“Đúng đó, đông lắm…”
“Đã xếp hàng từ 6 giờ rồi, nghe nói đây là lần triển lãm đầu tiên trong mười năm, lúc trước Viện bảo tàng Cố cung chỉ trưng bày được ba lần.”
Lý Phích Lịch giơ gậy selfie lên, không chút hình tượng gì hít nước mũi trước camera. Sáng sớm đầu tháng sáu Bắc Kinh còn hơi lạnh, cô ra ngoài chỉ mặc bộ đồ ngắn tay, hiện giờ bị thổi lạnh muốn mắng người.
Trên màn hình nhanh chóng hiện lên một câu.
Vị nọ có ID tên là ‘Ta cầm cờ cho CP’ hỏi: ⎡Chính Chính đi đâu rồi?⎦
Lý Phích Lịch khẽ nhíu mày: “Cậu ta đi mua nước rồi. Đây là phòng phát sóng trực tiếp của tôi mà, mọi người nhắc tới cậu ta chi vậy?”
Lý Phích Lịch thật sự thấy nể phục, rõ ràng cô mới là chủ nhân khu tài nghệ trạm B mà. Lúc trước dựa vào khúc ⟪Thập diện mai phục⟫ đã thu hút rất nhiều fan, tận trăm vạn lượt xem, màn hình bùng nổ, còn có danh hiệu ‘Tỳ bà tinh Trung Hoa’.
Chỉ vì một lần phát sóng trực tiếp trên đường, Lương Chính vô tình xông vào phòng nàng, lọt nhầm vào ống kính. Vậy mà các fan cô liền làm phản, mỗi lần phát sóng không thúc giục cô đàn tỳ bà nữa, mà là hỏi cô Chính Chính ở đâu, hôm nay Chính Chính không xuất hiện trước ống kính sao?
Phiền muốn chết!
Lý Phích Lịch nhớ lại nhiều năm qua như vậy, dù là thành tích hay độ thảo luận của bạn học và giáo viên, cô đều bị Lương Chính đơn phương chèn ép đến thảm thương, vô cùng chua xót.
Nhất định kiếp trước cô cùng Lương Chính có quen biết nhau, là cái dạng oan gia ngõ hẹp thiếu đối phương 800 vạn không trả. Bằng không tại sao kiếp này cậu ta ngược cô dã man vậy?
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lương Chính chân dài cao ráo, tóc vừa mới cắt bởi thầy Tony là do Lý Phích Lịch tìm. Lúc trước cô xem dò video cửa tiệm, đặt hàng ngay. Quả nhiên tay nghề đặc biệt tốt, tóc cắt có kiểu dáng tự nhiên, tóc mái không dài chẳng ngắn, cắt gọn vừa đủ để lộ phần trán no đủ của Lương Chính, mặt mày tuấn tú của cậu.
Cậu từ trong đám sương sớm của Tử Cấm Thành đi lại chỗ cô, phía đằng sau là ánh nắng vàng nhạt chói chang, quả thật trông rất có cảnh đẹp ý vui.
Thật ra Lý Phích Lịch có thể lý giải được nhóm fan nữ ngày nào cũng gào hét ‘Chính Chính đẹp quá’ qua màn hình. Chẳng qua là…
Mỗi lần Lương Chính mở miệng, vẫn làm cô sinh ra cơn xúc động muốn hành hung cậu.
“Bảo Bảo…”
“Đã nói ở bên ngoài đừng kêu tên mụ của mình mà!”
Lý Phích Lịch thật muốn dùng gậy selfie quất cậu, lời tương tự đó còn muốn cô nói mấy lần nữa đây hả?! Cô nghe ra có người phía sau lưng chê cười mình hết đó!
Lương Chính: “Quên mất.”
Cậu vặn nắp chai nước khoáng trong tay, đưa nó cho cô.
Lý Phích Lịch nhận lấy, uống miếng nước, xong nhíu mày hỏi: “Sao đi lâu quá vậy?”
“Thấy có xe bán bánh nên ghé mua mấy cái, ăn không?”
“Ăn!”
