Phi Thiên

Chương 573.2

- Chờ một chút!

Miêu Nghị gọi hắn lại.

Mộc Tượng quay đầu lại:

- Còn chuyện gì nữa?

Miêu Nghị hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp:

- Trở về chuyển cáo tới đầu bếp bọn họ, bảo vệ tốt Lão Bản Nương. Nàng nếu như xảy ra bất kỳ bất trắc nào, ngày sau ta nhất định tìm các ngươi tính sổ!

- Vậy à!

Mộc Tượng cảm thấy buồn cười vẻ rồi:

- Xem ra là quay trở lại địa bàn của mình, trong lòng an ổn rồi, rốt cục chịu thừa nhận rồi hay sao?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía phương hướng Lưu Vân Sa hải, vẻ mặt có chút hoảng hốt nói:

- Ta đã đáp ứng nàng, có một ngày sẽ dẫn nàng đường đường chính chính rời khỏi khách điếm, để cho nàng không có bất kỳ buồn phiền nào rời khỏi khách điếm. Ta trở về đây cũng là bởi vì cái đó, ở lại khách điếm thực hiện không được lời hứa hẹn đó. Chỉ cần Miêu Nghị ta còn sống, cũng sẽ không phụ nàng. Đây là lời hứa hẹn của ta dành cho nàng, cũng là lợi hứa hẹn của ta cho bốn người các ngươi. Giờ này năng lực ta có hạn, cho nên hi vọng bốn người các ngươi giúp ta bảo vệ tốt cho nàng! Đợi tới ngày ta có năng lực mang nàng rời khỏi đó, nhất định sẽ không bạc đãi với bốn người các ngươi!

Mộc Tượng im lặng, từ từ gật đầu nói:

- Ta biết rồi, ta sẽ chuyển cáo ba người bọn họ, hi vọng ngươi giữ lời đã hứa.

- Cái này giao cho Lão Bản Nương!

Miêu Nghị móc ra một cọng linh vũ, là thứ thường dùng để liên lạc với Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng bên phía Lưu Vân Sa hải. Giờ này trở lại, vừa khéo có thể giao cho Lão Bản Nương, dễ dàng liên hệ với nàng.

Mộc Tượng thu vào:

- Ta đi đây!

Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn:

- Đi đường cẩn thận!

Mộc Tượng gật đầu một cái, trong nháy mắt phi thiên mà đi.

Sau khi nhìn theo điểm đen ở bầu trời hoàn toàn biến mất không thấy tung tích, Miêu Nghị triệu ra một con long câu, cỡi lên nhanh chóng phóng đi. Về phần hai con Lam Vũ Phi Yến kia thì đã chết rồi, nói xác thực là trước khi bị chết đều bị đầu bếp đoạt đi làm thịt rồi, làm thức ăn cho khách. Miêu Nghị lúc đó rất đau buồn phẫn nộ, một tháng không ăn món ăn của khách điếm...

Miêu Nghị đến bờ hồ mênh mông đầy sương mờ, thu tọa kỵ, lật tay chụp ra băng phách lấy được từ Nam Cực Băng cung, cũng là cái thứ được gọi là Thủy Cực tinh. Hắn trực tiếp chui vào trong hồ nước, đến đáy hồ, hồ nước tự động nhường đường, Miêu Nghị ở dưới nước thi pháp nhanh chóng đi về phía trước.

Không dám đi đường bộ, hắn bây giờ vẫn chưa muốn công khai tin tức quay trở lại Thủy Vân phủ, bằng không nhanh chóng trở về như thế bên phía An Chính PHong nhất định sẽ sinh nghi ngờ, chuẩn bị kéo dài một khoảng thời gian nữa mới lộ diện.

Miêu Nghị một đường lẻn vào trong hồ đến gần hòn đảo biệt lập của Yêu Nhược Tiên mới thu băng phách lặng lẽ lên bờ.

Cây cối trên đảo mỗi năm mỗi lớn. Những cây già càng ngày càng rễ mọc tang thương. Cây non khỏe mạnh đã trở thành lão thụ. Thoáng cái hắn đã rời khỏi nơi đây hơn 80 năm. Ngắm nhìn bốn phía, Miêu Nghị có chút cảm khái, lấy ra một khối ngọc điệp viết vài thứ, chụp lấy con Linh Thứu bỏ vào chân đồng của nó thả bay. Linh Thứu bay lên không bay đi về phía dinh phủ của phủ chủ cách đó không xa.

Hắn bây giờ không tiện lộ diện ở chỗ đó. Lộ diện một cái tám chín phần mười phải bị sự phòng ngự trên đảo phát hiện. Nếu không cũng sẽ không len lén chạy tới cấm địa đảo biệt lập không có phòng ngự này. Phóng thích Linh Thứu chính là báo cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi biết hắn đã trở về.

