Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 26

Trần Phiêu Phiêu như thể đang lạc vào giấc mơ khác.

Nhưng rồi lại như bị ai đó kéo bật dậy khỏi nó, da đầu cô tê dại.

Trái tim bỗng thắt lại, như bị rút cạn máu, chỉ còn lại chút sức lực yếu ớt để đập nhẹ.

Chị biết..? Sao chị biết được, sao có thể biết được chứ? Cô chưa từng nói với ai về tài khoản này cả, chẳng lẽ có thông tin nào bị lộ sao? Lời giới thiệu bạn bè, danh bạ điện thoại?

Mặt mày Trần Phiêu Phiêu đờ đẫn, nhưng não thì quay cuồng, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng cái gọi là - đầu óc ong ong.

Đào Tẩm thấy sắc mặt Trần Phiêu Phiêu tái nhợt, đưa tay nắm lấy tay đối phương, nhẹ nhàng xoa các đầu ngón tay, sau đó nhận lấy điện thoại, cúi xuống tìm trong ngăn kéo một miếng bông tẩm cồn, cẩn thận lau sạch vết dầu trên màn hình.

Những dòng tin nhắn trên màn hình lộn xộn, lau xong, cô liếc nhìn, mỉm cười, lướt xuống vài lần, đợi Trần Phiêu Phiêu đang nóng bừng cả người hoàn hồn, Đào Tẩm mới bình tĩnh trả lại điện thoại, sau đó nghiêng người, lấy điện thoại của mình ra từ bên trái.

Không... thể... nào... Trần Phiêu Phiêu ngồi đờ người, ngơ ngác nhướn mày.

Chẳng lẽ lại xuất hiện tình tiết máu chó kiểu "Chị khóa trên mà mình ngủ cùng lại là đối thủ từng cãi nhau trên diễn đàn với mình"?

Cô vừa nghi ngờ vừa hồi hộp nhìn Đào Tẩm, Đào Tẩm cúi đầu mở QQ, bên trong xuất hiện một ảnh đại diện nhóm quen thuộc.

Các thành viên trong giao diện trò chuyện cũng rất quen mắt, vài tiếng trước còn điểm danh, nói "Chào buổi sáng".

Da đầu Trần Phiêu Phiêu như muốn nổ tung.

Cô nhìn Đào Tẩm, rồi nhìn nhóm, lại nhìn Đào Tẩm.

Nhóm đồng tính nữ? Cái nhóm đồng tính nữ mà cô đã gia nhập? Cái nhóm mà cô suốt ngày tán gẫu, đóng vai em gái khoá dưới nhiệt tình???

Chấm hỏi nối tiếp nhau, khiến Trần Phiêu Phiêu choáng váng, cô rụt rè đưa tay ra, không dám nhận điện thoại của Đào Tẩm, mà vùi đầu lấy điện thoại của mình ra, mở nhóm trò chuyện.

Điện thoại của mình khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Đồng thời, cô thả tóc đang vén sau tai xuống, che đi chiếc cổ nóng bừng.

Mồ hôi lạnh ứa ra từng đợt, không khỏi nhớ lại những gì mình đã nói, rồi cô run, lúng túng tìm kiếm các thành viên trong nhóm.

"Đây là chị." Đào Tẩm chỉ vào một người trong danh sách.

Hả?

Khóe miệng Trần Phiêu Phiêu cứng đờ.

Đó là một tài khoản phụ với ảnh đại diện chim cánh cụt, biệt danh là "T".

Lúc mới vào nhóm có chào hỏi, trò chuyện vài câu, nhưng cô cảm thấy biệt danh này nhìn là biết ngay, còn khá tự tin, thế là không muốn nói chuyện nhiều.

Hóa ra không phải là T, mà là "Đào" trong "Đào Tẩm". (Đào Tẩm: Tao Jin)

......

Trần Phiêu Phiêu đưa tay gãi trán, nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh rượu, cố gắng chớp mắt, mơ màng nhìn Đào Tẩm.

À nhớ ra rồi, chị T đó vừa vào đã "Chào em", cái ảnh đại diện trông rõ già, giống như kiểu người ra trường mấy năm nhưng chưa tìm được bạn gái, cứ lảng vảng trong diễn đàn rồi cố gắng bắt chuyện với mấy em sinh viên mới vào trường.

