Coi như đây là đánh giá cuối của bà già này. Xem đứa nhóc ấy làm được gì nào.✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Tiên đế không phong Tề Nghê Quần làm Thái tử phi, đương kim Hoàng thượng cũng không truy phong Tề Nghê Quần làm Hoàng hậu, bầu không khí trong phủ Tử Dương Bá âm u, khi Triệu Hàn Lâm đến thăm, Tử Dương Bá mang vẻ mệt mỏi, không biết có nghe rõ không nữa.
Triệu Hàn Lâm lập lại: “Ông Bá, nếu Hoàng thượng khăng khăng theo ý mình thật, tương lai sẽ trở thành trò cười của Đại Khang ta. Con trai vợ lẽ ông, chúng hạ quan khuyên không được, nhưng hạ quan cảm thấy chưa chắc ông đã muốn trở thành quốc trượng theo cách này.”
Tề Túc Tiêu hỏi: “Mấy người từng tới phủ Thái tử rồi à?”
Triệu Hàn Lâm gật đầu: “Rồi.”
Tề Túc Tiêu nhìn Triệu Hàn Lâm, trong mắt hãy còn tơ máu, chốc sau ông ta ngáp một cái, nói: “Chuyện này, ta không xen vào.”
Triệu Hàn Lâm ngạc nhiên: “Ông Bá này…”
Tề Túc Tiêu cắt lời Triệu Hàn Lâm một cách lạnh lùng: “Triệu đại nhân tới tìm ta với mục đích gì? Đúng, ta có thể khuyên Hoàng thượng rằng đừng lập con ta làm hậu, ta cũng có thể tới tìm Tề Vân Nhược nói nó rằng nếu lòng còn liêm sỉ, đừng vào cung! Nhưng sao mấy người bảo thế, ta sẽ làm thế? Tốt gì cho ta?”
“Này, này, này…” Triệu Hàn Lâm giận dữ: “Dù không lợi nhưng chúng ta đều là thần tử Đại Khang, lẽ ra nên duy trì sáng suốt. Nếu như trơ mắt nhìn Hoàng thượng làm loại chuyện này, chúng ta đâu còn mặt mũi nào nữa.”
“Triệu Hàn Lâm! Ông thấy xấu hổ, ta không biết luôn đấy… tiễn khách!”
Lúc này đã nói được mấy câu đâu? Triệu Hàn Lâm sững sờ đứng dậy, ông ta là văn nhân, đương nhiên đâu còn mặt mũi nào ở lại khi gia chủ đã tiễn khách, chỉ đành hất tay áo, uất hận bỏ về. Ông ta không khỏi nghĩ, xem ra ông Tề Bá này y chang như lời đồn, bây giờ chẳng để tâm chuyện gì, chỉ đắm mình trong tửu sắc. Đang đi nửa đường, một a hoàn bỗng dưng đi tới, phúc thân nói: “Triệu đại nhân, phu nhân chúng tôi mong ngài dừng bước.”
Triệu Hàn Lâm khó hiểu: “Cho hỏi quý phu nhân…”
“Mời Triệu đại nhân sang bên này. Vừa rồi phu nhân chúng tôi ở sau đại sảnh có nghe ngài nói chuyện, sâu trong lòng cảm thấy lời ngài hợp lý. Bá gia không chịu quản việc này, phu nhân chúng tôi lại không muốn để … người kia hủy danh dự phủ Tử Dương Bá, cho nên mời ngài nán lại trao đổi.”
Cung Cảnh Dương.
Chu Thái hậu nhìn Cảnh Vương: “Lời này của anh, ai gia không hiểu lắm.”
Cảnh Vương cười: “Không phải mẫu hậu không hiểu, mà là không tin nhi thần.”
Chu Thái hậu nhìn sang cung nữ bên cạnh mình, cung nữ kia gật đầu, tự mình ra ngoài cửa, trông coi kỹ trong ngoài Cung Cảnh Dương, chỉ để mỗi Chu Thái hậu và Cảnh Vương ở trong phòng.
“Mẫu hậu, hiện tại Hoàng thượng không có động thái nào không có nghĩa hắn quên mối thù chúng ta khơi lên ở điện Võ Anh, có thể là chờ giữ đạo hiếu xong, Hoàng thượng sẽ ra tay.”
