Câu nói "Đông giàu Tây sang" đã thịnh hành suốt hai mươi năm qua. Khi Trần Phiêu Phiêu lần đầu nghe thấy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ có liên quan đến khu vực mới nổi này. Mối quan hệ giữa các nghệ sĩ vừa xa cách vừa đoàn kết, họ có thể ngầm cho phép đội ngũ của mình dẫm đạp lên bạn bè nhiều năm để giành lấy một cơ hội, nhưng họ lại thích sống gần nhau, tạo thành bức tường thành vững chắc trước mặt người bình thường.
Khi được phỏng vấn, họ sẽ khiêm tốn nói rằng mình cũng chỉ là người bình thường, không có gì khác biệt.
Nhưng bất cứ ai bước chân vào giới này cũng hiểu rõ, những người được hào quang bao phủ sợ hãi đến mức nào khi bị người thường phá vỡ lớp vỏ bọc đó.
Lăng Vực Phủ Đệ là khu chung cư được nhiều nghệ sĩ lựa chọn, cảnh quan chỉ mức trung bình khá, nhà cũng bình thường, không phải kiểu căn hộ ở công nghệ cao, không sang trọng đến mức không thể với tới. Nhưng khi Trần Phiêu Phiêu mua nhà, Trang Hà khuyên mua ở đây, lý do là ở đây có nhiều ngôi sao hạng A sinh sống, nhiều mối quan hệ trong giới bắt đầu từ việc làm hàng xóm.
Thứ hai, khi paparazzi không thể bám đuôi các ngôi sao hạng A, có thể họ sẽ chụp ảnh Trần Phiêu Phiêu để đăng tin tức nhỏ.
Một người quản lý chuyên nghiệp sẽ tìm kiếm cơ hội thăng tiến ở mọi ngóc ngách của cuộc sống.
Trần Phiêu Phiêu nhấn vân tay mở cửa, bật chế độ ban đêm ở lối vào, đèn lập tức sáng lên, rèm cửa từ từ kéo lại, hệ thống thông gió hoạt động âm thầm, biến căn hộ lạnh lẽo thành một không gian ấm cúng, giống như ngôi nhà thực sự.
Trần Phiêu Phiêu mệt mỏi ném chìa khóa xe lên kệ, nằm dài trên sô pha gọi điện thoại.
"Alo bà ngoại." Giọng nói tươi vui hơn hẳn, vô thức nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Con vừa về đến nhà, đi ăn với đạo diễn," Trần Phiêu Phiêu cười, "Là đạo diễn nữ, bà đừng tin mấy tin đồn nhảm nhí đó."
"Vâng, mấy tháng tới không quay phim nữa, nhưng con sẽ tham gia một vở kịch, có thể là ở Giang Thành."
Bà ngoại hiện đang sống luân phiên giữa Bắc Thành và Tân Đô. Ở Bắc Thành một thời gian, bà nói chung cư không có chỗ chơi mạt chược, bà không quen, muốn về Tân Đô thăm cháu ngoại. Ở Tân Đô vài tháng, bà lại hỏi Trần Phiêu Phiêu khi nào đóng máy, để bà có thể lên Bắc Thành nấu cơm cho cháu.
Tranh thủ lúc chân còn khỏe, bà muốn đi lại nhiều hơn. Bà nói, đợi đến lúc già yếu không đi được nữa, bà sẽ đồng ý với lời Phiêu Phiêu nói là tìm người giúp việc cho bà, bà ở nhà xem phim truyền hình của Phiêu Phiêu mỗi ngày.
Bà còn dặn Trần Phiêu Phiêu đừng chọn nam chính xấu, lần trước cái cậu kia trông như quả xoài, còn ôm Phiêu Phiêu, bà tức đến mất ngủ.
Trần Phiêu Phiêu không nhịn được cười, miệng dạ dạ vâng vâng, cuối cùng dặn dò: "Bà ngoại, nếu có ai hỏi về con hoặc về gia đình chúng ta, bà nhất định đừng nói gì, dù có thân quen đến mấy cũng không được."
Cúp máy, cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ khi nghe thấy giọng bà ngoại, cô mới cảm thấy mình đang sống.
