Người từng hứa với em, từ tây bắc về Người hứa với em rồi.✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Cung Cảnh Dương.
Lý Sâm chỉ vào bản đồ: “Vùng duyên hải Giao Đông, khí hậu dễ chịu, sản vật dồi dào, trẫm tính cho tứ đệ đến đây xây phủ, không biết ý mẫu hậu sao?”
Mặt mày Chu Thái hậu xám xanh: “Giao Đông cằn cỗi! Cả vùng duyên hải chỉ có mấy làng chài, có gì tốt? Húc Nhi là em ruột con, vậy mà con lại cho nó tới nơi thế này!”
Vẻ mặt hắn thường thường: “Không biết mẫu hậu vừa ý nơi nào?”
Chu Thái hậu chẳng cần nghĩ đã đáp: “Liêu Địa.”
Hắn cười: “Liêu Địa an nhàn, sợ tứ đệ sẽ thấy chán trong lòng.”
Chu Thái hậu lại nói: “Nhưng lúc Giao Đông có hải tặc thì đâu an nhàn, nếu hải tặc gan cùng mình, lên bờ gây thương tích cho em con thì sao?”
“Tứ đệ đọc nhiều thi thư, vừa hay giáo hoá dân chúng.”
Tim Chu Thái hậu thót lên, mấy chữ giáo hoá thi thư là nhắc bà vụ Húc Nhi ở tây bắc bị Thành Tư Cật dụ dỗ. Nhưng cả tiên đế cũng không phạt Húc Nhi, giờ Hoàng thượng lại muốn lôi chuyện cũ ra ư? Lúc tranh ghế Thái tử, ai mà không sử dụng chút thủ đoạn? Húc Nhi đã bị Hoàng thượng đánh bại trước khi lên ngai vàng, tại sao Hoàng thượng không chịu cho Húc Nhi một con đường sống? Nếu tiên đế chưa qua đời được bao lâu mà Hoàng thượng đã bắt đầu ra tay với các anh em, Chu Thái hậu sẽ không trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Lý Sâm nhìn Chu Thái hậu, vẫn đang đợi phản ứng của bà. Bà tằng hắng, bảo: “Chuyện này không gấp. Hoàng thượng, bây giờ con chưa có Hoàng hậu, không ai chủ trì công việc cung điện. Tuy còn trong quốc tang, nhưng con chọn trước tiểu thư nhà nào cũng được.”
Hắn nhìn bà, cười hỏi: “Không biết mẫu hậu hợp ý vị tiểu thư nào?”
“Bên cạnh con chẳng có ai được cả, ai gia luôn lo lắng. Ngoại tổ phụ con có một cô cháu gái trên mười lăm tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất. Cô bé ấy là người hiền thục, nhẹ nhàng mềm mỏng, vẻ ngoài trang nhã, là người thích hợp cho vị trí trung cung. Nếu con thấy phù hợp, hôm nào cô bé tới thỉnh an ai gia, con tới nhìn thử xem. Đợi qua hai tháng hiếu đạo của con rồi lại đưa vào cung.”
Lý Sâm thản nhiên nói: “Con cái tứ đệ thưa thớt, trong nhà Tô Vương phi lại có một tên Tô Viễn sâu mọt quốc gia, có thể thấy giáo dục nhà họ Tô là như nhau. Con gái họ Chu dịu dàng hiền thục, đã vậy cùng ngày trẫm sẽ chỉ định làm Trắc phi cho Dung Vương, quốc tang xong lập tức đến Giao Đông.”
Vẻ mặt Chu Thái hậu lại nặng nề đi.
Lý Sâm nói tiếp: “Không giấu gì mẫu hậu, lòng trẫm đã chọn được Hoàng hậu.”
“Sao? Dám hỏi là vị Trắc phi nào của Hoàng thượng, hay là khuê nữ nhà ai?” Chu Thái hậu đã làm điều tra, nhà họ Lam cũng có con gái vừa đến tuổi, nếu Hoàng thượng cưới người họ Lam, vậy là càng nghiêng về họ Lam ư? E rằng mình chưa chết, họ Chu đã xuống dốc.
“Việc này, tổ mẫu gật đầu rồi.” Lý Sâm nói.
