Trong một đêm, núi Vạn Tuế bị tuyết đóng dày đặc vùi lấp.
Đến bình minh, tuyết vẫn còn rơi, gió bấc thổi ào ào. A Bảo khoanh chân ngồi trên tháp Phật, đã đợi một ngày một đêm mà chưa nhận được tranh của Lương Nguyên Kính.
Nhất định là do tuyết rơi quá dày, đường lên núi không dễ đi nên a ca mới chưa tới, nàng nghĩ vậy.
Lại một ngày trôi qua, nàng vẫn chưa chờ được Lý Hùng lên núi, bắt đầu cảm thấy nóng lòng, lo lắng có phải Lương Nguyên Kính mắc bệnh nữa rồi không. Trời lạnh cóng, sắc khoẻ chàng mãi không khoẻ, gặp thời tiết giá rét như vầy, ho khan dễ tái phát.
Tới buổi chiều ngày thứ ba, A Bảo không ngồi yên nổi nữa, quyết tâm bay xuống núi xem thử. Nàng sẽ không tới gần chàng, sẽ không để chàng phát hiện ra, nàng chỉ đứng xa xa trông thôi, biết được chàng bình yên vô sợ là đủ rồi.
Khi bay tới giữa sườn núi, nàng trông thấy có hai người đứng trong đình. Một trong hai là Giác Minh hoà thượng, người còn lại mặc áo suông xanh đen, đầu đội mũ nhung, chính là Lý Hùng ba ngày chưa gặp.
A Bảo vội bay qua đó, trùng hợp nghe được ca ca nôn nóng nói: “Hôm mười bốn, cậu ấy phụng chỉ vào cung, tôi ở nhà chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy cậu ấy quay về. Vất vả lắm mới tìm được tiểu hoàng môn hầu hạ ngự tiền hỏi thăm, nói là không biết cậu ấy làm gì chọc tức long nhan, hiện giờ đang bị nhốt trong cung. Tiểu sư phụ, cậu xem xem phải làm sao đây? Tôi ở chốn thành Đông Kinh này không có cách nào, nhưng tôi có bạc, có thể chuộc cậu ấy ra không vậy?”
Giác Minh cũng chau mày, trầm ngâm đáp: “Thiên tử nổi giận, phơi thây ngàn dặm. E là chuyện này không thể giải quyết bằng tiền…”
Lý Hùng đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng đấm thật mạnh vào cây cột hành lang núi đình, làm rơi không ít tuyết.
“Chỗ A Bảo chỉ sợ không giấu được, nhưng tôi phải ăn nói sao với nó đây…”
Tiếp đó họ nói gì A Bảo nghe không rõ nữa, bởi vì tới câu Lương Nguyên Kính ‘bị nhốt trong cung’ kia, nàng đã bất chấp tất cả, vội vã bay về phía dưới chân núi.
Tuyết càng rơi càng dày, trời đất một mảng trắng xóa, không có màu sắc nào khác, tựa như phương trời thuỷ tinh. ‘Nghìn non vắng bóng chim bay, Mịt mùng muôn dặm chẳng hay chân người’ [1]. Trên con đường phủ đầy tuyết trắng ấy, không biết từ bao giờ đã có bóng người già nua đứng đó, khoác áo cà sa đỏ vàng, đầu mày rậm rạp, con mắt trắng dã, tựa hồ sớm đoán được nàng sẽ xuống núi nên cố ý đứng chờ nàng.
[1] Giang tuyết – Liễu Tông Nguyên và bản dịch của Hải Đà, thivien.
A Bảo bỗng dừng lại.
Thủ Chân chắp tay hành lễ, mặt mày thương xót, nói: “A di đà phật, trần duyên thí chủ đã đứt, cớ sao còn chấp mê bất ngộ, không chịu buông bỏ chuyện cũ?”
A Bảo sinh lòng áy náy, nhưng vẫn đáp: “Xin lỗi ngài, đại sư, chàng là quan nhân của con, giờ đây tính mạng chàng gặp nguy, con… Con cần phải đi cứu chàng.”
“Cho dù chuyến này đi rồi, hồn bay phách tán cũng không hối hận sao?”
“Không hối hận.” A Bảo trả lời, chưa có khắc nào khiến nàng do dự.
Thủ Chân nghe thế, cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng tránh sang một bước.
“Đa tạ đại sư thành toàn.”
A Bảo nói cảm ơn xong, không quay đầu bay về hướng dưới chân núi.
**
A Bảo biết nhà giam hoàng thành ở đâu, năm xưa nàng đẻ non liên lụy tới không ít người, rất nhiều cung nhân bị kéo đến bạo thất nghiêm hình tra tấn, thậm chí là chết ngay trong ngục.
