Phi Thiên

Chương 574.1

Nhéo nhéo lỗ tai, cứng! Dùng ngón tay kéo một cái, đàn hồi động đây ông ông thật lâu, đây là lỗ tai sao?

Sờ sờ lông bờm, bóng loáng mịn màn như tơ tằm, may mà không giống dây thép!

Chân! Miêu Nghị ngồi chồm hổm cố gắng nghiên cứu một chút. Trên cái chân đen xì sáng loáng không ngờ lại xuất hiện văn lộ như có như không, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí, nhìn không hiểu giống cái gì. Khi nghiêng đầu quan sát trái phải, rõ ràng có thể thấy được văn lộ đó chiết xạ ra ánh sáng bóng khác thường dưới ánh sáng, cho người ta cảm giác bốn vó đạp trên mây.

Nhìn một chút phần bụng hít thở phập phồng đó, Miêu Nghị có chút không nói nên lời, mình cần phải thi pháp dùng sức mới có thể tìm được một chút bắp thịt đàn hồi, thế mà con mập chết bầm này lại hít thở dễ dàng, không ngại bị bó chặt một chút nào.

Cái này phải có thần kinh cường hãn biết bao mới có thể lôi kéo cả thân thể như cục sắt này vận động dễ dàng a! Miêu Nghị tương đối hoài nghi sau khi Hắc Thán tỉnh lại còn có thể chạy được nữa hay không. Tử Bàn Tử uống bao nhiêu kết đan mới biến mình thành như vậy... ----- Liên tiếp trên cầu đá của cô đảo, Thiên Nhi và Tuyết Nhi dắt tay nhau đi tới, không vội vàng không nóng nảy, nhìn không ra cả hai có điểm gì khác biệt so với bình thường, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt hai người khó nén, trong ánh mắt có chút kích động thường trực ở nơi đó. Vừa qua cầu đá, ẩn vào trong rừng của cô đảo, cả hai không nhịn được nữa, xách váy chạy như bay, tiến vào trong đình viện trên đảo.

Vừa vào cửa viện, liền thấy Miêu Nghị đứng quan sát trước mặt Hắc Thán. Miêu Nghị cũng nghe tiếng quay đầu lại, thấy hai người liền mỉm cười, đứng lên.

Đã nhiều năm như vậy rồi, song phương một mực vẫn duy trì sự liên hệ bằng thư tín, nhưng mãi không gặp mặt.

Hai nữ đồng loạt đi tới dưới bậc thang, song song hạ thấp người, kích động hành lễ nói:

- Đại nhân!

- Không cần đa lễ!

Miêu Nghị đưa tay khẽ đỡ một cái, cẩn thận quan sát hai người. Đã nhiều năm như vậy rồi, hai nàng dù sao vẫn có chút thay đổi, khí chất cùng phong vận cũng thay đổi thành thục hơn. Không còn nhìn thấy được tư thái của tiểu nữ nhi dựa dẫm vào hắn như lúc trước nữa, ánh mắt cũng biến thành lão luyện. Xem ra ở Thủy Vân phủ làm chủ đã nhiều năm như vậy, cũng không phải làm tốn công vô ích.

Miêu Nghị chắp tay đi tới bậc thềm, đi xung quanh quan sát hai người, khiến cho hai người bị nhìn mà có chút ngượng ngùng. Hắn đứng lại ngay trước mặt của hai người, gật đầu cười nói:

- Thiên Nhi, Tuyết Nhi, càng ngày càng xinh đẹp ra đó mà.

- Đại nhân phong thái vẫn như cũ!

Hai nàng song song đáp lễ. Trong ngôn ngữ hành động cử chỉ có thêm mấy phần nghiêm cẩn, có thể nói là trầm ổn, có khí thế nội liễm của bậc bề trên.

Miêu Nghị giang hai cánh tay ra tới hai người. Hai nàng hơi ngượng ngùng áp vào hai bên trái phải trong ngực của hắn. Nổi nhớ mong tràn đầy, sự bận tâm cùng lo lắng, vào giờ khắc này hóa thành sự thỏa mãn tràn đầy.

Miêu Nghị đang vuốt ve lưng của hai người, bên trong đại sảnh đóng chặt lại truyền đến tiếng hừ lạnh của Yêu Nhược Tiên:

- Làm như ta không tồn tại hả? Chớ ở trước cửa của ta mà nói chuyện yêu đương!

Hai nàng giật nảy cả mình. Lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một người, hai má đỏ lên, vội vàng lui ra khỏi lòng ngực của Miêu Nghị.

Miêu Nghị nháy mắt với hai người. Hai nàng biết ý, ánh mắt này hai người bọn họ quá quen thuộc, cùng nhau bước lên bậc cấp đẩy cửa đải sảnh ra.

Yêu Nhược Tiên đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên một tấm phảng, Thiên Nhi tiến lên nhắc nhở:

- Cha! Đại nhân đã trở về rồi.

- Trở về thì trở về...

Yêu Nhược Tiên mở mắt một cái, thấy Miêu Nghị chưa cho phép đã chấp tay đi vào, ngay tức thì quát lên:

- Ai cho ngươi tiến vào đây chứ?

Miêu Nghị giơ tay lên ném một cái, một viên Thủy Tinh Cầu sáng bóng mang theo vầng sáng sương mù mông lung bay về phía Yêu Nhược Tiên. Nhiệt độ trong phòng cũng nháy mắt hạ xuống không ít.

Yêu Nhược Tiên thoắt cái tiếp nhận vào tay, dùng một tay đỡ lấy. Cái này ước chừng còn lớn hơn một chút so với đầu của người ta, ánh mắt lập tức tỏa sáng:

- Băng phách! Tiểu tử ngươi tìm ở đâu ra băng phách lớn như vậy?

- Lấy được ở Nam Cực Băng cung đấy.

Miêu Nghị thuận miệng trả lời, cười híp mắt đi tới trước mặt ông ta:

- Vật này không tệ chứ?

- Không tệ không tệ!

Yêu Nhược Tiên liên tục gật đầu, luôn luôn như thế, có thứ gì đó ông ta cảm thấy hứng thú, thoáng một cái đã quên sự khó chịu đối với Miêu Nghị:

- Tiểu tử ngươi không phải ở Lưu Vân Sa hải sao? Làm sao chạy đến Nam Cực Băng cung chứ? Hai chỗ này tương đối xa đấy.

- Cũng không ai quy định chỉ cho phép ta chỉ có thể sống ở Lưu Vân Sa hải không thể đi đâu. Những năm này thật ra thì đi theo sau mông người khác chạy đến không ít địa phương, biết qua không ít kiến thức.

- Tiểu tử ngươi sao mà cứ gặp phải vận cứt chó hoài vậy, ra ngoài luôn có thể lấy được thứ tốt thế chứ? Xem ra ngươi sau này nên ra ngoài đi lại thời gian dài, địa phương này giao cho hai nha đầu xử lý là được rồi.

Vừa mới dứt lời, liền thấy được ánh mắt nhìn chằm chằm hờ hững của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Yêu Nhược Tiên cười khan hai tiếng khà khà. Lão ta biết hai nàng nhớ nam nhân của tự bản thân mình muốn chết luôn, lần này vừa về đã nói cho tiểu tử này đi nữa, đã phạm vào sự kiêng kỵ của hai nha đầu, nói không chừng sắp bị hận rồi.

- Lão yêu quái, băng phách này luyện chế cho ta một món pháp bảo đi!

- Hả! Đây không phải là lễ vật ngươi tặng cho ta sao?

Yêu Nhược Tiên lập tức thuận tay giấu đi băng phách.

- Vật này làm pháp bảo trận nhãn xem ra không tệ chứ, luyện chế một món giống như Hỏa Diễm Kỳ Lân Thương đi.

Yêu Nhược Tiên cười lạnh hừ hừ hai tiếng.

Miêu Nghị chẳng muốn nói qua nói lại với lão ta, hắn không có thời gian đó, muốn có cái gì thì về bảo Thiên Nhi, Tuyết Nhi tới thu thập lão là được rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt lập tức có chút cả mình.

Chà chà! Đám Đường lang (ngựa trời) nằm trên trần nhà đã lớn thành con chó cò rồi, càng lớn bộ mặt có vẻ càng trở nên dữ tợn, trên người hiện đầy kim chúc văn lộ quỷ dị. Ước chừng tám mươi con chiếm cứ ở phía trên, bởi vì hình thể lớn, nhìn chi chít quái dị ớn lạnh cả người.

Yêu Nhược Tiên đã phát hiện biện pháp khống chế những con này, biết những con Đường lang này vào lúc thanh tỉnh không cách nào rời khỏi Miêu Nghị quá lâu, vì thế liền ra sức cho chúng ăn kết đan. Tiểu Đường lang vừa tỉnh liền bị đút cho ăn kết đan, rất nhanh sau đó lại chìm vào trạng thái luyện hóa kết đan.

Miêu Nghị phất tay gọi ra mười lăm con tiểu Đường lang mà hắn mang theo bân người. Mấy con này chỉ to khoảng hai quả đấm, bay kêu ông ông, so sánh với những con nằm trên trần nhà, thì những con này chẳng khác nào là sư huynh gặp sư phụ, cùng một nhóm nhưng lại có sự khác biệt quá lớn rồi.

Ánh mắt của Yêu Nhược Tiên cũng nhìn sáng rực cả lên, “oa” lên một tiếng quái khiếu, nhảy xuống, chỉ vào Miêu Nghị tức giận quát:

- Ngươi nuôi kiểu gì thế hả?

---------------
Bình Luận (0)
Comment