Chu Thái hậu thót tim, quả nhiên có liên quan đến Thái hoàng Thái hậu! Nếu như không có bà ấy, mình còn có thể lấy đạo hiếu ra yêu cầu Hoàng thượng. Thế nhưng trước mặt Thái hoàng Thái hậu, bà vẫn là con dâu, phải vâng theo ý bà ấy! Chốc sau Chu Thái hậu hỏi: “Là cô nương nào của Lam gia? Hôm nào Hoàng thượng đưa nàng ta vào cung đi, xem như mẫu hậu kiểm tra cho Hoàng thượng.”
Hắn lắc đầu: “Không phải tiểu thư Lam gia.”
Bà nhìn hắn, ngờ vực: “Không phải cô nương nhà họ Lam? Là tiểu thư nhà thân tín của Lam gia à?”
Lý Sâm thản nhiên: “Là người cũ phủ Thuần Vương.”
Quý Trắc phi và Vi Trắc phi của phủ Thuần Vương bây giờ một được phong Đức phi, một phong Hiền phi, Hoàng thượng không nhất thiết phải … tốn công thêm, Chu Thái hậu nghĩ. Với lại bà cũng chưa từng nghe nói Hoàng thượng yêu thích ai trong số họ. Thế nhưng ba thứ phi phủ Thuần Vương đều đã được Hoàng thượng cho cất bước, các thị thiếp thì đều xuất thân là cung nữ, địa vị quá thấp … Chẳng lẽ Hoàng thượng từng giấu mình, rước cô gái nào rồi?
Hắn không đợi Chu Thái hậu mở lời, nói luôn: “Không biết mẫu hậu còn nhớ khi Vương phi xuất giá có dẫn theo dắng vào phủ.”
“Sao?”‘
“Trẫm chuẩn bị lập em trai tiền Thuần Vương phi, Trưởng sử phủ Thái tử – Tề Vân Nhược, làm hậu.”
Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ, rất lâu sau, Chu Thái hậu trố mắt, hỏi: “Hoàng thượng lập lại lần nữa!”
Lý Sâm mỉm cười: “Mẫu hậu phải biết là năm năm trước Tiểu Tề theo Vương phi vào phủ, có công chăm lo cho con trai người, cũng lập công ở tây bắc, sau này chăm sóc các hoàng tử công chúa trong phủ, được con cái trẫm kính yêu.”
Chu Thái hậu hít sâu một hơi: “Đó là nam tử đấy Hoàng thượng.”
“Ừm, trẫm biết.”
“Hoàng thượng… con phải biết hậu quả khi con làm vậy.” Giọng bà trầm xuống.
Hắn nhìn lướt qua tấm bản đồ trên bàn, không khó nhìn ra thâm ý trong đó. Thế nhưng trong đầu Chu Thái hậu lại xuất hiện một suy nghĩ … bà nhìn sang Lý Sâm, hỏi: “Con muốn làm như vậy thật sao?”
“Thật.”
Chu Thái hậu từ từ gật đầu.
Hoàng thượng mãi không ra chỉ triệu phi tần vào cung, Quý Phi dần dần đứng ngồi không yên, song cô ta không có ai để cùng bàn bạc, chỉ đành chồng chất buồn phiền ngày ngày. Cô ta nghe nói Vi phi mời phụ thân vào phủ hết lần này đến lần khác, đầu óc cũng linh hoạt theo, nghĩ, không thì mình mời cha hoặc mẹ tới đây một chuyến.
Ai ngờ cô ta chưa hành động, Quý phu nhân đã vội vàng tới phủ, vừa thấy cô ta là nói ngay: “Trong phủ có chuyện rồi!”
“Sao vậy?”
Quý phu nhân rầu rĩ: “Thì hai đứa em trai đáng thất vọng của con đấy!”
Quý phi thoáng cái hiểu ngay, hỏi: “Bọn chúng lại gây chuyện gì?”
“Chả hiểu sao mà hai đứa nghiệp chướng ấy lại tạo nghiệp cùng một lúc! Mấy ngày trước nhị đệ con giấu mẹ với cha con tới đường hoa, tranh giành kỹ nữ với người ta, quậy ầm lên. Nhà chúng ta phải giữ quốc tang, người của quan đã bắt nhị đệ con đi rồi…”
“Cha không báo cho Kinh Triệu Doãn thả em nó ra sao!”
