Nghe Tiết Hành kể chuyện, A Bảo cũng nhớ tới năm xưa.
Hữu An năm thứ bảy, cũng vào lúc thời buổi rối ren, ở năm đó, Thái Tông lần lượt mất đi hai đứa con trai, vị trí hoàng trữ bỏ không, Tam hoàng tử Triệu Tòng bắt đầu rơi vào tầm ngắm của ông.
Năm đó, khoảng thời gian Triệu Tòng được sắc lập làm Thái Tử, nàng bị hưu thê, chỉ cách nhau một năm.
A Bảo cũng là sau này mới biết được, hoá ra ngày ấy thị nữ làm đổ rượu không phải vô ý, mà là cố tình tạo dịp cho Tiết Hành và Triệu Tòng có cơ hội gặp gỡ nhau, ai ngờ bị nàng đánh bậy hạ làm vỡ kế hoạch đó.
Có lẽ đúng là do ngẫu nhiên gặp được, ấn tượng đầu tiên nàng đối với Tiết Hành cũng không sai biệt lắm, cho nên sau đó nàng ta gả cho Triệu Tòng, A Bảo cũng không thấy hận, chỉ cảm thấy mình vẫn không còn nơi để đi trong vương phủ, gấp đến độ tiểu nương tử nước mắt phủ đầy mặt.
Đêm đại hôn đó, Triệu Tòng bởi vì sợ A Bảo nổi giận, nên hắn cũng không viên phòng với Tiết Hành, từ đó về sau mấy tháng liên tiếp, hắn đều ở lại thư phòng, không chạm vào một đầu ngón tay của nàng ta.
Nếu để việc này truyền ra ngoài, Tiết Hành chắc chắn sẽ biến thành trò cười của đám quý nữ kinh thành, chẳng qua là nàng ta cũng là một nữ nhân thông tuệ, không oán trách, cũng bởi vì nàng ta biết mấu chốt việc này không nằm trên người Triệu Tòng, mà là do A Bảo.
Vì thế nàng ta chọn ngày đẹp trời, thích hợp đến cửa chào hỏi A Bảo.
Nếu nàng ta chọn cách ương ngạnh, dựa vào vị trí Tuyên Vương phi áp đảo A Bảo đi vào khuôn khổ, A Bảo nhất định sẽ không chịu khuất phục, nhưng nàng ta chọn hạ mình, ép dạ cầu toàn, thậm chí còn khóc ra nước mắt, A Bảo lập tức hết cách, nàng tìm đến Triệu Tòng, cơ hồ cũng là đuổi hắn vào phòng của Tiết Hành.
Một ngày nọ, A Bảo che chăn khóc lóc cả một đêm, hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt sưng thành hai quả thạch đào.
Có được đêm thứ nhất, sau này lại có vô số đêm, sau Tiết Hành còn có thêm Mỹ nhân, Tài tử, Chiêu nghi, Chiêu dung.
Nữ tử hậu cung quá nhiều, tính riêng danh hiệu đã có hẳn mười mấy cái, mấy chục phẩm cấp khác nhau, nếu A Bảo muốn ghen tuông từng cái từng cái, chỉ sợ đời này vẫn chưa xong, cho nên nàng dần dần trở nên im lặng, mạnh dạn, mỗi lần Triệu Tòng sủng hạnh nữ nhân khác, lập tức tặng lễ vật đến điện nàng, hắn càng dè chừng đối đãi, A Bảo càng thấy hắn phản cảm mâu thuẫn, rốt cuộc đến ngày Triệu Tòng chịu đựng không nổi nữa, hai người tranh cãi xong tan rã không vui.
Sau này A Bảo đấu đá với Tiết Hành, nàng ta là Hoàng Hậu do triều thần tuyển chọn, còn nàng không có gia thế chống lưng hay chức danh môn thục nữ gì cả, quan trọng hơn nữa, từ ngày nàng bắt đầu vào đây, nàng đã từng bước mất đi Triệu Tòng, mấy lần nóng giận nàng đều giận cá chém thớt trên người Tiết Hành, cho rằng ngay từ đầu do bản thân bị vẻ nhu nhược của nàng ta lừa gạt.
