Đúng vậy, đâu ai đoán được đâu? Tề Nghê Quần đã chết, Quý Như luôn ương ngạnh, và cả Vi Tường trầm tính khôn khéo✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Sau khi Lý Sâm nhắc tới chuyện muốn lập hậu trong triều, quả nhiên đã dẫn đến gió to sóng lớn. Hắn lẳng lặng nghe phản ứng của mọi người, thoạt đầu thì xôn xao, sau đó cả đám người quỳ mọp, cất tiếng khẩn cầu—
“Hoàng thượng! Mong ngài hãy suy nghĩ thêm!”
“Hoàng thượng! Xưa nay chưa từng có nam tử làm hậu.”
Hắn thản nhiên: “Xưa nói,
‘dắng, vừa kế tục, vừa kế thừa dòng chính’, khi trẫm còn là thân vương lấy vợ Tề thị, em trai nàng ấy theo làm dắng. Tề thị mất, vốn nên do dắng thiếp kế thừa vị trí nàng ấy.”
“Hoàng thượng, cách ngôn ấy đã mấy trăm thậm chí hơn cả ngàn năm trước. Ngày nay nào còn chuyện lấy dắng làm chính thê. Quân tử không lấy thiếp làm thê, huống chi là hộ nhà rung chuông bày vạc*, địa vị của dắng còn chẳng bằng thiếp.” (钟鸣鼎食*: Ngày xưa gia đình phú quý tới bữa ăn thì phải đánh chuông để gọi người về ăn và khi ăn thì phải bày vạc lớn ra mà ăn. Hình dung đời sống xa hoa.)
Lý Sâm cười cười: “Nhắc tới
‘không lấy thiếp làm thê’ cũng là tập quán thời xuân thu.”
Một câu của Hoàng thượng tức khắc chặn họng các văn võ đại thần, bản thân thì khoan thai tuyên bố bãi triều. Quý Hoàn cũng không biết mình đã ra khỏi điện chầu thế nào, gió lạnh tạt qua, đầu óc anh tỉnh táo lại, sau khi rời cung thì bảo đánh xe chở mình thẳng đến phủ Thái tử.
Khi Quý Hoàn thấy Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược đang dặn người ta nhân lúc trời nắng đi phơi sách, anh hỏi: “Đệ biết hôm nay Hoàng thượng nói gì trong triều không?”
Tề Vân Nhược thản nhiên tươi cười: “Đệ biết chứ.”
Anh ngồi xuống, thở dài: “Hôm nay ta bị hù thót tim thật đấy.”
“Bắt đầu ầm ĩ lên rồi đúng không ạ?”
“Đâu chỉ ầm ĩ, lúc Hoàng thượng nói câu đó ra, dọa tất cả mọi người hãi hùng. Sau đó mấy lão đại thần Ngự Sử Đài với Hàn Lâm Viện bùng nổ trước tiên, may là ngay đấy không ai lấy chết ra ngăn…”
“Đại nhân!” Lục Lam hớt hải chạy vào: “Đại nhân, tự dưng có rất nhiều người tới vây bên ngoài phủ Thái tử, bảo muốn gặp ngài.”
Quý Hoàn nhìn Tề Vân Nhược với vẻ lo lắng, Tề Vân Nhược lại bình thản nói: “Mời họ vào Hòn Vọng Sen đi.”
Y đứng lên, Quý Hoàn níu tay y: “Ta đi cùng đệ.”
“… Không cần đâu Quý huynh, tự đệ giải quyết được.” Bây giờ Quý Hoàn xuất hiện có khi khiến kẻ khác liệt anh vào danh sách nịnh thần, cho rằng anh bất chấp thế tục, cương thường, chỉ cần là ý Hoàng thượng, dù tốt dù xấu đều phải đến góp mặt. Tề Vân Nhược không muốn để Quý Hoàn khó xử.
Anh kiên định lắc đầu: “Tiểu Tề, giờ bên cạnh đệ chỉ có ta, ta không thể trốn tránh.”