“Dù gì ai gia cũng là mẹ ruột sinh ra Hoàng thượng, Dung Vương là em trai ruột duy nhất của Hoàng thượng.” Ngụ ý của bà là nếu Hoàng thượng trả thù, tạm thời sẽ không tính tới phiên mẹ con họ.
Cảnh Vương lại cười bảo: “Nếu mẫu hậu nghĩ như vậy thật thì sao cứ mãi khuyến khích em tư đối đầu với Hoàng thượng? Mẫu hậu à… ngài chớ quên Thuần Vương phi chết thế nào.”
Trên mặt Chu Thái hậu lộ ra chút bối rối, song cố giữ bình tĩnh: “Lúc ấy Thuần Vương phi đã bệnh nhiều hôm, kim-thuốc vô phương cứu, bệnh nặng qua đời, chuyện này chẳng liên can tới ai.”
“Mới đầu khi thái y Ngô còn ở trong cung, phần lớn cung phi đều được ông ấy khám chữa, gọi ông là thần y cũng không ngoa. Ngày đó khi xe ngựa của thái y Ngô muốn tiếp cận phủ Thuần Vương, Tô Viễn của ngài đã chặn lại. Thái y Ngô và xe ngựa không vào được, sau đó ngựa hoảng làm ông ấy ngã bị thương. Tuy thế Tề Ngọc Trạch vẫn khiêng ông ấy vào phủ, nhưng khi đó đã muộn … Thù này, mẫu hậu nói xem phải tính lên đầu ai đây?”
“Cảnh Vương, anh chớ quên! Giữa Hoàng thượng với Vương phi cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm, chưa chắc hắn sẽ làm khó anh em ruột của mình chỉ vì một cô nàng thậm chí còn chưa được truy phong Thái tử phi.”
“Nhưng nếu thù của vợ mà Hoàng thượng còn không báo, hắn cũng chả cần làm Hoàng đế chi nữa.”
Trong bụng Chu Thái hậu đã tính sẵn từ lâu, hiện tại Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, căn cơ chưa ổn, nếu cần phải làm gì đó thì lúc này chính là thời cơ tốt nhất … Tuy nhiên, suy cho cùng bà vẫn không tin Cảnh Vương. Bà nhìn gã thật kỹ: “Cảnh Vương, anh thế này là muôn phương châm ngòi mẹ con chúng tôi, rốt cuộc có mục đích gì?”
Gã vẫn điềm tĩnh: “Gần đây nhi thần ngồi ở nhà đọc sách tu thân, mới vừa đọc xong một đoạn
‘Trịnh bá diệt Đoàn tại Yển’ trong sách.”
“Im miệng!” Chu Thái hậu quát lên một cách lạnh lùng, ngắt lời gã: “Đây là loại lời để anh nói ư?”
Vẻ mặt gã chẳng mảy may sợ hãi: “Mẫu hậu, họ Khương cưng chiều con út, chuyện đứa con út đoạt giang sơn con cả, ngài cần phải quen chứ?”
Chu Thái hậu hít sâu một hơi, đôi mắt híp lại, bà nhìn Cảnh Vương: “Anh nói thế, là ý gì.”
Cảnh Vương tủm tỉm: “Mấy năm nay nhi thần cũng không ở không, trong ngoài kinh thành vẫn còn không ít nhóm người có thể hỗ trợ khi gấp. Nếu ngài và em tư cần dùng, nhi thần nguyện giao hết cho ngài.”
Chu Thái hậu cười nhạt: “Anh đừng nghĩ người ta bị ngu. Anh muốn ai gia và Dung Vương may áo cưới cho anh ư? Đến khi ai gia làm gì đó thật, e rằng anh bước ra làm ngư ông.”
Gã lắc đầu, thở dài: “Nhi thần chỉ cầu mai sau em tư cho nhi thần tới Giang Nam, để nhi thần và Vương phi có thể bình yên trãi qua quãng đời còn lại, con cháu suôn sẻ, chứ không dám xin thứ khác.”
Bà vẫn không tin, Cảnh Vương tiếp tục nói: “Hiện tại Hoàng thượng chỉ chờ lôi chuyện cũ ra. Hồi ở tây bắc nhi nhần hại hắn suýt mất mạng, hắn bỏ qua cho ai cũng sẽ không bỏ qua cho nhi thần. Nhi thần cũng chẳng phải đích tử, không có nhà mẹ bảo vệ. Giờ chỉ muốn xin một con đường sống.”
