Trần Phiêu Phiêu dường như vừa trải qua một giấc mơ.
Cô tỉnh dậy trong trạng thái kiệt sức, đầu óc choáng váng.
Cô không nhớ tối qua làm bao nhiêu lần. Đào Tẩm nhẹ nhàng chơi đùa cô, dùng tư thế cô chưa từng nghĩ tới. Không biết rượu có tác dụng khuếch đại hay không mà cô cảm thấy Đào Tẩm trên giường rất khác. Tuy chị vẫn dịu dàng, ân cần nhưng nó không còn trong sáng. Tiếng rên rỉ, thở dốc trong màn đêm, trong cơ thể Trần Phiêu Phiêu, trong cổ họng Trần Phiêu Phiêu.
Mỗi khi Trần Phiêu Phiêu run rẩy, Đào Tẩm sẽ thu lại những nụ hôn, những cái mút, khẽ cắn cô một cái, rồi lại dịu dàng vuốt ve bằng đầu lưỡi.
Việc phát hiện ra sở thích của Đào Tẩm khiến Trần Phiêu Phiêu cảm thấy sóng gió dâng trào hơn bất cứ điều gì khác, như thể cô đang chứng kiến tiếng ngân nga tự do của cá voi xanh khi nó lặn xuống đáy biển.
Cô vô thức chạm vào cổ mình, lần nữa cảm nhận được phản ứng sinh lý.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã rất thỏa mãn và Đào Tẩm cũng vậy.
Họ làm điều đó mà không có bất kỳ lời hứa hẹn nào, không tính toán đến hậu quả, thậm chí còn không rõ ràng về nguyên nhân và khởi đầu.
Rất nhiều lần.
Có người gọi những việc như thế này là "giao lưu", có người gọi là "khám phá", nhưng đối với Trần Phiêu Phiêu, không phải vậy. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị Đào Tẩm bỏ bùa mê, ngay cả lớp vải trải giường và chiếc váy ngủ mỏng manh cũng khiến cô khó chịu, cô có cảm giác bài xích với mọi thứ vải vóc chạm vào da thịt, vì đó không phải là những ngón tay của Đào Tẩm.
Khi Đào Tẩm vuốt ve cô, cô giống như một con cáo được thuần hóa, Đào Tẩm có thể cắn cô, cũng có thể vỗ về cô, tất cả khiến cô cảm thấy thật dễ chịu.
Nhưng đáng tiếc là, cô vẫn chưa "thuần hóa" được Đào Tẩm.
Cô muốn chạm vào Đào Tẩm, nhưng lại không có đủ sức. Đào Tẩm vẫn như trăng trên cao, hồ nước tĩnh lặng thuộc về nó, nhưng nó chỉ để lại hình bóng phản chiếu trên mặt hồ.
Nó chưa từng hạ xuống hồ nước, chưa từng thuộc về hồ nước.
Thật không vui.
Trần Phiêu Phiêu ngừng suy nghĩ miên man, quay đầu nhìn ra cửa sổ lớn. Rèm cửa che mất một nửa, ánh nắng mang theo mây trời xanh biếc tràn vào phòng, ngay cả bóng cây cũng tràn đầy sức sống. Trần Phiêu Phiêu không thích ánh nắng, bởi vì mặt trời không có dục vọng, dục vọng là áp bức, là che giấu và né tránh, còn ánh nắng là sự sinh trưởng, là không nơi nào để ẩn náu.
Phía bên kia chiếc giường đôi trống không. Trần Phiêu Phiêu nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ để che đậy sự thật này.
Cô nhận ra điều đó từ lúc tỉnh dậy, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Đứng dậy khỏi giường, cô muốn tìm bộ quần áo hôm qua của mình, đi một vòng, cuối cùng tìm thấy nó trong máy sấy.
Cô mặc quần áo chỉnh tề, tháo chiếc bịt mắt buộc tóc ra, đặt lại vào ngăn kéo đầu giường, rồi lê dép ra phòng khách.
Phòng khách vẫn trống không, hy vọng mong manh cũng "tách" một tiếng vụt tắt.
Trần Phiêu Phiêu sạc điện thoại, cắm dây nguồn vào rồi bật máy lên, ngoài hai tin nhắn của An Nhiên, không có ai khác tìm cô.
Trời rất nóng, cô nằm dài trên sô pha, gãi gãi cổ.
Lơ mơ sắp ngủ thiếp đi, cô nghe thấy tiếng khóa cửa, tiếng dép lê, cô cố tình không mở mắt, nghe thấy Đào Tẩm đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, hỏi: "Dậy rồi à?"
Đào Tẩm thật sự rất xấu xa, Trần Phiêu Phiêu đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng chị chỉ dùng vài tiếng bước chân đã lấy lại lãnh thổ đã mất.
Trần Phiêu Phiêu hé một mắt.