“Cũng có khá nhiều đại gia, công tử bị bắt. Ồn ào cả kinh thành đều biết, Kinh Triệu Doãn cũng đâu thể nể tình được … Ai dè lúc này lại bung bét chuyện mấy tháng trước tam đệ con từng cho vay nặng lãi rồi bức tử người ta…”
Sắc mặt Quý Phi xanh mét: “Quý phủ chúng ta mà cũng xảy ra loại chuyện này ư? Chẳng lẽ tam đệ thiếu tiền?”
Quý phu nhân gằn giọng: “Còn không phải tại cha con! Cha con hay ép chúng đọc sách rồi cắt tiền tháng của chúng. Không biết ai âm thầm xúi giục, hai đứa nghiệp chướng đáng thất vọng đó đã làm ra chuyện thế này đấy!”
“Thế này là ép người ta chết đây mà?!” Quý Phi bị bực tới mức đau cả đầu: “Cha nói sao?”
Quý phu nhân nhỏ giọng: “Mẹ hận Quý Hoàn nhất! Cha con vốn còn muốn tìm người xin cho, Quý Hoàn lại nói tân hoàng vừa lên ngôi, không nên để chuyện phi thiếp phiền nhiễu, bây giờ là lúc ngài lập uy, dù có cậy tình cũng vô dụng.”
Vốn Quý Phi còn đôi phần tức tối mấy đứa em, hiện tại thì tất cả tức tối ấy chuyển hết lên người Quý Hoàn: “Anh ta ước gì nhị đệ, tam đệ càng bị tệ hơn! Giờ anh ta làm quan Hàn Lâm Viện rồi, mấy đứa em đã chẳng được thơm lây miếng nào mà anh ta còn sợ chúng kéo chuyện lên người mình nữa là!”
Quý phu nhân lau nước mắt: “Mẹ là người phụ nữ gia đình, cũng thật sự không biết phải làm sao?”
Cô ta quả quyết: “Tự mẹ tìm người đi, phải cứu các em ra, tốt xấu gì nhị đệ tam đệ cũng là hoàng thân quốc thích, là cậu ruột đại hoàng tử, chưa đến nỗi Kinh Triệu Doãn không chừa mặt mũi cho mình, mẹ cứ nói đây là ý của con.”
Đây cũng chính là mục đích Quý phu nhân tới, bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Quý phi suy nghĩ, nói: “Để con viết cho mẹ mẫu giấy, mẹ cầm nó đi tìm người ta cũng tiện.”
“Được, được con gái, nếu không có con, mẹ thật sự không biết phải làm gì…”
Quý Phi hừ lạnh một tiếng: “Quý Hoàn cứ trông chúng ta gặp xui. Con sẽ cho anh ta thấy, có con che chở các em, chẳng chuyện gì xảy ra!”
Sau khi Lý Sâm lên ngôi, mẹ con Nguyên Hoàng Quý phi hoàn toàn im hơi lặng tiếng, có thể nói là Khánh Vương ước gì được rời kinh đến đất phong ngay tức thì. Gã đắc tội nặng với Hoàng thượng, hơn nữa còn không phải anh em ruột rà với Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng muốn trừng phạt gã, gã chẳng thể làm gì. Gã gấp đến độ nhảy nhót* cả ngày, song chẳng nghĩ ra được cách nào. (上蹿下跳: ẩn dụ hành động một người chạy tới chạy lui làm đủ chuyện)
Trên đời này chỉ có một người giữ ba tháng đạo hiếu, đó chính là hoàng đế. Cấp bậc như Cảnh Vương đều phải giữ đủ hai mươi bảy tháng. Nhắc tới, Cảnh Vương mới là người đắc tội nặng nhất với đương kim Hoàng thượng, chỉ có điều Cảnh Vương không hề cuống cuồng rời khỏi đây, mà ở lại trong kinh im lặng chờ xem biến động.
Không biết từ khi nào sóng gió đề cử Hoàng hậu bắt đầu nổi lên. Chỗ đầu tiên phát ra tiếng bàn luận là tốp quan văn ở hàng giữa, từ từ sau đó có người chính thức dâng tấu chương, xin hãy lập trung cung. Ban đầu thu một hai bản tấu Lý Sâm còn cười trừ, rồi hắn nhận ra nó đã trở thành trào lưu trong triều, mà đại đa số bản tấu đều là xin lập Hiền Phi.