Khi này chẳng biết Chu Thái hậu tin được bao nhiêu, nhưng đã suy nghĩ sâu thêm, mặc kệ hiện tại vì sao Hoàng thượng không ra tay với kẻ thù xưa, nhưng điều này lại thuận tiện cho Chu Thái hậu và cựu thần trước kia của Cảnh Vương, đến nay họ vẫn còn trong triều, có thể làm việc cho bọn họ.
Thời điểm này Chu Thái hậu không nói được tại sao bà còn chưa vừa lòng. Chẳng qua khi bà nhìn vào Lý Sâm, bà mãi chẳng có cảm giác thân thiết rằng đó là con trai ruột mình. Trong lòng bà, từ lâu Lý Sâm đã thuộc về Thái hoàng Thái hậu, nó sẽ hiếu thuận với Thái hoàng Thái hậu, sẽ đề bạt nhà họ Lam… Bà không muốn chỉ làm một Thái hậu không quyền hành sống trong hoàng cung, con trai nhỏ yêu dấu không có chiếu chỉ thì không được về kinh. Bà không muốn phải luôn nhìn vào sắc mặt Hoàng thượng, sắc mặt Thái hoàng Thái hậu … và còn sắc mặt Tề Ngọc Trạch, rồi bị nhốt trong cung điện mãi cho đến chết.
Lý Sâm vẫn thường nhân lúc không ai chú ý chuồn ra khỏi cung, bận đồ thường thừa dịp trăng sáng đi tìm Tề Vân Nhược. Lúc hắn đến Tề Vân Nhược đang ngâm chân, đôi chân trắng trẻo ngâm trong nước ấm, bản thân đang cúi mặt suy nghĩ công chuyện, không chú ý trong phòng đã dôi ra một người.
Mãi đến khi ánh sáng trước mắt bị chặn, ngẩng đầu lên, y cười nói: “Hoàng thượng tới rồi.”
Lý Sâm ngồi xuống cạnh y, cũng cởi hài cởi vớ, thò chân vào chậu ngâm. Y sợ nhột, dành ra một chỗ, tránh cho ngón chân Lý Sâm đụng tới bàn chân y. Cả hai tựa vào nhau, Tề Vân Nhược hỏi: “Mấy bữa nay trong triều còn tranh cãi không?”
“Còn.”
“Ôi trời, thế có lời nào mới không?”
Hắn nhớ lại: “Đều cũ mèm.”
Thật ra không phải, hôm nay trong triều có người nói mẹ Tề Vân Nhược là kỹ nữ, Tề Vân Nhược mang dòng máu bẩn, không xứng với hoàng tộc. Lòng Lý Sâm không vui, hỏi ngay tại trận: “Nếu thân mẫu Ngọc Trạch là người khác, thế thì có thể lập hậu rồi đúng không?”
Đại thần kia không dám đáp, song trong triều cứ nắm chuyện mẹ ruột Tề Vân Nhược hoài không buông.
Tề Vân Nhược cũng không hỏi lại.
Mỗi ngày Lý Sâm đều phải chạy về trước buổi chầu sớm, thường thường khi y thức dậy thì bên cạnh đã nguội lạnh. Khi này Lý Sâm thức dậy mặc quần áo, y lại tỉnh ngủ sớm, kéo vạt áo hắn, không cho đi.
Hắn đứng cạnh mép giường, nhìn y cười.
“Hôm nay Người còn về không?”
Lý Sâm cúi xuống, y nhắm mắt lại, cảm giác được một sự mềm mại in lên mắt mình. Hắn nói: “Có lẽ sẽ không đâu Tiểu Tề.”
Y thả hắn, mỉm cười: “Thật ra em hiểu đấy. Người khỏi phải lo cho em, đi thượng triều đi.” Hiện tại họ không thể ở cùng nhau, thế nhưng sau này chẳng ai chia cắt họ được.
