Phế Hậu A Bảo - Đao Thượng Phiêu

Chương 62

Phòng triển lãm ngay tại Vũ Anh Điện, lần này triển lãm đặc biệt vì kỷ niệm tròn 90 năm của Viện bảo tàng Cố cung mà kéo dài thời gian suốt hai tháng, có tận 300 tuyệt tác quý hiếm bày ra cho người tới xem.

Hôm nay là buổi triển lãm đầu tiên của Vũ Anh Điện, ngoài đệ nhất thiên cổ ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ ra, còn có ⟪Ngũ Ngưu đồ⟫ của Hàn Hoảng, và ⟪Bá xa thiếp⟫ của Đông Tấn Vương Tuần.

Lương Chính đặc biệt chạy tới đây là vì tác phảm của Lương Hoằng, đương nhiên chỉ đi xem ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫.

Bởi vì việc sửa chữa và bảo tồn tranh không hề dễ dàng, cho nên văn vật thi hoạ cao cấp ở Cố cung từ ba đến năm năm mới có thể mở bày ra một lần. Đây là lần đầu trưng bày toàn cuốn ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ trong suốt mười năm nay. Lần trước là vào kỷ niệm tròn 80 năm thành lập Viện bảo tàng Cố cung. Từ đó về sau chỉ trưng bày qua một lần ở Hong Kong và Nhật Bản, còn là qua sơ đồ điện tử. Cho nên lần này có thể tận mắt quan sát bản chính thức, cơ hội vô cùng hiếm có.

Trước quầy triển lãm dài tầm 50 centimet, hiện đã xếp thành một hàng dài, không ít người ghé vào quầy ngắm nghía từng centimet. Nhân viên công tác ở bên cạnh liên tục thúc giục, mỗi người chỉ được nhìn tầm 10-15 phút, hàng người từ từ dồn lên phía trước.

Trong Cố cung có thể thuê thiết bị điện tử giảng giải, cũng có người tình nguyện triển khai chuyên đề. Trên quầy triển lãm có để mã QR, chỉ cần quét một cái sẽ tìm hiểu được cuộc đời tác giả và chuyện xưa đằng sau nó.

Lương Chính thuộc nằm lòng về cuộc đời của Lương Hoằng, hiểu biết đối với ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ lại càng không thua gì chuyên gia giám định. Căn bản bọn họ không cần thuê thiết bị giảng giải, Lý Phích Lịch chỉ cần nghe cậu nói thôi là đủ rồi.

Bởi vì sợ làm phiền những người khác, Lương Chính đành dựa sát rạt lại Lý Phích Lịch, cúi đầu giảng giải ngay bên tai cô.

Giọng điệu của cậu trầm ấm, êm ái, hơi thở nóng rực ụp tới vành tai của Lý Phích Lịch. Chỉ chốc lát sau đã khiến lỗ tai cô đỏ lên, ánh mắt mất tự nhiên lia tới quầy triển lãm tranh cổ, mượn cớ đó di dời lực chú ý.

Lương Chính giải thích nội dung bức hoạ cuộn tròn cho cô.

Chi tiết ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ cực kỳ tỉ mỉ. Nhân vật trong tranh nhiều hơn 800 người, nghe nói không có nhân số rõ ràng, mỗi cảnh vật nhỏ đều hết sức sinh động, thần thái nhân vật, cử chỉ động tác y như thật, làm người ta chỉ tốn một giây đã xuyên qua Biện Kinh phồn hoa của thế kỷ 11.

Lương Chính còn nói, ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ có một đoạn lịch sử lang bạt lạ kỳ. Từ thời Trần cho tới nay, đã trải qua ba triều Nguyên – Minh – Thanh, tranh vẽ bị giở đi giở lại nhiều lần, quan lớn Mông Cổ, vân nhân nhã sĩ, thương nhân giàu có, quan chức đời Minh, đế vương Mãn Thanh đều từng là chủ nhân nó. Sau đó lại bị người môi giới đánh tráo, bán trao tay, cùng với những lần bị trộm cắt, chiều dài bức tranh chỉ còn 528 centimet, không ai biết kích thước nguyên tác nhưng chắc hẳn sẽ không chỉ dài nhiêu đó. Bởi vì mép lụa có dấu vết không nguyên vẹn rõ rệt, hiển nhiên đã bị người ta cắt bớt đi, hơn nữa trên tranh cũng không có chữ ký tay và lời đề của tác giả.