Còn vụ án của hai anh em nhà Quý phi, vào một ngày trên triều, bỗng dưng bị khơi ra — Sau lễ lên ngôi, Lý Sâm hầu như chưa từng được rảnh rang, đương nhiên hắn đâu có thời gian để để mắt tới phủ Thái tử trước đây của mình. Bởi thế khi Ngự Sử Đài dâng thư buộc tội Quý Thượng Thư tề gia không nghiêm, hắn mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Song chuyện làm cho người ta giật mình nhất còn ở phía sau. Có quan viên lấy ra mẫu giấy do Quý Đức phi viết, trong đó Quý Đức phi nói rất nhiều lời uy hiếp, còn gọi hai em trai của mình là ‘quốc cựu’ (cậu vua), với ý như thể mình là mẫu nghi một nước — hai chân Quý Hàn Tùng run run, ngay cả lời xin tội cũng không nói nổi.
Lý Sâm nhíu mày: “Bây giờ Kinh Triệu Doãn đã tra rõ chưa?”
Kinh Triệu Doãn bước khỏi hàng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này Kinh đã tra ra là sự thật. Hai vị công tử nhà Quý, một người quốc tang chơi gái, một người từng ép người tự tử.”
Hắn điềm tĩnh hỏi: “Dựa theo luật trị tội thế nào?”
“… Đều lưu đày ba ngàn dặm.”
“Trước năm mươi gậy, sau bắt lưu đày.”
Quý Hàn Tùng quỳ trên đất, chỉ còn cảm giác chán nản toàn tập, hai đứa con trai của ông ta chưa chắc đã chịu nổi năm mươi gậy kia. Nếu không phải phu nhân giỏi giang nhà mình quậy ầm lên, sự tình sao thành ra thế này.
Ngoài ra còn có một quan viên lên tiếng: “Đức phi nương nương không đảm đương nổi chữ ‘Đức’.”
Lý Sâm rề rà hỏi: “Theo ý khanh, nên làm thế nào?”
Đây dù gì cũng là việc nhà đế vương, quan viên kia nhìn sắc mặt hắn, im lặng cáo lỗi, lui về hàng.
Tề Vân Nhược gặp được Lý Sâm lần nữa thì đã hơn mười ngày trôi qua. Lúc ấy y đang ngồi đọc sách trong phòng, Lý Sâm bỗng dưng đi tới, y sững sờ: “Người…”
Lý Sâm mỉm cười ngồi xuống cạnh y. Y cười hỏi: “Hôm nay Người ít việc ạ?”
Lý Sâm đáp: “Muốn tới gặp em.”
Y gật đầu: “Bọn Tĩnh Nhi vẫn khỏe chứ?”
“Chúng đều khoẻ, Tĩnh Nhi vẫn nhớ em đấy.”
Y dằn nỗi buồn trong lòng xuống, không hỏi nữa. Đến lượt hắn hỏi: “Gần đây trong phủ xảy ra chuyện gì à?”
Y ngẫm nghĩ: “Em nghe nói về chuyện trong nhà Quý phi rồi. Hoàng thượng giải quyết thế nào?”
“Tất cả dựa luật mà làm.”
Y thở dài: “Tiếc là em không biết chuyện này sớm, nếu chỉ mỗi con cháu họ Quý chẳng ra gì, không dính dáng Quý phi thì sẽ không có hậu quả xấu như này.”
“Chuyện này đâu liên quan tới em, người nhà họ Quý quá cả gan xằng bậy.”
Tề Vân Nhược gật đầu, sau đó lại không biết nói gì nữa. Lý Sâm cứ nhìn y hoài, cả hai im lặng nhìn nhau rất lâu, Lý Sâm mới mở lời: “Tiểu Tề à.”
“Vâng?”
“Ta chuẩn bị làm một việc.”
“Việc gì … Em có giúp Người được gì không?”
“Chuyện này đúng là cần có em, một mình ta làm không được.”
Tề Vân Nhược chớp chớp mắt, cười tủm tỉm: “Chỉ cần Người cần, em đều có thể làm.”
Ấy thế mà hắn không nói tiếp, mà hỏi: “Tiểu Tề thích chức vị không?”
Y ngẫm nghĩ: “Em không rõ, có lẽ thích … mà không làm quan cũng chả sao, tại phải bận bịu cả ngày, mệt lắm. ” Y đoán Lý Sâm gặp chuyện khó xử, mình không thể làm quan nữa. Nhưng y đâu để ý nó, mong muốn ban đầu của y cũng không phải chức vị, mà là có thể giúp đỡ Vương gia.