Lý Sâm đi rồi, Tề Vân Nhược ngủ thêm ít lâu, lúc thức dậy trời đã lên cao. Y bận quần áo, nghĩ không biết lúc này Hoàng thượng tan chầu chưa. Y biết, thật ra dù không có sự tán thành của quần thần, cuối cùng Hoàng thượng vẫn sẽ lập y làm hậu. Chỉ có điều giờ Người mới lên ngôi không lâu, nếu giờ gây lục đục với quần thần, quan hệ quân thần sau này sẽ chẳng tốt đẹp gì, cho nên Lý Sâm định thuyết phục được hơn phân nửa thần tử rồi mới thực hiện đại lễ lập hậu.
Khi Tề Vân Nhược hay tin Triệu phu nhân tới, tâm trạng y bỗng kém đi. Từ khi Tề Nghê Quần qua đời, bà ta không còn sang thăm phủ. Nhưng bà ta đến, y lại không thể không tiếp đón.
Y vẫn mời Triệu phu nhân vào Hòn Vọng Sen, tâm trạng y còn kém hơn nhiều so với lúc nhóm đại thần nườm nượp kéo tới. Y bước vào, thấy Triệu phu nhân đang dùng ánh mắt hiểm độc nhìn mình, ngồi vào ghế rồi thì nghe bà ta nói: “Quả nhiên là người sắp làm Hoàng hậu, gặp mẹ cả chẳng thưa lấy một câu.”
Trong lòng chỉ còn mất kiên nhẫn, y nói thẳng: “Phu nhân, bà có chuyện gì muốn nói, nói thẳng đi.”
Giọng ba ta âm trì: “Ta sẽ không cho phép mi bước lên ghế Hoàng hậu!”
“Bà không có quyền ý kiến, đây là quyết định của Hoàng thượng.”
“Tề Vân Nhược! Hoàng thượng muốn lập hậu, là muốn cưới vợ. Nhưng lệnh của cha mẹ đâu? Ta nói mi hay, phủ Tử Dương Bá vĩnh viễn không gật đầu!”
“Bà chớ quên,” Khi nói những lời này, y thậm chí đã có phần mệt mỏi: “Từ khi ta bị các người đưa đi làm của hồi môn ở phủ Thuần Vương, hộ tịch của ta đã bị dời đi, tương tự như con gái xuất giá, gái xuất giá theo chồng, là đã tách khỏi phủ Tử Dương Bá, chẳng cần một hai nghe theo bà nữa.”
Triệu phu nhân bị làm cho nghẹn họng, nhưng sau đó bà ta cười khẩy một tiếng: “Nhưng mi hại chết chính thê của Hoàng thượng, mi có tư cách gì thay thế vị trí của Quần nhi!”
“Ta không hại nàng ta chết!”
Giọng bà ta thé lên: “Nếu không phải mi! Quần Nhi ắt chiếm được mắt xanh của Vương gia, nào phải uống thuốc sinh con trai để bị trúng độc? Nếu không phải mi! Quần Nhi sẽ không chết vì buồn rầu!”
“… Hoàng thượng vốn luôn giữ lòng tôn trọng với Vương phi, cũng không vì Vương phi chỉ sinh hai con gái mà chán chường nàng….”
Ánh mắt bà ta ngày một u ám: “Ta đã viết những điều đó vào sổ con, trình lên cho Thái hậu nương nương. Mi chờ Thái hậu nương nương trừng trị mi đi!”
Tề Vân Nhược giật mình. Chu Thái hậu … nếu bà ấy muốn làm gì đó, e rằng Hoàng thượng rất khó phản đối.
Bà ta đắc chí: “Thái hậu sẽ không đồng ý chuyện này. Tề Vân Nhược, dù Hoàng thượng thích mi thế nào đi nữa?! Đời này mi chẳng phơi sáng được thân phận mi đâu! Đây là thứ mi nợ Quần Nhi.”
Y nhìn bà ta với vẻ lạnh lùng: “Phu nhân, tất cả những chuyện này đều là bà với Vương phi tự làm tự chịu. Ban đầu các người đưa ta tới để giúp Vương phi bồi đắp sủng ái, nhưng lại không cho phép Hoàng thượng thích ta. Bà đổ hết tội lỗi lên đầu ta, chẳng lẽ bà không thấy tất cả do bà tạo thành sao?”