Lý Phích Lịch nghe đến đó, không nhịn được hỏi: “Không có chữ ký, vậy sao biết đây là tranh của Lương Hoằng?”

“Nhìn chỗ này,” Lương Chính chỉ vào chỗ nọ trên bức hoạ cuộn tròn, ‘Lương Hoằng, tự Nguyên Kính, người Dương Châu, thông minh từ nhỏ, ít có tiếng tăm, khoa tiến sĩ tranh tết Đinh Hợi, vẽ bức ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫, được vua coi trọng’. Đây là lời tựa của Lục Trưng, ông ta là quan lớn triều Nguyên, thời Kim Nguyên gần triều Đại nhất, ông ta nói ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ là tác phẩm của Lương Hoằng thật.”

Thành tích Lý Phích Lịch tuy không tốt mấy, nhưng cũng không quá mù mờ về lịch sử, cô hỏi: “Nhưng trước triều Nguyên còn có Nam Trần mà? Lúc đó bức tranh đi về đâu?”

Lương Chính tiếc nuối lắc đầu: “Không ai biết được. ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ vào hai đời Nam – Bắc Trần ở đâu vẫn chưa rõ ràng, cho dù có người cất giữ, e là cũng không dám nói ra.”

“Tại sao chứ?” Bỗng nhiên Lý Phích Lịch nảy sinh hứng thú.

“Bởi vì Lương Hoằng đắc tội với Thế Tông…”

“Ồ,” Lý Phích Lịch vỡ lẽ, “Là vị hoàng đế thích đi theo đạo sĩ luyện đan, cuối cùng ăn đan xong chết luôn á hả?”

“……”

Đừng thấy Lý Phích Lịch học lịch sử chẳng ra gì, thật ra cô rất có hứng thú với truyền thuyết dã sử ít người biết. Tiếc là thi đại học không có mấy khoản đó, bằng không cô đâu cần phải vắt óc đi học bù làm chi.

Lương Chính cười cười, sợ cô bị khách sau chen lấn, liền nắm chặt lấy tay cô, tay phải choàng qua vai ôm cô vào người, nói tiếp: “Là ông ta. Sau này Lương Hoằng bị Thế Tông biếm ba lần, lần sau xa hơn lần trước, cuối cùng bị đày tới Hải Nam. Tác phẩm của ông bị thiêu đốt toàn bộ, chỉ sót lại ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫ lưu truyền cho đời sau.”

“Thảm quá đi,” Lý Phích Lịch hậm hực sờ mũi, “Người này chắc đặc biệt không nên thân nên mới chọc cho hoàng đế tức giận tới thế.”

Lương Chính giật giật môi, muốn nói lại thôi.

Lý Phích Lịch đã biết cậu từ khi mới sinh ra, động tác nhỏ xí này đâu trốn thoát khỏi mắt cô.

“Muốn nói gì?”

“Thật ra…”

Lương Chính cúi đầu thì thầm vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Nghe nói Lương Hoằng không chỉ có mỗi bức ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫. Lúc trước mình lướt diễn đàn, có người nói rằng, mộ Lương Hoằng ở Quảng Đông bị mộ tặc đào trộm, trộm được một bức hoạ từ phần mộ, trên tranh là nữ nhân cung đình. Có nhà giám định nói, chỉ có Hoàng hậu Đại Trần mới mặc phục chế như thế…”

Đôi mắt Lý Phích Lịch mở to hết cỡ: “Mình chịu, Lương Hoằng trâu bò vậy, xem trọng vợ của hoàng đế?”

Cô thích nghe nhất là về mấy tin đồn máu cún về chốn hậu cung sâu xa này.

“Là vị Tiết Thái hậu nọ à?”

Lý Phích Lịch biết người này, là vì đài Xoài gần đây có phát sóng bộ chính kịch về nữ chính. Kể về cô con gái tể tướng Tiết thị đi đến thành Thái hậu chấp chính, buông rèm nhiếp chính hơn 20 năm mạnh mẽ rộng mở. 