Lúc A Bảo có thể xuống giường, cũng từng đi dự thính hồi thẩm vấn, tận mắt nhìn thấy thủ đoạn thẩm vấn của bọn thái giám đo Nàng không dám tưởng tượng những khổ hình tương tự sẽ đánh lên trên người của Lương Nguyên Kính. Chàng yếu ớt đến nhường nào, một trận bệnh thôi đã có thể đánh rớt cái mạng nhỏ của chàng.
Nhà giam âm u, ẩm ướt, côn trùng chuột nhắt hoành hành, A Bảo lần mò từng phòng, cuối cùng tìm được Lương Nguyên Kính ở ngay phòng giam cuối cùng.
Nhà lao đến cả cái giường cũng không có, chỉ lót lớp rơm rạ ươn ướt trên mặt đất. Chàng nhắm mắt ngồi dựa vào góc tường, toàn thân chỉ mặc bộ áo đơn sơ, bị roi quất rách tơi tả, cả người đan xen mấy vết máu.
A Bảo dừng bước chân, nhất thời không dám tiến lại, không thể tin nổi cái người bê bết máu đầu bù tóc rối kia là Lương Nguyên Kính của nàng. Là Lương Nguyên Kính mỹ ngọc ôn hoà xưa nay trong sạch.
“Em đến rồi.”
Lương Nguyên Kính mở mắt ra thấy nàng nhưng không có nửa phần kinh ngạc, “Biết là em sẽ đến mà.”
A Bảo vào trong, ngồi xuống bên người chàng, thấy ngón tay chàng đặt trên đầu gối cũng máu tươi đầm đìa, xương ngón tay biến dạng nghiêm trọng. Trái tim bỗng thắt lại.
“Tay chàng……”
“Đừng sợ, đã hết đau rồi.”
Lương Nguyên Kính giấu tay để nàng không nhìn thấy.
“Chàng đã làm gì?” A Bảo phẫn nộ hỏi, “Rốt cuộc chàng đã làm gì hả? Tại sao bọn họ lại đối xử với chàng như vậy?!”
Lương Nguyên Kính không trả lời câu hỏi này. Ánh mắt ấm áp mềm mại đặt trên mặt nàng, đột nhiên hỏi: “A Bảo nè, khi đó rất mệt lắm nhỉ?”
A Bảo sửng sốt: “Cái gì?”
Môi Lương Nguyên Kính lạnh căm đến tím tái, che miệng ho khan kịch liệt, ho ra máu, chàng lau vết máu trên mặt, thì thào nói: “Anh vào cung rồi, thấy tường cung tứ phía mới biết, tường cao như vậy, người như em bị nhốt tại đó, không có người thân, không có bạn bè, không có con trẻ, lẻ loi hiu quạnh, sống không nổi nữa nên mới hạ quyết tâm kết thúc đời mình em nhỉ?”
“Đều là chuyện quá khứ.” A Bảo mũi chua xót, dời ánh mắt đi, không dám đối mắt với chàng.
Lương Nguyên Kính vươn tay, đầu ngón tay run rẩy, vu.ốt ve cổ nàng, “Đau không?”
Treo cổ tự vẫn nhất định là rất đau, bị người ta đóng đinh nhốt trong quan tài tối đen, có sợ không?
A Bảo không muốn nhắc lại chuyện cũ năm xưa với chàng, đứng dậy từ trên mặt đất nói: “Chàng có thể lấy giấy bút không? Vẽ thành dáng hình trước kia của em, em sẽ đi tìm Triệu Tòng, sẽ kêu hắn thả chàng.”
“Anh rất hối hận,” Lương Nguyên Kính thấp giọng nói, “Hối hận năm đó vốn không nên rời khỏi Đông Kinh.”
Chàng nói xong câu đó liền khép mắt lại, mặc cho A Bảo nói thế nào, chàng vẫn không chịu mở miệng thêm lần nữa.
Canh giờ thẩm vấn lại đến, Phùng Ích Toàn mang theo hai tiểu hoàng môn tiến vào, trúc nẹp gắn vào ngón tay của Lương Nguyên Kính. Phùng Ích Toàn có chút không đành lòng, bèn hảo tâm khuyên nhủ: “Lương đại nhân à, tay đứt ruột xót, tay này của cậu nếu chịu kẹp nữa, e là sau này chẳng thể vẽ tranh được, chi bằng khai sớm đi, rốt cuộc, Hoàng hậu nương nương đang ở đâu?”
Lương Nguyên Kính mở mắt ra, nhàn nhạt cười: “Nàng chết rồi, chẳng phải Phùng Ích Toàn ông rõ ràng nhất sao?”
“Cậu⎯”
Đáy mắt Phùng Ích Toàn rộ lên tia chột dạ, ông ta vung cây phất trần, “Hàm hồ ngang bướng quá mức, hành hình!”
Hai tiểu hoàng môn đồng loạt dùng sức kéo dây thừng, ván kẹp buộc chặt, khiến xương ngón tay bị đè ép đến cong cong biến dạng.
Lương Nguyên Kính trán đổ đầy mồ hôi lạnh như thác nước, kiệt sức cắn môi dưới, nhẫn nhịn không phát ra tiếng. Nhưng vẫn đau quá, loại đau đớn này không phải thứ người thường có thể chịu nổi, thần trí đau đến hồ đồ, tiếng kêu thảm thiết thoát ra từ kẽ răng.
A Bảo la lên, nhào qua ôm lấy chàng, vung tay đá chân với hai tiểu hoàng môn nọ, vừa hô vừa mắng.
Nhưng nàng chỉ là một vong hồn, sự thật nàng chẳng thể làm nên trò trống gì, nhìn khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của Lương Nguyên Kính, lòng dạ nàng đau nhói, như bị ai đó hung hăng xẻo lấy máu thịt. Rõ ràng người chịu hình là Lương Nguyên Kính, nhưng nàng lại là người bộc phát ra tiếng hét thê lương chói tai.
“A a a a a a a ⎯⎯”
Tiếng gào thảm thiết chói tai của nữ nhân, sắc bén, đầy rẫy tuyệt vọng xé gan xé ruột, thoáng cái gợi lên ký ức đáng sợ nhất sâu trong trí nhớ của Phùng Ích Toàn.
Ông ta đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn chung quanh: “Sao lại thế này? Các ngươi có nghe thấy tiếng nữ nhân kêu không hả?”
Hai tiểu hoàng môn dừng thi hình, mặt đối mặt nhìn nhau.
Tiếng nữ nhân gì cơ?
Chỗ này làm gì có nữ nhân nào?
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên có trận cuồng phong quỷ dị ập tới, ánh nến phụt tắt, nhà giam lâm vào bóng tối đen như mực.
Oán khí từ trong góc lặng lẽ nảy sinh, lan tràn, dần dần tích tụ thành hình của một người. Cả ba kẻ ở đây đều thấy rất rõ bóng dáng nữ nhân nọ phản chiếu từ trên tường, tóc đen xõa dài, móng tay dài ngoằng, nháy mắt bao trùm nửa vách, như ma quỷ đòi mạng.
Hai tiểu hoàng môn suýt chút tiểu ra quần, hét la thật to xông ra cửa: “Quỷ kìa⎯⎯ Có quỷ!”
Phùng Ích Toàn chạy không nổi, cổ chân ông ta như bị xiềng xích vô hình khoá chặt khiến ông ta không cử động được. Đột nhiên thân thể bị cuồng phong quét tới, ‘rầm’ văng vào tường, còn chưa kịp rơi xuống, yết hầu đã bị làn khói đen bóp chặt.
Hai chân ông ta vẫy loạn giữa không trung, đôi tay cố sức nới cổ, mặt nghẹn ra màu đỏ tím, tròng mắt sung huyết, có kêu cũng không xong.
Không khí từ phổi dần bị rút cạn, trước khi ý thức lâm vào hôn mê, ông ta thấy rõ mặt mũi nữ nhân đó, trông hết sức dữ tợn, có màu xanh trắng, tràn ngập oán hận nhưng lại xinh đẹp vô cùng.
“Ầm ầm⎯⎯”
Tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ, tia chớp chiếu sáng lên nhà tù tối đen.
Cư nhân thành Đông Kinh kinh ngạc ngửa đầu nhìn, phát hiện mây đen giăng kín bầu trời, cơn lốc tạt ngang, tựa như muốn tạo ra trận bão tuyết, quái lạ, đang là thời tiết giữa xuân mà.
Trong Phúc Ninh Điện.
Triệu Tòng trên long sàng đột ngột mở mắt, ngồi dậy kêu to: “Uyển Nương⎯⎯”
Cùng lúc đó, trên núi Vạn Tuế.
Tia chớp bổ xuyên qua nóc điện Phật Di Lặc, trực tiếp bật tung nắp quan tài ở linh đường, lộ ra bộ xương trắng dưới tấm vải liệm đỏ thẫm.
Đồng thời, tiếng tụng kinh trong điện dừng lại. Các tăng nhân sợ hãi cả kinh, nhìn trái phải xung quanh, duy mỗi Thủ Chân vẫn còn đang gõ mõ, lãnh đạm nói: “Tiếp tục.”
