Đây là lần 102 Trần Phiêu Phiêu mơ thấy Đào Tẩm.
Trong mơ, Đào Tẩm ngoài hai mươi, khoác áo dạ đứng đón cô ở sân bay Thủ đô. Cô đẩy vali chạy đến, hai người ôm chầm lấy nhau, nụ cười của Đào Tẩm như sống động hẳn lên sau cái ôm mạnh mẽ của cô.
Họ tay trong tay đi đến khu vực xếp hàng taxi, Bắc Thành về đêm lạnh lẽo, xa cách.
Đào Tẩm xinh đẹp thì thầm với cô, hơi thở mùa đông phả ra từng làn khói trắng.
Giấc mơ kết thúc tại đây.
Tiếng bánh xe lăn trên đường ray vang lên bên tai, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đại Nguyên ở Bắc Thành, đây là sân bay mới được xây dựng và đưa vào sử dụng trong những năm gần đây, có quy mô lớn gấp đôi hai sân bay Thủ đô trước đó. Trần Phiêu Phiêu tháo bịt mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhớ lại năm đó mình kéo vali, từ Tân Đô đến sân bay Thủ đô.
Ký túc xá trường học thời đó còn chưa có điều hòa, bên tai luôn là tiếng quạt vo ve.
Cứ như thể nó sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô cũng không biết mình đã chịu đựng bốn mùa hè kia kiểu gì.
"Phiêu Phiêu, đeo kính râm này vào, đưa túi của em cho chị." Lý Du bên cạnh đưa cho cô một chiếc túi Morila mới.
Bên trong không có gì, miệng túi được mở sẵn, trông như được sử dụng rất quen.
"Có hai tuýp kem chống nắng." Lý Du nói. Cầm lên thử xem có nặng không.
Lý Du là trợ lý của cô. Trước đây công ty sắp xếp cho cô một trợ lý, có lần Trần Phiêu Phiêu tham gia chương trình tạp kỹ, để tạo bất ngờ cho cô, cũng vì cái gọi là "điểm nhấn" chân thật, chương trình bí mật mời mẹ cô đến mà không báo trước. Trợ lý phụ trách kịch bản cũng phối hợp giữ kín chuyện này. Lúc đó, Trần Phiêu Phiêu đứng trên sân khấu với vẻ mặt không cảm xúc, giữa những tiếng xôn xao từ khán giả, cô đứng im lặng ba giây.
Sau đó, cô hoàn hồn lại, cười nói: "Thật không ngờ."
Kết thúc buổi ghi hình, cô sa thải trợ lý cũ và thuê Lý Du.
Chỉ sau ba tiếng bay, làn da Trần Phiêu Phiêu đã khô khốc như thể thiếu nước nhiều ngày, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
Mười tám, đôi mươi, ai cũng nghĩ mình có cả núi thời gian để phung phí, làn da căng mịn chẳng phải điều gì quá đỗi trân quý, nào ngờ cũng có ngày nó rời bỏ ta.
Thứ gì trên đời cũng như vậy.
"Có cần xịt thêm nước hoa không?" Lý Du hỏi.
Trần Phiêu Phiêu dùng ngón tay làm lược, vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của mình: "Chúng ta chưa có hợp đồng với hãng nước hoa nào phải không?"
"Chưa."
"Vậy thì thôi."
Hôm nay Trần Phiêu Phiêu trang điểm và làm tóc toàn bộ bằng sản phẩm của Morila, túi xách cũng là mẫu mới nhất do PR của hãng gửi tặng, một số cửa hàng còn chưa có hàng. Gần đây, người hâm mộ và giới truyền thông biết cô rất ưa chuộng thương hiệu này, nhưng thực ra không phải cô ưa chuộng thương hiệu, mà là thương hiệu ưa chuộng cô.
Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa muốn ký hợp đồng với cô làm đại sứ thương hiệu độc quyền, hiện đang trong giai đoạn xem xét. Hai bên hợp tác, viết một số bài quảng cáo sản phẩm và có độ phù hợp cao, tạo thành báo cáo thương mại nội bộ để gửi lên trụ sở chính.
Không phải là thương hiệu lớn, chỉ là phân khúc cao cấp tầm trung, nhưng việc Trần Phiêu Phiêu có thể tiếp cận được nguồn lực này cũng không hề dễ.