Không phải thế, Trần Phiêu Phiêu có chút bực bội, cau mày liễu nhìn Đào Tẩm, mắt cũng rưng rưng.

Tại sao chứ? Tại sao chị... Tại sao lại ở trong nhóm chat? Tại...

Cổ họng nghẹn ứ, lời nói rối bời, không thốt lên câu.

Nhân vật nổi tiếng nào, chị gái khóa trên trong mộng nào, lại dùng nick phụ để vào nhóm chat của người đồng tính chứ?

Trần Phiêu Phiêu há hốc mồm, ánh mắt càng thêm đờ đẫn.

Trần Phiêu Phiêu như vậy, thật sự rất đáng yêu, Đào Tẩm cười cong cả mắt, xoa đầu: "Chị luôn ở đây mà."

Mặt Đào Tẩm cũng hơi ửng hồng, vì cô lại muốn hôn Trần Phiêu Phiêu.

Cô luôn ở đây. Từ khi biết mình là thích người cùng giới, cô đã thấy nhóm chat này trên diễn đàn, khá tò mò, ban đầu chỉ muốn vào xem mọi người trò chuyện về chủ đề gì, sau đó phát hiện ra nó cũng giống như những nhóm chat khác, buôn dưa lên, chuyện mới mẻ, rủ nhau đi ăn. Thế là cô lặn mất tăm, rồi sau đó gặp Trần Phiêu Phiêu.

Khi ấy là nghỉ hè, lâu không có ai ở trong nhóm, bỗng có một cô gái với avatar hình con thỏ nhảy vào. Có lẽ ai ai cũng đi chơi, lúc lâu chẳng thấy người nào trả lời.

Đào Tẩm có thói quen quan tâm đến cảm xúc của mọi người, vì vậy cô đặt bát đũa xuống, chào đón cô gái mới: "Xin chào."

Sau đó, cô hỏi lý do cô gái tham gia nhóm vào thời điểm này. Vì hè, thông thường, họ không hay xem diễn đàn của trường trong ngày nghỉ.

Tò mò muốn xem có phải cô gái đã vào nhầm nhóm hay không, Đào Tẩm bèn nhấp vào thông tin QQ của cô gái. Lúc đó, trang cá nhân QQ của Trần Phiêu Phiêu đang mở và cô ngay lập tức nhìn thấy thiếu nữ có làn da trắng, dáng vẻ yếu đuối, dường như đang tham gia buổi họp mặt tốt nghiệp trung học. Cô gái ấy ngồi trên sô pha trong phòng karaoke, ngẩng đầu nở nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại không cười.

Bức ảnh đó có ánh đèn flash, góc chụp cũng không đẹp lắm, nhưng em vẫn cứ vô tư đăng lên.

Dòng trạng thái: "Kết thúc rồi, tạm biệt."

Quay trở lại khung chat, cô gái avatar hình con thỏ nhiệt tình giới thiệu bản thân, nói rằng mình đã được nhận vào Đại học An, sinh viên năm nhất, mong các chị khóa trên giúp đỡ.

Miệng lưỡi thật ngọt, khi mọi người trong nhóm dần dần xuất hiện, Trần Phiêu Phiêu càng tỏ ra thân thiện hơn. Đào Tẩm lặng lẽ rút lui, không nói thêm gì, nhưng luôn cảm thấy hình ảnh vui vẻ trên mạng của cô gái không giống với khuôn mặt lạnh lùng trong bức ảnh.

Một cách trực quan, Đào Tẩm cảm thấy người trong ảnh không hề vui.

Cô lại nhấp vào trang cá nhân của Trần Phiêu Phiêu, nhưng nó đã bị khóa.

Có lẽ từ lúc đó, Trần Phiêu Phiêu muốn khóa chặt quá khứ của mình lại.

Suốt cả kỳ nghỉ hè, nhìn Trần Phiêu Phiêu hòa nhập với các chị em trong nhóm, Đào Tẩm cũng không quá để ý. Vào một buổi chiều trước khi khai giảng một tuần, Trần Phiêu Phiêu chia sẻ trong nhóm một ảnh chụp màn hình về tin đồn của một ngôi sao, kèm theo dòng chữ: "Ha ha ha ha ha không thể để em cười một mình".

