Ngày xuất giá, Tiết Hành ngồi trong hỉ phòng cả một đêm.
Nến đỏ cháy hết, giọt nến chảy đầy đế cắm, vị hôn phu vốn nên giở khăn voan nàng ra vẫn chưa từng xuất hiện.
Thị nữ Ôm Cầm cố ý tìm hiểu tin tức thay nàng, biết được tối qua Tuyên Vương điện hạ đi đến viện của vị kia, vị kia còn không tiếp đón điện hạ, chàng đứng trong sân đến nửa đêm mới được lén lẻn vào trong.
“Điện hạ thiên vị Lý thị như thế, ngay cả đêm động phòng hoa chúc với ngài… Nương tử, cuộc sống sau này của ngài sẽ ra sao đây?”
Ôm Cầm đau lòng cho nàng, khổ sở chảy nước mắt.
Nàng soi gương hoa lăng vẽ xong nét cuối đuôi mày, hờ hững đáp: “Còn ra sao nữa? Cứ như vậy thôi.”
Ba ngày sau, nàng chưa được gặp mặt Triệu Tòng, thẳng đến ngày hồi môn, trên xe ngựa, nàng mới chính thức gặp mặt vị trượng phu trên danh nghĩa của mình.
“Quản tỳ nữ của ngươi cho tốt.”
Chàng ngồi xa xa, trong tay cầm con dao nhỏ khắc gỗ, chắc là món đồ chơi nhỏ muốn tặng cho Lý thị. Chàng khắc vô cùng nghiêm túc, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên cảnh cáo nàng: “Nếu lại để bổn vương biết được, thủ hạ của ngươi thò đầu đến gần sân của Uyển Nương dò hỏi tin của nàng nữa thì đừng trách ta bán ả đi.”
Nàng ngẩn ra, hồi lâu mới gục đầu xuống, cụp mắt đáp: “Dạ.”
Tiệc hồi môn, Triệu Tòng thể hiện rất thoả đáng, gắp đồ ăn rót rượu cho nàng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, thoạt nhìn tựa như phu quân tân hôn dịu dàng săn sóc.
Nàng cũng phối hợp diễn cùng chàng, giả bộ làm cô dâu mới e thẹn không thôi. Cả mẫu thân luôn nghiêm khắc cũng lộ vẻ tươi cười mừng rỡ, nhân lúc lén lôi kéo nàng dò hỏi cụ thể, xong thúc giục nàng mau sinh con nối dõi cho điện hạ.
Trên mặt nàng giữ nguyên vẻ mỉm cười, đáy lòng lại thấy chua xót, không dám nói cho mẹ biết, nàng còn chưa động phòng, lấy đâu ra con cái đây?
Từ đại hôn tháng ba đến cuối năm, bụng nàng vẫn không có chút động tĩnh. Cuối cùng mẫu thân bắt đầu sốt ruột, thường tìm đại phu bắt mạch cho nàng, rồi lại tìm mấy phương thuốc cổ truyền giục thai, nhưng nàng vẫn không có được hỉ mạch.
Đến đó, mẫu thân mới biết được nàng chưa viên phòng với Triệu Tòng.
“Tự mình nghĩ cách!”
Mẫu thân vỗ án kỷ, dùng ánh mắt tràn ngập thất vọng và phẫn nộ nhìn nàng.
“Ta dốc lòng nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, tiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư lên người ngươi không phải để nhìn ngươi vô dụng như vậy, ngay cả một ca nữ ti tiện cũng bó tay hết cách!”
Nàng im lặng quỳ trên mặt đất, không nói lời nào nghe mẹ răn dạy.
Ca nữ ti tiện sao?
Vậy là mẹ cũng biết, chính ca nữ địa vị đê tiện đó lại có được toàn độ tình ái của điện hạ à?
Nhưng cũng không phải nàng hết cách với chuyện này.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã nhìn ra Lý Uyển lương thiện từ tận đáy lòng, người như vậy, rất dễ đối phó.