Bởi vì xuất thân của cô không tốt.
Không phải là xuất thân từ gia đình, mà là sự phân biệt ngầm về cách thức ra mắt trong giới giải trí, ví dụ như sinh viên học viện kịch nghệ luôn cảm thấy mình có nền tảng vững chắc hơn sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình. Trong thế giới danh lợi này, ai cũng có sự "cao ngạo" riêng của mình.
Trần Phiêu Phiêu không phải nổi tiếng nhờ phim điện ảnh hay phim truyền hình, mà là nhờ mạng xã hội. Ban đầu cô là một beauty blogger chuyên review sản phẩm, sau đó được công ty Thịnh Ảnh Thiên Hạ ký hợp đồng đóng phim ngắn. Đó là kiểu phim ngắn với những câu thoại sến súa như "Đã lâu cậu chủ không cười như vậy".
Từ cái tên công ty quản lý của cô là Thịnh Ảnh Thiên Hạ cũng có thể thấy, công ty không có nhiều thực lực, cũng không hoạt động ở tầng lớp cao trong giới giải trí.
Những công ty có nền tảng thường có tên gọi như "xx Văn hóa" hoặc "xx Điện ảnh", còn những công ty lấy tên "Thiên hạ" thì thường chẳng thể nào "đánh hạ thiên hạ".
Công ty nhỏ cũng có cái lợi của nó, thậm chí không có cả chuyện tranh giành "chị cả anh hai". Bởi vì chỉ có Trần Phiêu Phiêu là hơi nổi tiếng, tất cả tài nguyên đương nhiên đều dồn vào cô. Bà chủ coi cô như con gà đẻ trứng vàng, không chỉ treo đầy những tác phẩm ít ỏi của Trần Phiêu Phiêu trong hành lang, mà còn chi rất nhiều tiền mời quản lý kỳ cựu Trang Hà đến để xây dựng hình ảnh cho cô, muốn thông qua việc định hình lại hình ảnh của Trần Phiêu Phiêu để hoàn thành việc chuyển đổi từ một công ty ươm mầm người nổi tiếng trên mạng thành một công ty trong ngành điện ảnh và truyền hình.
Trang Hà đến từ Đài Thành, đã xem qua hai cảnh quay của Trần Phiêu Phiêu.
Đó là một bộ phim cổ trang thần tượng, đạo diễn người Hồng Kông, hai mươi năm trước từng làm những tác phẩm khá nổi tiếng, nhưng hiện không theo kịp cả thẩm mỹ và kỹ thuật, chỉ có thể đến quay phim chiếu mạng hạng ba.
Nhưng ông ta vẫn tự cho mình là một nghệ sĩ.
Điều Trang Hà chứng kiến là vị đạo diễn hết thời này đang phun nước bọt mắng Trần Phiêu Phiêu, nói "Cô không biết khóc sao, quay cái gì nữa, hơn trăm người đang đợi cô nhỏ thuốc nhỏ mắt đấy". Tiếng Phổ Thông pha lẫn giọng Hồng Kông, "khóc" được phát âm là "han".
Nhà sản xuất bên cạnh nói với quay phim: "Tắt máy đi."
Vẫn đang quay hậu trường.
Hiện tại Trần Phiêu Phiêu cũng coi như là một hoa đán nhỏ trên mạng, có người hâm mộ, vị đạo diễn này vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ hai mươi năm trước, khi mà ông ta có thể tuỳ ý mắng nhiếc diễn viên.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hoặc là fan sẽ làm biểu ngữ lớn để đòi công bằng, hoặc là phim chưa chiếu đã bị bôi đen, đối thủ dùng ảnh động Trần Phiêu Phiêu bị đạo diễn mắng để mua bài trên mạng xã hội.
Sau khi thăm đoàn làm phim, Trang Hà gọi điện cho sếp của Trần Phiêu Phiêu.
Đầu tiên là mời giáo viên từ học viện sân khấu đến để hướng dẫn, sau đó từ chối tất cả các kịch bản được gửi đến, yêu cầu bà chủ cho Trần Phiêu Phiêu nửa năm để trau dồi. Có hai lựa chọn, một, học lớp đào tạo diễn xuất, hai, đi diễn kịch nói.
