Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 66

Tiếng điều hòa đột nhiên to hơn, vo ve thổi gió, có lẽ nó cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và nóng bức trong phòng.

Hóa ra, nói lời chân thành còn khó xử hơn cả việc làm những chuyện không đứng đắn trước mặt Đào Tẩm.

Mặc dù Trần Phiêu Phiêu ăn mặc chỉnh tề, mặc dù xinh đẹp như một bức tượng sứ chưa từng bị tổn thương.

Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, chân mày cau lại từ lúc em nói câu đầu tiên, không hề giãn. Làm sao cô có thể không biết? Đạo diễn Tôn nói, Trần Phiêu Phiêu rất coi trọng vai diễn này, ăn cơm cũng nói về nó; Arick nói, ngày đầu tiên Trần Phiêu Phiêu đến đoàn đã hỏi mình cách viết tiểu sử nhân vật; sau buổi livestream hôm đó, em rõ mệt, nhưng vẫn đến nhà hát vì muốn ở lại lâu hơn.

Nếu Đào Tẩm thật sự không tin, sao lại lần nào cũng kiên nhẫn hướng dẫn, sao lại ở lại một mình viết gợi ý cho em?

Nhưng ai mà chẳng có lòng tự trọng? Chính bản thân cô cũng từng trằn trọc vì chuyện Trần Phiêu Phiêu có đang cố gắng lợi dụng mình làm bàn đạp hay không, muốn nghe em nói, chỉ cần một câu "không" là được.

Nhưng có lẽ, càng hy vọng em nói "có".

Bất kỳ câu trả lời nào cũng chuẩn bị trước, không ngờ đến câu cuối cùng, Đào Tẩm sững sờ.

Trần Phiêu Phiêu không dám nhìn vào mắt Đào Tẩm, chỉ liếc nửa con ngươi, lông tơ trên cổ đã dựng đứng lên, như cơ chế tự vệ.

Lúc đó khóc thế nào?

Có lẽ là khi trở về Bắc Thành từ Giang Thành, sau khi xuống máy bay. Chuyến bay hôm đó rất muộn, Bắc Thành lạnh hơn Giang Thành nhiều, Trần Phiêu Phiêu xếp hàng đợi taxi đến mức xương cốt co rúm lại, cuối cùng cũng lên được xe, điều hòa làm cô choáng váng, mùi thuốc lá rẻ tiền, quãng đường khá dài, cô hạ ghế xuống chút, nằm ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn kỹ cảnh đêm Bắc Thành qua cửa kính là cùng Đào Tẩm, khi đó cô nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy quầy bánh trứng chiên thì nghĩ, an ninh ở Bắc Thành cũng không tồi.

Sau đó Đào Tẩm thật sự đã mua cho cô một chiếc bánh trứng chiên.

Trần Phiêu Phiêu nghe tiếng radio phát ra những câu chuyện hài hước mang âm hưởng Bắc Thành, kể những câu chuyện cười không buồn cười chút nào, khó nghe đến nỗi cô đột nhiên bật khóc.

Cô lặng lẽ nằm trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt chảy ngang từ khóe, từng giọt từng giọt, cô không lau, cứ để nó thấm vào tóc, cố gắng nuốt nước bọt, giống như khi máy bay hạ cánh, tai bị ù.

Cô đến tìm Đào Tẩm trong trạng thái rất bất lực, nhưng cô che giấu rất tốt, còn mang theo cả bánh Đạo Hương Thôn.

Đào Tẩm đưa cô đến một căn nhà lớn, rất lớn, đến nỗi các nền tảng xã hội cũng chưa từng đề xuất cho cô, nếu nhìn thấy chắc chắn sẽ phải thốt lên "Số dư tài khoản ngân hàng của mình cũng thật là có triển vọng".

Tầm nhìn 180° ra sông, ngay bên Bến Thượng Hải, bên dưới là những người đang chụp ảnh check-in du lịch, tòa nhà này có lẽ cũng sẽ trở thành một phong cảnh đáng nhớ.

Trần Phiêu Phiêu gãi gãi trán, ngồi trên sô pha giống như trong phòng mẫu. Phòng khách rộng lớn đến mức có thể dùng từ trống trải để hình dung. Đặt bánh Đạo Hương Thôn lên bàn trà, trong góc có vài chiếc thùng giấy.

Đào Tẩm vừa rửa tay vừa nói: "Người thuê trả nhà, chị vừa mới chuyển đến, chưa có thời gian dọn dẹp nữa, lát nữa đi đâu ăn?"

Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm xinh đẹp: "Này là nhà chị hả?"

"Nhà mua."

"Tốt nghiệp rồi, mua?" Trần Phiêu Phiêu có chút không biết nói gì, cô lưu một căn hộ hai phòng ngủ trên trang web cho thuê nhà, coi đó là mục tiêu phấn đấu. Song, nó bằng một phần nhỏ của căn nhà này của Đào Tẩm không?