Lương Chính đưa túi giấy cho cô, sau đó nhận cầm gậy selfie giúp cô còn rảnh tay ăn bánh.
Camera lắc lư vài cái, màn hình xuất hiện gương mặt siêu đẹp tra. Nhóm con gái phòng phát sóng điên lên rồi, bá vào nhau nói lời hoa mỹ kèm tặng quà thưởng, bình luận cũng liên tục nhảy múa⎯
⎡Chính Chính ơi! Chính Chính à! Chính Chính hỡi!⎦
⎡Con trai soái quá ta! Nhoàm nhoàm!⎦
⎡Mẹ yêu hỏi tôi sao lại quỳ liếm màn hình?⎦
⎡Hai tay cào phím chứng minh mình trong sạch.⎦
⎡Má ơi cái mặt ni có thật à? Không phải mô phỏng 3D ấy chứ? Sao nó thanh cao nó đẹp tới nỗi tôi không khép được chân luôn vậy!⎦
Lia mắt nhìn qua, khu bình luận không có nổi cái quần cộc hoàn chỉnh.
Cũng có người đang gọi: ⎡Chính Chính ơi! Mau cởi áo khoác đắp lên cho Lý Phích Lịch đi, cô ấy lạnh tới nỗi chảy nước mũi rồi kìa!⎦
Trước khi thấy bình luận này, Lương Chính đã tự động cởi áo khoác trên người mặc vào cho Lý Phích Lịch, còn giúp cô kéo khoá áo lên.
Lý Phích Lịch vùi cằm vào cổ áo. Khuôn mặt chỉ bằng bàn tay người lớn, khoé môi dính ít vụn bánh, Lương Chính thuận tay lau giúp cô.
Quay đầu lại nhìn, màn hình lại có thêm đống người hô ‘Chạm vào rồi’.
Lương Chính đỏ mặt, ngón tay cầm gậy selfie cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào ống kính.
Người xem đã tập mãi thành quen⎯
⎡Đỏ mặt nữa kìa!⎦
⎡Mỗi ngày phải đỏ mặt một cử!⎦
⎡Con trai ơi, mau nhìn màn hình đi mà, hu hu hu…⎦
⎡Tiểu đỏ mặt này… Tôi có tội tôi nói trước, muốn dồn ẻm vào góc tường khi dễ cho phát khóc quá! ⎦
Lương Chính thật sự không đọc nổi, quay đầu nói với Lý Phích Lịch: “Còn chưa tắt live sao? Vào phòng triển lãm không được phát sóng trực tiếp.”
Lý Phích Lịch vừa vặn ăn xong nuốt xuống cái bánh nhân đậu đỏ, đưa cái túi không cho cậu, phủi phủi vụn bánh trên tay mình, nhận lấy gậy selfie nói với màn hình: “Các cục cưng ơi, phòng triển lãm không được phát sóng, tôi phải tắt đây, thi đại học xong gặp lại, bái bai⎯”
Toàn bộ phần bình luận bắt đầu níu kéo, Lý Phích Lịch đành phải đứng đó tán gẫu thêm vài câu.
“Trường cho nghỉ mà, yên tâm, không có cúp học đâu.”
“Đương nhiên là ngày bảy tháng sáu thi đại học rồi, đại ca từ đâu chui ra vậy, tới cái này cũng không biết? Cái gì… Thử á? Coi thường tôi quá đó! Ngày quan trọng thế sao tôi quên nổi?”
“Phải, thi nghệ thuật xong rồi. Chính Chính hả? Đương nhiên thi vào học viện mỹ thuật trung ương, còn tôi? Chuẩn, học viện âm nhạc trung ương, cách nhau không xa mấy thì sao… Tôi mới không tìm cậu ta đi ăn cơm đâu!”
“Đừng mơ tình cờ gặp được người, cậu ta là trạch nam, không thích ra ngoài.”
Lương Chính duỗi tay xả ống tay áo cô xuống chút. Lý Phích Lịch biết cậu đang nhắc mình mau tắt live, liền hôn gió với camera: “Bái bai nha, lần này tắt thiệt… Hả? Hôn cái đi, tặng phi thuyền cho? Ha ha ha ha ha, được nha được nha!”
Nói xong đã túm lấy cổ áo của Lương Chính, muốn cưỡng hôn cậu.
“! ! !”
Lương Chính hoảng tới mức hai mắt trợn to, hàng mi dài xao động, suýt chút té lăn ra đất. Mặt mày còn đỏ hơn quốc kỳ của quảng trường Thiên An Môn.
Khi Lý Phích Lịch chỉ cách môi cậu mấy centimet thì dừng lại, buông cổ áo thun cậu ra, ‘phụt’ cười tiếng ha ha: “Sợ cái gì mà sợ, tưởng mình hôn cậu thật chắc?”
Giỡn hả, đang ban ngày ban mặt, đám đông nhìn chằm chằm thì sao? Còn có chú bảo vệ đứng canh cách đó không xa nữa kìa!
Lông mi Lương Chính quạt loạn xạ, rũ mắt chẳng nói lời nào, mất tự nhiên chỉnh trang lại cổ áo.
Lý Phích Lịch thu gật selfie chuẩn bị tắt live. Vài giây ngắn ngủn liếc mắt đọc bình luận đang hô hào đừng dừng lại, hôn cái đi. Cũng có mấy fans lý trí khuyên bảo chưa thành niên đừng làm những chuyện này, thi đại học xong rồi hẵng tính.
Thành niên lâu rồi.
Lý Phích Lịch nói thầm một câu dưới đáy lòng.
Sinh nhật cô vào tháng giêng. Từ lúc nghỉ đông đã tròn mười tám, Lương Chính sinh cùng ngày với cô, hết sức trùng hợp.
Người lớn hai nhà quen biết nhau ở bệnh viện phụ sản, càng tán gẫu càng hợp ý. Mẹ Lý Phích Lịch và mẹ Lương Chính còn kết bái làm chị em, coi con nhau là con nuôi của mình, sau đó mua nhà dọn tới cùng một chỗ.
Từ hồi nhà trẻ Lý Phích Lịch đã học cùng lớp với Lương Chính. Lương Chính thông minh từ bé, chủ nhiệm kiến nghị cho cậu nhảy lớp. Mẹ nuôi không đồng ý, chỉ vì để con trai học cùng lớp với Tiểu Phích Lịch, thuận tiện kèm cặp cô. Do đó suốt 12 năm học hành ở kiếp này của Lý Phích Lịch đều bị Lương Chính chèn ép gắt gao.
Mẹ nuôi còn nói, vào ngày sinh bọn họ, hai đứa nhỏ còn chưa mở mắt đã nhếch miệng cười lẫn nhau ngay trong tã lót. Chọc cười người lớn hai nhà mới quyết định đính ước ngay tại chỗ…
Không được không được, đừng nghĩ về hôn ước từ bé gì đó nữa. Đúng là tan dư phong kiến mà.
Lý Phích Lịch áp mu bàn tay vào mặt, quái lạ, sao mặt mình nóng lên vậy. Nhất định là do trời nắng quá mà, nóng vãi!
Cô tự động cởi áo khoác ra, ném cho Lương Chính.
“Không lạnh à?” Lương Chính hỏi.
“Nóng!” Lý Phích Lịch quạt gió đáp.
Lương Chính liền gấp đôi áo khoác lại vắt lên cánh tay. Cậu mặc chiếc áo thun trắng tay ngắn, lộ ra nước da trắng như sữa bò. Bởi vì trắng quá nên đường gân xanh nhạt càng thêm rõ rệt, từng sợi nhô lên, nhìn đặc biệt có cảm giác mạnh mẽ.
Tay của Lương Chính cũng rất đẹp, không kém với người mẫu trên mạng tí nào. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt tỉa hình trăng lưỡi liềm, trông rất sạch sẽ.
Lý Phích Lịch thích dán mắt vào tay cậu nhất, có đôi khi còn nhìn đến thất thần.
“Sao vậy?” Lương Chính hỏi cô.
“Cho mình mượn tay cậu chơi.”
Lương Chính không chút nghĩ ngợi, đưa tay phải cho cô ngay.
Tới 8 giờ rưỡi triển lãm mới cho khách tiến vào, mỗi lần chỉ chứa được hai trăm người. Bọn họ đã thức dậy từ lúc 5 giờ, đi tàu điện ngầm tới đây xếp hàng. Bây giờ là 7 giờ 20 phút, trước cửa mênh mông toàn là đầu người, hàng người xếp siêu dài, nhìn không thấy điểm cuối. E là đâu đó hơn cả ngàn mất.
Lý Phích Lịch nhàm chán, nặn chơi tay của Lương Chính, ấn ấn chỗ hổ khẩu của cậu. Còn sắm vai làm thần y bắt mạch cho cậu, lải nhải nói cậu đã hoài thai được mấy tháng, chưa biết là nam hay nữ.
Lương Chính cũng không chê phiền, phối hợp chơi với cô.
Có nữ sinh nọ đứng sau nghe bọn họ nói chuyện, thật sự quá thú vị, không nhịn được phì cười một tiếng.
Hai đôi mắt quay đầu nhìn lại cô ấy.
Nữ sinh lúng túng, vội xua tay nói: “Ngại quá, tôi chỉ nghe hai người nói chuyện thôi, thấy thú vị quá… Chứ không phải cố ý đâu.”
Lý Phích Lịch cười nói: “Không sao ạ, chị ơi, chị tự mang ghế tới ạ?”
Nữ sinh đang ngồi trên ghế gấp: “Đúng vậy, bạn trai chị mang, chứ mà đứng chờ mấy tiếng mệt lắm, em muốn ngồi không?”
“Dạ? Được không ạ?”
Lý Phích Lịch vừa mừng vừa sợ. Cô đã đứng hai tiếng đồng hồ, chân sắp gãy luôn rồi.
Lúc cô ngạc nhiên đôi mắt mở tròn, làn da trắng nõn mịn màng, gò má đầy đặn như con nít, tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.
Nữ sinh bị cô đáng yêu thôi miên, gật gật đầu nói: “Tất nhiên là được.”
Nói xong còn đứng dậy, tính nhường luôn ghế dựa cho cô ngồi.
Lý Phích Lịch luôn miệng ngăn cản: “Đừng ạ đừng ạ, chị đừng đứng, em chỉ ngồi xíu thôi.”
Cô nhỏ nhắn như vầy, đúng là không quá chiếm chỗ. Cứ thế hai cô gái ngồi trên cùng cái ghế, thân thiện bắt chuyện với nhau.
Lý Phích Lịch đã biết được tên của nữ sinh, gọi là Thịnh Nam, sinh viên Bắc Đại, tới cố cung xem triển lãm tranh cùng bạn trai.
“Bạn trai chị đâu ạ?” Lý Phích Lịch hỏi cô ấy.
“Anh ấy đi mua đồ ăn rồi, tại chị thấy hơi đói.” Thịnh Nam trả lời.
Lý Phích Lịch vừa nghe cô ấy đói, vội kéo Lương Chính ngồi xổm theo. Lấy đồ ăn vặt từ trong balo cậu ra, sau đó đưa hết cho Thịnh Nam.
Tay Thịnh Nam ôm không hết, vội kêu: “Đủ rồi đủ rồi, chị không cầm được nữa.”
Lúc này, Lý Phích Lịch mới dừng hành vi nhiệt tình ‘trao’ đồ ăn của mình lại. Lương Chính lấy khăn giấy ướt ra, rút một tờ lau tay cho cô.
Cô ăn bánh xong chưa rửa tay, còn dính chút dầu mỡ lan sang cả tay cậu. Cậu lau khô từng ngón kẽ tay cho Lý Phích Lịch, xong mới tự lau cho mình.
Nam sinh quỳ một gối trên mặt đất, hạ mắt nghiêm túc chuyên chú lau tay cho Lý Phích Lịch, Thịnh Nam nhịn không được hỏi: “Hai đứa là một cặp à?”
Lý Phích Lịch sửng sốt: “Dạ?”
Lương Chính lại đỏ mặt.
Thịnh Nam xấu hổ muốn chết, nhanh hỏi lại: “Có phải chị hiểu lầm rồi không?”
Nhưng đâu phải, nhìn bọn họ… Còn không phải như các cặp đôi ở chung sao?
Lý Phích Lịch vỗ đùi cười to, nói: “Chị đừng để ý cậu ta, sao cậu ta tìm được cô bạn gái xinh đẹp như em chứ?”
Tiếng cười cô rất có sức hút, xua tan hết mọi quẫn bách trong lòng Thịnh Nam, khiến cô ấy cười rộ lên theo.
“Hai em vẫn còn là học sinh trung học?”
Thật ra ban nãy Lý Phích Lịch phát sóng trực tiếp, Thịnh Nam đã chú ý tới bọn họ. Tuy ở đây có rất nhiều người giống vậy, nhưng hai cô cậu quả thực hấp dẫn người ta chú ý . Một bên đáng yêu đầy sức sống, bên còn lại cao lớn khôi ngô, dù trong đám đông cũng rất chói mắt, tưởng đâu minh tinh. Ban đầu cô ấy còn cho rằng họ là sinh viên Bắc Ảnh.
Lý Phích Lịch nói: “Đúng ạ, cấp ba ạ.”
Thịnh Nam kinh ngạc: “Vậy chẳng phải ngày mốt thi đại học rồi sao?”
“Phải ạ.”
“Hôm nay còn ra đây xếp hàng xem triển lãm?”
“Chịu luôn ạ,” Lý Phích Lịch túm lấy áo khoác trên cánh tay Lương Chính, buồn chán lắc qua lắc lại, “Tên này muốn nhìn ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫, nói gì mà cơ hội hiếm có, bỏ lỡ một lần sẽ khó có lần sau, nên em phải xin nghỉ đi cùng đấy.”
Thịnh Nam cười nói: “Anh chị cũng tới xem cái đó, bạn trai chị là fan ruột của Lương Hoằng, chỉ cần có tranh ông ấy là sẽ xin nghỉ đến đây xem.”
Lý Phích Lịch xong nghe, mở to hai mắt, như tìm được người chung lý tưởng: “Lương Chính cũng thế! Nói cậu ta là fan Lương Hoằng còn nhẹ, cậu ta thực sự đã coi Lương Hoằng như Tổ tiên trong nhà luôn ấy chứ! Lần nào trước khi thi cũng phải tới đây cúi lạy!”
Thịnh Nam nghiêng đầu hỏi: “Hai đứa là sinh viên nghệ thuật?”
Lúc nãy phát sóng trực tiếp cô ấy có loáng thoáng nghe thấy.
Lý Phích Lịch gật đầu: “Đúng ạ, cậu ta học quốc hoạ, em học nhạc cụ dân gian, tỳ bà ạ.”
“Siêu nha.” Thịnh Nam cười khích lệ.
Lý Phích Lịch vuốt nhẹ chóp mũi cười he he: “Tàm tạm thôi ạ, đứng thứ ba thế giới.”
Hai người chụm đầu lại thêm WeChat nhau. Lý Phích Lịch còn cho Thịnh Nam xem video khúc ⟪Thập diện mai phục⟫ ở trạm B, khiến cô ấy trừng mắt hô to: “Tay em từng khai quang qua à? Hay bật tốc độ x2? Sao hiện cả dư ảnh luôn vậy?”
Lý Phích Lịch khiêm tốn đáp: “Không đâu ạ, chỉ quen tay thôi ạ.”
Lương Chính ở bên cạnh không nhịn được ‘phụt’ ra tiếng cười nhẹ.
Lý Phích Lịch nghe thấy, trừng mắt liếc cậu: “Cười gì mà cười? Mình nói không đúng chắc?”
Lương Chính lập tức nghiêm mặt: “Rất đúng.”
Thịnh Nam mở BiliBili: “Chị phải theo dõi em mới được.”
Lý Phích Lịch thăm dò ngó qua: “Dạ, em nhìn thử ID chị là gì, lần tới em phát sóng trực tiếp, em sẽ đàn bài chị chọn. Bài gì cũng được, lần trước em có đàn khúc ⟪Hảo hán ca⟫.” [1]
Nói xong còn ‘hừ’ cái: “Gặp chuyện bất bình một tiếng hét vang!”
Thịnh Nam tiếp chiêu: “Lúc nên ra tay thì ra tay a!”
Lý Phích Lịch: “Sao trên trời vây quần quanh Bắc Đẩu!”
Thịnh Nam: “Hây hây, vây quanh Bắc Đẩu a!”
Lý Phích Lịch tạm dừng, hỏi: “Câu sau là gì nhỉ?”
“Cái tình sinh tử một bát rượu.” Lương Chính bất ngờ nhắc nhở.
“A a, đúng đúng đúng,” Lý Phích Lịch hát tiếp, “Nói đi là chúng ta đi a!”
Thịnh Nam: “Anh có tôi có, tất cả đều có a!”
Lúc hát đến câu “Bừng bừng khí thế đi khắp Cửu Châu”, bạn trai Thịnh Nam tới.
[1] Hảo hán ca (bản dịch của youtube Tiếng Trung Lê Gia)
Ngoài dự kiến của Lý Phích Lịch, ấy lại là một thanh niên trai tráng cao mét tám, tóc thắt bím, người đầy cơ bắp, cánh tay trái xăm hình.
Con ngươi Lý Phích Lịch suýt chút lọt ra ngoà. Trông Thịnh Nam dịu dàng an tĩnh như vậy, cô còn tưởng bạn trai cô ấy là học bá đeo mắt kính gọng mạ vàng nữa đó. Chẳng phải nói học Thanh Hoa cách vách sao?
Đại ca này vừa xuất hiện, cô như rơi vào giấc mơ bối cảnh phim Hồng Kông thập niên 90, chính là loại hai hàng anh em khom lưng cùng hô tiếng ‘Chào Anh cả’.
Lý Phích Lịch đang hoài nghi anh ta có móc con dao chặt dưa hấu ra hay không. Sẽ vung tay la toáng, các anh em, hôm nay chúng ta xuống phố chém ai đây.
Đại ca… Không phải, bạn trai Thịnh Nam không móc ra con dao, mà là hotdog, bạch tuột viên nhỏ và lẩu Oden. Biết Lý Phích Lịch và Lương Chính là bạn Thịnh Nam vừa kết giao, còn nhiệt tình mời mọc bọn họ ăn chung. Lo Lý Phích Lịch ngượng ngùng, cố ý cầm xiên đậu hũ cá đưa cho cô.
“Đừng khách sáo! Ăn đi!”
Lý Phích Lịch cảm động muốn rớt nước mắt, khí phách của anh cả là đây sao?
“Cảm ơn đại ca!”
“Ha ha ha ha! Đừng khách sáo! Anh tên là Trần Bưu.” Bạn trai Thịnh Nam cười rất hùng hồn.
“Chào Bưu Ca!” Lý Phích Lịch không nói hai lời nhận làm anh mình.
“Ha ha ha ha ha, cô bé này, vui tính lắm.”
Bưu Ca lại nhét thêm cô xiên rong biển, lia mắt nhìn sang Lương Chính, “Đây là đối tượng của em phải không?”
“……”
“Không phải đâu,” Thịnh Nam lại đỏ mặt, thẹn thùng kéo kéo áo bạn trai, “Anh đừng nói lung tung.”
Bưu Ca vốn không để trong lòng: “Không phải thì thôi, sớm muộn gì cũng phải, em lay anh làm chi? Tới đây! Cậu nhỏ, ăn túi may mắn [2] đi, cao quá nhỉ, phải ăn nhiều thịt mới được! Nhìn nè, giống như anh vậy!”
[2] Hình ảnh minh hoạ (nguồn Baidu)
Bưu Ca co cánh tay lên, cố ý để Lương Chính thấy cơ bắp phát triển của mình.
Lương Chính: “……”
“Nhìn chú gầy như vầy, chắc không chịu nổi cái đánh của anh chứ?”
Bưu Ca nói xong, giơ cái bàn tay to như quạt hương bồ lên, chuẩn bị chưởng một cái lên vai của Lương Chính.