Lựa chọn đầu tiên dễ thực hiện hơn, chỉ cần đóng tiền là có thể tham gia, nhưng có thể khiến hình ảnh của cô đi xuống, vì có một số diễn viên có vài tác phẩm rồi mà còn quay lại học lớp đào tạo cùng với những người mới, đồng nghĩa với việc thừa nhận diễn xuất của mình không tốt, ngậm ngùi quay về điểm xuất phát.
Lựa chọn thứ hai là con đường rất hay, nếu có thể nhận được một vai diễn kịch nói tốt. Trong và ngoài giới đánh giá cao loại hình nghệ thuật này và các vở kịch của đạo diễn hàng đầu thậm chí còn khiến các diễn viên hạng A tranh giành nhau. Cho dù là về mặt nâng cao kỹ năng diễn xuất, đài từ hay nâng tầm đẳng cấp, giống như được mạ vàng.
Đôi khi, việc nâng cao vị thế trong giới giải trí còn khó hơn cả việc vượt qua các giai cấp xã hội.
"Diễn kịch sẽ giúp ích cho diễn xuất của em," Trang Hà nói với Trần Phiêu Phiêu trong văn phòng, "Nó sẽ khiến người ta chìm đắm, bùng nổ, khóc lóc, gào thét, lần nào diễn cũng như moi tim gan ra. Diễn xuất hiện tại của em giống như tên của em vậy, Phiêu Phiêu (phiêu bồng)."
Trang Hà cười không hề khách sáo.
"Sếp nói gì?" Trần Phiêu Phiêu ăn xong bánh crepe sầu riêng, chỉ hỏi câu này.
"Không cần quan tâm người khác nói gì," Trang Hà nhướn mày, "Nếu sếp em có cách làm nên chuyện cho em, thì đã không cần mời chị."
Cũng đúng, sếp chỉ biết nói với Trần Phiêu Phiêu, đừng ăn bánh crepe sầu riêng, đừng ăn tôm sốt dầu, đừng ăn lẩu cay, nữ nghệ sĩ nên ăn cỏ.
Trước khi Trần Phiêu Phiêu bước chân vào giới giải trí, sự hiểu biết của sếp về nghệ sĩ chỉ nông cạn đến từ những bài đăng trên mạng xã hội.
Đeo kính râm, cúi đầu đi qua đám đông fan hâm mộ đang chờ đón, cùng với những lời nói và tiếng bước chân lộn xộn của họ, Trần Phiêu Phiêu cúi người chui vào xe thương mại, Lý Du như thường lệ nhận vài lá thư. Trước khi đóng cửa xe, người hâm mộ nói: "Tạm biệt Phiêu Phiêu, hẹn gặp lại."
Trần Phiêu Phiêu vẫy tay: "Tạm biệt."
Khi còn là người bình thường, Trần Phiêu Phiêu thường chê bai các ngôi sao vừa nói muốn kín tiếng, vừa đeo kính râm đi lại ở sân bay như đang trình diễn thời trang, sợ người khác không biết mình là người nổi tiếng. Thực ra chỉ cần đội mũ, đeo khẩu trang, ăn mặc giản dị như đi thu tiền nhà, thì ai thèm nhìn chứ.
Sau này cô mới hiểu, thông tin chuyến bay và số chứng minh thư căn bản không phải là bí mật đối với người hâm mộ và paparazzi. Trừ khi biến thành chuột chũi đào hang, nếu không họ sẽ tìm ra. Người hâm mộ có thể còn nương tay, nhưng nếu paparazzi dí sát mặt, đèn flash chớp vào mắt, khả năng bị chụp ảnh mắt trợn trắng trong lúc chớp mắt là rất cao.
Vì vậy, kính râm là vật dụng cần thiết để bảo vệ bản thân.
Sau đó nữa, trình diễn thời trang ở sân bay trở thành một phần công việc của cô, vì Trần Phiêu Phiêu đã có hợp đồng quảng cáo với các thương hiệu.
Quần áo, giày dép, thậm chí cả thắt lưng mà cô đang mang trên người cũng là do nhãn hàng gửi đến, chuyến bay nào mặc gì, phối đồ ra sao, tất cả được quy định rõ ràng.