Mặt mày bà ta bỗng chốc trắng bệch, y nói tiếp: “Bà luôn trách móc người khác, trách mẹ ta khiến phủ Tử Dương Bá mất vinh hoa, trách ta làm Tề Nghê Quần mất đi sủng ái. Nếu phủ Tử Dương Bá sừng sững không ngã, nếu Tử Dương Bá giữ mình trong sạch, nếu Vương phi thật sự hiền lương thục đức, sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này! Phu nhân, dù bà có tìm Thái hậu cũng vô dụng, chuyện Hoàng thượng muốn làm, không ai cản được!”
Vẻ mặt Triệu phu nhân xám ngoét, song vẫn đấu tranh: “Quần Nhi phải được truy phong Hoàng hậu!”
“Không thể. Vương phi còn chẳng phải Thái tử phi.” Tề Vân Nhược nói một cách hiển nhiên.
Triệu phu nhân nhìn y, thở hồng hộc. Y đứng lên, đi trở ra sau: “Sai người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung!”
Tề Vân Nhược bị chặn ngay ở cửa cung.
Triệu Hàn Lâm khoan thai bước ra, gặp y, nói: “Hôm nay Thái hậu nương nương buông rèm chấp chính để Hoàng thượng tự ngẫm tự vấn, chừng nào Hoàng thượng đổi ý mới được ra ngoài.”
Y nhìn vào cửa cung, thấy một đám đại thần đang đi ra với nụ cười đắc chí trên mặt, cũng có người mang dáng vẻ lo âu, cho rằng việc làm của Thái hậu là đang thách thức vương quyền.
Y trở vào trong xe ngồi, bảo: “Về phủ!”
Trong Cung Từ An, Thái hoàng Thái hậu đang nhàn nhãn cắt tỉa hoa sơn trà, bác Vận Bình vội vã bước vào, vịn Thái hoàng Thái hậu rồi thì thầm vào tai bà mấy câu.
“Ồ?” Vẻ mặt Thái hoàng Thái hậu chẳng thay đổi, cầm cây kéo nhỏ tiếp tục tỉa hoa của mình.
“Thái hoàng Thái hậu, ngài nói giờ…”
“Sốt ruột gì? Sâm Nhi mưu trí lắm. Trước đây ta còn thấy hơi lạ, nó lên ngôi xong sao không có động thái nào, sao chưa xử lý mấy kẻ đó, thì ra là ngồi chờ ở đây.”
Bác Vận Bình yên lòng, lại hỏi: “Ngài muốn nô tì gửi tin cho phủ Thái tử không?”
“Hửm?… không cần,” Thái hoàng Thái hậu cười cười: “Coi như đây là đánh giá cuối của bà già này. Xem đứa nhóc ấy làm được gì nào.”
Bác Vận Bình gật đầu. Thái hoàng Thái hậu lại nói: “Thế này đi, lát nữa ngươi sai người đóng cửa Cung Từ An chúng ta, nói rằng bà già này lại sinh bệnh. Ta đã bó tuổi rồi, không muốn xen vào chuyện này nữa.”
Bác Vận Bình cười bảo: “Ngài còn trẻ lắm, sao có thể bảo già?”
“Vậy à?” Thái hoàng Thái hậu cười rộ lên: “Ừm, ta biết bộ xương già của ta còn cứng cáp lắm, còn chưa hưởng phúc cháu chắt nữa cơ mà.”
Sau khi Tề Vân Nhược về phủ thì sang phủ Thượng thư Quý, nhưng được biết tin Quý Hoàn cũng bị tước quan, cấm túc trong phủ. Đây là lệnh của Thái hậu, chẳng ai dám không theo, họ thật sự không dám cho Tề Vân Nhược vào.
Tề Vân Nhược chỉ có thể trở về phủ Thái tử. Bây giờ y không còn con đường nào khác để nghe ngóng tin tức trong cung, lòng bồn chồn không yên, lại chẳng có lấy một cách.
Giờ chầu sớm hôm sau, Chu Thái hậu khóc lóc kể lể trên triều, nói Hoàng thượng không màng phép tắc tổ tiên. Bà đã ra lệnh buộc hắn phải tự suy ngẫm, nếu hắn khăng khăng không đổi, dù không nỡ, bà cũng chỉ đành để quần thần đề cử tân đế. Chu Thái hậu luôn miệng bảo Hoàng thượng là con ruột bà, bà thương yêu Hoàng thượng nhất, nhưng thân làm dâu họ Lý, không thể trơ mắt nhìn Lý Sâm phá hỏng sự sáng suốt trăm năm của gia đình đế vương.