Lương Chính lắc đầu: “Không phải, là vị Hoàng hậu đầu tiên của Thế Tông.”

“À, ra là phế hậu.”

Vị này Lý Phích Lịch biết luôn, cũng vì từng xuất hiện trên phim truyền hình. Là nữ phụ tuyến 18, chưa quá mười tập đã đi lãnh cơm hộp mất tiêu.

Cô thổn thức cảm thán: “Khó trách hoàng đế đày Lương Hoằng đi xa tới vậy. Dám mơ mộng vợ của ông đây, chán sống chắc.”

Lý Phích Lịch ở trong lòng cậu khẽ gật đầu, hỏi lại: “Vậy bức hoạ đâu?”

“Chắc được nhà sưu tầm nào mua rồi.” Lương Chính đáp.

“Đào mồ người ta, thất đức quá.” Qua lâu sau, bỗng nhiên Lý Phích Lịch thốt ra câu này.

Lương Chính: “Ừm.”

Cả hai đi theo dòng người, Lương Chính cách lớp thuỷ tinh nhìn rất nghiêm túc. Tóc mái ngắn ngắn phất phất bay trên trán, lộ ra nước da trắng nõn, mũi cao thẳng, môi mềm mại của cậu, góc mặt nhìn như dãy núi dài nhấp nhô.

Đột nhiên Lý Phích Lịch nhớ tới lời bình luận nọ trong lần phát sóng trực tiếp: Muốn chơi cầu trượt trên mũi Chính Chính quá.

Chính Chính ngay thẳng thật nha, Lý Phích Lịch nghĩ thầm.

Dù có cùng nhau lớn lên từ nhỏ nhưng vẫn rất khó có cái nhìn trực quan với vẻ bề ngoài của nhau. Lý Phích Lịch nhìn Lương Chính lớn lên cũng không có suy nghĩ ‘cậu đẹp hay không’. Đến năm lớp 6, bắt đầu có nhiều nữ sinh đưa thư tình cho Lương Chính, thậm chí còn có nhờ vả đến cô thì cô mới phản ứng lại. Đúng là Lương Chính được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh.

Sự thật này khiến Lý Phích Lịch bật ra nguy cơ, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô không thích ánh mắt của mấy nữ sinh nhìn Lương Chính, cũng không thích người ta nhờ cô trợ giúp bằng cách đưa thư tình. Thậm chí vì việc này mà có lần cô nổi giận với Lương Chính, vài ngày sau vẫn không quan tâm đến cậu, tự đi học một mình.

Mẹ Lý hỏi cô: “Chính Chính chọc giận gì con, sao con làm ngơ thằng bé?”

Lý Phích Lịch tức giận: “Chỗ nào cũng chọc con hết.”

Tuy là do mình hoài thai mười tháng sinh ra nhưng mẹ Lý thường cảm thán từ nội tâm, tính nết con gái nhà mình quá cà chớn, trần đời này cũng chỉ có mỗi Lương Chính mới chịu nổi nó.

Mẹ Lý ôn tồn khuyên cô: “Bảo Bảo nè, con kiềm chế tính tình lại đi, Chính Chính không đáng thương à? Ngày nào thằng bé cũng tới nhà chờ con đi học, con thì đi trước mặc kệ nó, hoặc ngồi xe ba chở đến trường. Con quay đầu lại nhìn thử xem, Chính Chính sắp khóc tới nơi rồi, con nỡ lòng nào hả?”

Lý Phích Lịch đổi giày huyền quan, nghe thế trợn trắng mắt: “Có rất nhiều người muốn đi học với cậu ta mà, đâu có cần gì con nữa.”

Mẹ Lý sửng sốt, tỏ tường ngay tức khắc, bà dở khóc dở cười: “Thì ra là ghen tị, Bảo Bảo này, tính chiếm hữu của con nặng quá…”

“Con đi đây ạ!”

Lý Phích Lịch không muốn nghe mẹ già dài dòng nữa, mở phanh cửa đi học luôn.

Mới vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Lương Chính đang chờ cô, không thèm cho cậu cái liếc mắt, trực tiếp nhìn thẳng bỏ đi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Lương Chính đang đi theo. Nhưng cậu không vượt qua cô, cũng không sánh vai cùng cô, chỉ lặng lẽ đi theo sau một khoảng không xa.

