Homestay được thiết kế với ánh sáng phòng ngủ dịu nhẹ, tối hơn hơn hẳn phòng khách.
Trần Phiêu Phiêu ngồi tựa vào thành giường, gối mềm đỡ sau lưng, mái tóc xoăn buông xõa được hất nhẹ sang một bên. Dưới ánh đèn bàn dịu dàng, cô lật giở từng trang kịch bản.
Thực ra, thoại đã khắc sâu trong tâm trí, nhưng cô đang chờ Đào Tẩm bước vào.
Cô không thể nhìn thẳng khi Đào Tẩm bước qua tấm thảm vào phòng. Bởi lúc này, cô đang mặc một chiếc áo bó sát không dây, chân váy bất đối xứng, khoác hờ hững chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Chiếc áo ấy gợi nhắc về chuyến du lịch đầu tiên của họ, ngày mà Đào Tẩm bị cô trêu đùa đến lạc cả giọng.
Đào Tẩm không ngồi, đứng nghiêng về phía trước, tựa nhẹ vào cạnh bàn, đó là thói quen của cô.
Bàn tay thon dài tựa như ngọc chạm, chống lên mép bàn, đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật.
Trên ngón áp út của đeo một chiếc nhẫn trơn, ánh sáng lấp lánh khiến trái tim Trần Phiêu Phiêu thắt lại.
Trước đây cô chưa từng thấy Đào Tẩm đeo nhẫn, chẳng lẽ... có chuyện gì rồi sao?
Tương phùng người cũ, nỗi đau lớn nhất là vậy. Sợ chị không còn lẻ bóng, sợ chị trao gửi tình cảm cho ai khác, sợ chị bước vào một mối quan hệ mới.
Vì trái tim con người cũng giống như một chiếc hộp, nếu không chứa hình bóng của mình, thì sẽ chữa vô vàn khả năng khác.
Trần Phiêu Phiêu muốn nhìn thấu tâm can Đào Tẩm, muốn biết trong những năm tháng xa cách ấy, chị chất chứa điều gì. Có những điều cô không hay biết? Có những người cô chưa từng gặp?
"Em có nghe nói không đấy?" Giọng Đào Tẩm kéo Trần Phiêu Phiêu về thực tại.
Hửm?
Trần Phiêu Phiêu ngước mắt, chạm phải ánh nhìn của Đào Tẩm.
Vầng trán Đào Tẩm hơi nhíu lại, giận rồi. Vì Trần Phiêu Phiêu đã lơ đãng, ngay khi đang nghiêm túc phân tích kịch bản.
Trần Phiêu Phiêu im lặng, ánh mắt trống rỗng hướng về Đào Tẩm. Cô mím môi, thở dài rồi nhìn về phía gạt tàn trên bàn.
Cảm giác bất lực dâng trào. Ba ngày ở Giang Thành, cô tự nhủ phải buông bỏ, phải quên đi, phải tập trung vào công việc, phải dựng một vở kịch như lời từ biệt cuối cùng.
Cô muốn giữ thể diện cho cả hai.
Thực tế, cô thích nghi khá tốt, nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt trống rỗng của Trần Phiêu Phiêu, cô vẫn thấy nhói lòng, thấy bất lực và mệt mỏi đến mức chỉ muốn thở dài.
Cô thật sự không hiểu Trần Phiêu Phiêu, không biết cô gái tự hủy hoại bản thân trước mặt cô và cô gái ngoan ngoãn nghe lời đạo diễn Ngô trên sân khấu, rốt cuộc đâu mới là Trần Phiêu Phiêu sau khi trưởng thành.
Thật kỳ lạ, ngày trước Trần Phiêu Phiêu nói dối vụng về, Đào Tẩm có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của em. Song, bây giờ, ngôi sao trước mặt lại kín kẽ đến mức Đào Tẩm không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Cô vén tóc ra sau, giọng nói thấm đượm mệt mỏi: "Nếu em có thể nhập tâm và hoàn thành cảnh khóc thì tất nhiên là tốt nhất. Thiết kế này thực sự là một điểm tựa của vở kịch, không chỉ đơn giản là một điểm nhấn. Lần đầu tiên bước vào giấc mơ, giới thiệu chủ đề về người trong mơ, âm nhạc và ánh sáng kết hợp với diễn xuất bùng nổ, đó là sự giải tỏa mãnh liệt, cũng là nút thắt quan trọng để đẩy nhanh nhịp độ và thay đổi cấu trúc kịch."
"Em hiểu ý chị chứ?"
Cô nghiêng đầu, chờ đợi câu trả lời của Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu hiểu, nhìn bức tranh treo tường, liếm môi khô khốc rồi bất ngờ hỏi: "Có thể dùng thuốc nhỏ mắt không?"
Cô vội tìm cách: "Diễn xuất bùng nổ em có thể làm được."
