Phi Thăng Chi Hậu

Chương 389

Trên mặt đất mênh mông, những làn khói báo động lượn lờ khắp nơi, ánh lửa và khói xanh chi chít như sao trên trời tỏa khắp Thái Cổ. Trên mảnh đất cổ xưa này, tất cả sông núi đều đã trải qua một lần tẩy lễ. Khi yêu thú đã không còn trở thành uy hiếp lớn nhất đối với sinh tồn, nội chiến của nhân loại đã thay thế vị trí này.

Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, bất kể có nguyện ý hay không, chỉ cần có người muốn phá tan sự yên tĩnh này, người khác cũng chỉ có thể bị động tiếp thu. Sống hay là chết, thần phục hay giam cầm, không có lựa chọn nào khác, vì vậy Thái Cổ càng trở nên hỗn loạn. Mà phản kháng bị động thì thì bản thân lại trở thành một bộ phận của hỗn loạn.

Dưới bầu trời, nhìn mặt đất đầy những vết thương, ba người Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cảm khái không thôi.

- Tất cả những thứ này, đợi sau khi dẹp yên Phong tộc sẽ không còn nữa.

Phong Vân Vô Kỵ lặng lẽ nói, ánh mắt đảo qua bên dưới. Kiếm các trước đây hôm nay đã nghiêng đổ trên một phiến hoang tàn, bị bụi đất che phủ, không còn phong cảnh như ngày trước.

Dưới đỉnh núi Kiếm các, một nữ tử mặc y phục bằng lụa màu đen đứng thẳng trong cỏ dại, không ngừng nhảy nhót như một con thỏ rừng, phát ra những tiếng cười thích thú hưng phấn. Tiếng cười giòn giã như chuông ngân phát ra từ nội tâm theo gió trôi đi rất xa…

Phong Vân Vô Kỵ đã nhận ra nữ hài xinh đẹp ôn nhu này, nàng là công chúa của Phong tộc, U Nhược. Từ thế giới u ám cả đời không đổi trốn ra ngoài, đối với một nữ tử từ nhỏ đã lớn lên tại lòng đất, tất cả đều vô cùng mới mẻ. Một cây cỏ xanh từ lòng đất đâm chồi mọc lên cũng có thể khiến cho nàng ngồi xuống, dùng mũi ngửi một cái, hưng phấn rất lâu.

- Lần này, việc dẹp yên Phong tộc phải rơi xuống trên người nữ tử này rồi.

Phía sau vang lên giọng nói có chút thương hại của Độc Cô Vô Thương:

- Có lẽ cô ấy sẽ phải chịu tổn thương một lần… Thật sự là một hài tử đáng thương.

- Đúng vậy…

Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng. Mặc dù hắn không muốn kéo nữ tử ngây thơ ôn nhu này vào trong vòng xoáy, nhưng dưới tiền đề nhất thống Thái Cổ, đoàn kết nhân loại, chỉ đành phải như vậy mà thôi.

Cũng chỉ có cách lợi dụng thân phận công chúa của U Nhược, tiến hành một lần thanh tẩy quyền lực trong Phong tộc, khôi phục lại quyền lực của Phong Thần nhất mạch, mới có thể ngăn cản được Phong Tôn. Hơn nữa còn có thể dưới tình huống ít tổn thất nhất, biến Phong tộc thành trợ lực mà không cần phải trảm tận giết tuyệt, dù sao bọn họ cũng là một trợ lực không nhỏ trong cuộc chiến thần ma.

Một cơn gió nhẹ từ không trung thổi qua bên cạnh ba người. Mái tóc bạc của Tây Môn Y Bắc bay lượn, trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn mang theo vẻ hờ hững:

- Sau khi dẹp yên Phong tộc, phải giải quyết Chiến Đế ra sao? Ta không hiểu rõ thực lực của Phong tộc lắm, nhưng Chiến Đế thì sợ rằng sẽ không dễ dàng đối phó hơn so với Phong Tôn.

- Chuyện này không cần lo lắng!

Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên vẻ kiên nghị:

- Chiến tộc… ta sẽ xử lý tốt.

Trên vách núi, Thái Huyền khoanh chân ngồi yên không nhúc nhích, bảo vệ U Nhược công chúa bên dưới chân núi. Ngay khi đám người Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ vị diện mà đến, hắn lập tức phát giác được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống U Nhược bên dưới chân núi đang được một nhóm thị nữ Phong tộc vây quanh, trầm ngâm một chút, sau đó hóa thành một bóng đen bay về hướng ba người trên bầu trời.

Bóng người chợt nhoáng lên, Thái Huyền đã xuất hiện tại trước mặt ba người.

- Sao rồi?

Thái Huyền nghe vậy liền trầm ngâm một chút, sau đó trên khuôn mặt cứng nhắc lại hiện lên vẻ cười khổ:

- Cho dù nói như thế nào, nữ tử này, ngươi khẳng định cô ấy thật sự không phải vừa mới sinh ra tại Thái Cổ đấy chứ?

- Sao vậy?

- Tất cả những thứ hết sức bình thường với chúng ta, cô ấy đều có thể đem ra hỏi han không ngừng. Ta bị cô ấy làm phiền mấy ngày, nhưng hễ nhìn vào loại thần thái kia, ta không cách nào phát giận được.

- Trước khi đến đây, nàng vẫn luôn bị nhốt trong huyệt động dưới lòng đất tối tăm.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói.

Giọng nói oán giận của Thái Huyền dừng lại, trên mặt lộ ra biểu tình trầm mặc.

- … Khi nào mới ra tay đối phó Phong tộc?

Thái Huyền nói sang chuyện khác.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lướt qua U Nhược công chúa bên dưới, dường như không hề phát giác sự tồn tại của ba người, trong lòng dâng lên một tâm tình trìu mến:

- Mấy ngày nữa đi… Để cho nàng vui vẻ thêm mấy ngày nữa đi!

Câu cuối cùng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy.

- Đúng rồi! Trong khoảng thời gian này ta vẫn chú ý thu thập tin tức của Thái Cổ. Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng vẫn nghe ngóng được một chút tin tức.

Thái Huyền dừng lại một chút, nhìn U Nhược công chúa không lo không nghĩ, chìm trong sự vui sướng đơn thuần, sau đó nói tiếp:

- Trong phạm vi thế lực Phong tộc có dấu vết kịch chiến, rất nhiều núi cao bị san thành bình địa. Sau khi một số người của hệ phái tự do điều tra, phát hiện trong đoạn thời gian kia cũng không có thế lực nào giao chiến với Phong tộc trong phạm vi thế lực của bọn họ.

- Ngươi là nói, Phong tộc đã có nội loạn?

Phong Vân Vô Kỵ nói thẳng.

- Ừm! Vị Phong tộc trưởng lão lúc trước, sợ rằng đã chết rồi… hi vọng cô ấy có thể chịu được đả kích này. Hôm nay người thân cận thực sự của cô ấy sợ rằng không còn một ai, không lâu sau còn cần cô ấy trợ giúp chúng ta dẹp yên Phong tộc, hi vọng nữ hài đơn thuần này có thể chịu đựng được.

Một loại cảm giác tàn nhẫn dâng lên trong lòng bốn người, tất cả đều im lặng không nói, chậm rãi hạ xuống bên dưới.

Khi đám người Phong Vân Vô Kỵ một phiến lá nhẹ đáp xuống mặt đất, tiếng cười như chuông ngân phiêu đãng trong hư không liền dừng lại.

- Là ngươi!

Một khuôn mặt quen thuộc ánh vào trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, U Nhược công chúa lẳng lặng đứng thẳng trong một phiến cỏ xanh, hưng phấn nhìn hắn:

- … Ta rất nhớ ngươi.

Dứt lời, thân thể của nàng hơi nghiêng qua, tay phải vén váy áo mềm mại chạy về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bỗng ôm chầm lấy cổ hắn:

- … Ta đợi ngươi lâu quá!

Phong Vân Vô Kỵ dang hai tay ra, do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm lấy U Nhược:

- Ừm!