Ngay cả mấy người ở quê mà bà nhắc đến, trước đây cô không có nhiều giao thiệp, giờ đây cũng thấy họ có chút sinh động và đáng yêu.
Vết thương cũ do treo dây cáp lại âm ỉ đau, Trần Phiêu Phiêu khó khăn lật người, nhăn mặt rên lên một tiếng, rồi bắt đầu ngẩn ngơ.
Lần thất thần này khác với mọi khi, nó có nội dung, một câu nói.
"Nhà sản xuất nói không muốn dùng em."
Đào Tẩm không muốn dùng cô.
Đã lâu không ai nhắc đến cái tên này, nhưng Trần Phiêu Phiêu mười tám tuổi luôn nhắc đến trong mơ, cô dùng những giọng điệu khác nhau để nói: "Đào Tẩm."
Đào Tẩm, Đào Tẩm, Đào Tẩm.
Nhỏ nhẹ, bí mật, dịu dàng, ngọt ngào, tất cả đang mỉm cười.
Cô nói với bà ngoại: "Đào Tẩm cũng rất thích bà đấy ạ." Nói với Lạc Sơ: "Chị ấy tên là Đào Tẩm, chữ Tẩm trong ngâm mình."
Lúc đó cô nói cái tên này thật tự nhiên, như thể chắc chắn rằng mình sẽ nói mãi mãi.
Sau khi chia tay, cô gặp người có tên trùng với bản thân, nghe thấy có người có biệt danh là Tiểu Mã, nghe thấy thông báo An Nhiên ở sân bay, nhưng chưa từng gặp lại một người tên là Đào Tẩm, thậm chí không có ai dùng chữ "Tẩm" làm tên.
Có những người sinh ra để khắc sâu vào lòng người khác. Có lẽ là để không thể thay thế, nếu không thì tại sao ngay cả tên cũng độc nhất vô nhị như vậy?
Đau lưng đã khỏi, chỗ khác bắt đầu đau, Trần Phiêu Phiêu đứng dậy khỏi sô pha, kéo chiếc vali lớn từ phòng chứa đồ ra, "bịch" một tiếng trải ra giữa phòng thay đồ.
Từ những hàng mắc áo gọn gàng, cô tùy tiện lấy một chiếc, ném vào vali.
Không biết hình thành thói quen này tự bao giờ, khi lo lắng, khi đau khổ, khi tương lai mịt mờ chẳng biết làm gì, Trần Phiêu Phiêu thích sắp xếp hành lý. Đóng gói từng thứ cần thiết cho cuộc sống, xếp gọn, kéo lại, rồi khóa bằng mật mã, cô mới có cảm giác an toàn.
Mới dám lên đường.
Lần đầu tiên sắp xếp hành lý như thế có một bóng người dựa vào cửa cười cô: "Không cần mang nhiều vậy đâu, nếu thiếu gì thì đến đó mua."
Người khác không sợ mất gì, là người ta vì luôn dư dả. Người sợ mất chính là sợ mất, dù có mua cái mới, cũng sẽ vì cái cũ mất đi mà cảm thấy như bị cắt đi một phần trái tim.
Trang Hà gọi điện đến.
Trần Phiêu Phiêu nhấn nút loa ngoài, đặt điện thoại bên giường.
"Thế nào rồi?"
"Em lấy kịch bản về rồi," Trần Phiêu Phiêu ngồi xếp quần áo trên thảm, "Chị Điền nói ngày mai sẽ gửi hợp đồng vào mail cho chị."
Không có hứng thú, Trang Hà nghe ra được, cô vừa mới mở một chai rượu, giọng nói có chút lười biếng vì hơi men: "Không muốn đi à?"
Đóng kịch nói thu nhập thấp hơn đóng phim mạng nhiều.
"Nếu em không muốn đi thì không ký rồi," Trần Phiêu Phiêu vén tóc ra sau, "Tháng sau đi Mặc trấn đọc kịch bản, em bảo Lý Dụ đặt vé giúp em, chị đi không?"