"Vài giây đầu, nhân vật đang ngủ trên giường đạo cụ, ánh sáng sẽ mờ đi, em sẽ tranh thủ nhỏ thuốc nhỏ mắt."
"Chắc là ổn nhỉ?"
Mải mê hình dung sân khấu trong đầu, Trần Phiêu Phiêu không để ý sắc mặt Đào Tẩm ngày càng tệ.
Cô nghe thấy một tiếng cười lạnh xa lạ.
Rất nhẹ, rất ngắn, gần như không tồn tại, nhưng lại khiến Trần Phiêu Phiêu sững sờ.
Trong phòng chỉ có hai người, cô khó có thể tin âm thanh đó lại phát ra từ Đào Tẩm.
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mặt Đào Tẩm, không nói thêm gì.
Đào Tẩm mím chặt môi, nhìn xuống tấm thảm, rồi lại ngẩng đầu nhìn đèn trần, cuối cùng ánh mắt dừng lại bên giường, nhẹ hỏi: "Thuốc nhỏ mắt?"
Cô không thể kìm nén nữa.
Ba từ này buộc cô phải đối mặt với những điều chưa từng nói ra với Trần Phiêu Phiêu.
Nó dày vò cô một thời gian, ít nhiều ảnh hưởng đến thái độ của cô đối với Trần Phiêu Phiêu.
Cô nói: "Kịch nói không phải là bàn đạp để em mạ vàng trong giới giải trí."
Câu này rất nặng nề, trước đây cô không nỡ nói ra.
Trần Phiêu Phiêu mở to mắt, lông mi run rẩy trước khi lên tiếng: "Chị..."
Đào Tẩm cười tự giễu, cúi đầu nhìn bóng mình: "Ba năm rồi, em chưa từng tìm chị."
"Chị nói sai sao?" Câu này nhẹ như ảo ảnh.
Không sai, Trần Phiêu Phiêu không thể phản bác, vì Đào Tẩm, hoàn toàn đúng.
Rất lâu trước đây, Đào Tẩm từng nói với Trần Phiêu Phiêu rằng cách diễn xuất nhanh chóng và dễ dàng như vậy rất khó để tiến bộ, nhưng Trần Phiêu Phiêu không chấp nhận. Cho dù là khi làm người nổi tiếng trên mạng hay khi thực sự bước vào giới giải trí, vẫn không ngừng nhận những bộ phim mà ngay cả bản thân cũng không đánh giá cao để kiếm tiền.
Cho đến khi sự nghiệp của gặp khó khăn, cho đến khi công ty nhận ra "đẳng cấp" của mình không thể tăng lên.
Cho đến khi quản lý nói với cô rằng, trong mắt người khác, con đường này quá thấp kém, không thay đổi thì không thể nhận được tài nguyên tử tế, không thể với tới hàng hiệu cao cấp.
Nửa năm lắng đọng, nói là để trau dồi diễn xuất, nhưng nếu để được đào tạo bài bản, tại sao lại không chịu hạ thấp "thân phận" trở thành một người mới ở lớp đào tạo và tìm lại đam mê ban đầu?
Tại sao phải nhờ vả để có được tài nguyên kịch nói nổi tiếng? Trang Hà nói là để thâm nhập vào giới, nói cách khác, chẳng phải là muốn bám vào những cành cây này, leo lên từ từ sao?
Thực ra điều này trong giới giải trí không cần phải giấu, nếu không tại sao công ty của mấy người sắp nổi cũng muốn tranh giành tài nguyên này? Chẳng lẽ tất cả mọi người yêu nghệ thuật đến vậy? Chưa chắc.
Chỉ là Trần Phiêu Phiêu không ngờ rằng Đào Tẩm biết và còn nói ra vào lúc này.
Trần Phiêu Phiêu không xấu hổ vì những quy tắc ngầm của ngành, cô chỉ nghĩ mãi về việc Đào Tẩm sẽ nhìn cô như thế nào.
Chia tay hai ba năm, không hề liên lạc, gặp lại nhau là để đóng kịch của Đào Tẩm.
Liệu Đào Tẩm có nghĩ, tại sao lại cứ phải là kịch của chị? Liệu có nghĩ, Trần Phiêu Phiêu đang cố gắng lợi dụng tình cũ để làm bàn đạp?
Trần Phiêu Phiêu nghẹn ngào, nói nhỏ: "Trước đây em không biết là kịch của chị."
"Quản lý lên kế hoạch về tài nguyên cho em."
Lòng tự trọng của cô không còn nhiều, dù thế nào, cô cũng không muốn Đào Tẩm hiểu lầm cô về chuyện này.
"Nếu biết, em sẽ chọn một bàn đạp khác?" Đào Tẩm cười, một nụ cười phức tạp, giọng khàn khàn hỏi Trần Phiêu Phiêu.