Trong số các paparazzi có người của đội ngũ truyền thông, chưa kịp để xe thương mại chạy vào đường vành đai hai, những bức ảnh được chỉnh sửa sẽ được gửi đến hộp thư của các tài khoản mạng xã hội chuyên đưa tin về người nổi tiếng.
Nếu nổi hơn chút, sẽ có một bài đăng riêng trên Weibo, còn nếu không mấy nổi bật, sẽ được gộp chung với các diễn viên hạng mười tám khác, đưa vào bộ sưu tập thời trang sân bay của tháng đó.
"Bây giờ là 4 giờ, về nhà thay quần áo, 6 giờ xuống lầu, đi ăn tối với đạo diễn Tôn." Lý Du đặt thư sang bên ghế, xem tin nhắn trên điện thoại, đồng thời nhắc nhở Trần Phiêu Phiêu về lịch trình.
"Sao giọng khàn vậy?" Trần Phiêu Phiêu quay đầu nhìn, "Bị cảm à?"
"Không," Lý Du hắng giọng, "Em thấy lịch trình vừa rồi ổn không?"
"Ừm." Trần Phiêu Phiêu tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đạo diễn Tôn là đạo diễn kịch nói nổi tiếng trong ngành, vở kịch mà Trần Phiêu Phiêu tham gia lần này chính là của ông, có tên "Người Trong Mộng".
Đầu tiên là Trang Hà đi ăn hai bữa cơm với đạo diễn Tôn, sau đó đến lượt Trần Phiêu Phiêu đi ăn hai bữa.
Trang Hà đã lâu không sử dụng mối quan hệ với đạo diễn Tôn, cô cũng không chắc lắm. May thay, đạo diễn Tôn rất thích Trần Phiêu Phiêu. Lần đầu tiên họ gặp mặt, Trang Hà sắp xếp tại một phòng riêng mang phong cách cổ điển. Sự tinh tế của người quản lý dày dặn kinh nghiệm thường ẩn chứa trong từng chi tiết nhỏ. Thang máy của nhà hàng đó rất đẹp, ánh đèn mờ ảo như sương như khói, giống ánh đèn sân khấu, chiếu vào bên mặt Trần Phiêu Phiêu.
Trang Hà dặn Trần Phiêu Phiêu đứng bên phải đạo diễn Tôn, không được nói gì.
Và thế là đạo diễn Tôn nhìn thấy một gương mặt đầy câu chuyện.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, làn da trắng gần như trong suốt, tựa vào bức tường thang máy mang phong cách Anh Quốc, ở giữa có một chiếc gương hẹp, trong gương phản chiếu một Trần Phiêu Phiêu khác, như thể bị đóng khung trong bức tranh.
Các đạo diễn trong giới nghệ thuật ai cũng như vậy. Họ thích khám phá những câu chuyện và tiềm năng của diễn viên một cách tình cờ. Như thế mang lại cho họ cảm giác thành tựu rất lớn.
Nếu ông có thể đóng khung khuôn mặt của mình vào ống kính trong tâm trí mình, thì còn hơn cả việc gửi một trăm bản lý lịch, hơn cả việc diễn một trăm đoạn thử vai nhàm chán và không có gì bất ngờ.
Bữa ăn này ngay từ đầu đã ổn, chỉ cần Trần Phiêu Phiêu không làm gì điên rồ thì mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì lớn.
Buổi gặp mặt lần thứ hai là do trợ lý của đạo diễn Tôn sắp xếp, Trang Hà biết rõ trong lòng, bảo bộ phận thương mại và pháp lý chuẩn bị hợp đồng và sau bữa ăn, cố tình để lộ thông tin cho paparazzi, để họ chụp ảnh Trần Phiêu Phiêu cùng đoàn người rời khỏi nhà hàng.
Tin đồn Trần Phiêu Phiêu có thể sẽ hợp tác với đạo diễn Tôn lan truyền trong showbiz.
Đạo diễn Tôn rất coi trọng danh tiếng, tất nhiên sẽ không vì chuyện riêng tư mà gặp gỡ diễn viên nữ vào buổi tối. Ông cũng không cho phép người khác suy đoán về những lý do khác, sự hợp tác này chắc như đinh đóng cột.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là sau bữa ăn thứ hai, họ đã trò chuyện sơ qua về kịch bản và khi nghe những ý tưởng của Trần Phiêu Phiêu, đạo diễn Tôn đánh giá cô cao hơn cả dự đoán của Trang Hà.
Trang Hà ban đầu chỉ muốn giành một vai phụ, nhưng đạo diễn Tôn có vẻ muốn giao nữ chính cho Trần Phiêu Phiêu.
Điều này khiến Trang Hà vô cùng phấn khích, đã lâu cô không cảm thấy kích động như vậy, bởi vì theo cô biết, có một hoa đán khác đang được công ty lớn lăng xê cũng đang nhắm đến vai diễn này.
Đối với một người quản lý, tiền không quan trọng nhất, danh tiếng cũng không, điều quan trọng nhất là nghệ sĩ dưới trướng mình phải có năng lực.
Bữa ăn thứ ba được đặt trong một phòng riêng của nhà hàng Quảng Đông, theo hình thức thành viên, là một quán ăn tư nhân trong ngõ hẻm, không mở cửa cho khách vãng lai. Trần Phiêu Phiêu xuống xe, bước thẳng vào trong, không hề che giấu bằng khẩu trang hay mũ, chỉ mặc một chiếc áo phông xám và quần jean bình thường, mái tóc dài vừa gội xong, buông xõa tự nhiên, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài.
Cô bước vào với mặt mộc, tay phải cầm điện thoại: "Đạo diễn Tôn."
Nụ cười rất tự nhiên, thoải mái.
Sau một thời gian dài lăn lộn trong giới, Trần Phiêu Phiêu rất giỏi đoán ý người khác. Đạo diễn Tôn thích sự tự nhiên, không giả tạo, thích những người có học thức. Với tư cách là sinh viên tốt nghiệp Đại học An, trình độ học vấn của cô được coi là hàng đầu trong giới giải trí, có lẽ khiến đạo diễn Tôn đánh giá cao.
Căn phòng rộng lớn, bàn ghế chạm khắc tinh xảo, trà bánh chào đón tinh tế, đạo diễn Tôn chỉ đi cùng trợ lý và người phụ trách thương mại của mình, đang gọi món.
Trần Phiêu Phiêu thậm chí không mang theo trợ lý, cứ thế đến, đơn giản.
"Cháu muốn ăn gì?" Đào diễn Tôn đưa thực đơn cho cô.
Trần Phiêu Phiêu cười lắc đầu: "Cháu chỉ cần một phần hải sản trộn sốt là được, còn lại tùy ý ạ."
Đạo diễn Tôn rất thích mấy cô gái như vậy, không khách sáo nói "gì cũng được", cũng không tỏ ra quá chuyên nghiệp, mà trực tiếp nói món mình muốn ăn, biến bữa ăn có mục đích thành một buổi tụ họp với người quen.
"Cháu xem này." Đào diễn Tôn cười, ra hiệu cho người phụ trách thương mại, có lẽ trước khi Trần Phiêu Phiêu đến, họ đã nói gì đó, bây giờ chỉ cần kết thúc.
Trần Phiêu Phiêu không hỏi thêm, thoải mái ngồi xuống, vuốt tóc.
Đạo diễn Tôn gọi món xong, trò chuyện đôi chút, bảo trợ Lý Du kịch bản qua.
"Xem thử đi, cô gái."
Ông mở vai hoạt động một chút, với giọng điệu khá trìu mến, giao vai nữ chính cho Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu mím môi lật kịch bản, đọc rất chăm chú.
Đạo diễn Tôn không giục, chọn tờ tạp chí để đọc, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với trợ lý. Người phụ trách thương mại là một chị khoảng bốn mươi, họ Điền, lên tiếng hỏi Trần Phiêu Phiêu: "Hợp đồng ký thế nào? Nói chuyện với Trang Hà?"
Người ấy chính là mối quan hệ của Trang Hà, trước đây làm việc ở Hồng Kông, đến bây giờ vẫn quen gọi là A Trang.
"Vâng, em sẽ nói với chị Trang." Trần Phiêu Phiêu gấp kịch bản lại.