Nhưng kỳ thật, cũng không thể trách mỗi Tiết Hành được.
A Bảo ôm đầu gối nhìn trời, buông tiếng thở dài.
“Lương đại nhân cẩn thận!”
Phía sau truyền đến một tiếng hô lớn, A Bảo quay đầu lại, vừa lúc thấy Lương Nguyên Kính đụng phải thị nữ bưng trà, hắn duỗi tay đón một chút, trà vừa mới nấu xong từ bếp lò, nước trà nấu sôi cứ như vậy tạt hết lên mu bàn tay của hắn, thoáng chốc cả làn da ửng đỏ hết hồn.
A Bảo sửng sốt, chậm rãi đi qua.
Trước tiên Tiết Hành sai người thỉnh ngự y tới, sau đó nhíu mày trách mắng thị nữ: “Càng không ra thể thống gì! Mỗi việc bưng trà cũng không xong?”
Thị nữ bưng trà sợ tới mức vội quỳ gối trên mặt đất nhận tội: “Nương nương thứ tội, thực ra nô tỳ…”
Nàng ấy còn muốn nói rõ ràng bản thân đã dè chừng, ai ngờ Lương đại nhân đang vẽ bỗng nhiên lùi về sau một bước, lúc đó hai người mới đụng phải nhau.
“Còn dám nguỵ biện!” Một thị nữ khác lạnh giọng quát bảo nàng ấy ngậm miệng.
Lương Nguyên Kính cản lại: “Không cần trách cô ấy, là do tôi sai trước.”
Hắn nhìn bức hoạ mới vẽ chưa được một nửa kia, trên mặt đã bị nước trà bắn ướt, nhuộm đẫm một màu đen loang.
Tiết Hành lập tức nói: “Tiên sinh không cần phải nói giúp, chữa vết thương trước đi rồi nói sau.”
Lúc lâu sau, ngự y mới xách theo hòm thuốc thở hồng hộc chạy tới, Lương Nguyên Kính vươn tay phải, bề mặt đã nứt ra vài vết máu, ngự y dùng ngân châm tiêu độc c.ắm vào cho hắn trước, mới có thể rải thuốc bột lên trên.
Thao tác này thật sự quá mạnh tay, A Bảo nhìn mà tê tái đau, hít hà vài hơi, sắc mặt Lương Nguyên Kính lại thản nhiên, dường như không thấy đau, chọc đến nàng không nhịn được hỏi: “Không đau sao?”
“Đau.” Lương Nguyên Kính nói.
Ngự y thoa thuốc “Ô” một tiếng, nhìn Hoàng Hậu gần đó đang sốt ruột nhìn chằm chằm lại đây, giật mình hỏi: “Vậy tôi nhẹ tay chút nhé?”
“……”
A Bảo ở cạnh nhìn chốc lát, đột nhiên hỏi: “Này, có phải là ngươi cố ý không vậy?”
Lương Nguyên Kính nhìn nàng, trong mắt mang theo nghi hoặc.
A Bảo nhìn chằm chằm mũi giày, sờ sờ mũi nói: “Ta thấy, vốn dĩ sẽ không đụng phải thị nữ kia, đều tại ngươi bất ngờ lùi một bước về sau, Lương Nguyên Kính, ngươi… Có phải vì ta không cho ngươi vẽ bức hoạ cho nàng ấy, nên mới làm như vậy không?”
Lương Nguyên Kính buông ánh mắt xuống, không nói gì, khiến ngự y thấy rất áp lực, mồ hôi rơi đầy đầu, rõ ràng chỉ bị phỏng nhẹ thôi, sao còn khó khăn hơn trị bệnh cho quan gia nữa, như trong vô hình có thứ gì đó đang lăm le nhìn hắn vậy.
Ngự y quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, lành lạnh sống lưng.
A Bảo bất động nhìn vết thương trên mu bàn tay của Lương Nguyên Kính, toàn thân người này đều đẹp giống nhau, tay cũng như kiện sứ tinh xảo, ngón tay thon dài, tinh tế, da thịt sáng ngời như thạch ngọc, là đôi tay trời sinh ra dùng để cầm bút, nhưng hiện tại lại bị xuất hiện vết bỏng.