U Nhược buông ra tay, lui về phía sau mấy bước, hai cánh tay mịn màng dang rộng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ mê say:

- Đây là mặt đất sao?… Đẹp quá! Ta rất thích, rất thích…

U Nhược như một tiểu cô nương, ngẩng đầu lên bầu trời, vui sướng xoay tròn thân thể, cánh mũi trơn nhẵn dùng sức hít lấy hương thơm của mặt đất…

Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng tràn đầy ôn nhu…

……

Mỗi người đều có một quá trình trưởng thành, nhưng nếu như quá trình này đột nhiên bị rút ngắn chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi, chung quy sẽ làm cho người ta cảm thấy trở tay không kịp.

Bất kể có nguyện ý hay không, sau khi cùng U Nhược không lo không nghĩ vui vẻ qua một đoạn thời gian, mọi người cũng phải đem sự thật tàn nhẫn nói cho nữ hài đơn thuần này.

Đây là một loại tàn nhẫn. Cho dù có lạnh lùng đến mấy, nhìn thấy một nữ hài ôn nhu khả ái như vậy, trong lòng đều sẽ sinh ra một cảm giác tội lỗi.

Một nữ hài trong lòng chỉ có những ý nghĩ ngây thơ, trong phút chốc lại bị dồn vào những cừu oán và trách nhiệm nặng nề, không một ai cảm thấy thoải mái, cho dù đó là việc phải làm.

Nhiệm vụ nói cho U Nhược biết những sự thật tàn khốc này cuối cùng vẫn rơi vào trên người Tây Môn Y Bắc. Tại một gian nhà gỗ nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài Kiếm các, mọi người nhìn thấy Tây Môn Y Bắc ôm kiếm bước vào bên trong, sau đó trong phòng vang lên tiếng khóc của nữ hài…

Thật lâu sau Tây Môn Y Bắc mới từ trong nhà gỗ đi ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như khi tiến vào.

- Cô ấy không tin.

Tây Môn Y Bắc thẫn thờ nói.

- Cô ấy cần có thời gian.

Thái Huyền quay đầu lại.

- Thế nhưng chúng ta lại không có thời gian.

Độc Cô Vô Thương ngậm ngùi nói.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ, tất cả quyền quyết định luôn luôn đều nằm ở hắn.

- Thái Huyền, ngươi hãy tiếp tục ở lại nơi này chiếu cố nàng! Chúng ta đã lưu lại đây quá lâu rồi.

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm chốc lát, sau đó chậm rãi nói:

- Tây Môn huynh và Độc Cô tiền bối hãy cùng ta đi trước. Những Phong tộc bình thường, ba người chúng ta đủ sức ứng phó. Đợi đến khi đối mặt với Phong Tôn, thanh tẩy quyền lực trong Phong tộc một lần nữa, sẽ để cho nàng xuất hiện, có lẽ lúc đó nàng sẽ hiểu được.

Dứt lời, áo bào liền xoay chuyển, đạp bước đi về hướng vách núi.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc gật đầu, lập tức theo sát phía sau.

- Chờ một chút!

Một giọng nói của nữ tử từ trong nhà gỗ vang lên. Mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử Phong tộc xinh đẹp đã xuất hiện phía sau, tay phải nàng đưa vào trong áo, nhanh chóng lấy ra một phong thư hơi mỏng.

- Đây là thư do trưởng lão lưu lại. Trưởng lão nói, công chúa nhìn thấy phong thư này sẽ hiểu rõ.

- Tại sao cô không tự mình giao cho cô ấy.

Thái Huyền có chút không vui nói.

Thị nữ kia cúi đầu:

- Tôi không đành lòng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com

- Chẳng lẽ chúng ta có thể sao?

Thái Huyền lạnh lùng nói.

- Không cần nói nữa!

Phong Vân Vô Kỵ giơ tay phải lên, lá thư kìa liền từ trong tay nữ tử Phong tộc bắn ra, bay vào lòng bàn tay của hắn:

- Thái Huyền! Phong thư này năm ngày sau ngươi lại giao cho nàng, tin rằng khi đó nàng có thể chấp nhận được.

Dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa liền bắn ra, bức thư kia liền bay về phía Thái Huyền. Sau đó ba người Phong Vân Vô Kỵ, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, tay áo phất phơ, từ trên sườn núi bay xuống, biến mất tại chân trời…
Bình Luận (0)
Comment