"Không phải," Đào Tẩm dịu dàng cười, lau tay đi tới, "Trước đó."

Đó là căn nhà mà mẹ tặng khi Đào Tẩm mười tám tuổi.

Mãi cho thuê, cô gần như quên béng đi, đến Giang Thành thuê một phòng đơn gần nhà hát. Tuần trước mẹ gọi điện nói người thuê không gia hạn hợp đồng, bảo cô chuyển đến đó ở một mình, Đào Tẩm đi ngay, nhưng chưa dọn xong, bên phòng đơn cũng chưa trả.

Cuối năm cô tham gia vở kịch lớn, rất bận, bận đến mức chỉ có thể tranh thủ chuyển đồ.

Chuyện chuyển nhà có nói với Trần Phiêu Phiêu, nhưng Trần Phiêu Phiêu cứ nghĩ là chuyển từ nhà thuê này sang nhà thuê khác.

Trước đó... Trần Phiêu Phiêu lẩm bẩm lặp lại mấy chữ này.

Mua trước khi tốt nghiệp.

Đào Tẩm là người Bắc Thành, bỗng dưng đến Giang Thành mua nhà thì chắc chắn là sau khi đến Giang Thành thực tập.

Mua nhà là chuyện lớn, cần phải lên kế hoạch, phải lựa chọn, Đào Tẩm chưa từng nói với cô, quan trọng hơn là, chị mua nhà nhanh như vậy, thì rõ sớm có ý định định cư ở Giang Thành, lúc đó còn hỏi mình, có muốn chị ở lại Bắc Thành không.

Giống như Trần Phiêu Phiêu nghĩ, chị sớm quyết định, thật sự chỉ là làm cho có lệ.

Căn nhà này đã chứng minh cho những suy nghĩ của Trần Phiêu Phiêu từ nhỏ đến lớn, đó là cha mẹ ly hôn thật sự không cần cô, Đào Tẩm chọn Giang Thành cũng chưa từng thật lòng nghĩ đến cô.

Cô đứng ở khu vực đắt đỏ bậc nhất Giang Thành, nghĩ đến Đào Tẩm ngày ngày trở về căn nhà này, còn mình ngày ngày sau khi kết thúc buổi phát sóng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào số dư tiền thưởng ít ỏi.

Số tiền ảo trên nền tảng livestream thường được phóng đại hơn so với tiền thật, nhưng cho dù là 1:1, cũng chẳng đủ mua nổi nhà thế này.

Hai con người như vậy, giờ có thể ngồi đối diện nhau trò chuyện, không dễ dàng gì thật.

Trần Phiêu Phiêu liếc thấy cổ tay Đào Tẩm khẽ động, dường như muốn lại gần, nhưng cô không muốn, ít nhất, lúc này không muốn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng nếu có ngày gặp lại, mình phải tỏ ra yếu đuối để kéo gần khoảng cách. Đối với một số người, sự thương hại và tội nghiệp đôi khi chẳng khác nhau là mấy.

Nếu cô và Đào Tẩm còn có cơ hội, cô hy vọng Đào Tẩm sẽ khao khát cô, bị cô cuốn hút, nhìn cô bằng ánh mắt dành cho một người phụ nữ, chứ không phải như nhìn một con chó hoang lạc lối.

Trần Phiêu Phiêu lên tiếng trước khi Đào Tẩm mở lời: "Nhưng tất cả đã qua, bây giờ muốn có lại cảm giác đó, thật khó."

Đào Tẩm không muốn để nó trôi qua. Cô cẩn thận hỏi lại: "Em nói, em khóc vì chia tay."

Vậy tại sao em lại chia tay với chị?

"Chị không nhớ em nói gì sao?" Trần Phiêu Phiêu cầm lọ vitamin trên tủ đầu giường nuốt xuống, không có nước, cứ thế nhai luôn, "Thất tình thì khóc là chuyện bình thường, ai mà chẳng khóc khi thất tình?"

...

"Thất tình thì khóc là chuyện bình thường mà? Chị thất tình chị không khóc à?"

"Em sẽ để chị thất tình sao?"

"Em sẽ không bao giờ để chị khóc."

...

Hóa ra em vẫn còn nhớ đoạn đối thoại này, vậy em có nhận ra mình thất hứa không?

Trần Phiêu Phiêu nhai mấy viên vitamin, không có nước, khô khốc, cuối cùng lại nhìn về phía Đào Tẩm.

Lại nữa rồi, lại là ánh mắt nhẹ nhàng, hờ hững đó. Ánh mắt mà Đào Tẩm sợ nhất, cũng bất lực nhất khi tỉnh dậy từ giấc mơ.