Đào Tẩm vốn thích xem những tin tức hài hước, hôm đó lại khá rảnh, cô tiện tay nhấp vào. Song, điều đầu tiên cô nhìn thấy không phải là tin đồn, mà là tên tài khoản diễn đàn của Trần Phiêu Phiêu ở góc trên bên phải.

Vô tình chụp lại nó trong khi đang đăng nhập.

Trong khi đó, người đã tranh luận với cô bé về vấn đề bối cảnh phim đã quên béng chuyện đó từ lâu, còn cô bé ấy thì lại tỏ ra không vui, nói rằng "Sao không đợi em với?".

Đào Tẩm bật cười. Chẳng trách, một người mê chuyện phiếm như vậy mà vẫn có thể đỗ vào Đại học An.

Em sử dụng tinh thần học thuật để khám phá thế giới giải trí.

Ngày nhập học, Đào Tẩm lần đầu tiên gặp Trần Phiêu Phiêu ngoài đời tại buổi chào đón tân sinh viên. Cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo như một đóa hoa dành dành không vướng bụi trần, nép mình trong chiếc áo phông rộng cùng váy ngắn, công khai cúi đầu nghịch điện thoại. Đào Tẩm đến nói chuyện với cố vấn học tập của em, liếc nhìn điện thoại của cô bé một cái, hóa ra đây là tư thế dùng khi chơi điện thoại. Không biết là đang ở trên diễn đàn hay đang trong nhóm chat nhỉ?

Một tuần sau, đến ngày các câu lạc bộ tuyển thành viên mới.

Đào Tẩm đang ở trong ký túc xá, mỏi cổ vì làm bài tập, cô xoa bóp rồi cầm điện thoại lên.

Tin nhắn trong nhóm chat nhảy lên liên tục, mọi người đang trao đổi về việc đăng ký câu lạc bộ nào, Trần Phiêu Phiêu bảo rằng mình xếp hàng bên nhạc kịch, sắp chóng mặt rồi.

Một người bạn trong nhóm tò mò hỏi tại sao em lại muốn tham gia câu lạc bộ nhạc kịch.

Trần Phiêu Phiêu trả lời: "Vì thích chị Đào Tẩm (^_^)".

Mọi người trong nhóm bắt đầu trêu chọc, nói rằng "Thỏ à, hình mẫu lý tưởng của em vậy sao?".

Có người khác lại đùa rằng, "Thỏ, chị khuyên em nên từ bỏ đi".

Trần Phiêu Phiêu không trả lời, Đào Tẩm suy nghĩ một chút, bài tập cũng gần xong, cô cất điện thoại vào túi rồi đi đến phòng báo cáo phỏng vấn.

Rồi sao nữa? Nhìn cô bé xếp hàng mồ hôi nhễ nhại, tóc búi gọn sau gáy, có vẻ như không biết cách buộc tóc, nhìn cô bé va vào mình, ánh mắt không hề hoảng loạn mà lại sáng long lanh, như có một chiếc móc câu nhỏ, nhìn cô bé giả vờ không quen biết, rồi lại nhìn cô bé biểu diễn một cách tự tin và duyên dáng.

Đào Tẩm nói không sai, Trần Phiêu Phiêu sinh ra để diễn xuất, bởi vì có một khuôn mặt có thể chứa đựng nhiều lớp câu chuyện và cũng có những đường nét có thể điều chỉnh để thể hiện nhiều biểu cảm khác nhau.

Giống như một chiếc bình, ngay từ đầu đã có khả năng thích ứng rất mạnh mẽ. Không chỉ trên giường.

Đào Tẩm luôn quan sát Trần Phiêu Phiêu từ đầu đến cuối, vì vậy cô có thể nắm bắt mọi chi tiết của Trần Phiêu Phiêu.

Dưới ánh mắt của Đào Tẩm, Trần Phiêu Phiêu dường như mọc ra đôi tai cáo, lúc thì vui vẻ vẫy vẫy, lúc thì ủ rũ chán nản.