- Người nào ở chỗ này lén lén lút lút hả?

Miêu Nghị nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Yêu Nhược Tiên không biết xuất hiện trên tường viện từ khi nào, cầm trong tay bảo giản nhìn hắn chằm chằm.

- Lão yêu quái, ta trở về rồi...

Miêu Nghị cứng nghẹn không nói nên lời. Yêu Nhược Tiên vừa thấy là hắn, bảo giản chợt thu lại, liếc mắt quay đầu lại nhảy trở về trong sân, thậm chí ngay cả chút vui mừng cũng không có.

Miêu Nghị vốn tưởng rằng có thể khiến cho ông ta vui mừng, dù sao chia cách đã nhiều năm như vậy rồi, cười khổ một tiếng, xem ra thái độ của lão già này đối với mình vẫn không thay đổi.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chấp tay đi vào trong sân, chỉ thấy chính sảnh đại môn đóng chặc, Yêu Nhược Tiên hiển nhiên lại đi tu luyện rồi.

Trái lại thì có một thân ảnh dưới mái hiên đang ngủ ngáy như sắp khiến cho ánh mắt của Miêu Nghị sáng lên, bước nhanh tới, giơ chân đá hai cái lên mông của Hắc Thán:

- Con mập chết bầm, ta đã trở về rồi, tỉnh tỉnh dậy coi!

Cũng giống như Yêu Nhược Tiên, vẫn là bộ dạng như cũ, Hắc Thán hiển nhiên lại ăn uống các loại Kết Đan nên mới ngủ mê man như vậy. Miêu Nghị không khỏi hoài nghi con này không biết là từ khi mình rời khỏi đây nhiều năm như vậy có phải là luôn ăn Kết Đan liên tiếp rồi ngủ li bì hay không, khi tỉnh ngủ lại tiếp tục ăn Kết Đan ngủ nữa chứ chứ gì?

Duy nhất làm cho Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc chính là, đá lên trên người của Hắc Thán giống như đá phải miếng sắt vậy, do không chuẩn bị, hắn chấn động khiến cho đầu ngón chân hơi bị đau.

- Chà!

Miêu Nghị kỳ quái hô một tiếng, ngồi xổm xuống đưa tayy sờ soạng vài cái, vỗ vỗ, hít ngược một hơi khí lạnh.

Hắn lại dùng quả đấm gõ hai cái, cái con này cừ thật, gõ vào trên bắp thịt không ngờ lại phát ra tiếng "Cộc cộc", mơ hồ khiến cho người ta có một loại cảm giác gõ vào trên cục sắt vậy. Thân thể chắc cứng đến trình độ biến thái, thi pháp dùng sức ấn lên một ấn lại có thể tìm được một chút đàn hồi.

Chà chà! Miêu Nghị có thể nói là khó có thể tin. Đây là long câu sao? Quả thực là một miếng sắt còn sống, nếu không có tiếng hít thở ồ ồ như sấm đó vẫn còn tồn tại, hắn làm thế nào cũng phải cho rằng đây là cục sắt điêu khắc, rắn chắc đến bước này thật sự là biến thái đến dọa người! Nhéo nhéo lỗ tai, cứng! Dùng ngón tay kéo một cái, đàn hồi động đây ông ông thật lâu, đây là lỗ tai sao?

Sờ sờ lông bờm, bóng loáng mịn màn như tơ tằm, may mà không giống dây thép!

Chân! Miêu Nghị ngồi chồm hổm cố gắng nghiên cứu một chút. Trên cái chân đen xì sáng loáng không ngờ lại xuất hiện văn lộ như có như không, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí, nhìn không hiểu giống cái gì. Khi nghiêng đầu quan sát trái phải, rõ ràng có thể thấy được văn lộ đó chiết xạ ra ánh sáng bóng khác thường dưới ánh sáng, cho người ta cảm giác bốn vó đạp trên mây.

Nhìn một chút phần bụng hít thở phập phồng đó, Miêu Nghị có chút không nói nên lời, mình cần phải thi pháp dùng sức mới có thể tìm được một chút bắp thịt đàn hồi, thế mà con mập chết bầm này lại hít thở dễ dàng, không ngại bị bó chặt một chút nào.

Cái này phải có thần kinh cường hãn biết bao mới có thể lôi kéo cả thân thể như cục sắt này vận động dễ dàng a! Miêu Nghị tương đối hoài nghi sau khi Hắc Thán tỉnh lại còn có thể chạy được nữa hay không. Tử Bàn Tử uống bao nhiêu kết đan mới biến mình thành như vậy...

---------------
Bình Luận (0)
Comment