Lý Sâm gật đầu, hắn biết Tiểu Tề không đoái hoài danh lợi này nọ. Tề Vân Nhược bỗng dưng nhớ ra gì đó, nói với Lý Sâm: “Mấy ngày gần đây Vi phi thường gọi phụ thân nàng ta tới.”
Hắn gật đầu: “Ta đã biết rồi.”
“Người biết rồi?”
Này liên quan đến việc lập hậu, hắn không nhiều lời về vấn đề này ở đây, tuỳ ý hỏi: “Trong phủ còn việc gì không?”
Cảm xúc của y kém đi: “Mấy hôm nay Quý Phi cứ luôn đến hỏi em khi nào thì vào cung.” Lòng y đắng chát. Quý Phi và Vi phi đều sẽ trở thành chủ nhân của một cung điện nào đó, vào hoàng cung sống một cách quang minh chính đại. Lúc nào cô ta tới hỏi cũng mang thái độ nghênh ngang kiêu ngạo. Tề Vân Nhược nào biết đáp án của vấn đề này, song y cũng không muốn nhận đáp án ấy từ miệng Lý Sâm.
Lý Sâm nhìn y, trong mắt sáng lên thâm ý y chẳng hiểu được. Y né tránh tầm mắt hắn, nhưng hắn lại giữ mặt y, bắt y nhìn thẳng vào hắn: “Em muốn họ vào cung khi nào.”
“… Em.” Tề Vân Nhược muốn để Lý Sâm biết rằng y không muốn cho họ vào, ấy thế mà phút chót chỉ trả lời: “Em không biết.”
Lý Sâm lên ngôi chỉ mới nửa tháng, Tề Vân Nhược lại cảm thấy như đã nhiều năm, chuyện
xưa chẳng còn nhớ rõ. Y từng coi Lý Sâm là của riêng mình, giờ đây lại thiếu mất cái tự tin ấy. Lý Sâm thở dài: “Quyền lực luôn có thể khiến nhiều người thay đổi, như phụ hoàng và tổ mẫu, như phụ hoàng và mẫu hậu… Em còn nhớ rõ trước kia ta từng nói gì không?”
Năm ấy vào trận đại tuyết, Lý Sâm đi phía trước đã nói — leo lên vị trí cao nhất, là một công việc vĩ đại nhất, cũng là một công việc cô đơn nhất.
Tề Vân Nhược rùng mình.”Nếu cả em cũng không nói thật lòng với ta, thì còn ai có thể cho ta một lời tâm giao.”
Hắn dứt lòi, y lắc lắc đầu, vội nói: “Hoàng thượng, em không định giấu Người điều gì, chỉ là em không muốn làm Người khó xử…”
“Tiểu Tề à” hắn ngắt lời: “Nếu em không muốn Vi phi với Quý Phi vào cung, hai người đó sẽ mãi mãi không xuất hiện trong cung.”
“…. Đúng, Hoàng thượng, em không muốn, em không muốn chia sẽ Người với bất kì ai nữa,” Tề Vân Nhược hít sâu một hơi, cả tiếng: “Người từng hứa với em, từ tây bắc về Người hứa với em rồi.”
Rốt cuộc hắn nở nụ cười từ trong tâm: “Thật ra ta đã chọn lập em làm hậu từ trước rồi.”
Tề Vân Nhược nhìn hắn, ngây ra như phỗng, lòng dạ rối bời. Hắn hỏi: “Tiểu Tề bằng lòng không? Bị nghìn người quở trách, mặc dân chúng lườm liếc, lấy cái danh Hoàng hậu để ở bên cạnh ta.”
“… Hoàng hậu?”
Thoáng ấy Tề Vân Nhược như về với tiếng kèn tây bắc, cát vàng mênh mông ngoài quan, khói lửa rực cháy trong đêm, Vương gia kể cho mình nghe về chị cả và bà nội của Người; sau khi về kinh, mưa xuân như dầu*, trên người Vương gia ẩm ướt, Người nói với mình
’em sẽ hối hận’. (*ý là mưa phùn mùa xuân quý như dầu, khó có được)
Lúc ấy mình trả lời ra sao? Là em sẽ không hối hận.
“Hoàng thượng à, giờ đây em còn chọn đứng kế bên Người, là em vẫn không hối hận.”