Chỉ cần nàng tìm đến sân của nàng ấy, làm chút trò khuỵu người chảy chút nước mắt, cô nương ngốc kia thế mà tin thật, ngây thơ đến mức Tiết Hành cầm lòng không đặng cũng thấy đáng thương thay.
Thật mau sau đó, rốt cuộc hôn phu cũng đặt chân tới phòng nàng một lần, là bị Lý Uyển đánh mắng xô đẩy tới.
Tình huống này làm Tiết Hành khiếp sợ thêm lần nữa.
Lần đầu nàng nhìn thấy có nữ tử đanh đá như vậy, lúc này Tuyên Vương đã được lập làm trữ quân, chàng là Thái tử điện hạ cao quý nhất quốc triều, là thiên tử tương lai, cũng là phu quân của các nàng. Nhưng Lý Uyển lại tay đấm chân đá điện hạ, như mấy người đàn bà đanh đá phố phường kia. Cuối cùng nàng ấy cứng chân đá trúng cẳng chân của điện hạ, làm chàng ngã quỵ trên mặt đất, sau đó không thèm quay đầu mà rời đi luôn.
Tiết Hành sợ tới mức lập tức ra đỡ, Triệu Tòng lại hất tay nàng ra, hai mắt đỏ bừng, cắn răng tức giận nói với nàng: “Cút ngay! Ta tuyệt đối sẽ không viên phòng cùng ngươi!”
Nàng sửng sốt, cuối cùng vẫn mỉm cười như thường: “Được.”
Từ đó về sau, thi thoảng Triệu Tòng sẽ ghé phòng nàng một lần, đều do Lý thị ép buộc, chàng tách thành hai chăn ngủ cùng nàng, không chạm vào nàng dù chỉ một chút, cũng không nói chuyện, đối đãi với nàng như người lạ.
Sự tình kéo dài liên tiếp nhiều ngày, cho đến buổi tối nọ, ban ngày chàng chơi cờ cùng người khác, chưa hết hứng thú, lúc kết thúc còn tới phòng nàng tiếp tục nghiên cứu.
Lúc Tiết Hành còn ở khuê các đợi gả, trong số cầm kỳ thi hoạ, đặc biệt là kỹ năng chơi cờ, thấy chàng cầm quân trắng đang do dự, nhất thời ngứa nghề, không nhịn được lấy viên cờ trắng từ bát đựng đặt lên bàn cờ.
Đó là một bước đi kỳ diệu, nhờ một quân mà toàn cục sống sót.
Thái tử điện hạ trợn to mắt, y như đứa trẻ, vỗ một cái mạnh lên trán, mừng rỡ nhảy dựng lên trên giường, hỏi nàng: “Ngươi biết chơi cờ?”
“Biết ạ,” Nàng cúi đầu, kính cẩn trả lời theo, “Lúc thiếp còn ở khuê phòng, có từng học qua chút ít.”
“Ngươi chơi ván tiếp theo với ta.”
Chàng nhặt từng quân cờ vào lại bát, không chút nghĩ ngợi nói câu đó.
Nàng do dự, một lúc sau mới ngồi xuống chơi cờ với chàng.
Qua đêm này, Triệu Tòng lại đến phòng nàng, luôn mang theo bàn cờ, khả năng chơi cờ của chàng không cao minh bao nhiêu, ít nhất không bằng nàng, nhưng nàng vẫn sẽ cố ý thua vài lần. Thả nước đi mập mờ, tận lực biểu hiện giả dối ngang hàng ngàng lực với chàng.
Về đánh cờ, thua thì không tốt, thắng mãi cũng không hay, phải như loại có thắng có thua này, kỳ phùng địch thủ mới là cục diện tốt nhất.
Quả nhiên chàng nảy si mê đánh cờ cùng nàng, không còn thấy phản cảm gây mâu thuẫn như trước nữa. Đôi khi không chơi cờ, cũng dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với nàng một hai câu, chỉ là vẫn không làm chuyện viên phòng.
Chàng chuẩn chỉnh giữ vững chừng mực, tuyệt đối không vượt rào, biết rằng một khi làm chuyện gì đó, Lý Uyển sẽ không tha thứ cho mình.