Nhưng nội tâm em rất cứng đầu, giống như những gì thể hiện trên diễn đàn. Ngay cả khi phải dành hai ngày để nghiên cứu khảo cổ, vẫn kiên trì tìm hiểu rõ một vấn đề.

Đào Tẩm có thể cảm nhận được rằng, có vẻ như bản thân cô cũng là một vấn đề mà Trần Phiêu Phiêu muốn "làm rõ", hay nói cách khác, là "mục tiêu" mà Trần Phiêu Phiêu muốn "chinh phục".

Đây không phải là lần đầu tiên cô trở thành "mục tiêu" của ai đó, nhưng đây là lần đầu tiên khiến cô cảm thấy thú vị.

Đào Tẩm - một người rất giỏi trong việc tổng kết và suy luận, chỉ trong vài ngày, cô đã nắm rõ hành vi của Trần Phiêu Phiêu. Cô bé không thực sự thích tranh cãi, thường chỉ khi không vui thì chọn ngẫu nhiên một kẻ biến thái và biến người đó thành mục tiêu bị trừng phạt.

Ngày câu lạc bộ họp mặt, Trần Phiêu Phiêu lại tranh cãi với một kẻ biến thái, mắng qua mắng lại đến ba mươi lượt.

Cuối cùng, nói: "Chết tiệt, tôi sắp nôn ra đây."

Bị bên kia báo cáo công kích cá nhân, yêu cầu cấm tài khoản.

Trần Phiêu Phiêu kêu oan, đưa ra bằng chứng: "Quản trị viên ơi, em không có công kích, em thực sự muốn nôn. Hôm nay đi liên hoan em ăn hết mười lăm xiên ba chỉ cuộn, giờ đang ngồi xổm ở sân chơi, no sắp nôn rồi."

Ngồi trên ghế, cô quay người hỏi Tiểu Mã: "Còn thuốc tiêu hóa không?"

Đổ thuốc tiêu hóa Tiểu Mã đưa cho ra bàn, Đào Tẩm dùng ngón trỏ tay trái gõ nhẹ, tay phải gửi tin nhắn WeChat cho Trần Phiêu Phiêu: "Lên lấy đi."

Một người muốn đến gần, một người muốn chiều chuộng. Vậy việc trở nên thân thiết là chuyện đương nhiên.

Đào Tẩm không biết mình thích Trần Phiêu Phiêu từ khi nào, nhưng cô cũng cảm thấy là chuyện đặc biệt hợp tình hợp lý.

Cô trơ mắt nhìn chú cáo nhỏ cứ loay hoay đào bới lung tung bên cạnh mình. Cô nhiều lần nhắc nhở Trần Phiêu Phiêu rằng thực ra có một con đường nhỏ ở đây, giữa hai điểm thì đoạn thẳng là ngắn nhất. Nhưng chú cáo nhỏ không nghe, cứ như mấy tấm ảnh Đào Tẩm từng thấy trên mạng, nó thích thú phủi phủi bộ lông, hết lần này đến lần khác lại nhảy vào tuyết, lạnh thấu xương rồi mới chui ra, xong lại nhảy vào tiếp.

Có lẽ vào những ngày bà ngoại của Trần Phiêu Phiêu đến, Đào Tẩm đã phát hiện ra lớp vỏ bọc thứ tư của Trần Phiêu Phiêu.

Dưới lớp vỏ bọc, Trần Phiêu Phiêu không còn sắc sảo, không còn chán nản, cũng không còn yếu đuối. Em tựa vào bà ngoại, tuy trong trẻo nhưng đầy mệt mỏi. Em vô thức cười, vô thức tinh nghịch, vô thức nhăn mũi. Ngay cả khi nói chuyện cũng vô thức, vừa ngồi xổm xuống dọn dẹp đồ đạc vừa nói.

Giọng nói nhỏ nhẹ, chân thật, toát ra sự dịu dàng từ tận sâu thẳm tâm hồn.

Lúc đó Đào Tẩm nghĩ, mong Trần Phiêu Phiêu có thể mãi như vậy, nói chuyện không cần đắn đo, ánh mắt không cần kiềm chế, nụ cười không cần gượng gạo.