A Bảo nhìn mà tim hơi ẩn ẩn nhói, thương tiếc trông như thấy kiện sứ quý giá vỡ nát vậy.
Chắc sẽ không để lại sẹo đâu nhỉ?
A Bảo mất tự nhiên dời tầm nhìn, giọng nói cực nhỏ nói: “Thật ra ngươi không cần phải vậy đâu.”
Gió xuân thổi hoa lan bay, ngự hoa uyển đìu hiu.
Ống tay áo to rộng của Lương Nguyên Kính phất động theo gió, vài sợi tóc rơi rụng bên cạnh, tầm mắt hắn dừng ở phía xa xa, trừ hắn ra ai cũng không nhìn thấy A Bảo cả, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, mang theo một chút ý ôn nhu.
**
Trên đường đi về, A Bảo như cũ ngồi cưỡi trên lưng lừa, Lương Nguyên Kính dắt bộ cho nàng.
Bọn họ đi qua phố Phan Lâu náo nhiệt, A Bảo nhìn đông nhìn tây, chỗ này thật ồn ào, cuộc sống phố phường phồn hoa thịnh vượng như vậy nàng vĩnh viễn không chán ngán, còn nhớ rõ năm ấy nàng gả cho Triệu Tòng, theo hắn lên thuyền từ Dương Châu đến kênh đào phía bắc, đi đến thành Đông Kinh ‘Bát Hoang tranh thấu, vạn quốc hàm thông. Tập tứ hải chi hiếm quý, sẽ hoàn khu chi mùi lạ’ [1], thật sự tròng mắt xoay chuyển liên tục, Triệu Tòng còn cười trêu ghẹo nàng là đồ nhà quê mới lên thành phố.
[1] Trích từ tác phẩm kinh điển《东京梦华录》miêu tả sự phồn vinh thịnh vượng của kinh thành thời Tống.
A Bảo đam mê ăn uống, Triệu Tòng liền vơ vét hết mỹ thực ở kinh thành về cho nàng.
Đa phần nhà cửa ở thành Đông Kinh đều là cửa hàng buôn bán, ngọc dịch của tửu lâu Ngộ Tiên, thọ mi của Phàn Lâu, rượu ngon Phan Lâu, mỹ lộc của Lương gia viên, mùa đông còn có chùa Tướng Quốc nướng thịt da heo, còn có thịt chồn và thuỷ sản, ngày hè có kẹo đường cát; đá tuyết, nước tía tô hồng thơm, đồ uống làm từ quả vải mát lạnh, các loại trái cây, như trái anh đào, quả cây hoa hồng, lê tuyết Tây Kinh, đều là món yêu thích của A Bảo, còn có chợ đêm mở bán đến canh ba mới dẹp.
Sau đó tiến cung làm Hoàng Hậu, nàng cũng không còn có dịp nào ghé thành Đông Kinh dạo chơi nữa.
A Bảo có lúc nghĩ, rốt cuộc bản thân thèm đồ ăn, hay luyến tiếc quãng thời gian rong ruổi vô tư chơi đùa cùng Triệu Tòng.
Có lẽ là cả hai.
“Sao lại thở dài?” Lương Nguyên Kính bên cạnh chợt hỏi.
A Bảo quét mắt liếc hắn một cái, đóng vai người già trải đời nói: “Ngươi không hiểu.”
“?”
Lương Nguyên Kính nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
A Bảo ngửa đầu xem bầu trời: “Ta đang nhớ lại trước kia, nghĩ xem đời trước chính mình đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc.”
Quả nhiên mọi người đều nói, người càng già càng thích nhớ lại chuyện xưa, A Bảo chết đến nay, mới sáng tỏ được chút sự tình, ví dụ như trước đó mình hận Tiết Hành đến tận xương, giờ đây lại không còn cảm giác gì.
Lương Nguyên Kính dừng bước chân, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của A Bảo, do dự một lát mới hỏi: “Nàng là như thế nào…”
Hắn chưa nói xong nhưng A Bảo đã đoán được: “Ngươi muốn hỏi ta chết như thế nào đúng không?”