Xuân năm Minh Quang thứ hai, Lý thị dọn ra khỏi Vương phủ.
Một ngày nọ, bọn họ cãi nhau một trận thật lớn, ngay cả nàng ở trong viện cũng nghe được chút động tĩnh.
Màn đêm buông xuống, Thái tử uống say như chết, thất tha thất thiểu xông vào sân nàng, cũng vào đêm đó, bọn họ viên phòng. Lúc động tình, nam nhân cả người đầy mùi rượu đỏ mắt gọi nàng thành “Uyển Nương”.
Nàng tiến vào lòng ngực chàng, nhẹ giọng đáp lại: “Phải, em là Uyển Nương.”
Ngày thứ hai thức giấc, thấy nàng ở bên cạnh, chàng sợ tới mức lăn xuống giường, không thèm quay đầu lại mà bỏ chạy.
Nàng ôm chăn, xoay người, trong lòng cũng không quá đau khổ, bởi vì nàng biết, chắc chắn chàng sẽ quay lại.
Y như nàng dự đoán, không quá mấy ngày sau, Thái tử điện hạ trở lại, lúc tới trong tay cầm theo bầu rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, chàng lại tranh cãi với Lý thị, hiện giờ nàng ấy ở lại nhà Trương Ngu Thần, không chịu gặp gỡ còn nhốt chàng ở ngoài cửa.
“Ta cũng có lúc bất đắc dĩ mà, vì sao em ấy không thể thông cảm cho ta dù chỉ một chút?”
Chàng say đến hai mắt đỏ ngầu, hỏi nàng như vậy.
Nàng suy nghĩ, dè dặt trả lời: “Có lẽ nàng quá yêu điện hạ, trên đời không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện chia sẻ hôn phu của mình cho người khác.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi tình nguyện sao?” Triệu Tòng hỏi dồn nàng.
Nàng cứng họng không nói tiếp, nhất thời không biết nên đáp như nào mới phải, đành nói chàng hỏi sai người rồi.
Nàng cũng không để tâm chuyện chia sẻ trượng phu cùng nữ nhân khác, bởi vì từ nhỏ đã được dạy rằng, ghen ghét là hành vi phụ nhân vô đức mới có. Mẫu thân đã dạy nàng từ khi còn bé, muốn nàng phải là người hiền huệ phóng khoáng, độ lượng người ngoài, đương gia chủ mẫu là như thế, mai sau nếu trở thành quốc mẫu, cũng là như thế.
Nàng dịu dàng cười, không trả lời.
Thái tử điện hạ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Thân thể ta có lẽ sẽ của rất nhiều người, nhưng tim ta là của em mà, chỉ thuộc về mình em. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Uyển Nương?”
Chàng lại nhận nàng thành Uyển Nương.
Nàng không chọc thủng, thuận theo được chàng ôm vào lòng, tuỳ ý để chàng dựa vào ngực nàng, nước mắt thấm ướt vạt áo, nàng vuốt ve từng chút từng chút phần gáy chàng, nhẹ nhàng tinh tế an ủi.
Sau này, Triệu Tòng thường xuyên ở lại chỗ nàng, mỗi lần chàng khắc khẩu cùng Lý thị sẽ tìm tới nàng.
Số lần chàng qua đêm nơi này ngày càng tăng, nhưng nàng vẫn không hoài thai, bởi vì sau mỗi lần hân hoan, chàng sẽ sai hạ nhân đưa tới đây chén thuốc bổ.
Nàng biết, trước khi Lý thị hoài thai, sẽ chẳng có nữ nhân Đông Cung nào có thể mang con nối dõi của chàng được.
Mẫu thân hoàn toàn thất vọng về nàng, rốt cuộc nàng vẫn giống như nhị tỷ, biến thành người vô dụng làm xấu mặt gia tộc, sự thất vọng cứ như vậy tiến xa không có điểm dừng.
Đông năm Minh Quang thứ ba, Thái Tông chết, Thái tử kế vị.
Theo lý mà nói, ngày chàng đăng cơ, nàng là Thái tử phi sẽ trở thành Hoàng hậu, nhưng trước sau nàng vẫn chưa nhận được chiếu thư lập hậu.
