chăn cho chàng, nàng đứng bật dậy, nói với Giác Minh: “Chàng giao lại cho anh, đại hoà thượng.”

Giác Minh thần sắc phức tạp, khẽ hé miệng như đang tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Dù thế nào cũng đừng đả thương người khác, tiểu hữu này của tôi si tình, nếu biết được cô vì cậu ấy phải gánh chịu kết cục tan thành mây khói, thế thì chẳng khác giết cậu ấy đi là bao.”

A Bảo không trả lời, chỉ chừa lại cho y chiếc bóng.

Cung vua đang lâm vào hỗn loạn, không ai nói rõ được tình huống, có tên nói do yêu ma quỷ quái quậy phá, có kẻ nói do thích khách Tây Hạ trà trộn, còn có người nói có hoà thượng làm phép tính làm hại Thánh Thượng. Bên ngoài Phúc Ninh Điện có ba lớp quân sĩ Điện Tiền Ty, bảo vệ nghiêm ngặt.

A Bảo đứng từ xa nhìn cảnh này, do dự mấy phen, cuối cùng không có xông vào, trầm ngâm chốc lát, quay người bước vào bóng đêm.

Tại Khôn Ninh Điện, cũng nhốn nháo hoảng loạn không kém.

Tiết Hành biết tin có kẻ làm càn cũng kinh sợ theo, bất chấp túm lấy tiểu hoàng môn báo tin hỏi: “Quan gia đâu? Quan gia sao rồi hả?”

Tiểu hoàng môn vội trả lời: “Lúc tiểu nhân tới đó, Lục Thái uý đã điều động quân sĩ Điện Tiền Ty đến hộ giá, quan gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự thôi ạ!”

Chỉ nói thôi cũng chẳng thể an ủi Tiết Hành, nàng ấy nhíu mày nói: “Không được! Ta phải đến Phúc Ninh Điện xem sao!”

Thị nữ chung quanh nghe xong, sôi nổi quỳ xuống khuyên Hoàng hậu nương nương bình tĩnh, hiện giờ thích khách tăm tích không rõ ràng, ý đồ ra sao chẳng ai hay, sắc trời lại tối, bên ngoài còn có sét đánh, trước mắt chỉ có cách đóng cửa Khôn Ninh Điện không ra ngoài mới là an toàn nhất, nếu trên đường gặp chuyện gì nguy hiểm, bọn họ đều không gánh nổi hậu quả.

Tiết Hành bị chúng thị nữ ôm chân, không bước đi được thì nổi giận tím mặt: “Cẩu nô tài! Nếu quan gia xảy ra chuyện, các ngươi có đảm đương nổi không hả?!”

Nàng ấy luôn ôn hoà khiêm nhường, có lòng từ bi, đây là lần đầu tiên nổi giận lớn tiếng như trước mặt cung nhân.

Chúng thị nữ sợ đến phát run, nhưng cũng không dám buông tay ra, quan gia xảy ra chuyện, bọn họ đảm đương không nổi, nhưng Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, bọn họ hầu hạ bên người càng đảm đương không nổi.

Cái nào ít hại hơi thì chọn cái đó, chúng thị nữ không hẹn khóc lóc cùng nhanh, xôn xao kêu ‘Nương nương bình tĩnh ạ’.

Đang lúc giằng co, có nội thị phụ trách canh cửa ngoài điện tiến vào.

Mí mắt Tiết Hành đột ngột giật giật, vội hỏi: “Sao vậy? Bên quan gia có tin tức gì sao?”

“Không không không…” Tiểu nội thị sợ tới mức líu lưỡi, khóc không ra nước mắt, “Bên ngoài… Bên ngoài có người…”

“Ngươi hoảng cái gì mà hoảng?!”

Tiết Hành nhíu mày phẫn nộ quát: “Nói chuyện cho đàng hoàng! Rốt cuộc là ai tới?!”

Tiểu nội thị run bần bật: “Người đó nói là… Cố nhân.”

Tiết Hành bỗng dại ra.

Đúng vào lúc này, cửa các bị đẩy ra, hoa tuyết bị gió đêm thổi ngược vào, dập tắt ánh nến trong điện, có người mặc cung trang, đầu đầy châu ngọc, mỉm cười dịu dàng bước qua ngạch cửa, đi vào.

Ánh đèn hiu hắt, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp quen thuộc nọ.

Giống như cố nhân lâu rồi không gặp. Nàng hết sức tự nhiên ngồi xuống, vắt chéo chân, ân cần cười hỏi thăm Tiết Hành: “Uy phong lớn thật nha, Hoàng hậu nương nương.”

Bình Luận (0)
Comment