Từ nhỏ nàng đã biết, mình sinh ra phải làm Hoàng hậu.
Xuất thân từ Tiết thị Thái Nguyên, từ đời Đường đến Ngũ Đại đều là đại tộc nhà cao cửa rộng. Tổ phụ có công khai quốc, đã đi theo Thái Tổ hoàng đế chinh phục thiên hạ, rong ruổi trên chiến trường mấy chục năm, dẹp loạn Nhị Lý, bình định Kinh Hồ, đánh Hậu Thục, diệt Nam Đường, lập chiến công hiển hách, được phong thành Túc quốc công, làm quan chức Khu Mật sứ.
Trên nàng còn có hai vị tỷ tỷ, nhưng nàng là đích nữ duy nhất của cha. Năm xưa lúc tổ phụ còn sống, thường ôm nàng tay ấp gối đầu, nói đùa gọi nàng là Tiểu Hoàng hậu.
Lúc đó thiên tử quốc triều cưới con gái nhà tướng đã thành lệ. Ba vị Hoàng hậu của Thái Tổ đều xuất thân từ nhà tướng, tổ tiên đều làm tướng từ thời Ngũ Đại, Thái Tông cũng thế.
Tiết thị cả nhà tôn quý, chư tướng trong triều đâu thể so sánh, mai sau nhất định trở thành Hoàng hậu kim tôn ngọc quý.
Khuê danh của nàng do tổ phụ tự đặt lấy, ‘Hành’ ⎯ ý chỉ cây hương thảo, ký thác kỳ vọng tốt đẹp tổ phụ dành cho nàng. Hy vọng nàng phẩm cách nhã nhặn, cử chỉ đoan chính, tương lai làm vợ hiền, phụ tá thiên tử quản lý hậu cung. Trở thành Hiền hậu, lưu danh muôn đời.
Bởi vì mong đợi của tổ phụ, từ nhỏ nàng đã được mẫu thân dạy dỗ, theo ma ma chỉ dạy học hành lễ nghi trong cung, nhất cử nhất động đều theo quy tắc nghiêm khắc, không thể mắc sai lầm.
Vào lúc tỷ muội trong nhà cùng nhóm tiểu nha đầu chơi đánh đu, thả diều ở hoa uyển, nàng chỉ có thể eo lưng thẳng tắp ngồi yên trong phòng, nghiên cứu cầm kỳ thi hoạ, nữ hồng may vá. Nếu vô tình nàng di dời sự tập trung theo tiếng cười đùa bên ngoài, mu bàn tay sẽ đột ngột đau xót, do ma ma dùng thước đánh vào tay nàng.
“Chớ nghe chớ nhìn, tập trung tinh thần!” Ma ma xụ mặt răn đe.
“Dạ.”
Nàng thu hồi tầm mắt, bàn tay đứa nhỏ non nớt, sau khi bị đánh sẽ tê ngứa như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, sưng đỏ một mảng. Nàng lại tập mãi thành quen, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đề bút luyện chữ.
Ngày này trôi qua, ma ma liền tìm đến mẹ.
Từ sau đó, hậu uyển không còn ai tới chơi đánh đu nữa, cũng không có tiếng cười đùa của nhóm tiểu nha đầu lan tới cửa sổ câu hết tinh thần của nàng. Tiểu viện của nàng an tĩnh dị thường, khi nha hoàn trong phủ đi ngang qua khung cửa sổ đều phải cố ý giảm nhẹ bước chân, tránh quấy nhiễu đến nàng.
Nhị tỷ trời sinh đã thế. Mê chơi hiếu động, lại bởi vì nàng mà bị giam trong phòng, không còn ra ngoài chơi nữa. Do đó hận nàng thấu xương, lâu lâu sẽ lén lút tạo phiền toái cho nàng, toàn là chút thủ đoạn nhỏ, ví dụ như giấu sâu vào chăn nàng, hoặc làm ướt giấy chữ nàng mới viết xong.
Mỗi lần như vậy, nàng sẽ coi như không thấy, lẳng lặng chịu đựng, chỉ riêng một lần cha tới kiểm tra bài tập của nàng, cố ý dẫn ông vào phòng, đúng lúc bắt gặp nhị tỷ giơ kéo đang muốn cắt đồ nàng may.