Tuy sau khi Tề Vân Nhược đảm nhiệm chức Trưởng sử phủ Thuần Vương, có thể đại diện cho vương phủ, nhưng y chưa ra ngoài xã giao được mấy lần. Phủ Thuần Vương đã đóng cửa nửa năm, còn Thuần Vương sau khi thụ phong Thái tử càng trở nên khiêm tốn hơn. Nên làm người ta khó mà quên chuyện khi y đối mặt với Tô Viễn đang khám xét phủ đệ, y cho người đứng cản trước cửa thư phòng trong của Lý Sâm, lục ra bằng chứng buộc tội chống lại Tô Viễn.
Ở trong mắt số đông, đặc biệt là trong mắt quan viên biết sự kiện kia từ đầu đến cuối, Tề Vân Nhược không phải là loại luyến hạnh, mà là một gia thần có mưu lược. Có lẽ gia thần này có tình cảm rất sâu nặng với Hoàng thượng, thế nhưng điều ấy đâu đại diện cho việc vì thế mà y được người ta chấp nhận. (luyến hạnh tương tự luyến đồng)
Tề Vân Nhược bận thường phục bước vào đại sảnh Hòn Vọng Sen, các quan viên được mời đi cùng lấy Đỗ đại nhân – Thượng thư Bộ Lễ – dẫn đầu. Bọn họ tin Tề Vân Nhược không phải người đại ác, mục đích hôm nay là muốn thông qua khuyên bảo để y biết khó mà lui, chủ động nói với Hoàng thượng, để Hoàng thượng biết ý định của ngài ấy sẽ không được chấp thuận.
Tề Vân Nhược nhìn vòng quanh một lần. Địa vị hiện tại của y đương nhiên thấp hơn các chư vị đại thần, nhưng y cũng chẳng nhất thiết phải thi lễ chào gì cả. Đi qua, ngồi vào ghế chủ nhà, y bảo: “Dâng trà!”
Đỗ đại nhân vừa tính mở lời thì trông thấy Quý Hoàn – Quý học sĩ Hàn Lâm Viện – đang từ từ đi tới. Ông ta không có phản ứng nào bởi cho rằng Quý Hoàn tới với cùng một mục đích với mình: “Tiểu Quý đại nhân, anh cũng đến rồi à?”
Quý Hoàn nói thẳng: “Không giấu gì Đỗ đại nhân, hạ quan với Tề Trưởng quen biết lẫn nhau.”
Đỗ đại thân chợt khựng người, nhận ra cậu ta không phải giúp phe mình thì nhíu mày: “Tiểu Quý đại nhân cũng là người đọc nhiều sách thánh hiền, chẳng lẽ anh cũng ủng hộ Hoàng thượng lập nam tử làm hậu?”
Quý Hoàn đáp: “Gọi là Hoàng hậu, nhưng nói ngọn nguồn cũng là chính thê của Hoàng thượng. Hoàng thượng tự đặt quy định chọn vợ thế nào, có gì đâu đáng bàn.”
Một cựu thần khác đang rung rung chòm râu của mình, nghiêng qua nói với anh: “Này tiểu Quý đại nhân, nếu cha anh, Quý đại nhân cũng ở đây, không biết có đồng tình với lý do thoái thác này của anh không.”
Người này tính ra là cấp trên của Quý Hoàn, ông ta là Phó trưởng viện Hàn Lâm Viện, xưa nay qua lại thân thiết với Đại học sĩ Văn. Anh cười đáp lại: “Triệu đại nhân, hạ quan làm quan trong triều, ăn lộc vua lo việc vua, thì liên quan gì tới cha hạ quan?”
Các nữ tì bưng trà lên, Tề Vân Nhược cho họ lui xuống. Khi này chư vị đại thần mới nhớ ra hôm nay họ đến đây không phải để khua môi múa mép với Quý Hoàn, mà để bảo Tề Vân Nhược chủ động làm Hoàng thượng bỏ ý định kia đi. Đỗ đại nhân đằng hắng, nói: “Mấy người bọn tôi, thật ra đến để gặp Tề Trưởng sử.”
