Phi Thăng Chi Hậu

Chương 388

-Không nên! Tha mạng, tha mạng!

Ba Nhĩ Đích Tư Tháp mồ hôi lạnh đổ ra như mưa, dập đầu như đâm tỏi, sự sợ hãi tràn ngập thể xác và tinh thần hắn. Tương phản với khác biệt to lớn về thể hình lại chính là sự chênh lệch về thực lực:

- Đại nhân! Không, không… chủ nhân! Tôi nguyện ý thần phục ngài, hầu hạ ngài! Chủ nhân vĩ đại, xin ngài đừng giết tôi…

Vì mạng sống, ác ma lĩnh chủ đã hoàn toàn từ bỏ tất cả tôn nghiêm. Trong mắt hắn ba người trước mắt này đã trở thành danh từ vô địch, nhiều thủ hạ như vậy cũng bị bọn họ giết sạch, nghĩ lại hắn còn cảm thấy rùng mình. Về phần gã nhân loại đang quay lưng về phía mình, tầm vóc còn không lớn bằng một bàn tay, nhưng hắn ngay cả nghĩ đến cũng không dám.

Loại uy hiếp linh hồn kia so với vũ lực cường đại còn làm cho hắn sợ hãi hơn.

Ác ma lĩnh chủ hạ mình khuất tất khiến cho Tây Môn Y Bắc cũng không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Cho bổn tọa một lý do để lưu ngươi lại!

- Điều này, điều này… Tôi có thể giả vờ làm việc cho chủ nhân trước đây, cung cấp tin tức của hắn cho ngài.

Sống chết trước mắt, Ba Nhĩ Đích Tư Tháp gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, trong đầu đột nhiên nhớ lại Phong Vân Vô Kỵ dường như đặc biệt lưu ý đến người kia… cái khó ló cái khôn, lập tức kêu lên.

- Hừ! Nhìn bộ dạng sợ hãi của ngươi, nếu để ngươi đi thăm dò tin tức của hắn, sợ rằng vừa nhìn thấy hắn ngươi đã lập tức lộ ra sơ hở. Huống hồ, dựa vào thực lực của ngươi còn không thể đến quá gần "hắn", tiếp xúc được nhiều bí mật.

Phong Vân Vô Kỵ khinh thường nói. Nhớ tới Tổ Vu trước kia, lúc đó hắn chỉ cảm giác lực lượng của Tổ Vu có chút quỷ dị mà thôi, về phần có cường đại hay không thì không hiểu rõ lắm. Cho đến hôm nay, hắn mới chân chính nhận thức được sức mạnh của Tổ Vu lúc trước.

"Dùng lực lượng linh hồn đưa người khác vào thời không nguyên địa, đây là lực lượng cấp bậc nào?" Dựa vào lực lượng của Phong Vân Vô Kỵ hiện nay, tự đánh giá cũng không thể đưa linh hồn của một người không phải rất cường đại vào nguyên địa của quy tắc.

Nhưng Tổ Vu cường đại như vậy lại bị Hoàng của mảnh đất thần ma một mình hủy diệt, kéo theo toàn bộ chiến trường thần ma cổ cũng hoàn cắt đứt liên hệ với tất cả vị diện, vĩnh viễn phiêu bạt trong hư vô không bờ bến, không ai có thể tìm được vị trí của nó. Những thần ma không đầu kia, cùng với toàn bộ chiến trường thần ma cũng chìm vào trong vực sâu hắc ám.

Trong hàng tỉ vị diện và hư vô thường xuyên xuất hiện những cơn lốc vị diện, muốn tìm được một vị diện tàn phá thật sự là không khác nào mò kim đáy biển.

- Chủ nhân! Chủ nhân vĩ đại! Dùng danh nghĩa của Hắc Ám Chủ Thần cao cao tại thượng, Ba Nhĩ Đích Tư Tháp nguyện ý thần phục ngài.

Ác ma lĩnh chủ gục đầu xuống, hai bàn tay đen kịt đan xen vào nhau, thấp giọng nói:

- Chỉ cầu chủ nhân ngàn vạn lần đừng giết tôi…

Dứt lời, đầu gối của hắn liền khom xuống, quỳ sát trong nước của vực sâu đen kịt, từng vòng sóng gợn màu đen từ dưới chân dập dờn lan ra.

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm không nói, ánh vào trong đôi mắt đen kịt của Ba Nhĩ Đích Tư Tháp chỉ có mái tóc dài bay lượn, tâm tình của hắn cũng như những sợi tóc kia thấp thỏm bất an.

- Tính mạng của ngươi đã được bảo đảm.

Thanh âm băng lãnh kia lúc này lọt vào trong tai Ba Nhĩ Đích Tư Tháp lại trở nên vô cùng ấm áp.