Cha giận tím mặt, tát cho nhị tỷ một cái thật mạnh, khiến gương mặt nàng ta sưng vù cả lên, nước mắt ướt đẫm nơi hốc mắt.
Nàng hạ mí mắt đứng sau lưng cha, bộ dạng như không hiểu gì, chỉ khi nhị tỷ bị hạ nhân kéo ra ngoài mới ngước mặt ban cho nàng ta nụ cười sâu kín đầy ẩn ý.
Cuối cùng nhị tỷ bị cha tống cổ cấm túc đến thôn trang, còn nàng tiếp tục học tập trong tiểu viện ngăn cách với thế gian bên ngoài.
Trong sân tuyết đọng vừa rơi vừa tan, tan rồi lại rơi. Khoảnh khắc những năm tuổi trẻ biến mất, thiếu nữ sẽ bị tiếng cười ngoài cửa sổ hấp dẫn đã biến mất, thay vào đó là Tiết gia tam nương tử ‘dịu dàng nhã nhặn, tiến lui vừa đủ, khuê nữ chi môn’.
Năm mười ba tuổi ấy, đại tỷ xuất giá.
Nhà trai ở Tha Châu xa xôi, là Nhị công tử phủ Hoài An hầu, đây là hôn sự do phụ thân nàng định ra. Trước đó, đại tỷ còn chưa từng gặp mặt vị hôn phu tương lai này lần nào.
Lễ thành thân rất náo nhiệt, nàng trà trộn vào phòng khách xem lễ, nhìn đại tỷ đội khăn voan đỏ, dưới sự nâng đỡ của hỉ nương, từng bước đi lên kiệu hoa đặt trên mặt đất, gả cho một nam tử xa lạ không quen biết.
Trong mắt toàn là màu đỏ vui mừng, tai nghe toàn là câu chúc ‘Bách niên giai lão’ ‘Sớm sinh quý tử’. Tiếng pháo pha lẫn tiếng nhạc, bỗng nhiên nàng rơi vào hoảng hốt, tựa như thấy được tình huống xuất giá của mình vào một ngày nào đó.
Nữ nhi Tiết gia, dưới chân như đi trên con đường trải gấm bằng phẳng. Sự thật là, được trải bằng con đường làm quan của bậc cha mẹ, đây là sức mệnh các nàng phải gánh vác từ khi được sinh ra.
Không đâu, vẫn có điểm khác biệt.
Đại tỷ không biết nàng ấy sắp phải gả cho ai, nàng thì biết, nàng sẽ gả cho Thái tử, mai sau sẽ là Hoàng hậu quốc triều.
Sau khi đại tỷ xuất giá, nhị tỷ ở nông thôn bị đón về Đông Kinh, nàng ta cũng cần bàn chuyện cưới hỏi.
Lúc cha đang sứt đầu mẻ trán vì hôn sự, nhị tỷ đã sớm tự định thân cùng một ngoại nam. Đối phương là một người trong đội cấm quân của Thần Vệ Hữu Sương, ở kinh thành đông đảo nhi lang gia thế ưu việt này, địa vị hàn vi ngay cả đế giày dính bùn của người khác còn không bằng, tuyệt đối không đủ khả năng leo lên tới Tiết thị vọng tộc nhà cao cửa rộng.
Trong nhà, nàng là người đầu tiên phát hiện chuyện tư tình của nhị tỷ.
Chuyện đó thật sự quá rõ ràng, thị nữ bên cạnh nhị tỷ vẫn thường hành tung lén lút, chuồn êm ra ngoài phủ báo tin cho tình lang, như sợ người khác không biết.
Có đêm nọ, nàng trở về từ chỗ mẫu thân, lúc đến con đường hậu uyển, ngoài ý muốn bắt gặp tên từ trường quân đội kia đang trèo tường vào trong, lén gặp mặt nhị tỷ.
Hai người họ trốn vào góc tối núi giả, ôm chầm lấy nhau, đôi môi vội vã quấn lấy, chưa ai phát hiện nàng đang đứng ở gần đó.
Nàng khẽ ho một tiếng, kinh động đến đôi uyên ương kia.
Tên quân sợ tới độ trèo tường bỏ chạy, còn nhị tỷ quần áo lộn xộn, tóc tai rối tung, đôi má đỏ như máu. Trông thấy nàng rồi, dần dà trở nên tái nhợt, hung dữ uy hiếp nàng, nếu để ai khác biết chuyện này, nàng ta chắc chắn sẽ giết nàng.