Tề Vân Nhược cười: “Trước giờ hạ quan vẫn chưa ghé quý phủ thăm hỏi các vị đại nhân đây.”
Triệu Hàn Lâm không muốn nhiều lời, thẳng thắn: “Dám hỏi Tề Trưởng sử, chuyện Hoàng thượng muốn lập một nam tử làm hậu, cậu cũng biết nhỉ?”
Tề Vân Nhược quét mắt nhìn sang ông ta, cảm thấy quen quen. Quý Hoàn gật nhẹ với y, Tề Vân Nhược biết ngay vị đại nhân này cũng từng góp mặt trong tiệc mừng công của Quý huynh. Y nói: “Đương nhiên hạ quan biết.”
“Vậy là cậu đồng ý?”
Mấy quan viên đồng loạt nhìn qua, y dửng dưng trả lời: “Đương nhiên hạ quan đồng ý.”
“Hoang đường!”
“Đúng vậy, chuyện thế này mới nghe lần đầu đấy… phải vậy không Khâu đại nhân.”
“Hiển nhiên rồi, trên đời này hiếm cưới nam thiếp lắm, vậy mà…” Một quan viên mặt trắng, không râu đang nói, bỗng nhận ra bàn luận về Hoàng thượng là không hay, chỉ đành gắt giọng: “Nào có quy củ vậy!”
Y hớp ngụm trà, nhìn đại sảnh Hòn Vọng Sen bỗng chốc xôn xao ồn ào, thì tỏ ra khó hiểu: “Hạ quan với Hoàng thượng ra sao, sao chư vị đại nhân kích động vậy?”
“Đây nào phải chuyện riêng của cậu, đây là chuyện lớn quốc gia!”
“Tề Trưởng sử,” Thượng thư Đỗ ngắt lời mấy người cùng thế hệ với ông ta, nói một cách nghiêm chỉnh: “Chuyện này không đơn giản như suy nghĩ của ngài, vợ của Hoàng thượng không như chủ mẫu của gia đình bình thường, mà là mẫu nghi một nước, nên lấy vạn dân làm con, thực thi giáo hoá … ây, nhắc tới, hạ quan cũng từng nghe được vài chuyện về ngài, ở tây bắc ngài phục vụ Hoàng thượng, còn từng giết người Khương, ngài có thể tự mình trốn thoát sau khi gặp phải hung hiểm ở nước Tân Nguyên,” Ông cười có chút tự giễu: “Nói tới, công trạng của ngài lớn hơn trăm thư sinh chẳng một dùng như chúng tôi rất nhiều…” Thượng thư Đỗ chưa nói hết câu đã tự động thu về rất nhiều ánh mắt bất mãn trong trận doanh.
Tề Vân Nhược nói: “Thượng thư Đỗ quá khen rồi.”
Thượng thư Đỗ chùi mồ hôi, nói tiếp: “Hạ quan tán thưởng công trạng của ngài, nhưng không biết ngài có nghĩ đến không, đương kim Hoàng thượng là người hùng tài đại lược, trăm năm qua đi, quan sử đánh giá, sẽ ghi chép lại công lao sự nghiệp đời đời của Hoàng thượng, từng cái từng cái. Tuy nhiên cũng có khả năng vô cùng lớn là Hoàng thượng sẽ bước lên một con đường khác, người đời sau vừa nhắc, thì là… thì là một quân chủ vô đạo!” Thượng thư Đỗ dứt lời, trên mặt ông ta toàn là mồ hôi lạnh, đây chính là lời đại bất kính. Một đám quan viên vừa nãy còn giở giọng gay gắt cũng cúi gằm mặt.
Quý Hoàn nhìn Tề Vân Nhược với sự bất an, lo rằng y sẽ bị sợ.
Song y chỉ nghiêm mặt, đáp: “Cho hạ quan hỏi đại nhân, ở trong lòng ngài, Hoàng thượng dần dần trở thành một quân chủ giống Vua Đường Hán Võ mới là tốt nhất đúng không? Thứ lỗi tại hạ mạo muội, có phải như vậy thì sau đó chư vị đại nhân mới có cơ hội trở thành trọng thần như Điền Phần, Nguỵ Trưng, được lưu danh sử sách đúng không? Nhưng, đây phải là điều Hoàng thượng muốn không? Hay là chư vị áp đặt suy nghĩ của mình lên Hoàng thượng!”
Triệu Hàn Lâm lạnh giọng: “Theo như ý cậu, là không bằng lòng để Hoàng thượng trở thành minh quân ư?”
Y cũng trả lời một cách lạnh nhạt: “Giữa một đời minh quân và việc lập ta làm hậu, ta không thấy có gì mâu thuẫn.”
Thượng thư Đỗ kiềm lại Triệu Hàn Lâm còn muốn lên tiếng chất vấn, khẽ thở dài: “Chúng hạ quan tới là muốn khuyên bảo ngài, có lẽ ngài càng để ý đến hai chữ thanh danh hơn Hoàng thượng, nhưng xem ra, chúng tôi vẫn không nên đến.”
Cách nói chuyện của Thượng thư Đỗ vẫn tương đối ôn hoà, Tề Vân Nhược cũng dịu giọng với ông: “Đỗ đại nhân, các ông đều biết đây là chuyện đại sai, bất chấp cả thiên hạ.
Chẳng lẽ Hoàng thượng không biết sao? Chuyện khó khăn như vậy, không một ai ủng hộ Hoàng thượng, nếu ta chùn bước nữa thì Hoàng thượng cô độc thật sự … Nếu hôm nay hạ quan có mạo phạm, mong mấy vị chớ chấp, chỉ là hạ quan không thể đồng ý với các vị đây.”
Thượng thư Đỗ gật đầu, trong lòng thì nghĩ, dù sao đám thần tử bọn họ cũng không bẻ gãy được kiên trì của Hoàng thượng. Nếu có một ngày cử hành đại lễ lập hậu thật, nói sao thì ông vẫn phải tự lo liệu, thế thì Thượng thư Bộ Lễ như ông, xem như là có một không hai rồi.
Quý Hoàn về rồi, Tề Vân Nhược ngồi uống trà một mình trong Hòn Vọng Sen. Cả Lý Sâm và bọn nhỏ đều không có ở đây thì ở đây hay ở viện Mặc Liên với y mà nói cũng như nhau.
Thế nhưng chốc sau, Quý phi vội vàng chạy tới, hỏi ngay: “Quý Hoàn đâu?”
Y trả lời hời hợt: “Quý huynh mới về.”
Quý phi nhìn Tề Vân Nhược, đến giờ cô ta vẫn chưa biết tin rúng động triều dã kia, chỉ riêng chuyện hai em trai trong nhà đã đủ làm cô ta phiền: “Rốt cuộc thì khi nào Hoàng thượng đón bọn ta vào cung?” Chờ vào cung rồi cô ta mới có cơ hội gặp Hoàng thượng, mới có thể xin Hoàng thượng.
Y im lặng. Lòng Quý Phi sợ run, hỏi: “Có thể vì thế mà Hoàng thượng giáng chức của ta không?”
Qua hồi lâu y mới lôi được tâm trí từ chỗ nhóm người kia về lại hiện tại, thở dài: “Quý Phi, Hoàng thượng vừa mới lên ngôi cô đã bôi nhọ Người.”
Tựa như ban đầu Quý phi còn khó chịu với bọn em trai, vừa nghe thấy tên Quý Hoàn thì chuyển ngay oán giận lên người Quý Hoàn, mà vừa nãy trong lòng cô ta cũng có lo âu thấp thỏm, nghe xong lời Tề Vân Nhược nói lại đánh tan hết thấp thỏm đó, trái lại còn hùng hổ bước tới: “Tề Trưởng sử! Ngươi có tư cách gì nói mấy lời này! Bôi hay không bôi cũng là chuyện của ta với Hoàng thượng, chẳng can hệ ngươi!”
Tề Vân Nhược đau đầu bảo: “Xin cô đừng rước thêm phiền cho ta nữa, hậu phi vốn không nên dính dáng chính sự, bây giờ Hoàng thượng chưa rỗi tay xử tội cô…”
— “TỀ VÂN NHƯỢC!”
Cả Tề Vân Nhược lẫn Quý phi đều giật mình. Vi phi được a hoàn dìu, run run đi tới, thật ra là toàn thân nàng ta đều đang phát run. Tề Vân Nhược chau mày, Quý Phi lại vô thức thấy buồn cười, xem ra Vi phi lại ầm ĩ gì với Tề Vân Nhược rồi.
Vi phi lại làm như không nhìn thấy Quý phi, sau khi vào tới liền buông tay Tiểu Kiều, bước thẳng tới trước mặt Tề Vân Nhược, giọng nói như chứa băng đá, xì xì phà hơi lạnh. Tề Vân Nhược ngồi trên ghế, Vi phi hơi cúi người, trong mắt là sự u ám trước đây chưa từng có: “TỀ VÂN NHƯỢC … NGƯƠI RÕ TÀI!”
Y điềm nhiên nhìn nàng.
Ngay cả Quý Phi cũng nhận ra bất thường hỏi: “Vi muội, chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì à?” Vương phi cười gằn mãi: “Tỷ à! Ra là tỷ chưa biết, Hoàng thượng chúng ta đã chuẩn bị lập hậu rồi!”
Quý Phi ngây ra như phỗng, thì ra, người được chọn làm hậu tương lai vừa không phải mình cũng không phải Vi phi. Quý Phi nhìn Tề Vân Nhược với vẻ bối rối, hỏi: “Là người ngươi đề cử?”
Vi phi thẳng người lên, nhìn Quý Phi mà cười khẩy: “Đâu tỷ! Người Hoàng thượng chuẩn bị lập hậu bây giờ, là y —” Nàng ta chỉ Tề Vân Nhược: “Tỷ không nghe lầm đâu! Hoàng thượng thà lập một tên đàn ông làm Hoàng hậu!”
Quý Phi hét lên: “KHÔNG THỂ NÀO—“
Vi phi chưa từng khiêu khích ai trực diện, nàng ta chuyên tâm vạch kế cho ngôi Hoàng hậu, thuyết phục phụ thân nhờ phần đông quan lại đề cử mình, ngờ đâu sự tình chưa được bao lâu nàng ta đã nhận được tin Hoàng thượng vốn chưa từng cân nhắc tới mình, Hoàng thượng cũng chẳng nghĩ tới phải cưới một cô nào mới của thế gia đại tộc nào, mà là quyết lập Tề Vân Nhược! Thù cướp con còn chưa báo, Vi phi đã bị oán hận chiếm đóng toàn bộ tâm thần, lập tức đến thẳng Hòn Vọng Sen chẳng chút suy nghĩ.
“Vi phi nắm tin tức nhanh thật.” Y nhìn nàng: “Cô quá xem nhẹ ta.”
Nàng ta bật khóc: “Bây giờ ta còn phải coi ngươi ra cân nào nữa! Ta hầu Hoàng thượng! Đã bảy năm rồi … Ta làm sai gì! Tại sao Hoàng thượng chẳng khi nào nhìn vào ta!” Nàng ta hận lắm, hận xuất thân thấp kém của mình, hận cha mẹ đưa mình vào thủ Thuần Vương, hận Quý Phi sinh con trai sớm, hận vị trí chính thê của Tề Nghê Quần, hận Tề Vân Nhược cướp mất trái tim Hoàng thượng, hận tính toán nhiều năm của mình bị huỷ hoại trong phút chốc…
Quý Phi nhìn Tề Vân Nhược, nói năng mất linh hoạt: “Lời Vi phi nói chính là thật…”
Y nhìn sang: “Ừm, Vi phi nói thật. Quý Phi, cô cũng có nhiều bất mãn giống vậy ư?”