"Chị?" Trang Hà ngạc nhiên. Người đại diện thường không đi cùng, trừ khi có công việc quan trọng, hơn nữa cô và Trần Phiêu Phiêu gặp nhau chưa quá hai lần, hai người giống như bạn trên mạng hơn.
Trần Phiêu Phiêu chưa bao giờ hỏi cô đang ở đâu.
Rất hiếm, ba từ vừa rồi, dường như đang ám chỉ, Trần Phiêu Phiêu cần cô.
Cô suy nghĩ vài giây, cũng không buồn uống rượu, nghiêm túc nói: "Nếu chuyện gì xảy ra, em có nghĩa vụ phải báo cho chị biết, dù chuyện lớn đến đâu cũng phải nói. Chị nói với em rồi, em có vào đồn cảnh sát thì phía sau còn một đống hợp đồng phải xử lý."
Trần Phiêu Phiêu im lặng. Lần đầu tiên gặp Trang Hà, đối phương đã thẳng thắn như vậy, bước vào đầy khí thế, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã hỏi: "Có tiền án tiền sự gì không?"
Câu này khiến Trần Phiêu Phiêu sững sờ mất mười giây.
Trang Hà nhíu mày, hỏi trợ lý lúc đó: "Thật sự có à?"
"Không không không." Trợ lý vội vàng xua tay.
Trang Hà nhanh chóng lướt qua hồ sơ của Trần Phiêu Phiêu: "Sử dụng ma túy, mại dâm, trốn thuế, phạm tội, có không? Làm người thứ ba, nuôi tình nhân, cặp kè đại gia, vi phạm thuần phong mỹ tục, có không?"
Trợ lý chớp chớp mắt, suýt bật cười: "Thưa chị, nghệ sĩ của chúng mình là nữ mà, hơn nữa, chúng em luôn làm việc rất chăm chỉ."
"Chị biết rồi," Trang Hà đóng tập hồ sơ lại, ném xuống bàn, "Vấn đề lớn nhất của em ấy là chẳng chịu nói gì."
Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã rất khó chịu vì Trần Phiêu Phiêu không chịu mở lời và bây giờ cũng vậy.
Cộc, cộc, cộc, Trang Hà đã kiên nhẫn lắm rồi, ngón tay gõ nhịp không đều trên mặt bàn.
Trần Phiêu Phiêu xếp xong ba chiếc áo, mới chậm rãi lên tiếng: "Chị còn nhớ chị đã từng nói với em không, nhà sản xuất đó không muốn dùng em."
Lời kìm nén quá lâu, vừa thốt ra, tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến phát hoảng.
"Ừ, nhưng hợp đồng không phải đã đến tay em rồi sao? Vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc là cô ta đã thỏa hiệp, hoặc là đổi nhà sản xuất."
Xem ra không có chuyện gì lớn, Trang Hà ngả người ra sau ghế.
"Không đổi."
Trần Phiêu Phiêu ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Nhà sản xuất, là Đào Tẩm."
"Đào Tẩm?" Trang Hà khẽ "hít" một hơi, chưa từng nghe qua, "Lai lịch thế nào?"
Nghe có vẻ như có xích mích.
"Chị ấy là bạn gái cũ của em."
Được rồi, xích mích thật.
Trang Hà cười nửa miệng, kích thích, cô cầm ly rượu lên uống: "Chị chưa từng nghĩ hướng PR của em là đồng tính luyến ái."
Xu hướng tính dục của nghệ sĩ hiện này ngày càng rộng mở, lần sau cô nhất định phải thêm điều này vào phần điều tra lý lịch.
"Có ảnh khỏa thân không?" Trang Hà hỏi.
......
"Không có."
Chưa đợi đối phương hỏi có đoạn chat nào có thể phơi bày hay không, Trần Phiêu Phiêu lại nói: "Chị không làm vậy."
Chỉ bốn chữ, không hơn không kém.
Trang Hà im lặng, hiểu rồi, Trần Phiêu Phiêu lo, không phải sợ bị phanh phui, mà là còn tình cảm.
Điều này còn khó giải quyết hơn cả việc bị phanh phui. Não tình yêu là kẻ thù suốt đời của người quản lý.