Ma xui quỷ khiến Lý Phích Lịch chợt nhớ lại câu nói của mẹ: Con quay đầu lại nhìn thử xem, Chính Chính sắp khóc tới nơi rồi.

Gì chứ?

Có lố quá không đó?

Lý Phích Lịch không nhịn được nép vào bồn hoa trong tiểu khu, lặng lẽ lia mắt về đằng sau, đúng lúc va phải tầm mắt của Lương Chính.

Cậu không khóc nhưng sắc mặt cũng không vui vẻ là bao. Chỉ có hơi mù mịt nhàn nhạt, tựa như chưa hiểu vì sao cô không để ý tới mình.

Trái tim Lý Phích Lịch thắt lại, mơ màng lại thấy hình ảnh này giống như từng thấy đâu đó.

Như thật lâu ơi là lâu trước kia, cũng có ai đó lẳng lặng đi theo sau cô vậy, không có tiến lên quấy rầy, chỉ an tĩnh chăm chú nhìn vào bóng hình cô.

Bước chân cô vô tri vô giác dừng lại.

Lương Chính do dự vài giây, cuối cùng chọn đi lên trước, hỏi cô: “Bảo Bảo ơi, ăn bánh rán không?”

Ánh mắt cậu dè chừng, sợ bị cô từ chối.

Đột nhiên Lý Phích Lịch cảm thấy mình chẳng phải là người nữa, vươn tay nói: “Ăn.”

Sau đó cô phát hiện, rõ ràng Lương Chính đã thở phào nhẹ nhõm.

Về sau, không biết chuyện này truyền đi như thế nào mà người lớn hai bên nhà đều biết vì ghen nên cô mới không để ý đến Lương Chính. Mỗi lần liên hoan đều lôi chuyện này ra để trêu ghẹo Lý Phích Lịch, làm cô thấy phiền hết sức. 

Lương Chính chưa từng nhận thư tình, thậm chí còn giữ khoảng cách thích hợp với các nữ sinh trong trường, chỉ nói chuyện với Lý Phích Lịch. Suốt giai đoạn ở tuổi dậy thì, nữ sinh duy nhất gần gũi với cậu, chỉ có mỗi Lý Phích Lịch mà thôi.

Mà bản thân Lý Phích Lịch thì sao, cẩn thận suy đi nghĩ lại thì nam sinh bên cạnh cô cũng chỉ có mỗi Lương Chính luôn.

Cô vẫn thường mất kiềm chế so sánh nam sinh khác với Lương Chính, cuối cùng vỡ lẽ ai cũng kém hơn cậu.

Mấy người con trai trong trường, không ai lớn lên đẹp được như Lương Chính, cũng không sạch sẽ được như cậu, Lương Chính còn biết viết thư pháp, biết vẽ tranh, thành tích lại tốt, ngoại trừ không quá tích cực vận động ra thì quả thực cậu chấm 10/10. Cho nên tuổi dậy thì của cô, hình như cũng chỉ ở quanh người Lương Chính.

Tỷ như việc cô không quá am hiểu giám định thi hoạ, cũng không hứng thú gì mấy. Chợt thấy bức ⟪Biện Kinh phong mạo đồ⟫, cùng lắm chỉ cám khái dưới đáy lòng một tiếng, ồ, tranh này dài quá ha, ồ, tranh này có nhiều nhân vật ghê mà thôi. Căn bản không hiểu gì về phép phối cảnh phân tán, gì mà cách tô màu trên lụa, lối vẽ tỉ mỉ gì gì đó. Cô chỉ thích ngủ nướng, sở dĩ sẵn sàng dậy sớm đợi xếp hàng dài cho 15 phút xem như vầy, đều là vì Lương Chính thích mà thôi.

Lúc Lương Chính si mê bút mực đan thanh, là thời khắc phong phú hấp dẫn nhất của cậu, toàn thân như được phát sáng.

“Bảo Bảo?” Ngón tay mảnh khảnh đong đưa trước mắt.

“Hả?” Lý Phích Lịch lấy lại tinh thần.