Đào Tẩm bật cười, vì chỉ nhìn qua một mắt nên nụ cười có chút méo mó, hỏi: "Chào hỏi kiểu đó đấy à?"
"Em còn chưa tỉnh hẳn," Trần Phiêu Phiêu nhắm cả mắt lại, giọng mềm nhũn, "Buồn ngủ lắm."
Chứ còn chào kiểu gì nữa? Chào chị em, có phải chị cũng đang hồi tưởng lại không?
Đào Tẩm im lặng vài giây, rồi lại lên tiếng: "Mấy đứa Sở Sở đang ăn sáng ở KFC dưới nhà, đi không?"
"Chị mới đi tìm họ hả?"" Trần Phiêu Phiêu mở mắt nhìn.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, nghĩ đến cách ai kia vô thức há mồm, lại nhớ đến khi bị cô cắn vào cổ, rên rỉ không chịu nổi.
Trên xương quai xanh còn vương dấu răng mờ mờ, phảng phất chút đỏ ửng.
Đào Tẩm khẽ đưa tay, nhẹ nhàng kéo cổ áo Trần Phiêu Phiêu lại, che đi dấu răng kia: "Không có gì đâu, chị vừa xuống lấy đồ chuyển phát nhanh, có người để chuyển phát nhanh của chị ở trạm, phải xuống lấy."
Vẫn còn muốn hôn em, nhưng cô không chắc Trần Phiêu Phiêu có muốn hay không.
Cáo nhỏ uống rượu xong rất bám người, nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ chịu dùng một mắt nhìn cô.
Trần Phiêu Phiêu cảm nhận sự tê dại từ đầu ngón tay, lại cuộn người một lúc, đợi pin sạc đến 10%, mới đứng dậy: "Đi thôi, đi tìm bọn họ ăn sáng."
"Ừ." Đào Tẩm cười cười, đứng dậy đi rửa tay.
Thật thản nhiên, ngay cả chuyện này cũng xử lý rất tốt. Trần Phiêu Phiêu nhìn bóng lưng Đào Tẩm, theo thói quen dùng răng cọ xát vào vách trong miệng.
Hai người không nói gì, rất bình thường ra khỏi cửa, đi thang máy, đến KFC, gặp những người bạn trong câu lạc bộ cùng thức đêm qua.
Họ ngồi vây quanh chiếc bàn gần đường của KFC, ai nấy cũng xanh xao như tàu lá chuối, trông chả khác gì ma.
Sở Sở với đôi mắt gấu trúc chào Trần Phiêu Phiêu: "Đến rồi."
Giọng cũng khàn đi.
Trần Phiêu Phiêu không nhịn được bật cười, ngồi xuống bên cạnh Sở Sở. Đào Tẩm cũng kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu vén tóc, nhìn Đào Tẩm uể oải chào mọi người, gọi thêm đồ ăn, rồi lại thản nhiên trò chuyện với anh chàng phó chủ tịch câu lạc bộ đeo kính.
Phó chủ tịch hỏi tối qua ngủ có ngon không, Đào Tẩm nói: "Cũng được."
......
Trần Phiêu Phiêu im lặng, liếm môi, cầm khoai tây chiên bên cạnh lên ăn.
"Chị Tẩm, hôm qua chị đi lúc mấy giờ vậy?" Trần Hi nằm sấp trên bàn hỏi, vừa ngáp vừa hỏi.
"Ừm," Đào Tẩm nghiêng đầu, "Không nhớ rõ lắm, khoảng 3 giờ?"
Trần Phiêu Phiêu nghĩ Đào Tẩm sẽ quay sang hỏi lại mình cho chắc, nhưng chị không làm vậy.
Cô chán nản cúi đầu nghịch điện thoại, cảm thấy mình có lẽ giống như một chiếc điện thoại bị người ta nghịch.
Nhưng điện thoại có "sướng" hay không thì cô không biết, còn cô thì rất "sướng".
Đang nhắn tin với An Nhiên, bên tai bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng: "Cháo thịt bằm trứng bắc thảo, ăn chút không?"
Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn, ngón tay Đào Tẩm đang đặt trên nắp hộp, vừa mới mở ra.
Cháo trắng sánh mịn, đầu ngón tay Đào Tẩm rất sạch sẽ, mà vài tiếng trước, đầu ngón tay ấy còn dính dính, không sạch chút nào.
"Ăn." Trần Phiêu Phiêu đặt điện thoại xuống, Đào Tẩm đưa thìa sang, rồi đưa thêm một tờ khăn giấy.
Trần Phiêu Phiêu nhận lấy, vén tóc ra sau tai, ăn từng miếng nhỏ.