Tiền triều quay quanh chuyện lập hậu, tranh cãi từ tháng chạp đến tháng chín cùng năm, điện hạ đã trở thành quan gia, mới dưới sự thúc giục của quan lại mới thản nhiên hạ một chiếu thư phong hậu.
Lập phế thê Lý thị làm hậu, Thái tử phi Tiết thị làm Quý phi.
Cuối cùng nàng vẫn đi ngược lại với mong đợi của tổ phủ hồi còn nhỏ, Quý phi? Một nữ nhân không được trượng phu yêu thương thì ‘Quý’ chỗ nào?
Nàng cảm thấy cuộc sống của mình biến thành một trò cười.
Sau khi nâng nữ nhân mình yêu nhất thành Hoàng hậu, Triệu Tòng cũng không được như mộng tưởng, cùng Lý Uyển trải qua ngày tháng hài hoà ân ái.
Chàng quá tự phụ, cũng không hiểu rõ Lý Uyển, ngay cả nàng người ngoài cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng, với tính tình của Lý Uyển, căn bản không thích hợp thành Hoàng hậu, cũng không phù hợp với lối sống trong chốn tường cung sâu thẳm, cấm đình quy củ nghiêm ngặt.
Nàng ấy không như nàng, từ nhỏ đã bị ma ma khẽ thước dạy dỗ nghiêm khắc, không bị nhốt yên trong viện học lễ nghi thi thư, nửa bước đều không có cái gọi là thời thơ ấu. Nàng ấy chỉ thích leo cây, là tiểu cô nương tự do tự tại mà thôi.
Tiết Hành hiểu ý Triệu Tòng, chàng chỉ muốn đem thứ tốt nhất trên đời đưa đến trước mặt nữ tử mình yêu thương, mặc cho người đó có cần hay không.
Nhưng chàng đâu biết rằng, tự mình cũng không thể cự tuyệt sức dụ hoặc của vị trí trữ quân. Ngày được phong làm Thái tử đã phân định rõ ràng chàng và Lý Uyển sẽ đường ai nấy đi, chàng cách vị trí cửu ngũ chí tôn càng gần đồng nghĩa với việc cách nữ nhân mình yêu càng xa, cuối cùng triệt để mất đi nàng ấy.
Hoàng gia yêu cầu khai chi tán diệp, thân vương còn có thể một đời một thế một đôi, nhưng thiên tử tuyệt đối không thể.
Ngày càng có nhiều nữ nhân vào hậu công, Lý Uyển lòng dạ hẹp hòi, lúc trước chỉ có mỗi nàng, nàng ấy đã chịu không nổi, huống chi là nhiều hậu phi như vầy. Thêm tiếng ồn ào của triều dã, dư luận xôn xao, chỉ trích quan gia lập ca nữ làm hậu, hành động phản nghịch, chắc chắn sẽ làm trò cười cho đời sau.
Tiết Hành không biết trong những thần tử khuyên can, có ai là người của phụ thân, hoặc có bao nhiêu lực lượng của ông ở sau lưng thổi gió vào lửa, nhưng ông nhất định không phải là quan viên chủ chốt thuộc phe phản Lý.
Nguyên nhân đằng sau đó, nhiều hoặc ít cũng sẽ liên luỵ tới cục diện chính trị triều Đại Trần.
Từ đời Đường đến Ngũ Đại cho tới nay, Tiết Độ sứ lãnh binh, thế lực võ nhân bành trướng cực độ, thế nên tạo thành kiêu binh dũng tướng, thế cục khắc dưới đó, binh cường mã tráng có thể tự lập vị đế, ngay cả Thái Tổ khi xưa cũng thông qua việc phát động binh biến đoạt lấy chính quyền.
Từ xưa đến nay, đều là tranh giành thiên hạ dễ, giữ vững giang sơn khó. Để vương triều Triệu thị lưu truyền vĩnh viễn, sau khi Thái Tổ hoàng đế lập quốc, đã cùng Tể tướng đương thời thiết lập ra chế độ chính trị từ trung ương đến địa phương. Trong đó, cương lĩnh trọng yếu nhất, chính là ‘Lấy văn trị võ, mạnh gốc yếu ngọn’.