Cô thở dài, cất đi thái độ chuyên nghiệp của mình, cũng xé bỏ mặt nạ, đôi mắt ướt át thêm vài phần nhân tình: "Vậy nên, người ta không muốn dùng em, là vì không muốn gặp em?"
Ngực Trần Phiêu Phiêu như bị ai đó chọc vào vài cái, cảm giác bức bối.
"Có thể lắm." Cô cười cười nói.
"Hai người quen nhau thế nào? Chia tay thế nào?"
"Quen nhau hồi còn đi học, chị hơn em hai khóa, năm cuối chị đến Giang Thành phát triển, em học ở An Đại, không chịu nổi yêu xa nên chia tay."
Trần Phiêu Phiêu cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng, đây là lời giải thích cô đã quá quen thuộc với chính mình.
Cuộc sống luôn vậy, không biết lựa chọn nào sẽ trở thành cây kim đâm thủng quả bóng, Trần Phiêu Phiêu mười tám tuổi, vì vở kịch của Đào Tẩm đoạt giải mà vui mừng khôn xiết, không ai có thể đoán được những gì sẽ xảy ra sau đó. Lần ấy tại triển lãm kịch nói của sinh viên đại học, Đào Tẩm nổi lên, ban giám khảo có một thành viên của nhóm làm phim nổi tiếng trong ngành, đánh giá rất cao, hai bên thêm WeChat, thỉnh thoảng chia sẻ thông tin về các vở kịch mới và trao đổi kinh nghiệm.
Đào Tẩm thực tập năm cuối, nhóm làm phim đáng mơ ước này đã gửi lời mời đến.
Điều duy nhất khiến Đào Tẩm do dự là địa điểm làm việc ở Giang Thành.
Không, nếu không có Trần Phiêu Phiêu, Đào Tẩm sẽ không do dự. Tất cả những người làm nghệ thuật sân khấu biết rằng ngành công nghiệp văn nghệ của Giang Thành là số 1 trong nước, cho dù là kịch nói hay nhạc kịch, nhiều đoàn kịch nổi tiếng trong và ngoài nước đều chọn Giang Thành để công diễn đầu tiên.
Làm sao Trần Phiêu Phiêu có thể không biết, Đào Tẩm muốn đi.
Khi còn nhỏ, bố mẹ hỏi cô, muốn đi theo bố hay mẹ, thật ra họ không muốn cô.
Đào Tẩm hỏi cô, muốn để mình ở lại Bắc Thành, hay là đi Giang Thành, thật ra chị muốn đi Giang Thành.
Trần Phiêu Phiêu lúc đó giả vờ thoải mái nói: "Giang Thành nhiều cơ hội tốt."
Đào Tẩm hỏi: "Vậy còn chúng ta thì sao?"
Trần Phiêu Phiêu cười Đào Tẩm: "Xa nhau là chuyện thường tình, hơn nữa chỉ có hai năm, sao, chị không chịu được à? Đợi chị phát triển tốt rồi, em sẽ qua sau, vừa kịp lúc."
Hưởng phúc.
Từ nhỏ Trần Phiêu Phiêu đã biết giả vờ.
Cô nói: "Con muốn đi theo bà ngoại." Không nói: "Bố mẹ đừng bỏ con."
Cô nói: "Chị đi Giang Thành đi." Không nói: "Có thể ở lại không."
Có ai thực sự tin rằng Trần Phiêu Phiêu mười chín tuổi lại tự tin về một mối tình xa cách đến vậy? Có ai thực sự tin rằng Trần Phiêu Phiêu lúc nhỏ không muốn có bố mẹ?
Trần Phiêu Phiêu chớp mắt, cười nhạt.
Bên kia, Trang Hà không có động tĩnh, nửa phút sau, tiếng ghế xoay "két" vang lên: "Vậy, ai là người đề nghị chia tay?"
"Em." Trần Phiêu Phiêu nói.
"Chỉ vì yêu xa?"
"Ừm."
Trang Hà cười: "Chị không tin."
"Nhưng mà, những chuyện không liên quan đến công việc, em có thể không nói thật với chị."
Cô ngẩng đầu, uống cạn ly rượu đã tỉnh từ lâu.