Lý Phích Lịch đang ăn bạch tuộc viên trông thấy, vội nuốt cho xong, tiến lên chắn trước người Lương Chính, la: “Hảo hán dừng tay! Bưu Ca ạ, Lương Chính cậu ta không chịu nổi đâu, anh đánh em đi, em chịu đánh mà!”
Lương Chính: “……………”
Bưu Ca cười muốn tắt thở.
Anh ta cười lên, giống Diêu Minh [3] y như đúc, mặt như bánh bao nếp gấp, khờ khạo, không còn khí thế anh cả như nãy nữa, thành ý Lý Phích Lịch đối với anh ta tuột xuống tức khắc.
[3] Cầu thủ bóng rổ cao 2m29 của TQ.
Bốn người trò chuyện thêm lát nữa, Lý Phích Lịch mới biết Bưu ca học Thanh Hoa thật, chứ không phải lớp bồi dưỡng Lan Tường. Anh ta là sinh viên mỹ thuật của học viện mỹ thuật Thanh Hoa, hèn chi khí chất nghệ thuật gia hùng hậu như vậy.
Lần này cuối cùng cũng đúng chuyên ngành. Trùng hợp Lương Chính cũng học tranh Trung Quốc, hai người họ đều sùng bái Lương Hoằng, có rất nhiều đề tài chung.
Lương Chính tính cách hướng nội, ra ngoài đường rất ít khi nói chuyện với người lạ. Mới vừa rồi Lý Phích Lịch và Thịnh Nam vô cùng thân thiết, cậu cũng chỉ yên lặng ngồi nghe chứ không chen lời. Nhưng Bưu Ca người này lại thích nói, quê quán ở Đông Bắc, dù là về gì cũng sẽ nói trên hai câu, huống chi là vấn đề chuyên ngành.
Hai người họ rất mau bàn luận về tác phẩm duy nhất ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ mà Lương Hoằng truyền lại cho đời sau. Đương nhiên đa phần là Bưu Ca nói, Lương Chính lắng nghe, ngẫu nhiên cậu cũng sẽ phát biểu một hai câu ý kiến của mình.
Lý Phích Lịch không có hứng thú với chuyện đó, chỉ trò chuyện cùng Thịnh Nam, hai nữ sinh chia sẻ mỹ phẩm và cày những bộ phim đang ‘hot’ dạo đây.
8 giờ rưỡi, cửa phòng triển lãm bắt đầu kiểm vé.
Thịnh Nam và Bưu Ca chẳng may bị phân vào nhóm lượt sau. Lúc này Lý Phích Lịch mới chào tạm biệt họ, trước khi đi Thịnh Nam còn chúc cô và Lương Chính ‘thắng đậm’ trong kỳ thi đại học.
“Không phải cậu sợ xã hội à?”
Bọn họ đi rồi, Lý Phích Lịch mới quay đầu hỏi Lương Chính: “Mới nãy còn nói nhiều vậy với Bưu Ca.”
Lương Chính khẽ ho, giọng nói có chút khàn, bất đắc dĩ đáp: “Anh ấy giỏi giao tiếp lắm.”
“Ha ha ha, lần đầu thấy anh ấy, suýt chút mình đã xông lên gọi tiếng đại ca rồi.”
Lý Phích Lịch vặn nắp chai nước đưa cho cậu, “Uống nước này, giải khát.”
Lương Chính uống vài ngụm xong đưa chai nước lại cho cô, trên môi mỏng còn sót vệt nước óng ánh.
Lý Phích Lịch thuận tay đóng nắp lại, rồi nói: “Thật ra nói chuyện với người lạ cũng đâu có gì khó. Cậu thử thêm vài lần là được, mẹ nuôi luôn nói tính tình cậu quá chán, cậu nên học hỏi mình nhiều hơn ấy.”
Lương Chính mím môi: “Nhưng mình chỉ muốn trò chuyện cùng cậu.”
Mặt mũi Lý Phích Lịch vênh vênh, nhét chai nước vào tay cậu, kéo người đi: “Đi thôi! Ngốc ơi! Đừng cản đường người phía sau.”