"Phù!"

Ác ma lĩnh chủ thở ra một hơi thật dài, toàn thân buông lỏng.

- Có điều, ta cần giữ lại một phần linh hồn của ngươi.

Ba Nhĩ Đích Tư Tháp còn chưa kịp vui mừng, một cỗ lực lượng hạo hàn đã đâm vào linh hồn của hắn, cường hành tách một phần linh hồn ra ngoài.

- Không…

Ác ma lĩnh chủ đau đớn kêu một tiếng, hỏa diễm màu đen trên người tán loạn, từng đoàn từ bên dưới lân phiến phun ra, nổ tung thành từng chùm sương khói. Một loại thống khổ kịch liệt quét qua toàn thân khiến cho hắn không được nhịn gào lên, không ngừng giãy dụa.

Nhưng tất cả sự giãy dụa đều là vô ích. Trước mặt lực lượng linh hồn cường đại của Phong Vân Vô Kỵ, một nhóm nhỏ linh hồn dạng lỏng nửa trong suốt bốc cháy hỏa diễm chậm rãi từ trong cơ thể Ba Nhĩ Đích Tư Tháp thoát ra, dần dần trôi về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, tay phải duỗi ra, năm ngón tay nâng lên giữa hư không, một bộ phận linh hồn dạng lỏng của Ba Nhĩ Đích Tư Tháp liền bay vào lòng bàn tay…

"Xèo xèo!"

Từ giữa bàn tay đang mở ra của Phong Vân Vô Kỵ bốc lên từng luồng khói xanh, khí tức hắc ám thẩm thấu trong linh hồn mỗi sinh vật hắc ám liền bị hắn luyện hóa, linh hồn thể thuần tịnh nhanh chóng nhập vào trong cổ tay, biến mất vô ảnh vô tung.

Ba Nhĩ Đích Tư Tháp chỉ cảm thấy linh hồn trống trải, giống như thiếu đi thứ gì. Sự thống khổ của linh hồn tàn khuyết khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể, cả người như một đống bùn nhão ngã vào trong nước đen không biết sâu bao nhiêu.

Khống chế linh hồn thuộc về loại thâm ảo khó lường nhất trong hàng tỉ quy tắc. Dựa vào tu vi hiện nay của Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có chút tâm đắc đối với đạo của linh hồn, còn không thể so sánh được với Cổ Vu trong truyền thuyết kia, nhưng đối với việc chế phục những ác ma lĩnh chủ như Ba Nhĩ Đích Tư Tháp thì vẫn là quá đủ.

- Ngươi hãy an tâm ở lại nơi này! Lần tiếp theo khi triệu hoán, ta hi vọng ngươi đã triệu tập đủ ác ma thủ hạ, thủ hộ nơi này, đừng để cho chủ nhân của ngươi chú ý đến hai vị diện kia! Đây là bổn tọa ra lệnh cho ngươi, hoàn thành nhiệm vụ này, ngươi sẽ có thể tiếp tục làm ác ma lĩnh chủ của ngươi. Nếu như ta phát hiện ngươi tiết lộ cho chủ nhân trước đây của ngươi biết những điều không nên tiết lộ, hừ!

Thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ như sương lạnh, trong lời nói mang theo uy hiếp:

- Chắc ngươicũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Tây Môn huynh, Độc Cô tiền bối, chúng ta đi thôi!

- Ừm!

Hai người đều gật đầu, theo phía sau Phong Vân Vô Kỵ, dần dần biến mất trong bóng tối hạo hàn hư vô. Trong vực sâu chỉ còn lại một mình Ba Nhĩ Đích Tư Tháp, mở to đôi mắt mờ mịt, cả người không còn chút sức lực nào, nằm trong nước của vực sâu đen kịt.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Là mộng sao?" Ba Nhĩ Đích Tư Tháp chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, giống như đang trải qua một giấc mộng, trong mộng tất cả thủ hạ đều chết sạch, sau đó lại gặp ba nhân loại còn cường đại hơn so với ác ma.

"Lẽ nào chỉ là như vậy? Bọn họ… cứ như vậy mà tha cho ta sao?" Ba Nhĩ Đích Tư Tháp trong đầu trống rỗng, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, lập tức tỉnh táo lại, lộ ra thần sắc chán nản, lẩm bẩm trong vực sâu:

- Hắn đã giữ một phần linh hồn của ta, hắn còn cần làm gì nữa? Sự sống chết của ta đã nằm trong tay hắn, hắn còn cần làm gì nữa…

oOo

Trên đường trở về vị diện cực nóng kia, Độc Cô cuối cùng không nhịn được nói ra nghi hoặc trong lòng:

- Vô Kỵ! Biểu tượng kia… lẽ nào chính là Hoàng của mảnh đất thần ma đã hủy diệt mười hai vị Tổ Vu của Vu tộc ngươi từng nói?

- Ừ!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Sự xuất hiện của Hoàng tại mảnh đất thần ma hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Rất hiển nhiên, Hoàng đã hoành thành việc hấp nạp lực lượng của mình, đồng thời cũng lựa chọn vô cùng sáng suốt. Trước tiên hắn hợp nhất những ác ma lưu lạc và độc hành bên ngoài Ma giới, chậm rãi tăng cường thế lực tự mình, đồng thời lại không làm cho những nhân vật cường đại khác tại Ma giới chú ý và bất mãn.

- Ồ!

Độc Cô lộ ra vẻ đăm chiêu:

- Đệ nhất phân thần sợ rằng phải cẩn thận với tên "Hoàng" này, xem ra hắn rất khát khao đối với quyền lực của Ma giới… Phân thần của ngươi, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ đụng độ hắn. Nguồn: http://truyenggg.com

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Thực lực của "Hoàng" quả thật rất đáng sợ, lúc trước ta đã tận mắt nhìn thấy một đám Tổ Vu hoá thành tro bụi. Ta đã từ trong miệng của một Tổ Vu biết được, mảnh đất thần ma chính là một mảnh đất hỗn loạn, nơi thần lực va chạm vào nhau sản sinh ra. Sự xuất hiện của Hoàng tại mảnh đất thần ma e rằng còn có huyền bí khác. Lúc này còn không nên kinh động đến hắn, Ba Nhĩ Đích Tư Tháp có lẽ sẽ có thể trở thành một quân cờ hữu dụng.

- Ngươi cường hành lấy đi một phần linh hồn từ trên người Ba Nhĩ Đích Tư Tháp, chỉ cần để ý một chút, sợ rằng tên "Hoàng" kia sẽ không khó phát hiện ra tên ác ma này có chuyện.

Tây Môn ôm kiếm mà đứng, máu tóc bạc bay lượn, bình tĩnh nói.

- Không cần lo lắng! Sự sống chết của của một ác ma căn bản không có quan hệ gì với chúng ta, mà "nó" muốn phát hiện được điểm này cũng phải cần một thời gian rất dài… Khi lấy đi một bộ phận linh hồn ác ma, ta cũng đã động tay động chân một chút trong linh hồn của hắn, cũng không làm kinh động đến cấm chế mà "nó" thiết lập . Như ta đã từng nói, Ba Nhĩ Đích Tư Tháp mặc dù sở hữu lĩnh vực nhưng địa vị của hắn cũng không cao, nếu như muốn phát hiện linh hồn của một tên ác ma lĩnh chủ xuất hiện vấn đề, còn phải cần thời gian rất lâu… mà hiện nay ta còn có dự định khác.

Phong Vân Vô Kỵ nhớ tới đệ nhất phân thần tại Ma giới:

- Ba Nhĩ Đích Tư Tháp, tương lai sẽ phái đến làm thủ hạ của đệ nhất phân thần. Đối với hắn mà nói, bất cứ một lực lượng nào cũng là trân quý.

Trong số ba phân thần, tình cảnh của đệ nhất phân thần là gian nan nhất, mà nhiệm vụ của hắn cũng là quan trọng và nặng nề. Đệ tam phân thần còn có Kiếm vực chống đỡ, nhưng đệ nhất phân thì lại hoàn toàn chỉ có hai bàn tay trắng, việc thành lập thế lực đều phải do hắn tự mình hoàn thành.

"Ầm!"

Tây Môn Y Bắc tiện tay phá ra một thông đạo thông đến vị diện, Phong Vân Vô Kỵ lập tức bước vào bên trong. Ba người nhanh chóng xuyên qua một phiến thông đạo không gian đen kịt, tiến về phía ánh sáng cuối cùng…

- Tây Môn huynh! Mặc dù huynh vừa mới thức tỉnh, phải cần tu dưỡng, nhưng sợ là chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Ta cần sự trợ giúp của huynh một lần nữa.

- Ngươi nói đi!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua đệ tử Kiếm các đông nghịt trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Phong tộc…

"Ầm!"

Mặt đất chấn động. Ba người vừa mới trở về vị diện không lâu, lại phá vỡ một thông đạo thông đến Thái Cổ, lập tức bước vào bên trong. Tại nơi thông đạo tối đen đang dần dần thu hẹp chỉ còn lại một hóa thân sáng ngời.

"Phượng Phi…" Ánh sáng trên người hóa thân đột nhiên thu liễm, khi ánh mắt đảo qua thân ảnh của Phượng Phi, đột nhiên như tia chớp bắn về phía đó…
Bình Luận (0)
Comment