Người phụ trách thương mại vui vẻ đồng ý, không có ý kiến. Một lúc sau, món ăn được mang lên, đạo diễn Tôn vừa ăn vừa trò chuyện với Trần Phiêu Phiêu, hỏi sao lại đến một mình.
"Cho họ nghỉ phép ạ," Trần Phiêu Phiêu vén tóc sang một bên, cười mệt mỏi, "Theo cháu trên phim trường bốn tháng rồi."
"Vậy sau này cháu có thời gian rảnh không?" Đạo diễn Tôn hỏi.
"Có ạ, sau này cháu sẽ dành toàn bộ thời gian cho "Người Trong Mộng"."
Chị Điền nhướn mày: "Chưa ký hợp đồng mà đã dành thời gian rồi à?"
"Nếu không ký được, em sẽ đi học lớp đào tạo diễn xuất, công ty nói vậy." Trần Phiêu Phiêu nhấp một ngụm nước cam.
Ba người trên bàn ăn cười, dù sao tuổi còn trẻ, cũng khá thẳng thắn.
Đạo diễn Tôn chấm một chút sốt mận, gắp miếng ngỗng quay vào đĩa, nói với Trần Phiêu Phiêu: "Nếu cháu có thời gian, tháng sau đến Mặc Trấn đi, cả đoàn chúng tôi sẽ tham gia lễ hội kịch ở đó. Tôi muốn tổ chức buổi đọc kịch bản đầu tiên ở đó, cháu cũng có thể cảm nhận không khí kịch nói. Đúng không?"
Câu cửa miệng của đạo diễn Tôn là "Đúng không?", nhưng ông không cần người khác trả lời.
"Vâng ạ."
"Cũng gặp nhà sản xuất của "Trong Mộng" luôn."
Họ thường gọi tắt vở kịch này là "Trong Mộng", khiến câu nói nghe có vẻ kỳ lạ.
Kỳ lạ hơn nữa là, da gà của Trần Phiêu Phiêu bỗng nổi lên như có cảm ứng.
"Nhà sản xuất ạ?" Cô đưa tay trái lên xoa vai phải, như thể đang vô tình vuốt ve những sợi lông tơ sau gáy, rồi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi lại.
"Ở cuối kịch bản," đạo diễn Tôn giơ tay lên, chỉ vào không trung, "có giới thiệu về đội ngũ."
Trần Phiêu Phiêu cầm kịch bản lên, lật về phía sau trong hương thơm thoang thoảng của các món ăn tinh tế.
Những trang giấy lật xào xạc, mùi mực in rất quen thuộc, khiến cô nhớ lại cửa hàng photocopy bên cạnh căng tin thời đại học.
Mỗi dịp cuối kỳ, luôn có nhiều người đến in luận văn, cửa hàng lại nhỏ, cô chen vào cũng không được, đành lấy điện thoại ra than thở với ai đó: "Cứu mạng, xếp hàng đến lượt sinh viên tốt nghiệp rồi, người phía trước in luận văn dài dằng dặc."
Ký ức mơ hồ như một bóng ma. Người ở đầu bên kia trả lời: "hhhhh."
Tên ở đầu đoạn chat là Đào Tẩm.
Tay Trần Phiêu Phiêu đang lật kịch bản khựng lại, danh sách đầy đủ của đội ngũ sản xuất "Người Trong Mộng" nằm ở trang cuối cùng.
Dòng đầu tiên, nhà sản xuất: Đào Tẩm.
Vài tháng trước, Trang Hà đã đơn thương độc mã đến gặp đạo diễn Tôn, sau bữa ăn đầu tiên, cô nói rằng mình cần phải thương lượng thêm, rồi phân tích tình hình với Trần Phiêu Phiêu: "Đạo diễn Tôn thì không sao, ông ấy không quan tâm em có đóng phim mạng hay không, nhưng nhà sản xuất thì có chút vấn đề."
"A Điền nói, nhà sản xuất không muốn dùng em."
Nhà sản xuất, Đào Tẩm.
Là bạn gái cũ của Trần Phiêu Phiêu.
________
Hi, đúng rồi đó, lại là một bộ gương vỡ tan tành rồi bốc lên vá lại đến từ vị trí của mình, hi hi hi. Tác giả cua một cái t muốn chớt ngang.