Lúc nhận được tin nhắn chia tay, Đào Tẩm đã dừng buổi tập luyện khi ấy, thậm chí không kịp chào hỏi, chạy ngay ra ngoài gọi điện cho Trần Phiêu Phiêu.

Lúc đó là tháng 12, Giang Thành cũng lạnh thấu xương, nhưng Bến Thượng Hải vẫn đẹp, đồ trang trí Giáng sinh đỏ xanh ở khắp nơi, đâu đó còn vang lên giai điệu jingle bells. Đào Tẩm mặc áo len mỏng, đứng trước một tiệm bánh mì sắp đóng cửa, níu kéo Trần Phiêu Phiêu.

Hỏi tại sao lại chia tay, chỉ vì muốn về nhà ôn thi?

Đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói: "Không còn hứng thú nữa."

Không còn hứng thú nữa? Đào Tẩm nắm chặt điện thoại, lòng thắt lại như bị hút chân không, cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi Trần Phiêu Phiêu: "Không còn hứng thú nghĩa là sao? Ở bên chị, em không còn thấy vui nữa?"

"Gần như vậy." Giọng rất nhỏ, dường như không muốn nói thêm gì.

"Vậy thế nào mới vui?" Đào Tẩm khàn giọng hỏi, "Giống như trước đây mới vui, phải không?"

Lúc trước chính em nói, yêu xa có gì mà không thể kiên trì? Cho nên dù mỗi ngày không thể gặp mặt, không thể chạm vào nhau, phải dựa vào phỏng đoán để hiểu được cảm xúc của đối phương, phải chịu đựng sự dày vò của trí tưởng tượng, từng giây từng phút, Đào Tẩm vẫn không ngừng tự nhủ, hai năm nữa sẽ ổn.

Bây giờ cũng là em nói, hết vui rồi. Vậy phải ra sao mới vui? Lẽ nào chỉ có trò chơi mập mờ giữa chị gái khóa trên và cô em khoá dưới ngày xưa mới khiến em thấy vui sao? Một khi Đào Tẩm không thể ở bên, Trần Phiêu Phiêu sẽ thấy chán nản, đúng không?

Mới yêu nhau chưa được bao lâu phải yêu xa, còn chẳng kịp hiểu rõ đối phương, cũng chả đủ tự tin về vị trí của mình trong lòng người kia, đã vội vàng buông tay.

Yêu xa chẳng khác nào yêu đương mà quay lưng vào nhau, phải thật chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của đối phương, vì chẳng thể nào nhìn thấy nét mặt của nhau.

"Phải, trước đây vui hơn."

Hồi còn đi học, họ cùng ngủ trên một chiếc giường tầng, cùng ăn ở căng tin, cùng học chung lớp. Họ tay trong tay đến thư viện, đến nhà tắm, đến siêu thị. Sự khác biệt lớn nhất giữa họ khi ấy chỉ là những chiếc váy có giá vài chục tệ và những chiếc váy có giá vài nghìn tệ.

Trần Phiêu Phiêu không hề cảm thấy phức tạp, khó nói, gần như là sợ hãi, khi nhìn thấy căn nhà lớn. Cô cũng không hề suy đoán rằng, liệu người yêu đã lén mua nhà có từng nghĩ đến mình trong kế hoạch tương lai hay không.

Có thể quay lại như trước không? Đào Tẩm có thể quay lại không? Chị có còn là chị gái khóa trên mà cô có thể dễ dàng với tới không?

Đào Tẩm cầm điện thoại, tay lạnh cóng đến đau nhói.

Cảm giác này, từng có một lần tương tự, đó là khi phát hiện ra người yêu cũ không thật sự yêu mình. Nhưng cảm xúc giờ còn dữ dội hơn gấp ngàn lần, vạn lần, trong cơn sóng lớn đó là sự hoảng loạn, sợ hãi, bối rối và tuyệt vọng.

Trần Phiêu Phiêu dùng giọng điệu hờ hững nói rằng, cảm thấy ở bên Đào Tẩm không còn thú vị, dùng giọng điệu gần như đùa cợt để đánh giá mối quan hệ này, nói rằng, trước đây vui hơn.

Cứ như thể đang bảo, như một trò đùa, màn đấy vui hơn.

Thế nhưng, chính Trần Phiêu Phiêu là người theo đuổi cô, là người muốn bước vào thế giới của cô, cũng chính em nói, em sẽ đối xử với Đào Tẩm thật tốt.

"Phiêu Phiêu..." Đào Tẩm khẽ gọi, giọng thật nhỏ, thật mong manh, thật không thể nắm bắt.

Trần Phiêu Phiêu lạnh lùng nói: "Tắt máy nhé, em ngủ đây. Cứ như vậy đi."

Cứ như vậy đi.