Quý Phi cũng có thể gào khóc lên như Vi phi, song cô ta lại chẳng nói thêm bất cứ lời nào. Ngoài là người dạy dỗ các thị thiếp của Lý Sâm, Quý Phi là người phụ nữ đầu tiên của hắn, là phi tần đầu tiên của phủ Thuần Vương được gọi là chủ tử, thậm chí cô ta còn từng nhận được sủng ái cho mỗi mình mình — thứ ngay cả Vương phi cũng chẳng có được. Khi Quý Hàn Tùng bước lên vị trí Thượng thư, Quý Phi thậm chí cảm thấy bản thân cô ta chẳng thua kém gì Vương phi, chỉ cần Vương gia chịu dìu dắt, cô ta nào không thay được vị trí Vương phi?
Trước đây Quý Phi hận nhất Quý Hoàn, từ khi Quý Hoàn dời ánh mắt Vương gia khỏi cô ta, sự chú ý ấy chưa bao giờ quay trở lại. Tiếp theo cô ta hận nhất Tề Vân Nhược, sau khi Vương gia thích Tề Vân Nhược, trong mắt hắn không còn chứa nổi ai. Tuy nhiên trong lòng Quý Phi vẫn luôn tồn lại một phần mong chờ, cô ta là những gì ban đầu của Hoàng thượng, dù gì cũng khác biệt … Mà toàn bộ chuyện phát sinh lúc này đây, rốt cuộc đã đánh vỡ ảo tưởng của cô ta.
Quý Phi không gọi tên được thứ cảm xúc trong lòng mình là gì. Y nói: “Cô yên tâm, Hoàng thượng sẽ không giáng chức của cô.”
—
Thế nhưng sẽ để ta ở trong lãnh cung, cả đời. Quý Phi chưa có một phút giây nào giống như bây giờ, nhận thấy rõ điều này.
Quý Phi không để ý đến Vi phi còn đang gào khóc, bỏ ra khỏi Hòn Vọng Sen.
Cô nhớ lại chín năm trước, ngày mình mặc đồ cưới đỏ hồng, bước vào cửa hông vương phủ. Khi ấy cô mới mười lăm tuổi, trong lòng đầy bất an lẫn sợ hãi, đứng một mình trong phòng tân hôn, suy nghĩ miên man. Không biết đã đợi bao lâu, một người nhẹ bước tới gần, xốc khăn trùm của cô lên.
Vi phi lẩm bẩm: “Tại sao ta lại thua ngươi chứ!”
“Rất lâu trước đây, cô và Quý Phi, đều là người từng làm Hoàng thượng rung động,” Y thản nhiên giải đáp: “Các cô từng làm Người rung động. Ta nhớ rõ khi Người vừa nói sẽ xuất chinh, Vương gia và rất nhiều người các cô ngồi cười nói với nhau. Ta từ ngoài bước vào, Người nhìn về phía cô, Quý Phi, lẫn Vương phi, trong mắt đều mang ý cười. Có lẽ còn với Lý Thứ phi trước khi phạm lỗi, với Quý huynh, với Doanh Thu từng theo hầu Người nhiều năm … Chân tình chỉ có thể dùng chân tình để đổi. Vi phi à, cô đâu yêu Hoàng thượng. Vì địa vị của mình, cô đã gây ra rất nhiều chuyện. Hoàng thượng đều biết, Người biết từ rất lâu rồi, có lẽ là từ khi cô lợi dụng Tiền công công trừng phạt Nguyên Bảo để Vương phi khiển trách ta, hoặc là khi cô xúi giục Lý thứ phi hại đại tiểu thư. Hoàng thượng đã nguội lòng với cô rồi.”
Vi phi ngẩng mặt nhìn y.
“Cô biết tại sao Hoàng thượng khoan dung với cô hết lần này đến lần khác không?”
Nàng ta sững sờ thật lâu mới thờ ơ đáp: “Vì uy tín của cha ta trong nhóm văn nhân, và vì không để Mộc Nhi mang vết nhơ do mẹ ruột để lại.”
Trong ánh mắt của Tề Vân Nhược tràn ngập sự thương hại. Nàng ta nhìn y, không còn nói rõ được cảm xúc trong lòng mình giờ là gì, rất lâu sau mới nở nụ cười cay đắng: “Đâu ai ngờ ngươi có hôm nay.”
Đúng vậy, đâu ai đoán được đâu? Tề Nghê Quần đã chết, Quý Như luôn ương ngạnh, và cả Vi Tường trầm tính khôn khéo. Có người nào từng nghĩ tới Tề Vân Nhược thuở mới gặp ấy vừa thấp bé hơn tất cả các cô, lại còn bận một bộ xiêm áo xanh lơ tầm thường nhất, lặng im thin thít. Tề Nghê Quần bảo một tiếng, y lập tức quỳ gối thỉnh an bọn họ, bởi thế họ đâu xem y như kẻ địch, trong lòng chỉ có mỗi khinh thường mà thôi. Nhưng hiện tại… dù người tới truyền tin cho Vi phi, kể lại các đại thần trong triều phản đối kịch liệt cỡ nào, nhưng nàng biết, Hoàng thượng muốn làm việc gì, sẽ không để bất cứ nguyên nhân nào cản trở. Tề Vân Nhược khi này … thật ra đã là Hoàng hậu!
Vương phi quỳ xuống trước mặt Tề Vân Nhược, cúi đầu lạy.
Y bình thản nhìn nàng.
Nàng nói: “Mong muốn cả đời tôi chính là phận chính thất, nhưng đời này tôi chẳng thể nào đạt được. Tôi xin cậu hãy đối xử tốt với Mộc Nhi.”
Nàng lại dập đầu lần nữa: “Tôi chỉ xin … chỉ xin thời gian trôi qua, khi Hoàng thượng nhớ về tôi, sẽ không phải là những chuyện xấu xa đó.”
Vi phi mất hết hy vọng, cả bể tâm huyết đổ xuôi về đông. Nàng dập đầu lần cuối, nụ cười treo trên gương mặt nhưng nước mắt vẫn ào ạt tuôn: “Tôi biết, Hoàng thượng sẽ không cho chúng tôi vào cung. Cho nên tôi ở đây chúc mừng cậu bước lên vị trí Hoàng hậu — Hoàng hậu nương nương!”
Tề Vân Nhược nhắm mắt, thở ra một tiếng thật dài.
Đông Cung là nơi Thái tử ở, không phải của hoàng tử sau khi lên Thái tử, phủ đệ này được gọi là tiềm để, tức là phủ ẩn chứa rồng. Mặc dù cuối cùng Lý Sâm được phong lên làm Thái tử, nhưng chưa từng ở Đông Cung, phủ Thái tử cũng giống như tiềm để, không ban cho người khác, hoặc để sửa thành chùa miếu hoặc để thờ cúng, thế nhưng Hoàng thượng vẫn chưa ra chỉ thị động thổ. Hiện giờ phi thiếp trong phủ Thái tử chưa dọn ra, phủ Thái tử vẫn mở cửa đón khách như trước. Vài vị đại nhân thấy khuyên Tề Vân Nhược không được, khi ra khỏi phủ Thái tử, Triệu Hàn Lâm bỗng nói: “Nuôi không dạy, sang gặp cha! Mấy người chúng ta không nói động được cậu ta, thì còn Tử Dương Bá! Tử Dương Bá là cha của Vương phi nguyên phối của Hoàng thượng, lời ông ta nói, Hoàng thượng và Tề Ngọc Trạch sẽ nghe.”
“Nhưng hạ quan nghe đâu quan hệ giữa Tử Dương Bá với Tề Ngọc Trạch xấu lắm đấy.”
Triệu Hàn Lâm nói: “Đạo hiếu lớn hơn trời, nếu Tề Ngọc Trạch là một người bất hiếu, chúng ta cũng có lý do để tiếp tục phản đối việc lập hậu.”
Thượng thư Đỗ thì từ tốn: “Tôi thì không muốn can thiệp nữa, muốn đi phủ Tử Dương Bá các ông tự đi đi, tôi không theo.”