Em mới mười tám tuổi, đáng lẽ phải được tận hưởng cuộc sống, vô tư, vô lo, được thoải mái dựa dẫm.

Ngày tiễn bà ngoại đi, Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu đang ngẩn ngơ, cô thấy rõ trong lòng mình dâng lên một cảm giác muốn che chở. Khác với sự quan tâm hàng ngày dành cho các bạn học, cảm giác che chở này mang tính cá nhân và chỉ dành riêng cho Trần Phiêu Phiêu.

Như những tán cây rậm rạp, Đào Tẩm hy vọng Trần Phiêu Phiêu có thể dựa vào mình một chút.

Tuy nhiên, sau vài lần thăm dò, cô không biết Trần Phiêu Phiêu muốn hay không.

Cô không chắc chắn cái gọi là "thích" của Trần Phiêu Phiêu là trò chơi mới mẻ trong môi trường vừa tiếp xúc, hay là tình cảm nghiêm túc, đã được suy nghĩ kỹ càng, muốn ở bên cô.

Mấy ngày đó không khí giữa họ rất tốt, suýt thì hôn nhau, nhưng sau khi kéo rèm giường lại, cô thấy đèn bên Trần Phiêu Phiêu vẫn sáng.

Linh cảm mách bảo, cô mở điện thoại, quả nhiên là đang nhắn tin trong nhóm.

Chú thỏ vui vẻ, hào hứng nói muốn đi tham gia tụ tập..

"Tốt quá, tốt quá, tốt quá."

"Ở đâu? Khi nào vậy?"

"Chúng ta sẽ uống rượu và làm quen, em có ổn không?"

"Được chứ, không thành vấn đề."

Đào Tẩm nhìn thấy những dòng tin nhắn. Cô rõ Trần Phiêu Phiêu không uống được rượu, vậy mà giờ lại tỏ ra hào hứng thế kia.

Trần Phiêu Phiêu trả lời: "Không thành vấn đề." kèm theo một tấm ảnh.

Đào Tẩm chớp mắt chậm rãi trong im lặng, nhìn thấy ảnh đại diện chú thỏ nhảy nhót trong nhóm, trong khi người đó, đang ở ngay gần cô nhất, ngủ trên chiếc giường bên cạnh.

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, Đào Tẩm khóa điện thoại, đặt nó dưới xương quai xanh. Cô nhìn qua khe hở của rèm sang phía bên kia, vẫn thấy ánh sáng mờ nhạt phát ra từ màn hình điện thoại.

Vị trí bị điện thoại đè lên đau nhói như kim châm, từng cơn nhỏ li ti.

Đào Tẩm là một cô Sư Tử kiêu hãnh, mặc dù không nhiều người biết, nhưng cô có cách thể hiện riêng của mình. Trong tuần tiếp theo, cô không liên lạc với Trần Phiêu Phiêu và Trần Phiêu Phiêu cũng không tìm cô.

Buổi tụ tập diễn ra vào buổi tối một tuần sau đó. Đào Tẩm ngồi trong ký túc xá, xem các bạn trong nhóm thảo luận về địa điểm, sau đó bắt taxi đến đó. Một em khoá dưới trong nhóm nhắn với những người chưa đến: "Thỏ xinh lắm, mọi người đến nhanh lên! Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh."

Có người nói: "Thật không? Đợi tôi với, vừa mới tan học thêm."

Một người khác trả lời: "Thật mà, ngốc nghếch trong nhóm chat mà ngoài đời xinh lắm, cậu đến xem đi rồi biết."

Em mặc gì, để kiểu tóc gì nhỉ? Đào Tẩm đưa tay vuốt ve mép máy tính, ngẩn ngơ một lúc.

Cô cúi đầu định tìm Trần Phiêu Phiêu, kiếm cớ hỏi xem có muốn đi tắm không, xem trả lời thế nào, nhưng rồi lại đổi ý, xỏ dép lê ra ngoài, đến phòng của Cao Cao.

Gõ cửa một hai tiếng, không có ai, cô đứng ở cửa nhắn tin cho Cao Cao.