Không đợi người trên giường trả lời, cô lắc đầu: "Có khác nhau không em?"
Tất cả các đoàn như vậy, thực ra ai cũng biết.
"Có lẽ em đã cảm nhận được, ngay từ khi em đến, một số đồng nghiệp không mấy thiện cảm với em," Đào Tẩm cố gắng kìm nén cảm xúc, nghiêng đầu cầm lấy một chiếc lọ nhựa nhỏ trên bàn, gõ nhẹ vài cái, "Vì thứ này, thuốc nhỏ mắt."
"Thứ em định dùng hôm nay."
Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu, nhìn chiếc lọ nhựa giữa các ngón tay Đào Tẩm, rồi lại nhìn Đào Tẩm.
"Khi đội của đạo diễn Tôn nói muốn dùng em, đoàn đã đi tìm hiểu thông tin về em, ừm, thực ra cũng không cần tìm hiểu."
"Lúc đó em có vài hot search, một trong số đó là, Trần Phiêu Phiêu khóc, một cái khác là, Trần Phiêu Phiêu thuốc nhỏ mắt."
Giọng Đào Tẩm càng nói càng khàn, cô ngừng lại một chút, khẽ nuốt trong cổ họng, sau khi ổn định lại mới tiếp tục: "Click vào, toàn là ảnh động em bị đạo diễn mắng vì dùng thuốc nhỏ mắt."
Cảnh bị mắng vốn không được quay trong hậu trường cuối cùng cũng bị tung ra, không phải là hậu trường chính thức, mà là có người mua từ tay paparazzi, có lẽ là "đối thủ" nào đó, dù sao thì, nó đột nhiên bị vài tài khoản marketing đẩy lên hot search.
Còn có người tổng hợp những bức ảnh em lén dùng thuốc nhỏ mắt trước đây, đăng lên mạng xã hội.
Làm sao để diễn tả tâm trạng của Đào Tẩm lúc đó? Cô nhìn lọ thuốc nhỏ mắt trong tay, quan sát kỹ càng, những giọt nước bên trong lăn qua lăn lại, giống như trái tim cô lúc đó.
...
Ra là vậy.
Vùng thắt lưng của Trần Phiêu Phiêu lại âm ỉ đau, cô cắn răng chịu đựng. Chẳng trách chả ai ngạc nhiên về việc cô không thể khóc, thậm chí còn nghĩ ra cách giúp.
"Phiêu Phiêu," Đào Tẩm kìm nén cảm xúc, "Đã đến đây rồi, có nghĩa là em không muốn đi đường tắt."
"Về thái độ làm việc, em có muốn suy nghĩ lại không?"
Cô đặt lọ thuốc nhỏ mắt xuống, nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên của một nhà sản xuất.
Trần Phiêu Phiêu im lặng một lúc, ôm đầu gối, trong không khí chỉ còn lại tiếng thở của cô và Đào Tẩm. Bao nhiêu năm qua, bị hiểu lầm, bị bôi nhọ, cô quen với việc im lặng, không phản bác, vì nếu cứ mãi tự chứng minh bản thân, cô sẽ bị cuốn vào đó và không thể tiến về phía trước.
Vì vậy, cô không quen nói gì để bảo vệ mình.
Lần này khác, cô có linh cảm rằng nếu cô không nói, không chỉ sự nghiệp của cô bị ảnh hưởng, mà có lẽ, sự thất vọng trong mắt Đào Tẩm sẽ không bao giờ biến mất.
Trần Phiêu Phiêu hít một hơi thật sâu, lên tiếng với giọng nhỏ nhất có thể: "Thực ra em rất nghiêm túc."
"Em muốn lợi dụng kịch nói để chuyển hình, nhưng một khi đã tham gia, em muốn làm thật tốt."
"Em biết mình còn nhiều thiếu sót, em luôn cố gắng mỗi ngày, những trang kịch bổ sung không trang nào em không thuộc ngay trong ngày, dù có về muộn đến đâu. Khi không có lịch tập, em ở trong phòng tự diễn trước gương."
Cô nhìn vào tường, phồng má, thở ra một hơi dài.
"Đạo diễn Ngô nói lời thoại của em thiếu sức, sáng nào em cũng dậy chạy bộ, luyện thanh," cô gãi đầu, "Em còn ghi lại những lời đạo diễn Ngô nói vào sổ, giải quyết một vấn đề thì gạch bỏ một vấn đề, cuốn sổ đó ngay bên cạnh chị."
"Nhưng Đào Tẩm," mắt cô đỏ hoe, nhìn người yêu đã chia tay nhưng chưa bao giờ buông tha cho mình, cười bất lực, "Em muốn dùng thuốc nhỏ mắt không phải vì thái độ làm việc có vấn đề, mà là vì em thực sự không thể khóc."
"Từ khi em có ký ức, em chưa từng khóc."
"Ngoại trừ, khi chia tay với chị."