Thái Tổ dốc sức làm suy yếu thế lực võ tướng, quyết đoán nâng đỡ văn thần, điều này đặt ra cục diện ‘Thiên tử cùng văn sĩ đồng lòng trị thiên hạ’, quan văn lập đoàn khởi nghĩa cầm quyền.
Phàm là tân hoàng, nhất định sẽ nảy sinh xung đột chính trị với các lão thần của tiên đế. Triệu Tòng cũng chẳng thèm chào hỏi tiếng nào đã thẳng tay lập Lý thị làm hậu, làm bậy tuỳ hứng như vậy, hoàng đế cố chấp độc đoán, tuyệt đối không phải điều nhóm quan lại hy vọng nhìn thấy. Bởi vì một khi thiên tử đã chuyên quyền độc đoán, sẽ dễ dàng dẫn dắt toàn bộ vương triều lâm vào nguy cơ vạn kiếp bất phục.
Dù là quan gia mới đăng cơ ra đòn oai phủ đầu, vẫn phải giữ gìn chế hiến tổ tiên Đại Trần ‘Nể trọng văn thần’. Có Tể phụ Lữ Dật dẫn đầu, chư vị thần tử tre già măng mọc, kéo theo đại kỳ ‘Ca nữ không thể làm hậu’, thành lập ‘Quân tử Hi Hoà’ sôi nổi lúc bấy giờ, nhốn nháo đến Triệu Tòng tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Mà Lý Uyển, bất quá cũng chỉ là vật hy sinh chính trị giải trí vào lúc quân quyền tranh chấp mà thôi.
Nàng ấy như bó hoa lụa không nơi nương tựa, bị cuốn theo vòng xoáy triều chính, dù là bắt đầu hay kết thúc, há cũng chẳng phải do nàng ấy định đoạt.
Bất luận đám ‘Quân tử’ đó xuất phát từ nguyên nhân gì, mục đích bọn họ nhất định đã đạt được. Tính cách Lý Uyển lỗ mãng xúc động, vô duyên vô cớ bị bọn họ mắng, nên đã dồn hết toàn bộ cơn tức tối ném lên đầu Triệu Tòng, cả hai thường xuyên khắc khẩu, quan hệ một lần nữa trở nên căng thẳng.
Lúc áp lực quá nặng nề, Triệu Tòng sẽ tìm tới chỗ nàng, ôm eo nàng kể khổ.
Đa phần nàng sẽ không lên tiếng, chỉ nghe chàng oán giận hôm nay Lý Uyển đã nói gì đả thương tới ai với chàng. Lúc có đại thần tiền triều nào thẳng thừng trên đình, toàn bộ nước bọt sẽ phun tới mặt chàng.
Nàng xoa xoa nơi thái dương căng chặt thay càng, nhỏ giọng mềm mại tinh tế an ủi.
“Nếu Uyển Nương cũng hiểu chuyện như nàng thì tốt quá.”
Có ngày nọ, chàng vùi lên bụng nhỏ của nàng, bỗng nhiên rầu rĩ nói ra những lời này.
Đầu ngón tay Tiết Hành căng cứng, trong lòng thế mà có chút buồn cười.
Đã thích nàng ấy ngây thơ hồn nhiên, còn hy vọng nàng ấy hiểu chuyện săn sóc. Chẳng lẽ nam nhân nào cũng đều tham lam như vậy? Hay nên nói, quan gia vốn chẳng thích Lý Uyển nhiều như nàng tưởng?
Nàng từng gặp qua Lý Uyển vài lần trong cung cấm, nàng ấy trở nên ít cười hẳn, trên mặt rất khó nhìn thấy nụ cười tươi sáng láng tự tại như xưa.
Cũng rất ít khi ra cửa, dịp yến hội nhóm nương tử hậu cung, nàng ấy chưa từng ra mặt. Chỉ vì có một lần không biết lột cua gây náo loạn chê cười, vị Chiêu dung nọ cười thành tiếng trước mặt mọi người khiến nàng ấy xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng. Đã thế còn ném vỏ cua thẳng vào mặt người ta, sau đó đứng dậy nghênh ngang bỏ đi, làm ai nấy ở lại đều vô cùng xấu hổ.