Lời vừa dứt, toàn triều khiếp sợ. Tuy nhiên lại có rất nhiều quan viên đồng tình với Chu Thái hậu, bảo lời của bà chí phải. Họ bày tỏ rằng chẳng ai muốn sự tình tới bước đường này, nhưng nếu Hoàng thượng thật sự không hối cải, bọn họ đành vì triều đình xã tắc.
Đám người Triệu Hàn Lâm dốc lòng đọc sách, coi như muốn vì nước vì dân làm việc gì đó, nhưng loại chuyện có thể bị quy vào ‘soán vị’ như này, họ sẽ không sẵn lòng tham dự. Thế nhưng tưởng tượng tới chuyện Hoàng thượng muốn lập một tên con trai làm hậu, trong lòng mấy ổng lại lờ mờ xuất hiện cảm giác đây là kết cục của việc bất chấp nguyện vọng của các đại thần. Dù ngài ta là Hoàng thượng, cũng chẳng tốt hơn sách thánh hiền, cũng chẳng bằng được phép tắc tổ tiên.
Có rất nhiều quan viên trung thành với Lý Sâm, rất nhiều người như Quý Hoàn, bị tước quan cho về nhà tự kiểm. Và cả mấy quan viên đương trường phản bác Thái hậu, đều bị tống vào ngục.
Ai đó đã dâng thư xin Thái hậu trực tiếp ban chết cho Tề Vân Nhược, nhưng Thái hậu lại bác bỏ — bà ta hiểu rõ, nếu Tề Vân Nhược chết, sẽ chẳng còn sự kiện lập hậu này, sẽ chẳng còn lý do tiếp tục giam lỏng Hoàng thượng, ép bề tôi lập tân đế. Cho nên Tề Vân Nhược không thể chết, tốt nhất là y còn sống khoẻ mạnh. Tình cảm hiện tại giữa Lý Sâm và Tề Vân Nhược càng sâu nặng, càng khó buông bỏ, mới đúng là có lợi với Chu Thái hậu.
Tề Vân Nhược ở trong phủ Thái tử, đợi ba ngày, chẳng nghĩ nổi một cách, nhưng y không muốn chờ chết. Hiện giờ kinh thành có giới nghiêm, Chu Thái hậu thông báo chuyện Lý Sâm muốn lập nam hậu ra ngoài, cộng với tin đồn Lý Sâm tiêu xài phung phí đầy rẫy trong kinh. Chỉ mất vài ngày ngắn ngủi, sạp kể chuyện vệ đường đã có người kể lại câu chuyện ướt át của Lý Sâm và Tề Vân Nhược, bằng những ngôn từ dơ bẩn khó nghe. Thêm vào đó là lôi chuyện chiến công tây bắc của Lý Sâm ra nói lại, nói thật ra hắn chẳng công chẳng cán, toàn cướp của Tư Đức thôi.
Trong cảm nghĩ của Tề Vân Nhược, nếu đánh chết y, y cũng vẫn không tin không ai giật dây phía sau. Tất cả mọi chuyện đều đã được mưu tính từ trước.
Nhưng, y nên làm gì bây giờ?
Y lo cho Lý Sâm nhất. Nếu Chu Thái hậu thật sự lập tân đế mới, tân đế này chắc chắn là Lý Húc. Lý Húc sẽ thả Hoàng thượng chứ? Gã chỉ cần bịa đại cái cớ, nói Hoàng thượng bệnh, Hoàng thượng bị thương … chờ gã ngồi trên cao rồi, sẽ có vô số cách loại bỏ Hoàng thượng.
Chuyện này bắt đầu từ khi Cảnh Vương vào cung. Bỗng dưng tâm trí y rõ ràng hơn chút.
Bây giờ Cảnh Vương đã hả hê rồi, Thái hậu đang rất tin tưởng gã, người của gã thì đang tung hoành trong triều. Vậy còn … Khánh Vương đâu? Hình như Hoàng thượng từng nói, giờ Khánh Vương đang cụp đuôi làm người, từ khi Người lên ngôi, Khánh Vương vẫn luôn tránh trong phủ, không ra ngoài.
Mắt Tề Vân Nhược sáng lên, sai người chuẩn bị ngựa. Y muốn tới phủ Khánh Vương.