“Có phải đói bụng rồi không?” Lương Chính lo lắng nhìn cô.

Lý Phích Lịch đè đè cái bụng, nói: “Hơi hơi.”

Lương Chính nhìn hàng người phía trước, “Cũng sắp xong rồi.”

“Ờ.”

Lý Phích Lịch cúi đầu nhìn tranh, đột nhiên ngắm đến chỗ rất thú vị, lập tức kéo kéo mép áo thun của Lương Chính: “Xem này xem này, hai người họ…”

Lương Chính nhìn theo hướng đầu ngón tay cô chỉ, đó đã vào phần cuối bức tranh. Hình ảnh trên tranh là một quán mì ngoài trời nơi góc đường, có một nam một nữ đang ngồi bên bàn gỗ. Người con gái chải tóc dáng song hoàn vùi đầu ăn mì, còn người đàn ông toàn thân như văn sĩ kia, chắc là quan viên, chàng không có ăn mì, mà chỉ cúi mặt nhìn người con gái kia ăn.

“Nhất định bọn họ là một đôi tình lữ.” Lý Phích Lịch chắc như đinh đóng cột kết luận.

“Vì sao?”

“Cậu xem nè, người nam nhìn người nữ ăn mì, ánh mắt thâm tình dịu dàng thế này, không phải tình lữ thì là gì?”

Bút phát Lương Hoằng tuy tinh tế tỉ mỉ, nhưng cũng chưa đạt đến trình độ vẽ chi tiết đến cái ánh mắt.

Lương Chính nghe xong, lắc đầu bật cười: “Bảo Bảo, cậu lại bịa đặt lung tung rồi.”

“Không tin thì thôi.” 

Lý Phích Lịch ôm bụng, nói: “Mình muốn ăn mì.”

“……”

“Đi ăn mì trộn tương nhé?” Lương Chính hỏi.

“Đi!”

Dòng người tản đi, bầu trời Tử Cấm Thành cao xa rộng mở, xanh biếc trong vắt, ánh nắng tháng sáu chiếu lên vai. Lý Phích Lịch duỗi duỗi cánh tay, bước chân đi theo từng viên gạch, Lương Chính nhắm mắt theo đuôi bảo vệ cô từ đằng sau, bỗng cậu gọi tên mụ cô: “Bảo Bảo.”

“Hả?”

“Chờ thi đại học xong, bọn mình…”

Con tim Lý Phích Lịch nhất thời đập điên cuồng, kết quả chân trái vướng chân phải, cơ thể lệch sang một bên, may sao có Lương Chính đỡ đần kịp thời.

“Không sao chứ? Trật chân rồi à?” Cậu ngồi xổm xuống, muốn quan sát mắt cá chân của cô.

“Mình không sao hết!”

Lý Phích Lịch kéo cậu dậy: “Nãy cậu muốn nói gì đó?”

Lương Chính ngây ngốc, hiển nhiên đã quên luôn bản thân tính nói gì.

Lý Phích Lịch nhắc khéo: “Cậu nói chờ bọn mình thi đại học xong rồi, sau đó thì sao?”

Bây giờ cậu mới sực nhớ: “Ồ, sau khi kỳ thi kết thúc, bọn mình đi Hải Nam chơi nhé, cậu nói muốn ngắm biển mà?”

“……”

Lý Phích Lịch đen mặt, đi trước bỏ mặc cậu tuột về sau.

Lương Chính hoang mang rối rắm đuổi theo: “Bảo Bảo, cậu sao vậy?”

“Không sao hết!”

“Cậu giận hả?”

“Không có!”

“Có phải đói bụng không?”

“Không phải!” Lý Phích Lịch bịt tai, cố đi nhanh hơn, “Cậu đừng nói chuyện với mình!”

“Mình cõng cậu nhé,” Lương Chính nói, “Chân còn đau không?”

Lý Phích Lịch mới chịu dừng lại: “Xoay người qua.”

Lương Chính thật thà xoay người. Cô lấy đà vài bước chân, chạy tới nhảy lên lưng cậu, đôi tay Lương Chính tự động bắt lấy chân cô, cõng người đi.