Đào Tẩm thỉnh thoảng trò chuyện với phó chủ tịch câu lạc bộ, nhận thấy Trần Phiêu Phiêu đang nhìn mình, nghiêng mặt nhìn theo ánh mắt của đối phương, rồi đưa một ly nước ép trái cây, hạ thấp cằm, nhỏ giọng hỏi: "Em khát không?"
Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, không muốn uống.
Phó chủ tịch đưa tay ra: "Đưa cho tôi, tôi uống."
"Đây." Đào Tẩm cười cười, đưa ly nước qua. Ánh mắt Trần Phiêu Phiêu thoáng buồn, giây tiếp theo, tay Đào Tẩm đặt lên lưng, nhẹ nhàng vỗ về.
Trần Phiêu Phiêu hít mũi, tập trung ăn cháo.
Ăn xong, mọi người muốn về trường, Trần Phiêu Phiêu không hào hứng, tay đút vào túi áo hai bên, đi theo dòng người về phía cổng trường. Cánh tay chợt nặng trĩu, Sở Sở nhảy tới, khoác tay cô, nói: "Em ở tầng 11 phải không?"
"Vâng." Trần Phiêu Phiêu liếc thấy Đào Tẩm và phó chủ tịch đang đi cùng nhau, ngay bên cạnh cô.
"Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé, chị ở tầng 10. À, chị muốn ghé qua căng tin số 2 mua miếng gà rán, nếu rảnh thì đi cùng." Sở Sở ăn xong, tinh thần có vẻ khá hơn, ríu rít không ngừng.
"Được thôi." Trần Phiêu Phiêu dịu dàng mỉm cười.
Không biết Đào Tẩm sắp xếp thế nào nhỉ? Chiếc điện thoại trong túi còn im ắng hơn cả vẻ ngoài giả vờ bình tĩnh của chị, không rung lên lấy một lần.
"Ơ?" Sở Sở đột nhiên nhìn vào chân Trần Phiêu Phiêu, "Sao vậy? Chân không thoải mái à?"
Bước đi chậm chạp, uể oải, còn có chút khó chịu.
Trần Phiêu Phiêu hoàn hồn, tai lập tức đỏ bừng.
Không bị thương, nhưng Đào Tẩm chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra. Lần đầu tiên bị "hành hạ" như vậy, cô luôn cảm thấy chỗ đó khó chịu, không thoải mái, không muốn bước đi.
Cô cử động cổ, nhỏ giọng đáp: "Không có gì, có lẽ do thức khuya, người hơi mỏi."
"À... chị cũng mỏi." Sở Sở đồng cảm.
Những bước chân bên cạnh dừng lại, câu chuyện của phó chủ tịch câu lạc bộ cũng ngừng. Trần Phiêu Phiêu đi phía trước, nghe thấy Đào Tẩm gọi mình: "Phiêu Phiêu."
"Hửm?" Cô quay đầu lại.
"Không phải em nói muốn mua gì sao?"
Có sao?
Có chứ.
Trần Phiêu Phiêu mím môi: "Ồ, hình như có."
"Đi thôi, chị đi cùng em." Đào Tẩm nói.
Trần Phiêu Phiêu đáp lại, chào tạm biệt Sở Sở, hai người tách khỏi nhóm bạn trong câu lạc bộ, quay đi về hướng ngược lại.
Lại đi theo con đường lúc đến về lại khu nhà, vẫn không nói gì nhiều, Trần Phiêu Phiêu đút tay vào túi, đi song song với Đào Tẩm, không nắm tay, càng không có tiếp xúc thân thể nào khác, nhưng cô rất tự nhiên đi về nhà cùng Đào Tẩm, nhìn chị mở cửa, đóng cửa, sau đó ngồi xuống sô pha, thở phào một hơi.
Trần Phiêu Phiêu cũng đi tới, đầu gối chạm vào sô pha, rồi quay người ngồi xuống.
"Muốn mua gì?" Cô hỏi.
Đào Tẩm quay đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, ánh mắt dịu dàng: "Em có thấy khó chịu không?"
"Không có." Trần Phiêu Phiêu lấy tay ra khỏi túi, chống lên hai bên sô pha, khá ngại ngùng.
Nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng, Đào Tẩm không hề làm như không có chuyện gì xảy ra, chị đang quan tâm cô, lo lắng cho cô.
Cô mím môi, quay đầu nhìn bàn ăn, phát hiện trên đó có một túi nhựa, bên trong bọc bữa sáng đã nguội, nhìn kỹ, hỏi Đào Tẩm: "Chị mua bánh trứng chiên à?"
"Ừ."
"Mua lúc nào vậy?" Không để tủ lạnh, còn ăn được chăng?
"Sáng nay."
"Hả?" Đã mua bữa sáng rồi, tại sao còn đi ăn KFC chứ?
Đào Tẩm cười cười, nhìn bánh trứng chiên, rồi lại nhìn Trần Phiêu Phiêu: "Hôm qua lúc đi taxi về, em nói bánh trứng chiên ở ven đường trông có vẻ ngon lắm."