Nàng cũng không bị lời hù dọa mạnh miệng đó, đưa tay vào tay áo, con ngươi bình thản nhìn nhị tỷ chằm chằm, tựa như chỉ nói lời có thật: “Cha biết được sẽ đánh chết chị.”
Nhị tỷ cắn môi dưới, tầng nước mắt dâng trào.
“Đánh chết thì đánh chết, nếu muốn ta giống như đại tỷ, gả cho nam nhân chưa từng quen biết, ta thà bị ông ta đánh chết còn hơn!”
Nàng không nói gì.
Chuyện đêm đó, nàng chưa từng nói cho ai biết, nhưng căn bản không còn khả năng giấu diếm nữa, bởi vì bụng nhị tỷ ngày càng nhô lên.
Phụ thân nổi giận đáng sợ nhất từ trước tới nay, tự ông cầm roi ngựa vọt vào sân nhị tỷ, quất cho nàng ta quần áo rách bươn, cả người đầy máu. Nhưng mặc cho ông có mắng thế nào, có đánh ra sao, người khác khuyên như nào, gian phu kia là ai, nhị tỷ vẫn im ỉm không nói.
Nàng bắt chước theo bút tích nhị tỷ, lặng lẽ sai thị nữ đưa một phong thư đến trường quân đội.
Nàng đang đánh cược, xem xem nhị tỷ có nhìn lầm người hay không, cũng đánh cược xem thế gian này đến tột cùng có tình cảm thật lòng hay không. Nếu trường quân đội nhận được tin, sợ hãi quyền thế phủ Quốc công mà bỏ trốn trong đêm, coi như nhị tỷ nhìn lầm người rồi, nàng sẽ đi khuyên tỷ ấy quay đầu kịp thời.
Cuối cùng, nàng sai.
Ngày đó tên trường quân đội tìm tới cửa, mình trần chịu tội, quỳ gối ngoài cửa Tiết phủ, xin cưới nhị tỷ.
Kết quả có thể đoán được, suýt chút nữa cha đã rút kiếm giết y, may mắn có người cản lại, cuối cùng chỉ đánh y 80 trượng, xong ném vào chuồng ngựa chờ chết.
Nàng đi thăm nhị tỷ dưỡng thương, cả tấm lưng toàn là vết thương bị roi quất, chỉ được nằm sấp trên giường, đôi má phồng lên là do đang ăn kẹo.
“Kẹo hoa hồng.”
Nhị tỷ mở túi giấy ra, cho nàng xem mấy viên kẹo đầy màu sắc, “Chàng biết ta thích ăn, cố ý mua tặng ta.”
Nàng rũ mắt nhìn đống kẹo, biết đây là món bán rong đầy đường, giá cả rẻ tiền, công thức tầm thường, bởi vì màu sắc hấp dẫn nên khi lên phố nàng từng ngó nhìn qua, mẫu thân không có phép nàng ăn mấy loại đồ này. Nhị tỷ là cô nương phủ Quốc công, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại ăn thứ kẹo này, mặt mũi lộ ra vẻ hạnh phúc khó tả.
Nàng không hiểu.
Nhị tỷ nhận ra nàng hoang mang, cười hỏi: “Đã có ai có lòng mua kẹo cho cô chưa?”
“Mẹ nói, ăn nhiều kẹo sẽ hư răng.” Nàng nề nếp trả lời.
Khoé môi nhị tỷ khẽ nhếch, cười trào phúng nói với nàng: “Tam tỷ à, đời này của cô, mai sau có lẽ sẽ được làm Hoàng hậu, trở thành nữ tử tôn quý nhất quốc triều, nhưng nhất định cô sẽ không hạnh phúc được như ta đâu.”
Nàng vẫn không nói gì.
Hôm sau, nhị tỷ bị thương không xuống giường được chẳng biết đã đi đâu, biến mất như nàng ta còn có tên trường quân đội trong chuồng ngựa.
Bọn họ bỏ trốn.
Cha tức giận đến sinh bệnh nặng, đuổi mẹ đẻ nhị tỷ khỏi phủ, tuyên bố từ đây dời nhị tỷ ra khỏi gia phả, không nhận nàng ta làm con gái mình.
Mẹ biết được chuyện nàng lén phái người liên hệ với trường quân đội nên đã quở trách nàng một hồi, phạt nàng quỳ gối trong viện chép trăm cuốn sách, đóng cửa ăn năn.