Lý Phích Lịch vò tóc cậu thành đủ kiểu dáng. Dưới ánh mặt trời soi sáng, nhìn cái bóng Lương Chính trên mặt đất y như mới mọc thêm hai cái tai thỏ.

Chơi đùa rồi, đột nhiên cô không thấy giận nữa. Dù sao sớm muộn gì Lương Chính cũng là của cô mà, chỉ là không biết cậu có đánh thắng nổi anh hai không nữa?

Lý Phích Lịch lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ con trai đưa thư tình cho cô không hề ít. Nhưng cô chưa từng nhắc về chuyện yêu sớm, bởi vì có anh hai là quân nhân, nhóm người theo đuổi cô đều bị nắm đấm anh uy hiếp chạy mất dép.

Lương Chính yếu tới vậy, e là không chịu nổi một quyền của anh ấy đâu.

“Chính Chính.”

“Hửm?”

“Nghỉ hè này, cậu đi học Taekwondo đi?” Lý Phích Lịch chợt nói.

Thiếu niên cõng cô quay đầu lại, tướng mạo xuất chúng được tia nắng ban mai bao bọc. Trước sau như một, đối với các yêu cầu lạ lùng cô đưa ra mỗi lần nổi hứng, cậu đều trả lời câu⎯

“Được.”

**

Quý vị thân mến, tại có có câu chuyện xưa này, không nêu rõ triều đại nào, chẳng bàn đến địa danh nào, chỉ mong đem lại chút thú vị lúc nhàn rỗi. Nếu có hứng thú, mời nghe tại hạ từ từ kể lại:

Âu cũng không biết ngày tháng năm nào, dưới âm ty hoàng tuyền xuất hiện thêm một nữ quỷ hồng y đi đến Diêm La Điện. Chờ Diêm La Vương liệt ra công đức lúc còn sống, cẩn thận suy xét, giữa mày không khỏi nhíu chặt.

Thì ra, nữ hồng y này chỉ mới hưởng dương được 26 tuổi. Ngày mà hồn tan hương tắt cũng đúng vào dịp tiểu cữu Diêm Vương cưới vợ. Đầu trâu mặt ngựa chốn địa phủ, Hắc Bạch Vô Thường, phán quan Thành Hoàng và những người liên quan đều đến dự tiệc. Bởi vì say sưa quá đà, nhất thời nửa khắc sau, vong hồn nữ hồng y không bị ai bắt đi nên đã lưu lại dương gian tận ba năm.

Sai lầm lần này tất nhiên là sai lầm nghiêm trọng của địa phủ. Quỷ nữ hồng y kia lanh lợi xảo trá, nhìn ra Diêm La Vương chột dạ, liền được nước lấn tới, đại náo Diêm La Điện.

Diêm La Vương sợ nàng đá động đến Thiên Đình, bản thân không thoát được tội, đành chọn lời hay ý đẹp nịnh nọt, cung phụng nàng như bà cô tổ tiên. Còn lệnh cho quỷ nhỏ dưới tay lấy sổ mệnh tới, hứa hẹn sẽ để nàng đầu thai thật tốt vào kiếp sau.

Nữ quỷ hồng y cái này không được, cái nọ cũng không tốt, chính là không chịu đi đầu thai. Chúng quỷ nhỏ không thể nề hà gì thêm, phải hỏi Diêm La Điện trước sao đã. Diêm La Vương vung tay, chỉ ban chỉ thị bốn chữ ⎯

“Tuỳ nàng ta đi.”

Cứ thế, nữ quỷ hồng y danh chính ngôn thuận ở lại địa phủ. Trở thành khách quan nổi tiếng khắp mười tám tầng địa ngục. 

Ngày qua ngày, quỷ nhỏ địa phủ nào cũng quen biết nàng, gọi nàng một tiếng “Hồng Cô.”

Mạnh bà cũng quen thân nàng. Lúc rảnh rang không có việc gì làm, nàng sẽ giúp Mạnh bà nấu canh, canh nàng nấu mùi tanh tưởi tản ra tứ phía, so với đồ ăn nước uống dư thừa còn khó uống gấp cả trăm lần. Nói đến, tính tình nữ quỷ hồng y nọ cũng không được tốt lắm, thích nhất là ngồi đầu cầu Nại Hà, bức ép chúng quỷ uống canh nàng nấu còn trêu ghẹo họ thêm vài câu. Dần dà, ác danh lan xa hai cõi âm dương, chúng quỷ sợ đến tránh không kịp.