Nhưng sau khi mua về, Trần Phiêu Phiêu vẫn ngủ, thức dậy thì đã nguội, chắc là không ngon nữa.
Trong lòng Trần Phiêu Phiêu bỗng nhiên nảy nở một bông hoa nhỏ, cô đứng dậy đi tới, nghịch nghịch chiếc bánh, nhìn nhìn, rồi cầm lên cắn một miếng: "Cũng được."
"Khá ngon." Cô nói.
Đào Tẩm lại cười, nhìn, rất dịu dàng, rất bao dung.
Trần Phiêu Phiêu chìm đắm trong ánh mắt của chị, liếm sạch vụn bánh trên môi dưới, nhai trong miệng, nuốt xuống, rồi nắm chặt chiếc bánh trứng chiên, nhìn thẳng vào mắt Đào Tẩm, lông mày hơi nhướng lên: "Đào Tẩm."
"Hửm?"
"Chị thích em sao?"
Khi nói câu này, bên miệng cô còn dính chút dầu ăn đã nguội, khá kém chất lượng và không tốt cho sức khỏe, nhưng rất thơm, là mùi hương của quán ăn ven đường mà cô đã thèm thuồng trên taxi.
Đào Tẩm không né tránh, chớp mắt nhìn Trần Phiêu Phiêu vài giây, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: "Không rõ ràng sao?"
Không rõ ràng sao? Những lần chạm vào, chấp nhận, gần gũi, nếu những điều đó không rõ ràng... thì đêm qua, chẳng phải đã đủ rõ ràng rồi sao?
Cô rất thích Trần Phiêu Phiêu, thích đến mức, mười giây chờ đợi em thích nghi khi tiến vào còn khó khăn hơn bất cứ lúc nào.
Trần Phiêu Phiêu nghẹn thở, cảm thấy cổ họng vừa nuốt bánh trứng chiên nóng rát.
Đào Tẩm thật sự thích mình, không phải nhất thời bốc đồng, cũng không phải say rượu loạn tính, mà là vì thích cô, mới đáp lại nụ hôn của cô, mới muốn cô.
Mặc dù trong miệng không còn gì nữa, Trần Phiêu Phiêu vẫn theo bản năng nuốt nước bọt.
Chị thích mình ở điểm gì chứ? Không xuất sắc, cũng không có ưu điểm gì nổi bật, thậm chí không có phẩm chất tốt đẹp, chỉ đơn giản là vì... xinh?
Đào Tẩm nhìn cáo nhỏ khẽ cau mày, lại rơi vào trạng thái mơ màng.
Em đáng yêu nhất khi ngẩn ngơ, mang vẻ cô độc như bài xích cả thế giới, giống loài động vật nào đó, mái tóc xù xì tựa lớp lông dày để vượt qua mùa đông.
"Chị... thích em..."
Cái gì?
Câu này Trần Phiêu Phiêu không nói ra miệng, cô ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, cảm thấy cả người như reo vang. Hít một hơi thật sâu, đặt bánh trứng xuống, cô cúi đầu, lấy điện thoại ra.
Móng tay dính dầu, màn hình điện thoại bị mờ, cô cũng không quan tâm, thành thạo mở ứng dụng diễn đàn, tìm đến lịch sử bài đăng của tài khoản mình.
Thổ lộ bản thân, có lẽ còn cần dũng khí gấp mười vạn lần so với việc hôn Đào Tẩm.
Chỉ liếc nhìn một cái, cô đã toát mồ hôi hột, sau gáy đỏ ửng, sau tai cũng nóng ran.
Trần Phiêu Phiêu cầm điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Đào Tẩm, đưa qua, như một thợ săn đã lừa dối con cáo, giao nộp khẩu súng săn của mình.
Căng thẳng, bối rối, liều lĩnh.
"Đây là tài khoản của em, có thể xem qua, có lẽ không giống như những gì chị thích."
Cô nói nhỏ, giọng nói hiếm khi có chút run rẩy.
Rất buồn, bởi vì Trần Phiêu Phiêu đột nhiên nhận ra, mình còn thích Đào Tẩm hơn cả tưởng tượng, chỉ mới bắt đầu thổ lộ, đã không nỡ.
Đào Tẩm liếc nhìn màn hình điện thoại dính dầu mỡ, rồi lại nhìn Trần Phiêu Phiêu, em không phải là thợ săn cá voi tự cho mình là đúng, mà là một chú cáo nhỏ cụp tai.
Vừa mới xuống núi, nhe nanh múa vuốt, tưởng mình lanh lợi đến mức sắp tu luyện thành chín đuôi.
Đào Tẩm mỉm cười, khựng lại một chút, rồi nghiêng đầu.
"ID này à? Quen đấy."