Hoàng hậu làm chủ trung cung, vốn nên gánh vác chức trách lớn nhỏ cung yến, nàng ấy bỏ xó không làm, Triệu Tòng khổ nhọc khuyên nhủ cũng không có kết quả, đành dồn tất cả công việc giao cho nàng gánh vác thay.
Đương nhiên nàng làm rất tốt, bởi vì từ nhỏ đã học những việc này đến trưởng thành. Kết quả Lý Uyển làm Hoàng hậu ngày càng không ai phục, ai nấy cũng sẽ ở sau lưng cười nhạo nàng ấy.
Vào bữa tiệc ngắm hoa, Tiết Hành nghe thấy một vị ngoại mệnh phụ vui sướng khi người gặp hoạ kể, Hàn Lâm Đãi chiếu Lương Hoằng cự tuyệt vẽ tranh cho Lý Uyển, có thể thấy được vị Hoàng hậu này trên triều dã chẳng được ưa chuộng là bao.
“Nếu ta mà là cô ta, chắc sẽ xấu hổ chết mất, cũng hết dám ra cửa nữa là.” Vị Tiệp dư miệng mồm bừa bãi hùa theo.
Tiết Hành nhìn sang nàng ta, miệng lưỡi lạnh nhạt nói: “Nàng có thế nào cũng là Hoàng hậu, tôn ti lễ nghi của ngươi học được chạy đi đâu mất rồi?”
Tiệp dư kia tức khắc mặt không còn giọt máu, quỳ xuống nhận lỗi.
Tiết Hành kêu nàng ta đứng dậy, dặn dò các nương tử, về sau không được nói mấy lời như thế nữa.
Màn đêm buông xuống, Triệu Tòng lại tức tối hừng hực giá hạnh tẩm các của nàng, đầu đau muốn nứt ra nói cho nàng biết, Lý Uyển dù thế nào cũng phải bắt Lương Hoằngtiến cung vẽ tranh cho nàng ấy, đổi lại những người khác ai cũng không chịu, nhất định phải là y.
“Vì sao quan gia không đồng ý?” Nàng ấn đầu giúp chàng, khẽ hỏi.
“Nàng không hiểu, em ấy nào muốn Lương khanh vẽ tranh cho, rõ rành rành vì ghi hận lên người ta nên muốn mượn cớ trả thù mà thôi.”
Chàng dừng chốc lát, xong nói tiếp: “Trẫm phái ngự y bắt mạch qua rồi, đúng thật Lương Hoằngbị bệnh phổi, sốt cao mấy ngày chưa dứt, ngay cả xuống giường còn không nổi, chỗ nào cố tình đối nghịch với em ấy? Trẫm đã nói nhưng em ấy không tin, còn nói trẫm lừa người, đúng là hết cách mà!”
Tiết Hành đứng ở phía sau, im lặng nửa khắc, chợt nói: “Thần thiếp cảm thấy, chi bằng quan gia đáp ứng Hoàng hậu nương nương đi.”
Triệu Tòng kinh ngạc quay đầu.
Nàng cười cười: “Hoàng hậu nương nương thích ghi thù, nếu quan gia không cho nàng sẽ thầm giận dữ phát tiết, sợ là ngày tháng tích lũy sẽ càng căm hận Lương đại nhân hơn. Còn nữa, tuy nương nương nhỏ nhen nhưng cũng đâu phải người đầy ý xấu, nói là trả thù, nhiều lắm cũng chỉ trêu chọc Lương đại nhân một chút mà thôi, sẽ không quá mức đâu, quan gia cứ yên tâm ạ.”
Triệu Tòng nghe đến đó, đại để cũng nhớ tới những thủ đoạn nhỏ con của Lý Uyển, không nhịn được bật cười, nói: “Vậy làm theo ý nàng đi, chỉ là không biết, em ấy lại muốn giày vò người ta thế nào nữa.”