Cô biết Trần Phiêu Phiêu nhất định sẽ nhìn thấy, cô cũng biết, thông tin Trần Phiêu Phiêu thích người cùng giowis là do Cao Cao xác nhận với Trần Phiêu Phiêu rồi mới nói cho cô biết.

Đào Tẩm hiểu rất rõ Cao Cao, nếu không được phép, Cao Cao sẽ không nói.

Vì vậy, Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu, thông qua màn hình điện thoại của Cao Cao, gián tiếp thăm dò nhau

"Em ấy cũng đi tụ tập à?"

Em cũng đi tụ tập à?

"Em ấy là...?"

Em là...?

Nếu em là, nếu cô đã biết em là, vậy thì những lần tiếp cận, những cử chỉ mờ ám trước đây, em có định giải thích lại cho rõ ràng với cô không?

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cao Cao, Đào Tẩm trở về phòng, đợi một lúc, nhưng không nhận được tin nhắn nào từ Trần Phiêu Phiêu.

Cô thở nhẹ một hơi, cảm thấy xương sườn ê ẩm, cổ nóng ran, theo bản năng đưa tay ra sau, buộc tóc đuôi ngựa lên. Lại nghĩ đến Trần Phiêu Phiêu.

Ở quán bar, chắc nóng lắm, em không biết buộc tóc, cũng không biết có ai buộc giúp không.

Đào Tẩm thờ ơ liếc nhìn đồng hồ trên bàn, muốn đi, lại không muốn đi.

Nghĩ đến việc Trần Phiêu Phiêu hào hứng mong chờ buổi tụ tập ngay trong đêm họ suýt hôn nhau, cô không muốn đi.

Nghĩ đến việc Trần Phiêu Phiêu biết rõ cô đã biết xu hướng tính dục của em, nhưng vẫn thản nhiên không nói gì, cô không muốn đi.

Mím môi, làm bài tập nhóm, viết mười phút, lại liếc nhìn nhóm chat một lần.

Mười phút trôi qua, rồi hai mươi phút, nhóm chat vẫn im ắng, không có thêm tin nhắn mới nào.

Sắp đến giờ tắt đèn rồi, em không về sao?

Nếu về muộn, còn phương án dự phòng nào khác không?

Hơn 10 giờ, trong nhóm thông báo giải tán, cô không nhịn được, gửi tin nhắn cho Trần Phiêu Phiêu: "Đi tắm không?"

Bị từ chối.

Mở lại vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh của Lạc Sơ.

Lúc đó, Đào Tẩm nghĩ, có lẽ trò chơi mập mờ giữa cô em khoá dưới mới và chị gái năm ba này đã kết thúc.

Cô nghiêng đầu nhìn ánh sáng và bóng tối trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, vẫn là tòa nhà văn phòng mà cô đã nhìn thấy cùng Trần Phiêu Phiêu trong cuộc trò chuyện đêm hôm đó.

Lúc đó, đang trò chuyện với em gái khoá dưới bên cạnh, Đào Tẩm đã có một giây phút lơ đãng nghĩ, trong tòa nhà đó có những doanh nghiệp gì nhỉ? Cô phải tốt nghiệp sớm hai năm, nếu làm việc ở phía đối diện có phải sẽ thuận tiện hơn không, tan làm có thể cùng Trần Phiêu Phiêu đi ăn cơm.

Ý nghĩ thoáng qua, đột nhiên khiến trái tim cô đập rộn ràng.

Đào Tẩm cũng dần dần không hiểu được chính mình, không hiểu được Trần Phiêu Phiêu, giống như Trần Phiêu Phiêu cảm thấy, không hiểu được Đào Tẩm.

May có rượu, may có dũng khí, may có Trần Phiêu Phiêu bướng bỉnh, có nụ hôn liều lĩnh đó.

Nó đã cứu vãn khả năng giữa Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu.

Đào Tẩm nhẹ nhàng nói xong, cuối cùng đưa tay chạm vào khuôn mặt đang sững sờ của Trần Phiêu Phiêu: "Hôm qua chị nói, chị suy nghĩ rất lâu rồi."

"Thực ra..."

"Lần đầu đưa em về nhà, chị đã có thể làm chuyện đó với em."
Bình Luận (0)
Comment