Lương Nguyên Kính gật gật đầu.
Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này, nàng còn tưởng hắn không hiếu kỳ đâu, A Bảo không vội trả lời, cười cười hỏi lại: “Bọn họ nói sao?”
“Bệnh chết.”
“Ha, không sai biệt lắm…” A Bảo nói, “Ta treo cổ tự vẫn.”
“……”
Lương Nguyên Kính như bị sét đánh, mặt đầy khiếp sợ, đôi mắt trừng lớn, thậm chí không tự giác lui lại nửa bước.
Phản ứng này của hắn, A Bảo ít nhiều gì cũng cảm thấy thất bại, che mặt nói: “Lương đại nhân, không cần phải kinh ngạc tới vậy mà, ta doạ ngươi sao? Yên tâm đi, ta sẽ không biến thành quỷ đâu, còn đang ban ngày ban mặt, nhìn đi, trời còn sáng đấy.”
Lại nói, hắn ở cạnh một hồn quỷ nhiều ngày như vậy sao không thấy gì, trì hoãn lâu tới giờ mới sợ?
Lương Nguyên Kính vươn tay về phía nàng, nhìn kỹ còn có chút run rẩy.
Đây là muốn làm gì?
A Bảo không thể hiểu được mà nhìn động tác của hắn, đáng tiếc tay của Lương Nguyên Kính chỉ duỗi đến bả vai nàng rồi rút lại.
Điều này làm A Bảo động tâm.
Không lẽ… Hắn muốn sờ cổ nàng?
A Bảo cầm lòng không đậu sờ lên cổ của mình, nơi đó không có dấu hiệu sưng vù, cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng nàng còn nhớ rõ lúc sắp chết thấy rất đau khổ mà nhỉ, treo cổ tự vẫn không phải phương thức thoải mái gì cho cam, nếu có cơ hội được chọn lại, nàng nghĩ nàng sẽ đổi cách khác.
A Bảo hơi hé môi, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nói gì.
Lương Nguyên Kính yên lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Muốn ăn gì đó không?”
“……”
A Bảo hết nói nổi: “Ngươi có phải chỉ biết dùng mỗi thủ đoạn này để dỗ cô nương không?”
“Ăn không?’
“…… Ăn.”
Lương Nguyên Kính xoay người đi mua, A Bảo chợt gọi hắn lại: “Khoan đã, ta còn muốn ăn anh đào chiên.”
Hắn gật gật đầu: “Được.”
Xì, sao hôm nay dễ nói chuyện vậy? Bình thường còn vắt nước không lọt tay mà?
A Bảo không nhịn được ‘được đằng chân lên đằng đầu’: “Còn có quả mận?”
“Được.”
“Kẹo sư tử.” [2]
[2] Tên do người Tống đặt, kẹo được làm chủ yếu bằng đường và rau củ trái cây.
“Ừm.”
“Nếu có đá bào, có thể mua thêm một phần mang về.”
“Còn nữa không?”
“……” A Bảo không tin tưởng nhìn hắn, “Lương đại nhân, cho ta hỏi trước một câu, ngươi có tiền không?”
Lương Nguyên Kính lập tức móc túi tiền từ tay áo ra, đổ tiền đồng trong túi vào lòng bàn tay, đếm tới đếm lui mới khẳng định gật đầu: “Có.”
“À à,” A Bảo mặt vô biểu cảm, “Vậy ngươi đi đi.”
Nàng ngước mặt lên trời, che giấu mắt mũi chực trào của mình.
Lương Nguyên Kính hối hả ngược xuôi, cuối cùng mới mua toàn bộ đồ ăn nàng muốn về, được hắn dùng túi bao lại, cùng để vào túi treo trên con lừa, A Bảo nhìn ngón tay hắn lủng củng thắt dây, vết phỏng mu bàn tay đã được băng bó, tấm lấm vài vết máu mờ nhạt.
Tại giờ khắc này, trong lòng A Bảo thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải đối xử tốt với Lương Nguyên Kính hơn một chút.