Thời gian chép sách ngày trôi qua ngày, dần dần cũng tới tuổi nàng cập kê, có thể bàn chuyện nghị thân.
Thái tử đương triều cùng nàng chênh lệch 18 tuổi, đã sớm cưới Thái tử phi, nhưng mẹ vẫn mang nàng tham gia đủ loại yến hội.
Thái Tông dạy con nghiêm khắc lạ thường, khi Thái tử nhậm chức quan phủ Khai Phong, bận rộn chính sự, chỉ cần có chút chỗ làm không chuẩn sẽ bị Thái Tông quở trách không thương tình trước mặt chúng thần. Cho dù thỉnh thoảng nhận lời mời tham dự tiệc cũng rất ít khi có lúc thoải mái, thường hay giữa mày nhíu chặt, bộ dạng u sầu đầy bụng.
Trong nhóm hoàng tử, thật ra có vị Tuyên Vương điện hạ đặc biệt thu hút ánh nhìn từ mọi người.
Dung mạo chàng tuấn tú không điểm chê, tính cách ấm áp phong lưu. Xưa nay luôn thương hoa tiếc ngọc, thường mặc bộ trường bào trắng bạc, bên hông vắt thêm cây sáo nhỏ. Dù là thơ hay từ, đánh cờ hay đan thanh, không gì là không biết, cái này cũng giỏi, thường xuyên được mọi người tán thưởng không thôi.
So với Thái tử khổ nhọc cùng cực, ngược lại chàng càng giống mẫu phu quân trong mộng của chúng nữ tử hơn.
Tiếc là, đời này của chàng định sẵn vô duyên với đế vị, cũng vô duyên với nàng.
Ai ngờ chuyện trên đời không thể lường trước, năm Hữu An thứ bảy, Thái Tử nổi điên, Tĩnh Vương chết bất đắc kỳ tử, còn người vốn không có khả năng trở thành ngôi cửu ngũ kia lại thành người chiến thắng cuối cùng.
Tháng bảy, sinh nhật Tuyên Vương, nàng theo mẫu thân dự tiệc chúc mừng.
Trước mắt vẫn còn vào tang kỳ của Tĩnh Vương, bá tánh sĩ thứ kinh sư trong nhà không được mở yến hội, nhưng Thái Tông lại đặc biệt cho phép Tuyên Vương tổ chức tiệc sinh nhật. Chuyện này không còn nghi ngờ gì thêm về chiều gió chính trị, Kim thượng lập Tam điện hạ làm trữ quân đã không còn là chuyện nửa vời nữa, mà là ván đã đóng thuyền mới phải.
Trong yến hội, thị nữ bất cẩn làm bẩn váy áo nàng, nàng đi đến sương phòng vương phủ thay quần áo, lúc ra ngoài đã không thấy bóng dáng thị nữ kia đâu. Không ai dẫn đường, cuối cùng nàng bị lạc ở sau hoa viên phủ Tuyên Vương.
Nàng đang đứng dưới tàng cây, nhớ tới mẫu thân ngày thường nghiêm khắc, sợ hãi oà khóc.
Tiết tam nương tử lúc này mới 16 tuổi, còn lâu mới đến ngày đầy bản lĩnh bất động thanh sắc như mai này. Bây giờ nàng vẫn còn là tiểu cô nương vì không tìm thấy đường ra, lo lắng không kịp giờ đến yên hội, sẽ bị mẹ trách mắng mà nảy ra sợ hãi đến rớt nước mắt.
“Ngươi khóc gì vậy?”
Thấp thoáng tầng tầng lớp lớp lá cây xanh, bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của cô nương trẻ tuổi khiến nàng kinh sợ không nhẹ nấc lên một cái.
Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người nọ trên cây, quên luôn cả nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Tiết Hành gặp Lý Uyển, cũng là cảnh tượng làm nàng nhớ suốt đời.
**
Tác giả có chuyện nói:
Người Tông có thói quen lấy danh xưng huynh đệ tỷ muội, ví dụ như Tống Cao Tông là hoàng tử thứ chín, ca ca và tỷ tỷ ông sẽ gọi ông là “Cửu ca”, cho nên chỗ tỷ tỷ Tiết Hành gọi nàng là “Tam tỷ” không phải viết nhầm.