Tại nhà giam, sấm sét vang dội.
“A Bảo, khụ khụ… Đừng…”
Lương Nguyên Kính tỉnh lại từ trận đau nhức, quỳ rạp trên mặt đất, kiệt sức bò về hướng nàng, “Đừng giết người……”
Làn khói đen rút lại, Phùng Ích Toàn ngất xỉu như bãi bùn lầy rơi rớt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
A Bảo xoay người trừng mắt với Lương Nguyên Kính. Oán khí bao phủ toàn thân nàng, không chỉ vệt đen giữa mày đậm hơn, ngay cả quanh mắt cũng lộ ra khí đen dày đặc, lệ máu như châu, chậm rãi lăn dọc trên gương mặt trắng bệch của nàng.
Hoá ra, quỷ hồn cũng có thể rơi lệ, chẳng qua, nước mắt của nàng là máu.
“Vẽ tranh!” Nàng lạnh giọng ra lệnh.
Lương Nguyên Kính không đáp lời.
“Vẽ tranh!”
Nàng nhắc lại lần nữa, khói đen như sợi dây thừng, luồn qua cuốn lấy cổ tay phải của Lương Nguyên Kính.
“Đau.” Lương Nguyên Kính nhìn nàng nói.
“……”
Khoảnh khắc khói đen tan biến, A Bảo khôi phục về hình thể bình thường, ôm đầu, cáu kỉnh đi đi lại lại trong phòng giam. Giờ đây nàng hoàn toàn mất hết lý trí, nội tâm ngập tràn d.ục vọ.ng giết người, cần phải dồn mọi sức lực mới miễn cưỡng áp chế cơn xúc động kia xuống. Vậy mà Lương Nguyên Kính còn khiêu khích điểm mấu chốt của nàng.
Cứ giết quách chàng cho xong! Chết chùm đi!
Bỗng chốc nàng dừng bước, trong lòng bắt đầu sôi trào ý niệm thâm độc.
Lương Nguyên Kính quỳ trên mặt đất, kẹp trúc giữa ngón tay nới lỏng, bỗng nhiên, đầu ngón tay của chàng run rẩy, dùng máu tươi vẽ vẽ trên mặt đất.
Phảng phất như quay về lại hồi nhỏ, chàng bị cha dùng thước đánh đến lòng bàn tay chảy bê bết máu, nhưng cũng chưa hối cải. Quỳ gối ở trong viện, dùng máu đầu ngón tay vẽ tranh trên mặt đất.
Từng nét vẽ, vết máu dần thành hình, biến thành trận hồng quang.
Hồn phách A Bảo bị thu hết vào đó, tầm nhìn khuếch đại, nàng hoá thành một con thỏ.
“Chàng làm gì đó? Em kêu chàng vẽ tranh! Chứ đâu kêu chàng vẽ thỏ!”
Chân thỏ ngắn quá, nàng đứng trên mặt đất tức giận nhảy tới nhảy lui.
Lương Nguyên Kính bế thỏ trắng lông xù xù lên, ôm vào lòng bàn tay, dùng chóp mũi cọ cọ nàng, mỉm cười nói: “Đáng yêu quá, em còn muốn anh vẽ gì nữa không? Mèo con thì sao?”
“……”
Tiếp đó, chàng như tìm được thú vui mới, tù tì vẽ ra rất nhiều con động vật nhỏ, nhưng mà không chịu nàng vẽ thành người. Chốc lát A Bảo biến thành con mèo nhỏ, đến thành chó mặt xệ, thêm chút lại thành chuột lang con, bị chàng làm cho chẳng tức giận nổi nữa.
Cuối cùng, Lương Nguyên Kính suy tư gì đó, lại vẽ nàng thành chú chim hoàng oanh tươi sáng.
Chàng đặt chim nhỏ đứng trong lòng bàn tay của mình, rũ mắt nói: “A Bảo, em sinh ra là để tự do, không nên bị phong bế tại tường cao này nữa, vỗ cánh bay thật cao nhé.”
Nói xong, cố sức đứng lên, khập khiễng đi đến bên cửa sổ, vươn tay đi.
Bệ cửa sổ đọng lớp tuyết trắng, chim hoàng oanh đứng trên đó, thấy chàng trở lại góc u tối, cuộn mình trong đống rơm rạ nghiêng người nằm xuống. Bóng lưng thon gầy đơn bạc, vết máu loang lổ trên áo.
Chim hoàng anh nán lại nhìn thêm chốc lát, xong nó bay ra khỏi song sắt, hướng về nơi trời cao đất rộng.