Vài năm ít ỏi qua đi, có một nam tử thanh y bung dù tới.

Chàng mặc trường sam, tay áo thêu hoa văn trúc xanh. Hình ô cũng vẽ tranh thuỷ mặc cành trúc. Mặt mày như quan ngọc, tuấn tú đến cực điểm làm nhóm quỷ cái ngắm đến nước miếng chảy dài 3000 thước.

Có quỷ cái nọ không nỡ để chàng bị Hồng Cô tra tấn, liền tốt bụng nhắc nhở chàng: “Nếu công tử đến Đạo Luân Hồi, có người hỏi chàng, ‘muốn uống canh Mạnh Bà hay uống canh Hồng Cô’, công tử nhất định phải trả lời là ‘Canh Hồng Cô’ đó, nhớ đừng trả lời sai nhé.”

Giọng nói êm ái của nam tử thanh y hỏi: “Vì sao?”

Quỷ cái nọ đáp: “Bởi vì canh Mạnh Bà là do Hồng Cô nấu, vô cùng khó nuốt, uống vào rồi chỉ sợ kiếp sau có nguy cơ đầu thai thành tên ngốc, hoặc bị dị tật bẩm sinh. Canh Hồng Cô mới là do Mạnh Bà nấu, là canh Mạnh Bà chính quy địa phủ đấy ạ.”

Nam tử thanh y gật gù, lại hỏi tiếp: “Xin hỏi cô nương, Hồng Cô đang ở nơi nào?”

Quỷ cái này xuân thì vừa tròn 200 tuổi, đột nhiên được chàng gọi tiếng ‘Cô nương’, cái mặt già hết đỏ lại hồng, ngại ngùng e thẹn chỉ tay về một hướng: “Đầu cầu Nại Hà, bên cạnh đá Tam Sinh, vị nữ hồng y đang ở đó.”

Nam tử thanh y thuận nhìn theo, dù mặt chỉ hé lộ vài phần cũng thấy được khoé môi đang cong cong.

“Đa tạ, tôi đang tính đi hướng đó.”

Đầu cầu Nại hà, cạnh đá Tam Sinh, bỉ ngạn đỏ sáng rực như lửa, lay đọng lòng người.

Nữ quỷ hồng y thấy nam tử thanh y bung dù, đột nhiên ném cái vá sắt to trong tay, a ô xông tới gần nhào vào lòng nam tử thanh y khiến chúng quỷ phải trợn mắt há hốc mồm.

“Lương Nguyên Kính! Chàng sống lâu quá ha! Em đợi chàng đã lâu, lâu lắm rồi!”

Nữ quỷ hồng y hung hăng đánh đấm lên hai bên vai nam tử, nghiến răng nghiến lợi gào to.

Nam tử thanh y một tay cầm ô, một tay nâng nữ quỷ vào lòng mình. Chàng khẽ rũ mắt, ánh mắt nghiêm túc rất đỗi dịu dàng, y như năm đó lần đầu gặp nhau.

Chàng ấm áp nói: “Nương tử, đã để nàng chờ lâu.”

⎯ ⋆˚࿔ Hết ngoại truyện ⟪Kiếp này⟫

Tác giả có chuyện nói:

Sau khi Lương Hoằng qua đời, đệ tử làm theo di ngôn của chàng để lại, an táng tro cốt chàng cùng chỗ với A Bảo. Đồ vật chôn cất theo chẳng có bao nhiêu, chỉ có một bức mỹ nhân đồ và một cây đàn tỳ bà cũ.

Thời thế thay đổi, tỳ bà đã bị mục nát thành bùn từ lâu, còn bức hoạ cuộn tròn cũng tàn tạ không kém. Thuốc màu bung tróc ra từng mảng, cuối cùng bị mộ tặc đào trộm đi, lạc mất tung tích. 

Sau kỳ thi đại học kết thúc, Lý Phích Lịch cùng Lương Chính đến Tam Á ngắm biển, mùa hè đó, bọn họ ở bên nhau.

 

 

Bình Luận (0)
Comment