Bị lạnh cả đêm, Đào Tẩm cũng suy nghĩ cả đêm, liệu giọng điệu của cô khi bảo Trần Phiêu Phiêu quay về có quá nặng nề không, liệu có phải vì em đến mà mình quá bận rộn, khiến em phải bay về Bắc Thành vào đúng đêm Giáng sinh không.

Rồi cô khóc, như Trần Phiêu Phiêu nói, khóc vì thất tình, giống như bao người bình thường khác.

Ba năm sau, không, chính xác là hai năm mười tháng, Trần Phiêu Phiêu trở lại.

Em vừa nói rất nhiều về việc nghiêm túc đối mặt với mọi thứ, nhưng bản thân lại chưa bao giờ nghiêm túc với Đào Tẩm, Đào Tẩm thậm chí còn không có tên trong danh sách lựa chọn của em.

Chỉ đợi được câu "khóc khi chia tay", Đào Tẩm còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói đó, Trần Phiêu Phiêu lại nói, qua hết rồi.

Thờ ơ, lạnh lùng, không quan tâm.

...

Hai người nhìn nhau không nói gì, lại một lần nữa im lặng.

Nếu đây chỉ là một vở kịch, thì khoảng lặng giữa họ quá nhiều.

Trái tim Trần Phiêu Phiêu đập nhanh đến đau nhói, cô liếc nhìn Đào Tẩm đang im lặng đứng bên cạnh, dục vọng trỗi dậy.

Mấy năm nay, dục vọng của cô gần như luôn gắn liền với đau khổ, đến nỗi lúc này, cô không thể phân biệt được phản ứng mãnh liệt này là do đau, hay là do Đào Tẩm.

Cô nhìn chiếc hộp lụa trên tủ đầu giường.

Ánh mắt chuyển động sau hồi đờ đẫn đã bị Đào Tẩm thu vào tầm mắt.

Đào Tẩm ngẩng đầu lên: "Em lại muốn dùng cái đó sao?"

Ban đầu Trần Phiêu Phiêu chỉ nhìn thoáng qua, như đang tìm kiếm sự an ủi, nhưng khi Đào Tẩm hỏi, cô không muốn phủ nhận. Hôm nay cô tỏ ra yếu đuối trước Đào Tẩm quá nhiều, nếu giải thích thêm một lần nữa, cô sẽ thấy mình thật đáng thương.

Thế là cô đưa tay ra, cầm lấy nó, đắp chăn lên người, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Chị ra ngoài hay ở lại đây?"

Xem một lần rồi, còn muốn xem lại sao?

Ban đầu chỉ muốn đuổi Đào Tẩm đi, nhưng giây tiếp theo, cô ngửi thấy mùi hương tuyết tùng, nghe thấy hơi thở của tuyết tùng.

Đào Tẩm tiến lại gần, bắt đầu hôn.

Với ánh mắt ngạc nhiên, Đào Tẩm nhìn cô như ngày xưa, rồi từ từ nhắm mắt lại, đặt thứ trong tay cô sang một bên, sau đó lần mò trên đầu giường tìm một miếng khăn giấy ướt, không nhìn cũng biết, nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay Trần Phiêu Phiêu: "Lau tay giúp chị."

Tất cả quá quen thuộc, thể như chưa từng chia xa.

Trái tim Trần Phiêu Phiêu bị kìm nén bấy lâu nay bật dậy, đau đến mức cô sắp chết.

Hơi thở của Đào Tẩm nặng nề, quấn quanh cổ cô, gấp gáp lại kiềm chế.

Đào Tẩm hỏi: "Một hay hai?"

"Hai."

"Còn những thứ khác," Đào Tẩm ngậm lấy dái tai Trần Phiêu Phiêu, giọng nói như đang trêu đùa, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh, "Vẫn giống như trước?"

Câu nói này khiến Trần Phiêu Phiêu khát khao đến mức muốn uống máu: "Giống."

Cô nắm lấy tay Đào Tẩm, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của chị, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, ấn vào đường sinh mệnh, khi chị dùng sức, cô nắm chặt, khi chị rút lui, cô thả lỏng.

Tay đau, tim cũng thắt lại.

Đến giữa chừng, Đào Tẩm cắn vào xương quai xanh của Trần Phiêu Phiêu, nhẹ nhàng thăm dò: "Ba?"

Trần Phiêu Phiêu nói: "Không được."

Họ chưa bao giờ làm vậy, tại sao lại hỏi như thế? Có phải Đào Tẩm muốn hỏi, Trần Phiêu Phiêu có thói quen nào khác với người khác mà mình không biết không?

Cô mân mê chiếc nhẫn của Đào Tẩm, cũng không nhịn được, thăm dò chị.

"Sao vậy? Chị... có thói quen này sao?"

"Đừng nói nữa, tập trung vào đi."

Đào Tẩm không muốn nghe thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment